Tương Tỉnh

Mưa rơi suốt đêm.

Chiếc ô được Khương Tỉnh đặt ở sân thượng, mỗi lần xuống lầu cô đều dùng chiếc ô này, vừa lớn vừa an toàn, không bị tạt nước mưa, so ra thì chiếc ô hoa nhỏ nhắn của cô thật kém cỏi.

Sáng thứ hai, mưa đã tạnh, trời sáng choang, gió nhẹ.

Tâm trạng Khương Tỉnh không hiểu sao đã tốt hơn nhiều, xế chiều ghé qua tòa soạn, chủ yếu là giao bản thảo, thuận tiện tổng kết sổ sách. Cô là phòng viên du lịch đã hai năm, lúc đầu là nhờ bạn cùng phòng giới thiệu đến tòa soạn này, hợp tác rất thoải mái, đến hạn thì nộp bản thảo, thời gian tự do, không có quá nhiều vấn đề, cô cảm thấy rất tốt.

Khương Tỉnh ở tòa soạn không bao lâu liền rời đi. Bên ngoài ánh mặt trời tươi sáng, nhưng giữa trưa lại nóng đến dọa người, không ai dám ra đường. Cô tìm một quán cà phê rồi ngồi một lát, đến khi thấy bên ngoài bớt nắng mới đi ra.

Di động trong túi xách vang lên.

Khương Tỉnh dừng lại, dựa vào lan can cầu vượt nghe điện thoại.

Gió thổi bên tai, giọng của Thẩm Bạc An vẫn trầm thấp trước sau như một: “Ở nhà?”

“Không.” Khương Tỉnh xoay người, dựa lưng vào lan can.

“Em đang ở đâu?” Anh hỏi

“Ở bên ngoài.” Mắt Khương Tỉnh nhìn chằm chằm vào cậu bé ở lan can đối diện, thấp giọng nói, “Còn anh, anh đang ở đâu?”

Thẩm Bạc An nói: “Anh vừa trở về, ở Sở Luật, tối nay sẽ qua trường một lát, em nói chỗ của em đi, anh đến lấy chìa khóa.”

Hóa ra là muốn lấy chìa khóa.

Khương Tỉnh chuyển mắt, nhìn dòng xe cộ dưới cầu vượt, từ từ nói: “Anh đừng đến, em ở gần đấy, em sẽ đến Sở Luật tìm anh.”

Khương Tỉnh nói xong liền cúp điện thoại.

Cô không nói dối, ở đây cách Sở Luật của Thẩm Bạc An không xa. Cô ở trên cầu vượt một lát, sửa sang lại đầu tóc rồi đi xuống.

Gọi xe qua đó chỉ mất chưa đến mười phút.

Lễ tân Sở Luật đã đổi hai lần, một năm nay Khương Tỉnh chưa từng tới đây, hiện tại thấy ở đó toàn những khuôn mặt lạ lẫm, cô không biết rõ. 

Thấy Khương Tỉnh đi vào, lễ tân nở nụ cười, hỏi cô cần giúp gì, có hẹn trước hay không.

Khương Tỉnh không trả lời, cô đứng đó, hơi thất thần.

Sau lưng có người kinh ngạc gọi cô: “…Tiểu Khương Tỉnh?”

Khương Tỉnh quay đầu lại.

Hình dáng Tống Vũ xuất hiện trong tầm mắt. Anh ta cầm cặp công văn, tây trang thẳng thớm.


Khương Tỉnh nhìn anh ta lại nhớ tới Thẩm Bạc An.

Anh cũng thường xuyên mặc âu phục đen, cầm cặp công văn, những lúc học tập hay làm việc đều tập trung mà nghiêm túc, có một loại sức hút không thể bỏ qua.

Sức hút đó từng khiến cô rung động.

“Thế nào, tiểu Khương Tỉnh?”

Tống vũ đến gần, quơ tay trước mặt cô.

Khương Tỉnh đột nhiên hoàn hồn, “Sao?”

