Tượng Tâm



Đêm đó Lê Thúy ngủ không ngon giấc, cứ mơ thấy có người tới hại Lục Thương, mà năng lực của cậu có hạn, không chỉ không bảo vệ được y, trái lại còn hại y mất mạng. Chờ khi cậu bần thần tỉnh lại, phát hiện ngoài trời đã sáng choang, thời gian học buổi sáng đã qua từ lâu, cậu vội vã lăn lông lốc bò dậy.

“Sao anh không gọi em.” Lê Thúy hối hả xuống lầu, Lục Thương mặc một thân đồ đen ngồi trước bàn ăn chăm bón một bụi hoa thanh cúc.

sd2

Hoa thanh cúc

“Chạy chậm thôi, dưới đất có nước kìa,” Lục Thương nhìn dép của cậu, “Hôm nay không học, thay quần áo đi, tôi dẫn cậu đi tảo mộ.”

Lê Thúy ngẩn ra, thấy chú Viên kế bên cũng đóng một cây đen, cậu vội vàng đáp lời.

Nơi đến là nghĩa trang công cộng nằm ở vùng ngoại thành, dọc đường đi Lục Thương không nói lời nào, bị nhiễm bầu không khí, Lê Thúy cũng im lặng. Xuống xe, trước mặt là một hàng bậc thang đá xanh, ngẩng đầu không thấy được điểm cuối, người thường leo bậc thang này cũng thở hồng hộc, Lê Thúy sợ sức khoẻ Lục Thương không gánh nổi nên đi sát che chắn sau lưng y.

Nửa đoạn sau bậc thang bắt đầu trở nên dốc, Lê Thúy dứt khoát nắm tay Lục Thương, như thể sợ y mất thăng bằng té xuống vậy. Càng lên cao càng ít mộ, xung quanh cũng càng trống trải, chờ khi Lục Thương dừng bước thì chẳng còn thấy bao nhiêu mộ nữa.

Khu mộ được quét dọn vô cùng sạch sẽ, trước bia đá đặt hoa thanh cúc giống hệt loại trên tay Lục Thương, hiển nhiên có người đã đến đây. Người đàn ông trong bức hình trắng đen trông giống Lục Thương bảy tám phần, đây ắt là bố của Lục Thương rồi.

Chú Viên dâng hương cho bố Lục, sau đó lùi lại chừa không gian cho hai người.

Trái lại, Lục Thương không hề tỏ ra buồn bã, vẫn là nét mặt bình thản ấy, y khom người đặt hoa trước bia đá: “Đến thăm bố, năm nay con vẫn còn sống.” Giọng điệu mang ý mình gặp may.

Lê Thúy đứng bên cạnh nghe vậy hơi giật mình.

Lục Thương quay đầu nói với Lê Thúy: “Đây là mộ của bố tôi, cậu thắp nén hương đi.”

Cậu nghe lời đi qua, đốt hương, cung kính cúi lạy.

Trong lúc đó Lục Thương không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm bia mộ, Lê Thúy cảm thấy y đã nói thầm trong lòng hết rồi.

“Ban đầu cậu hỏi tôi, tôi có phải là con lai không,” Lục Thương đỡ cậu dậy, “Tôi thật sự không có cách nào trả lời cậu, bởi vì tôi là đứa trẻ sinh ra từ ống nghiệm.”

Lê Thúy kinh ngạc, Lục Thương nói tiếp: “Bố tôi là quân nhân, ông ấy từng giấu bệnh gia nhập bộ đội chấp hành nhiệm vụ đặc chủng, sau đó nhiệm vụ kết thúc thành công mỹ mãn, ông ấy mình đầy thương tích trở về thành phố, cùng mấy chiến hữu thành lập công ty, bắt đầu theo ngành kinh doanh, đó chính là Đông Ngạn ban sơ nhất.”

“Ông ấy di truyền cho tôi hai gien, một là bệnh tim, hai là tính hướng, phải, bố tôi cũng thế.” Lục Thương cười cười, “Khi ấy kỹ thuật thụ tinh trong ống nghiệm chưa phát triển lắm, đó cũng là lý do bố tôi vẫn luôn áy náy với tôi, ông ấy luôn hy vọng tôi khỏe mạnh, thật ra mấy năm đầu chào đời tôi cũng khỏe mạnh lắm, nhưng bắt đầu từ bốn năm tuổi, cơ thể tôi từ từ thể hiện vấn đề ở phương diện tim mạch, quả nhiên có vài số phận, muốn trốn cũng không thoát.”

“Tình cảm giữa tôi với bố cũng không hẳn là sâu sắc, từ khi tôi sang nước ngoài dưỡng bệnh đến khi ông ấy qua đời, chúng tôi gặp nhau tổng cộng chẳng được mấy lần,” Lục Thương đưa tay phủi bụi trên hình, “Ông ấy vẫn luôn ấp ủ một tâm nguyện, mong rằng có thể tìm được biện pháp cực một lần khoẻ cả đời để tôi có thể tránh khỏi uy hiếp vô tận của bệnh tim, để tôi khỏe mạnh mà sống.”

“Mấy năm tôi không ở trong nước, ông ấy làm rất nhiều thử nghiệm, có vài cái thậm chí còn vô nhân đạo, có lẽ do cách làm sai lầm, tâm nguyện của ông ấy mãi không thực hiện được, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối lìa đời.” Nói xong, Lục Thương từ từ nhìn về phía cậu, “Lê Thúy, những việc ông ấy làm, cậu hiểu được không?”

Chẳng biết tại sao Lục Thương bỗng dưng nói chuyện này với mình, Lê Thúy im lặng một lát, trả lời: “Nếu là ông ấy, em cũng sẽ làm như thế.”


Lục Thương nhìn bia mộ, lộ ra một nụ cười không rõ ý.



Đường xuống núi dễ đi hơn nhiều, dù vậy, Lục Thương vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, trong ngực nhoi nhói đau, đầu ngón tay tê dại từng đợt. Chú Viên đứng chờ cạnh xe từ sớm, ông vừa nhận điện thoại, lúc này trông thấy Lục Thương, điệu bộ có lời muốn nói nhưng lại vì Lê Thúy ở đây mà không tiện nói thẳng.

“Nói đi, không sao đâu.” Lục Thương mở cửa xe ngồi vào.

“Vị trong tù kia, quan hệ thông rồi, có thể giảm thời gian thụ án, chỉ là phải tốn ít tiền.”

Lục Thương nhéo mi tâm, căn dặn: “Làm đi.”

Lê Thúy không khỏi tò mò: “Ai thế?”

Lục Thương nhìn về phía cậu, ánh mắt chứa đựng thâm ý, nhưng lại không trả lời mà nói với chú Viên: “Về nhà thôi.”

Chuyện y không muốn nói, Lê Thúy hỏi cũng vô dụng, chỉ đành buồn bực ngậm miệng. Không biết có phải vì ngày giỗ không, cậu cảm thấy Lục Thương hôm nay hơi khác thường.

Buổi trưa về nhà, Lục Thương không ăn trưa mà đi ngủ luôn, Lê Thúy cứ tưởng tâm trạng y không vui, sau đó thấy sắc mặt y tái mét mới phát hiện là cơ thể y không khỏe, thế là vội vàng gọi điện thoại cho Lương Tử Thụy.

“Không có gì, cung cấp không đủ máu, bệnh cũ thôi,” Nghe xong tình trạng bệnh, Lương Tử Thụy nói, “Trong ngăn tủ của cậu ấy có một chai thuốc màu đỏ, cậu cho cậu ấy uống hai viên, hít chút oxy, chú ý giữ ấm hai chân, ngủ một đêm là ổn thôi.”

Lục Thương ngủ mê man, uống thuốc không hợp tác lắm, nhiều lần làm đổ thuốc. Lê Thúy bất đắc dĩ, ai mà ngờ được ông chủ Lục ở ngoài mắt lạnh sát phạt bốn phương thế mà lại sợ đắng, cậu đành phải dỗ dành mãi, sau cùng tắt đèn làm ấm giường ủ chân cho y.

Lăn qua lộn lại đến nửa đêm, trong chăn mới ấm lên, Lê Thúy đổ mồ hôi nóng đầy đầu. Chà xát chân Lục Thương cả buổi, da thịt đụng chạm, thân dưới đã sớm có phản ứng, cậu ngồi bên giường một lát, nhịn không được hôn trộm một cái, bấy giờ mới rón rén vào phòng tắm tự xử.

Hôm sau Lục Thương tỉnh dậy, sắc mặt quả nhiên tốt hơn nhiều, Lê Thúy vẫn không yên tâm để y ra ngoài một mình, đòi theo cho bằng được. Lục Thương vốn không định dẫn người, suy nghĩ một chút rồi vẫn dẫn cậu theo.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Sân bắn.”

Vị trí xa tít mù, gần như lái ra khỏi biên giới thành phố, vừa xuống xe đã thấy một mảnh sân đánh golf, phục vụ dẫn bọn họ rẽ trái rẽ phải, vào một căn phòng kính, người đàn ông trung niên bên trong vừa bắn một phát súng, nghiêng đầu thấy họ thì tháo bịt tai xuống.

“Nhạc tổng, hân hạnh được gặp mặt.” Lục Thương bắt tay ông ta.

“Tiểu Kha bảo có bạn bè muốn giới thiệu, thì ra là cậu.” Người đàn ông trung niên cười cười, ánh mắt chuyển sang người Lê Thúy.

“Đây là Lê Thúy.” Lục Thương nói, chỉ nói tên, không giới thiệu thân phận.

Lê Thúy chỉ cảm thấy đối phương trông rất quen mắt: “Chào Nhạc tổng.”


Nhạc Bằng Phi đảo mắt nhìn hai người một lát, đoạn quay đầu bảo phục vụ đem súng lục tới, nhíu mày nhìn Lục Thương: “Nghe nói kỹ thuật bắn của cậu không tệ, đấu không?”

Lục Thương vui vẻ đồng ý: “Cầu còn không được.”

Tổng cộng mười phát đạn, viên nào viên nấy đều được lau sáng loáng, Lê Thúy nhìn thử, kinh ngạc phát hiện thế mà lại là đạn thật. Nhạc Bằng Phi là tay già đời, hiển nhiên đã làm nóng người, ông ta thuần thục lắp đạn, bày ra một tư thế hợp chuẩn.

Lục Thương dùng khăn nóng lau tay, không nhanh không chậm lắp viên đầu tiên, y chân dài eo thon, một tay giơ lên, vai và vòng eo kéo thành một độ cong bắt mắt, đầu hơi nghiêng, khí thế cũng không bức người, thậm chí còn có chút hờ hững, nhưng đứng kế bên Nhạc Bằng Phi lại không hề kém cạnh.

Lê Thúy nhìn mà thích mê, cứ nhìn chằm chằm eo Lục Thương không dời mắt, trong lòng không kiềm được bắt đầu tưởng tượng nếu đưa tay ôm sẽ có cảm giác gì.

Hai người tự đứng mỗi bên, rõ ràng chỉ là động tác bắn mà cứ như kiếm khách luận võ vậy.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, “đoàng đoàng” hai tiếng, đạn lần lượt bắn ra, bia ngắm đằng xa nở hoa gần như cùng một lúc.

Lục Thương tháo bịt tai xuống: “Không hổ là Nhạc tổng.”

Nhạc Bằng Phi lắc đầu cười: “Cậu cũng không kém.”

Số điểm của hai người nhảy lên trên bảng điện tử, Lê Thúy nhìn thoáng qua, Nhạc Bằng Phi 9 điểm, Lục Thương 8 điểm.

Tiếp theo sau là phát thứ hai, lần này lực chú ý của Lê Thúy dời sang kỹ thuật bắn, Lục Thương mười ngón thon dài, nắm súng vững vàng, ánh mắt chăm chú nhìn mục tiêu, không hề chú tâm đến gì khác.

Hai người có thể nói thế lực ngang nhau, điểm số đuổi sát nút, vài phát đầu Lục Thương đều cầm súng một tay, từ phát thứ năm bắt đầu đổi sang dùng tay còn lại đỡ phụ. Lê Thúy chưa từng sờ súng bao giờ, nhưng cũng biết nổ súng có sức giật, tuy rằng đường kính khẩu súng này không lớn, nhưng ít nhiều vẫn là biết chấn đến cổ tay.

Một ván kết thúc, Lục Thương trả súng lại phục vụ, xoay xoay cổ tay bủn rủn, thản nhiên nói: “Kỹ thuật bắn của Nhạc tổng quả nhiên lợi hại, vãn bối cam bái hạ phong.”

Cuộc so tài này Nhạc Bằng Phi được so thoả thích, ông ít khi gặp được đối thủ, bình thường cho dù có, đối phương cũng sẽ nể nang thân phận cố ý thua ông, tuy Lục Thương kém hơn ông hai phần, nhưng thái độ tung hết sức so tài này khiến cho Nhạc Bằng Phi hết sức hưởng thụ.

“Có gì đâu, trước khi cậu đến tôi đã tập nửa tiếng rồi.” Nhạc Bằng Phi cười nói, dĩ nhiên vẫn chưa tận hứng, mắt nhìn chòng chọc súng bắn tỉa trên tường, bảo phục vụ lấy xuống cho mình.

Lúc này một người phụ nữ trông như thư ký bước vào gõ cửa, nói: “Nhạc tổng, tiểu thiếu gia tới rồi.”

Nhạc Bằng Phi “ồ” một tiếng, mất hứng thả súng trở lại, vỗ vai Lục Thương: “Tôi ra ngoài một lát, các cậu chơi trước đi.”

Lê Thúy thừa dịp lấy khăn nóng bước lên đắp cổ tay cho Lục Thương: “Đau không?”

Lục Thương lắc đầu, cười nói: “Cậu muốn thử không?”

“Em không biết bắn.”

“Cầm đi, tôi dạy cậu.”


Đúng là nặng hơn mình nghĩ nhiều, dưới sự chỉ đạo, Lê Thúy lắp đạn vào, nghiêm chỉnh nâng súng lên.

“Ngón tay đặt ở đây, cánh tay hướng lên trên, nâng cao lên.” Lục Thương đứng bên cạnh, một tay vịn hông cậu, một tay nắm cổ tay của cậu, hai người kề quá sát, gần như có thể cảm nhận được nhịp tim của đôi bên.

“Thả lỏng, tập trung, đừng nhúc nhích người,” Lục Thương kề sát tai cậu cười một tiếng, “Nắm chắc vào.” Dứt lời, y đeo bịt tai cho Lê Thúy, nhẹ nhàng lùi lại. Lê Thúy chăm chú nhìn bia ngắm, “đoàng” một tiếng bóp cò súng.

Bia ngắm lắc lư, bảng ghi điểm đúng lúc hiển thị “1 điểm”, Lê Thúy hết sức ngạc nhiên.

“Phát súng đầu tiên, không tệ,” Lục Thương đứng sau cậu nói, “Đừng chỉ nhìn bia ngắm, chú ý góc độ của súng, lại lần nữa.”

Đại khái mỗi người đàn ông trời sinh đều có đam mê cuồng nhiệt khó giải thích dành cho súng ống vũ khí, sau phát súng đầu tiên, Lê Thúy cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào, chẳng đợi Lục Thương nói xong, cậu đã tự lắp viên thứ hai, giơ súng lên.

Tiếp thu lời dạy lần trước, lần này cậu hơi nghiêng người qua, hai chân một trước một sau, trong đầu vẽ lại hình ảnh Lục Thương giơ súng, hai mắt tập trung nhìn thẳng, nín hơi nhắm ngay đích, đợi khi cơ thể đứng yên hoàn toàn, cậu mới quả quyết bóp cò.

“Đoàng ——”

Bảng điện tử hiển thị, “6 điểm”.

Phía sau vang lên tiếng vỗ tay, Lê Thúy tháo bịt tai quay đầu lại, thấy Lục Thương cười với mình: “Không tệ, có năng khiếu.”

Được y khen, Lê Thúy khỏi nói vui sướng nhường nào, thiếu điều mọc cái đuôi lắc qua lắc lại thôi. Ngoài tường kính có người gõ cửa, Lục Thương thấy Nhạc Bằng Phi, lòng biết đối phương có chuyện muốn nói với mình, bèn nói: “Cậu ở đây tập đi.”

Hiệu quả cách âm của tường kính quá tốt, nhìn hai người đứng ngoài hành lang trò chuyện, Lê Thúy dỏng tai nghe ngóng nhưng chẳng nghe được gì, chỉ đành bỏ cuộc, tập trung luyện súng.

“Đông Ngạn là một công ty tốt, nhưng nội bộ quá phức tạp, tôi không muốn dính líu với nó.” Nhạc Bằng Phi nói thẳng.

Lục Thương tỏ ra thông hiểu: “Vậy nếu là thay mặt nắm cổ phần thì sao?”

“Thay mặt nắm cổ phần?”

“Không dùng danh nghĩa của tôi, cũng không dùng danh nghĩa của Đông Ngạn, nhưng tiền đầu tư cho Mục Thịnh sẽ không thiếu một xu.”

Quả nhiên, Nhạc Bằng Phi do dự: “Không biết ông chủ Lục định tìm ai tới thay mặt nắm cổ phần đây.”

Lục Thương dùng mắt ám chỉ người trong phòng kính: “Thằng bé kia.”

Nhạc Bằng Phi vô cùng kinh ngạc: “Theo tôi biết, thằng bé đó không có quan hệ trên mặt pháp luật với cậu, cậu không sợ sau này nó nghĩ lung tung ôm tiền bỏ chạy à? Tám mươi triệu không phải con số nhỏ, ông chủ Lục, mong cậu cân nhắc cho kỹ.”

“Về điểm này Nhạc tổng cứ yên tâm,” Lục Thương nói, “Tôi kinh doanh hơn mười năm, chưa làm ăn lỗ vốn bao giờ.”

Nhạc Bằng Phi cũng không nói nhiều nữa: “Nếu cậu nói thế…”

“Nhưng tôi có một điều kiện,” Lục Thương nói, “Cậu ấy chỉ nắm cổ phần, không làm người đại diện pháp lý, không tham gia ban giám đốc, mai này quý công ty gặp rắc rối gì ở phương diện kinh doanh đều không liên quan đến cậu ấy.”

Nhạc Bằng Phi mặt mày ngờ vực: “Xem ra cậu không tin tưởng tôi rồi.”

Lục Thương nở nụ cười: “Ngài nói quá rồi, tôi làm phụ huynh, suy cho cùng cũng phải suy xét nhiều hơn vì con em mình, hy vọng ngài hiểu.”


Nhạc Bằng Phi trầm ngâm chốc lát, nhìn Lê Thúy trong phòng kính: “Thật ra không phải không được, nhưng mà tôi có một điều kiện.”

Bảng điện tử nhảy số, hiển thị “0 điểm”.

Lê Thúy tháo bịt tai, ánh mắt không kiềm được liếc ra bên ngoài. Sau tường kính, Lục Thương đang nói cười với Nhạc Bằng Phi, cậu nhìn mà chẳng hiểu sao lại sốt ruột đến lạ.

“Quý khách, cần thêm đạn không?” Phục vụ hỏi.

“Không cần, cảm ơn.” Lê Thúy trả khẩu súng cho phục vụ, mở cửa đi ra ngoài.

“Chơi mệt rồi hả?” Thấy cậu đi ra, Lục Thương cười hỏi.

“Ừm,” Lê Thúy giả vờ xoa xoa cổ tay, “Hai người đang nói gì vậy?”

Lục Thương liếc nhìn Nhạc Bằng Phi, nói: “Chú Nhạc của cậu vừa nhắc tới một trại huấn luyện dã ngoại, chú ấy muốn đưa anh em Tư Mã vào đó rèn luyện nhưng lại không yên tâm, sợ hai anh em họ đánh nhau làm trò mất mặt ở trại huấn luyện, thế nên muốn tìm người theo cùng. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cậu có thể đi thử, thanh thiếu niên cùng lứa dễ giao lưu hơn, cậu thấy thế nào?”

Lê Thúy sửng sốt: “Trại huấn luyện?”

“Đây là một dự án của Mục Thịnh, hiện nay còn trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ, chủ yếu là trải nghiệm cuộc sống quân doanh, thời hạn một tháng.” Nhạc Bằng Phi giải thích, “Hai thằng con trai của chú được nuông chiều từ bé, ăn chút đắng cũng không xong, trên người chẳng có chút khí khái nam nhi nào, nhất là thằng lớn, cả ngày chỉ biết lông nhông.”

Nhắc tới con trai, Nhạc Bằng Phi tức giận không thôi, rồi lại nhận ra mình thất lễ, ông bèn ho hai tiếng, nói với Lê Thúy: “Nếu Tiểu Lê chịu đi thì chú yên tâm nhiều lắm, chú nghe Tĩnh Vinh nói, lần trước ở Hải Nam cháu đã cứu nó, quả thật phải cám ơn cháu.”

Bấy giờ Lê Thúy mới kịp phản ứng, vị Nhạc tổng này chính là Nhạc Bằng Phi, người cha giành di sản mẹ để lại cho con trai trong miệng Tư Mã Tĩnh Vinh, cậu vội nói: “Chú quá lời rồi, con… có làm gì đâu.” Chỉ mắng cậu ta vài câu mà thôi, còn hơi bị khó nghe nữa.

Lục Thương nhìn hai người, cười nói: “Quyết định vậy đi, đến lúc đó tôi đưa cậu ấy đi.”

Chuyện này cứ thế được quyết định.

Trên đường về nhà, Lê Thúy không được vui lắm, ỉu xìu ngồi ở ghế sau, im re không nói tiếng nào.

Lục Thương vỗ vỗ tay cậu: “Giận à?”

Lê Thúy quay đầu qua, rầu rĩ nói: “Có phải anh chê em phiền không?”

Lục Thương nắm tay cậu, làm động tác an ủi: “Cậu đi rèn luyện một chút đâu mất gì, trong đó sẽ có huấn luyện viên dạy cậu đánh võ.”

“Vậy cũng phải xa nhà một tháng, hơn nữa bài học cũng phải gác lại.” Lê Thúy nói, còn một câu cậu chưa nói —— Một tháng không thể gặp anh.

“Không sao, cậu có thể mang vài cuốn sách theo đọc.” Lục Thương nói.

Vào trại huấn luyện rèn đúc là chuyện nhỏ, Nhạc Bằng Phi chỉ muốn mượn việc này kiểm tra phẩm chất của Lê Thúy. Dù gì Mục Thịnh cũng là công ty do một tay ông gầy dựng, tương lai sẽ giao cho anh em Tư Mã, nhà đầu tư lần này cũng chính là cộng sự mai sau của anh em Tư Mã, người làm cha muốn kiểm định thay hai đứa con của mình âu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

“Chỉ cần cậu ta có thể suôn sẻ tốt nghiệp từ trại huấn luyện, cổ đông của Mục Thịnh sẽ có một ghế của cậu ta.”

Lúc Nhạc Bằng Phi vừa nhắc đến chuyện này, Lục Thương đã hạ quyết tâm đưa Lê Thúy đi, hai người ăn nhịp cái một. Trước đó không lâu, Lục Thương nghe khá nhiều tình huống của phụ huynh trong phòng phát sóng trực tiếp, ban đầu y chỉ cho rằng Lê Thúy quá ngoan, trưởng thành sớm hơn tuổi, sau này so sánh với con nhà người ta, y mới phát hiện vấn đề của Lê Thúy là quá dính mình, đi đâu cũng muốn đi theo, đôi mắt mọi phút mọi giây đề phòng bất luận thứ gì tới gần mình, ham muốn chiếm hữu quá mạnh. Không phải Lục Thương ghét bỏ cậu, có điều suy cho cùng y cũng là đồng tính trời sinh, tuy rằng thanh tâm quả dục, nhưng bị tấn công quyết liệt như thế, y cũng có phần đỡ không nổi.

Tuy Lê Thúy không nói, nhưng ánh mắt ấy rõ là “em không nỡ xa anh”.

Lục Thương mỉm cười, nói: “Đi đi, dù gì trong chúng ta cũng phải có một người biết đánh nhau chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui