“ Ngươi nói cái gì, là nàng sao?” Du Nhiên đang nằm trên giường ngồi bật dậy, ngẩn người ra, tay bám vào thành trụ giường, bối rối hỏi Tâm Linh: “Mị đâu? Nàng hiện ở đâu ?”
“ Chủ tử hồi phủ rồi’ Tâm Linh vừa nói vừa ngăn không cho hắn bước xuống giường “Chủ tử nói, ngài phải nằm trên giường dưỡng sức khỏe cho tốt”.
Du Nhiên ánh mắt trừng trừng, nói “Xảy ra đại sự rồi, nhất định phải đi ngăn nàng lại.” Đúng vậy, nhất định phải ngăn nàng, nếu nàng vì hắn…vì hắn… không được, không thể để như vậy, hắn không muốn lại nhìn thấy nàng trong bộ dáng….” Nhanh, đưa ta đi, kẻo chậm trễ’.
*** ****
Thiết phủ
Hạ nhân Thiết gia đang quét dọn trong sân thì thấy xa xa, thiếu phu nhân đi như bay vào, gương mặt lộ vẻ căm giận ngút trời, hướng vào trong phủ mà chạy như điên. Cái phương hướng kia chẳng phải là….
Thiết Bình ném cái chổi trong tay, vội theo hướng đại viện mà chạy, tuy nàng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng thiếu phu nhân cả người tỏa ra một cỗ sát khí thật làm cho nàng bất an, chắc chắn đã có chuyện gì đó…
Vừa nhìn thấy Thiết An, Thiết Bình vội giữ chặt nàng “Nhanh, nhanh đi thỉnh thiếu gia hồi phủ”
“Chuyện gì…Thiếu gia, hắn…..” Thiết An nhìn sắc mặt lo lắng của Thiết Bình. Đã xảy ra cái gì rồi?
“Aiz, ngươi đừng hỏi nữa, mau đi thỉnh thiếu gia” Thiết Bình chỉ biết là, một thiếu phu nhân đáng sợ như thế, e chỉ có thiếu gia mới can ngăn được.
Đẩy Thiết An vẫn còn ngơ ngác đi, nàng cũng chạy đi hướng đại viện, mặc kệ là chuyện gì, cứ mời phu nhân cùng Vương Quân trước đã.
*** ****
Mị chạy thẳng đến Thiết phủ thiên viện, “Phanh” một cước đá văng cả cửa phòng.
Đang quỳ trước tượng quan âm, Thiết Quảng bị tiếng động này dọa cho kinh người, quay lại đằng sau thì thấy một nữ nhân xinh đẹp, sắc mặt liền đen lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Mị.
‘Nàng là ai?’ Tâm tư Thiết Quảng nhanh chóng phân tích, có thể như vậy mà chạy thẳng vào đây, chắc hẳn không phải người bình thường.
Thiết Quảng vốn ở thiên viện lễ Phật đã lâu, ngày thường cực ít ra ngoài , dùng bữa cũng là một mình ở trong viện. Ngay cả khi Thiết Diễm thành hôn cũng không tham dự, cứ nghĩ sẽ như vậy mà sống cho đến cuối đời nên đương nhiên chưa từng gặp qua Mị.
Mị nhìn Thiết Quảng trong tay cầm một chiếc vòng phật, lại nhìn lên bàn thờ Phật phía trên, lạnh lùng cười,“Không biết lục tỷ bái thần phật ra sao? Muốn cầu chuyện gì? Là vinh hoa phú quý sao? Hay là, như hoa mĩ quyến* ?” Bốn chữ cuối cùng, Mị nghiến răng nghiến lợi mà nói. [Sunny: ta đoán là nam sắc đấy :x ]
“Ngươi là người nào?” Nữ tử vô lễ kia sao lại gọi nàng là lục tỷ, ở Thiết gia này, người gọi nàng là lục tỷ chỉ có một người thôi.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là vì sao ta lại đến đây kìa.” Mị từng bước từng bước tiến lại gần, thái độ nghiêm nghị, khuôn mặt nàng lạnh đến nỗi nhìn không ra sự tức giận.
“Ngươi…… Vì……” Thiết Quảng còn chưa hỏi ra đầu đuôi, Trung Hiếu vương đã bước vào phòng, Thiết Nguyệt đỡ Vương Quân đi theo sau nàng, mọi người trong phủ cũng theo đó mà tiến vào. Phòng vốn dĩ đã không lớn, nay càng thêm chật chội.
“Ngươi ở trong này làm cái gì?” Trung Hiếu vương Thiết Dũng nhìn Mị hỏi.
“Đòi nợ!” Nhiều người như vậy tiến vào, Mị liếc mắt nhìn qua một lượt, lại tiếp tục trừng trừng nhìn Thiết Quảng, hai tay gắt gao nắm lại, chỉ có như thế nàng mới có thể kìm chế bản thân không tiến lên trực tiếp giết chết nữ nhân kia.
Lúc này cũng là ngoài phòng truyền đến thanh âm chặn lại câu trả lời của Trung Hiếu vương.
“Mị……” Là Du Nhiên được Tâm Linh giúp đỡ mà tiến vào, tiếp theo đó tất nhiên là một thân trang phục thống lĩnh – Thiết Diễm.
“Ngươi tới đây làm gì?” Thấy Du Nhiên đứng còn không vững, Mị miễn cưỡng đi đến, ôm lấy hắn, dìu đến bên ghế dựa.
Nàng hành động như vậy làm toàn bộ mọi người trong Thiết phủ một phen choáng váng, nàng dám thản nhiên, không kiêng nể gì cùng với một nam tử thân mật.
“Mị, quên đi, ta đã không sao rồi.” Du Nhiên giữ chặt lấy người Mị, cầu xin nói, hắn không thể làm cho nàng bởi vì hắn mà cùng Thiết gia trở mặt, hắn biết, tuy trên mặt Mị không biểu lộ ra nhưng trong lòng nàng, vị tướng quân kia chiếm một vị trí trọng yếu vô cùng.
Mị quay đầu nhìn về phía Thiết Diễm, hắn dùng con ngươi đen mà thâm thúy nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, mông lung kia, làm nàng không rõ cảm giác của hắn thật sự là như thế nào đây….
Nàng không biết hắn đang nghĩ như thế nào, cũng không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào, nhưng có thể khẳng định, người ngay thẳng, chính trực như hắn, sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành vi của lục tỷ, nhưng dù sao, hắn có lẽ cũng không thể nỡ bỏ mặc lục tỷ……
Nhưng là, nàng cũng không thể để Du Nhiên cứ như vậy mà chịu ủy khuất.
Mị cúi đầu nhìn lại Du Nhiên, ánh mắt bi thương, kéo tay hắn, chậm rãi nói, “Đúng vẫn là đúng, sai sẽ mãi sai, nếu là người khác, ta nhất định không quản, nhưng đó lại là Du Nhiên ngươi, ta làm sao có thể để ngươi ủy khuất đây?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trung Hiếu vương Thiết Dũng lên tiếng chất vấn , ngày đó trên đại điện đã nói cả đời chỉ một phu một thê, hiện tại lại không e dè đi ôm ấp một nam nhân khác là như thế nào. [Sunny: này này bà bà à == nghĩ bậy bạ gì Mị tỷ đấy]
Mị nhìn Thiết Quảng một lượt, miệng trả lời vấn đề của Thiết Dũng “Chuyện này, hay là hỏi nữ nhi tốt của người một chút, có phải không lục tỷ -Thiết Quảng.”
“Ta?” Thiết Quảng hiện tại đã biết này nữ nhân này là đệ muội của mình, nhưng nàng đến tột cùng cũng không hiểu vì sao Mị đối với mình oán hận như thế ?
Thiết Quảng chỉ nói một chữ, Du Nhiên lại lập tức chấn động thân mình, thanh âm này, dù có nằm mơ hắn cũng sẽ không bao giờ quên.
Cảm nhận được Du Nhiên run run, lửa giận trong lòng Mị càng thêm mãnh liệt, đốt sạch những kiên nhẫn cuối cùng “Không biết lục tỷ hai tháng trước có từng ra khỏi phủ? Có từng uống rượu? Có từng làm chuyện gì trái với lương tâm không?”
“Ta……” Thiết Quảng giật mình, hai tháng trước, là ngày giỗ của phu quân, nàng nỗi lòng lo lắng không yên nên ra phủ uống rượu, nhưng nàng đêm đó uống nhiều, rất nhiều, không nhớ rõ bản thân mình từng đã làm cái gì, khi tỉnh lại, đã thấy mình nằm ở trên trên giường rồi.
“Không biết phu quân lục tỷ có tục danh hay không? Có phải tên “Thanh” không ?” Mị chất vấn, khí thế bức người đến nỗi, ngay cả Trung Hiếu vương cũng không thể mở miệng.
“Tục danh của phu quân là Vân Thanh, đệ muội như thế nào lại biết?” Thiết Quảng nghi hoặc hỏi.
Nhìn người kia bộ dạng như vô tội, lửa giận trong Mị bốc cao đến cực điểm, giận dữ quá mà cười lạnh,“Ta vì sao lại biết? Ta thật ra tuyệt không muốn biết. Lục tỷ, ngươi đại túy một hồi, xuân tiêu một khắc*, cũng không nhớ rõ chính mình từng đã làm chuyện gì sao?” [Sunny: ta nghĩ là uống rượu một trận nên “ý xuân” lộ ra. “Ý xuân” chắc ai cũng biết phải k;;]]
Xuân tiêu một khắc? Bốn chữ này lập tức làm chấn kinh mọi người, cũng hung hăng đánh vào lòng Thiết Quảng một gậy. Nàng nhớ rõ đêm đó, nàng giống như mơ thấy Vân Thanh, cùng hắn ái ân, chẳng lẽ, chẳng lẽ, kia… đúng là thật sự? Như vậy, người kia, là ai? Nàng chậm rãi đem tầm mắt dời về phía sau Mị, Du Nhiên, là hắn?
Du Nhiên quay sang, tránh đi ánh mắt của nàng, Mị bước thêm nửa bước, ngăn trở cái nhìn của thiết Quảng “Lục tỷ, nghĩ ra rồi sao?”
“Ta, ta đêm đó, uống rượu.” Thiết Quảng thì thào nói xong, ánh mắt vẫn như trước, lướt qua Mị, dừng lại trên người Du Nhiên, nàng, đã làm gì?
Thiết Quảng nói một câu, làm cho mọi người Thiết gia như hít một ngụm lãnh khí, Thiết Nguyệt không thể tin, nhìn mẫu thân chằm chằm, Thiết Dũng lại tức giận đến cả người run run, Thiết gia không ngờ nay lại xảy ra việc cưỡng gian dân nam không thể tha thứ nhứ thế. [Sunny: hahah=] sao cứ nhìn chữ cưỡng gian dân nam là ta không nhịn đc cười=]
“Ngươi……Súc sinh…… Sao? Sao……” Thiết Dũng lời còn chưa dứt, Thiết Quảng “kịch” một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
“Con sai rồi, thẹn với liệt tổ liệt tông Thiết gia, thỉnh mẫu thân trách tội.”
Lời này vừa ra, Thiết Dũng run run chỉ vào nàng, song là một câu cũng nói không nên lời, nàng từng là nữ nhi anh hào như thế, nàng từng uy phong lẫy lừng như thế, nay chẳng những khí chất không còn mà còn làm ra những chuyện hạ lưu này sao.
“Không biết vị công tử này xưng hô như thế nào?” Thiết Dũng áp chế tức giận, quay lại hướng Du Nhiên hỏi.
Trung Hiếu vương vừa dứt lời, Du Nhiên đáp,“Ta là Du Nhiên, người của Du Nhiên Tiếu các .”
Mị đối với việc hắn xưng danh phận, đôi lông mày khẽ nheo lại.
Thì ra là người của Du Nhiên Tiếu các, thật khó trách Mị một lòng bảo hộ như thế, Thiết Dũng thầm nghĩ, nhưng Du Nhiên này nghe nói xuất thân thanh lâu, sớm đã không còn trong sạch, như vậy……
Trầm ngâm hồi lâu, Thiết Dũng nói,“Thiết phủ có thể nạp ngươi làm thiếp, không biết ý công tử như thế nào?”
Du Nhiên chưa kịp trả lời, Mị lại cười lạnh đứng lên. Thiết Dũng không hờn giận nhìn về phía nàng, nàng còn muốn như thế nào?
“ Du Nhiên nhà ta sẽ không làm thiếp, Du Nhiên Tiếu các sẽ bảo bọc tốt cho phụ tử bọn họ, cho dù không có Du Nhiên Tiếu các đi nữa, cũng còn có ta .”
“Phụ tử?” Thiết Dũng cùng Thiết Quảng đồng thời nhìn về phía Du Nhiên… hắn… mang thai ?
“Mị, hắn là nam tử, lại chưa xuất giá, dù sao đây cũng không phải chuyện tốt.” Vương Quân nãy giờ vẫn trầm mặc giờ lại hướng phía Mị ôn nhu nói.
“Vậy thì tính sao? Chỉ vì hắn xuất thân thanh lâu, thế nên chỉ có thể làm thiếp? Chỉ vì hắn có thai, thế nên đứa nhỏ nhất định phải nhận tổ về tông? Chỉ vì hắn bị cưỡng bức nên nhất định phải gả sao?” Thanh âm của Mị cực kỳ trầm tĩnh, Du Nhiên biết nàng đã giận đến cực điểm, trong lòng Mị lại kích động, nói: ‘Chỉ cần Du Nhiên không thích, ta không bao giờ để hắn chịu ủy khuất.”
Lời Mị vừa nói ra, mọi người đều giật mình nhìn chằm chằm nàng, ai cũng khó chịu vì lời nói không coi trọng lễ giáo của nàng. Thế nhưng nàng lại nói rất tự nhiên, không mang một chút ngượng ngùng.
Thiết Quảng khiếp sợ không thôi, nữ nhân xinh đẹp tinh tế dường này lại nói năng hết sức cao ngạo, song lại làm cho người ta không thể bỏ qua khí thế kia, mắt nhìn thẳng mẫu thân không chút khiếp sợ. Có thể như vậy mà nhìn thẳng vào ánh mắt đang tức giận của mẫu thân mà không chút nào lùi bước, ngay cả nàng cũng làm không được. Mẫu thân tuy rằng tuổi đã cao, nhưng đã chinh chiến vạn dặm sa trường, thống lĩnh hơn mười vạn đại quân, khí thế cùng sát khí ấy, một người bình thường như thế có thể mặc nhiên mà tiếp nhận sao?
Từ đầu đến cuối, Thiết Diễm chưa từng nói chen một lời, cứ đứng thẳng ở cạnh cửa, nhìn Mị, đôi mắt càng thêm âm u, thân mình cũng hơi run run, đôi môi gắt gao mím lại.
Thiết Dũng lại khó thở, nàng thật sự thấy tức giận cực độ. Nữ nhân này ở rể Thiết phủ nhưng lại không hề biết điều. Lửa giận chợt bùng lên, không khỏi tiến lên từng bước, tay không ý thức khẽ nhếch lên.
Lại chỉ thấy một đạo bóng trắng hiện lên, Thiết Diễm ở giữa ngăn Thiết Dũng cùng Mị, thanh âm hết sức rõ ràng mà ẩn chưa một áp lực, nói,“Mẫu thân, xin bớt giận!”
Thiết Dũng bị Thiết Diễm cản lại, mới ý thức được chính mình có chút thất thố, đưa tay phía sau lưng, trừng mắt nhìn Mị.
Mị lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, Thiết Diễm, hắn đây là ở che chở cho nàng sao?
Thiết Diễm nhìn mẫu thân thu lại ý tay mới xoay người, muốn mở miệng, đột nhiên trước mắt tối sầm, cứ như thế mà ngã xuống.
“Diễm……” Mị sợ hãi kêu một tiếng, vội thi triển song chưởng, tiếp được thân mình Thiết Diễm đang ngã xuống, mọi người cũng kinh hô một tiếng, tất cả xông tới.
Mị quỳ rạp xuống đất, ôm lấy Thiết Diễm vô lực yếu đuối nằm ở trong lòng nàng, một tay kéo nhẹ tay hắn, bắt mạch, đôi mắt phượng chậm rãi mở to……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...