“Em nghĩ gì vậy?” Tống Vũ chăm chú nhìn cô, “Sao hồn bay phách lạc thế, đến tìm lão Thẩm à?”

Khưởng Tỉnh gật đầu.

“Vậy cùng nhau lên đi.”

Khương Tỉnh theo Tống Vũ đến phòng làm việc của Thẩm Bạc An. Khi đi qua khu làm việc chung, thấy một hình dáng quen thuộc. Cô nhìn qua liền nhận ra ngay, dù sao cũng mới gặp nhau mấy ngày trước.

Cô không nhìn bên kia nữa, đem tầm mắt về lưng Tống Vũ, đến cuối hành lang, vào phòng làm việc của Thẩm Bạc An.

“Lão Thẩm, vợ cậu tới.”

Thẩm Bạc An đang cúi đầu viết gì đó.

Tiếng của Tống Vũ là anh dừng lại. Anh ngẩng đầu lên, thấy Khương Tỉnh đứng bên cửa.

Ánh mắt hai người gặp nhau, đều hơi ngẩn ra, trong khoảnh khắc này, hai bên đều cảm thấy xa lạ.

Cảm giác này thắt chặt lòng Khương Tỉnh. Cô cúi đầu, né tránh ánh mắt anh.

Tống Vũ đi ra ngoài, trong phòng làm việc chỉ còn hai người họ.

Khương Tỉnh đột nhiên thấy hối hận khi đến đây.

Thẩm Bạc An để bút xuống, đứng dậy đi về phía cô.

Trong tầm mắt Khương Tỉnh xuất hiện một đôi giày da, cô ngẳng đầu lên, Thẩm Bạc An đã đứng trước mặt.

Anh cao hơn cô không ít, Khương Tỉnh vô thức ngẩng mặt lên nhìn anh.

Mặt Thẩm Bạc An không thay đổi nhiều, dù anh đã ba mươi hai tuổi, so với lúc hai mươi bốn tuổi, dù tính tình lại thay đổi không ít, nhưng gương mặt không khác bao nhiêu, anh chẳng hề già đi, mũi thẳng, mắt đen, hình dáng đôi môi đẹp đẽ.

Anh rất phong nhã, điều này Khương Tỉnh đã sớm biết, nếu không lúc cô còn nhỏ như vậy cũng không bị anh mê hoặc tâm trí. 


Cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật nông cạn.

Năm đó ban đầu có cảm tình với Thẩm Bạc An có lẽ là vì gương mặt anh.

Chỉ một ánh nhìn, trong lòng như xuân về hoa nở.

Một năm này, cô chưa từng đỏ mắt trước mặt Thẩm Bạc An, cũng không còn vùi trong lòng anh khóc nức nở. Cô ở trước mặt anh, càng ngày càng hiểu chuyện, cũng ngày càng trầm lặng.

Thẩm Bạc An không để ý tới tâm trạng của Khương Tỉnh, anh mở miệng hỏi: “Có đem theo chìa khóa không?”

Khương Tỉnh dừng một lát, cúi đầu mở túi lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho anh.

Thẩm Bạc An nhận lấy chìa khóa, Khương Tỉnh đột nhiên gọi anh: “Bạc An.”

Thẩm Bạc An hơi dừng lại, hàng mi đen nhánh khẽ động: “Sao vậy?”

“Khi nào anh hết giờ làm việc?”

“Chắc sẽ hơi muộn.”

Khương Tỉnh im lặng một lát, nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?”

Thẩm Bạc An lại im lặng, hình như hơi ngoài ý muốn, nhìn cô một lát mới nói: “Hội nghị hai ngày trước hết sức thành công, buổi tối sinh viên muốn tổ chức tiệc mừng.”

Khương Tỉnh nghe xong nói: “À, có tiệc sao.”

Thẩm Bạc An gật đầu: “Ừ”

Khưởng Tỉnh cũng gật đầu, im lặng một lát, đột nhiên nói: “Vậy em có thể đi cùng không?”

Lần này Thẩm Bạc An hơi bất ngờ, rõ ràng sững sờ một chút.

Khương Tỉnh nhìn anh, lại hỏi: “Bạc An, anh có thể dẫn em theo không?”

“Được.” Cuối cùng Thẩm Bạc An trả lời.

Khương Tỉnh hơi cúi đầu, khóe miệng giương cao, cười như có như không.

Năm giờ rưỡi, Thẩm Bạc An làm xong việc, nói với Khương Tỉnh ngồi ở trước mặt: “Được rồi, đi thôi.”

Khương Tỉnh cầm túi đứng lên.

Lúc này có người gõ cửa, Thẩm Bạc An nói: “Mời vào.”


Cửa mở ra, Giang Thấm Ninh trong bộ váy sạch sẽ đi tới. Cô ta nhìn thấy Khương Ninh đứng bên cạnh sô pha, mặt cứng đờ, mất một giây mới phản ứng lại.

“Em chào cô.” Cô ta hơi cúi đầu, vẻ mặt không tự nhiên.

Khương Tỉnh “Ừ” một tiếng.

Giang Thấm Ninh ngẩng đầu nhìn Thẩm Bạc An, hơi do dự: “Thầy Thẩm?”

“Xong rồi?” Thẩm Bạc An hỏi.

“Dạ.” Giang Thấm Ninh nói, “Tiểu Liêu nói bọn họ đã xuất phát từ trường.”

“Ừ, vậy chúng ta đi.” Thẩm Bạc An quay đầu nhìn Khương Tỉnh, “Đi thôi.”

Khương Tỉnh hiểu ra, không phải chỉ có hai bọn họ đi cùng nhau, Giang Thấm Ninh cũng đi chung. Nhưng điều này hình như cũng không có gì bất thường, cô ta ở đây thực tập, cũng chỉ đi nhờ xe thầy giáo đến tham gia tụ tập mà thôi, không có gì đáng để nói.

Trên đường đi ba người đều không nói lời nào, Giang Thấm Ninh vốn muốn cùng Khương Tỉnh nói chuyện nhưng thấy cô có vẻ mệt mỏi không muốn nói nên cũng thôi.

Tiệm ăn ở gần đại học T, lái xe từ Sở Luật đến mất hai mươi phút, hơn nữa bây giờ là giờ tan tầm nên hơi kẹt xe, đến nơi đã hơn sáu giờ.

Những người khác đã tới trước, trong phòng ngồi sáu bảy người, Khương Tỉnh nhận ra hai trong số họ, là Tôn Trình và Trần Thứ.

Tôn Trình nhanh miệng, gọi “Thầy Thẩm” sau đó là “Cô”, những người khác nghe được, dù có chút bất ngờ, nhưng đều nhiệt tình lễ phép chào hỏi.

Trong những người này, có vài người là nghiên cứu sinh, cũng có sinh viên chưa tốt nghiệp, đều làm việc cho Thẩm Bạc An, nhưng chỉ có Giang Thấm Ninh là học trò chân chính của anh.

Thẩm Bạc An rất ít khi hướng dẫn nghiên cứu sinh, mấy năm nay Giang Thấm Ninh là người duy nhất, tháng sáu vừa tốt nghiệp, lập tức đến Sở Luật của Thẩm Bạc An làm thực tập sinh.

Ăn một bữa cơm, Khương Ninh không nhớ được mấy người, chỉ ấn tượng Tôn Trình và Trần Thứ.

Tôn Trình rất khôn khéo, biết pha trò, không muốn chú ý cũng khó.

Trần Thứ thì lại rất im lặng.

Nếu như không có sự việc lần trước, Khương Tỉnh có lẽ cũng không chú ý đến cậu.

Cậu ngồi giữa mọi người, không nói chuyện nhiều, mặc trang phục tối màu, kiểu dáng hết sức bình thường, đầu tóc cũng không giống những nam sinh khác tạo kiểu này nọ mà được cắt cực kì ngắn.

Cậu đích thực không gây chú ý gì. Nhưng khuôn mặt kia cũng không khó nhìn, ngược lại còn khá thanh tú.

Khương Tỉnh nghĩ cậu là một nam sinh hướng nội.

Nhưng mà nam sinh hướng nội như vậy, ngày đó trên tàu, trước mắt bao nhiêu người lại chủ động giúp cô.

Khương Tỉnh nhớ tới chiếc ô của cậu còn ở nhà, ngày mai nhất định phải đưa Thẩm Bạc An đem trả.

Đang nghĩ như vậy, Thẩm Bạc An đã ra ngoài tính tiền.

Mọi người cùng nhau đến cửa nhà hàng, một vài nghiên cứu sinh có việc khác đã đi trước, Tôn Trình và Trần Thứ cùng một sinh viên khác đi xe đạp đến, vì vậy cùng nhau về trường. Trước cửa chỉ còn ba người.

Khương Tỉnh hỏi Thẩm Bạc An: “Hai người định đến trường đúng không?”


Giang Thấm Ninh gật đầu nói phải. Cô ta sau khi tốt nghiệp thì phòng ký túc xá một người ở trong trường, hiện giờ vẫn ở đó.

Khương Tỉnh nói: “Vậy hai người đi đi, em gọi xe về.”

“Đưa em về trước đã.”

“Không cần.” Khương Tỉnh bước xuống bậc thang, đi đến ven đường chờ xe.

Thẩm Bạc An cũng lại gần, giúp cô bắt taxi, Khương Tỉnh ngồi vào xe, nói: “Em về trước.”

Xe taxi nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.

Thẩm Bạc An đứng bên đường, Giang Thấm Ninh lại gần anh.

Đèn đường chiếu xuống hai hình bóng.

Dưới ánh đèn, Giang Thấm Ninh vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Bạc An.

************

Xe taxi dừng trước ngã tư.

Khương Tỉnh nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trước, trong đầu cực kì hỗn loạn, khi là khuôn mặt Thẩm Bạc An, khi là hình dáng Giang Thấm Ninh.

Có đôi khi, cô rất hận trực giác của phụ nữ. Tựa như lúc này.

Hết năm mươi giây, màu đỏ trong tầm mắt biến thành màu xanh.

Tai Khương Tỉnh ong lên một tiếng.

Cô xoa ngón tay, nói với tài xế: “Bác tài, quẹo ở đường phía trước, tôi muốn đến đại học T.”

Nửa giờ sau, Khưỡng Tỉnh đứng ngoài phòng làm việc của Thẩm Bạc An. Trên hành lang không một bóng người, cô giơ tay lên mấy lân, vẫn không gõ cửa.

Cô đi xuống cầu tháng, đến lầu hai thì dừng lại.

Ở đó có một khu vực đơn sơ, vài cái bàn cùng mấy cái ghế nhỏ, mặt bên là cửa sổ sát đất. Nghỉ hè trong trường vốn không có người, có mấy sinh viên tự học cũng đã rời đi rừ sớm, để lại một chiếc đèn trơ trọi ở đó.

Khương Tỉnh đến bên cửa sổ ngồi xuống, từ góc độ này có thể nhìn rõ dưới lầu. Chỗ sáng tối đan xen kia là cửa ký túc xá.

Không biết qua bao lâu, hai chân cô cuối cùng không chịu nổi, trong tòa nhà càng yên tĩnh, bên ngoài cũng không có người tới.

Có lẽ đã nửa đêm rồi.

Cô nhìn thấy rất rõ ràng, một người cao lớn, một người mảnh mai ôn nhu.

Hai bọn họ, rõ ràng đang nắm tay nhau.

Khương Tỉnh dán mặt lên cửa sổ, cảm thấy giá lạnh xâm nhập toàn thân.

Cô ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào cửa sổ, nước mắt chảy đầy mặt.

Cùng lúc đó, tiếng chuông mười giờ reo, Trần Thứ tắt đèn phòng hồ sơ, khóa cửa, đeo cặp sách đi đến cầu thang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui