Tương Tỉnh

Năm giờ chiều, ở viện thiết kế.

Phóng viên vừa đi, Trần Thứ nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày.

Anh trở lại văn phòng, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ, mang theo cặp tài liệu vội vàng bước vào thang máy, đi thẳng tới tầng B1 lấy xe, lái về phía nhà trẻ thực nghiệm.

Đúng vào giờ tan tầm, trên đường bị tắc một lúc, khi đến nhà trẻ đã năm giờ bốn mươi.

Sau khi đăng ký xong ở phòng bảo vệ, anh đi thẳng đến lớp lớn 3.

Trong phòng vắng vẻ, ngoài một cô giáo còn ở lại sửa sang dụng cụ trang trí thì chỉ có một đứa bé đang chơi xếp hình gần đó.

Trần Thứ gõ cửa hai cái, cô giáo nghe tiếng quay đầu lại, tiếp theo liền gọi hướng về khu xếp hình gọi: “Tiểu Dã, ba tới rồi!”

Nhóc con bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía cửa, đôi mắt đen nhánh lập tức sáng ngời, nhanh chóng ném những miếng gỗ trong ngực xuống, chạy như bay tới: “Ba!”

Trần Thứ cười chào đón, vài giây sau, hai chân đã bị con trai mình ôm lấy.

“Ba!”

Trần Thứ cúi người bế nhóc con lên: “Xin lỗi con, ba đến muộn.”

Vẻ mặt Trần Tiểu Dã thấu hiểu, cái đầu nhỏ cọ trong ngực ba cậu bé: “Không trách ba.”


Trần Thứ cười thoải mái.

Sau khi chào cô giáo, hai ba con rời khỏi nhà trẻ.

Xe lên đường cao tốc Trần Thứ tăng tốc đi thẳng về phía trước.

Trần Tiểu Dã ngồi ở ghế sau uống sữa, uống được một nửa, ngẩng đầu hỏi: “Đây không phải đường về nhà, ba, chúng ta đi đón mẹ ạ?”

“Ừ, đi đón mẹ.”

“Ấy, vậy sữa này con không uống nữa.” Trần Tiểu Dã cau mày, nhịn đau bỏ thứ yêu thích, lấy ống hút ra khỏi miệng nhỏ, “Đồ ăn trên máy bay rất khó ăn, chắc chắn mẹ sẽ không ăn, nhất định sẽ rất đói.”

“Không sao, con uống hết đi, trong túi ba có thức ăn cho mẹ rồi.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

“Ầy…” Trần Tiểu Dã do dự, lông mày nhỏ nhăn nhăn, hỏi lại, “Vậy con uống hết nhé?”

“Ừ.”

Trần Tiểu Dã uống hai ngụm, lại dừng lại, cái đầu nhỏ lại xoay qua xoay lại: “Ba, sinh nhật mẹ ba định tặng gì?”


Trần Thứ hỏi: “Tiểu Dã muốn tặng gì?”

“Con chưa nghĩ ra.”

“Ba cũng chưa nghĩ ra.”

Trần Tiểu Dã “Ấy” một tiếng, hút ngụm sữa, lại nói: “Con hôn mẹ một cái được không?”

“Được.” Trần Thứ cười nói, “Vậy ba cũng hôn mẹ một cái.”

Trần Tiểu Dã nhíu mày: “Đều hôn hết, ba nói xem mẹ thích ai hôn hơn?”

“…”

“Ba nói đi.”

Trần Thứ bất đắc dĩ: “Tiểu Dã tự hỏi mẹ đi.”

…..

Hai ba con nói chuyện cả đường đi, rốt cục cũng tới sân bay.

Đỗ xe xong, Trần Thứ dắt Tiểu Dã vào phòng chờ.

Đợi vài phút, một người đi tới, tóc dài, gày cao gót, mặc một chiếc váy dài màu đen.

Trần Tiểu Dã vui vẻ gọi: “Mẹ!”

Cô nghe tiếng nhìn qua, trên mặt đều là tươi cười.

END.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui