Nữ tử này nói nói mấy câu sau, phía trước có cung nhân thỉnh các nàng dời sang chỗ khác, thế này các nàng mới tách ra. Nàng kia tiến tới nói chuyện cùng mấy nữ tử khác, trong đầu đối với hai người kia cũng không có ấn tượng gì.
Lần này tới tham gia đại tế tự đều là người trong hoàng tộc, ngoại trừ hoàng phi, người trong vương phủ, cũng là có chút thân phận. Tương Như Nhân thật sự lại chưa thấy qua nàng, nhưng có thể cùng nàng nói chuyện gần gũi như vậy, thế nào lại không quen được.
Ôm theo nghi hoặc cùng mọi người tới thiên điện. Bên kia lễ tế xong một số người cũng tiến về phía này, đa số là hoàng tử thế tử.
Tương Như Nhân nhìn qua thấy nàng kia bước về hướng đó đón tiếp, nhìn thoáng qua thân ảnh quen thuộc, vẻ mặt Tương Như Nhân dừng lại một chút, nàng kia cũng vừa vặn dừng lại trước mặt người nọ.
Nàng là Định vương phi.
Cũng không phải Tương Như Nhân đối với Định vương có nhiều để ý mà là Định vương phi nói một phen như vậy làm cho người ta cân nhắc. Nàng đối với bản thân tỏ ra quen thuộc, là từ nơi nào mà biết, lại còn tìm bản thân đáp lời.
Tô Khiêm Trạch cảm giác được tầm mắt kia, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Tương Như Nhân, không đợi nàng có phản ứng gì, Tô Khiêm Trạch rất nhanh lại cúi đầu nghe người trước mặt nói nói, vẻ mặt chuyên chú.
Tương Như Nhân an ủi rất nhiều, ít nhất thoạt nhìn hiện tại tình cảm của Định vương và Định vương phi không tệ.
Đợi Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt, xoay người đi tìm mấy người thái tử phi. Tô Khiêm Trạch ngẩng đầu dõi mắt theo bóng dáng nàng, ánh mắt thâm trầm vài phần.
Bên tai vang lên giọng Định vương phi ôn nhu “Vương gia, mẫu phi chắc đang đợi chúng ta qua đó..”
Tô Khiêm Trạch quay lại, chuyên chú không như trước nhưng vẫn dắt tay nàng ra khỏi thiên điện, bước về hướng cung điện khác...
Ở chủ điện, hạ tế còn một bộ phận đang tiến hành. Tuyết rơi càng nhiều, mấy người Tương Như Nhân càng cùng đứng đợi thì có người tiến tới bên cạnh nói thái hậu muôn gặp nàng cùng hai hài tử.
Tương Như Nhân xin chỉ thị của thái tử phi xong thì mang theo Bình Ninh và Dung nhi đi theo ma ma kia ra khỏi thiên điện hướng về Duyên Thọ cung.
Ra khỏi Đại Lặc cung thì có nhuyễn kiệu đang chờ. Tương Như Nhân phủi phủi tuyết đọng trên áo hài tử. Bình Ninh học theo, huơ huơ tay nhỏ bé.
Tương Như Nhân nắm lấy tay nàng, đưa lên miệng mình hà một hơi. Bình Ninh cũng tức khắc tự đưa tay lên miệng mình ha một hơi, tiện đà cười khanh khách.
Đến Duyên Thọ cung, hạ kiệu bước vào trong, cởi áo choàng ra, trong phòng ấm áp hơn rất nhiều.
Sáng sớm lạnh phải mặc thật dày y phục bọn họ đã không thoải mái. Hiện tại trong phòng ấm, Bình Ninh liền muốn đưa tay cởi áo ngoài ra. Tương Như Nhân liếc mắt trừng nàng một cái. Nàng ủy khuất bĩu môi, tay nhỏ bé thả xuống nắn nắn mao nhung cầu trên áo.
Một màn này vừa đúng lúc thái hậu bước ra nhìn thấy, nàng cười nhìn Bình Ninh “A! Ai khi dễ ngươi?”
Tương Như Nhân thỉnh an thái hậu. Bình Ninh liếc nhìn Tương Như Nhân, lại liếc nhìn thái hậu, sau đó lắc đầu, cuối xuống tiếp tục nắn mao nhung cầu.
Đáy mắt thái hậu một chút thanh mình, một đứa nhỏ thông minh a. Còn biết che chở nương của mình. Vì thế kêu các nàng vào trong ngồi xuống, gọi người mang điểm tâm lên.
Bình Ninh nhìn thấy đồ ăn là chỉ muốn thúc ngựa, từ trong lòng dưỡng nương với về phía thái hậu vẫy vẫy tay, muốn đến chỗ nàng. Thấy tỷ tỷ như vậy, đệ đệ cũng đưa tay làm theo. Thái hậu cao hứng sai nhũ nẫu đặt bọn họ xuống cạnh hai bên nàng. Bình Ninh tựa lên đùi thái hậu, ôm cổ nàng làm nũng.
Thái hậu thấy nàng thân cận rất cao hứng, tiện đà quay sang Dung nhin ngồi yên tĩnh một bên chơi hỏi “Nương ngươi ở đâu? Ở đâu nào?”
Dung nhi buông gì đó trong tay, nhìn về phía Tương Như Nhân, ngón tay nhỏ chỉ chỉ. Thái hậu nhìn hắn này bộ dáng có nét giống thái tử lúc nhỏ, nở nụ cười “Đó là nương ngươi a?”
Dung nhi gật gật đầu, ở tình huống các nàng hoàn toàn không đoán trước, trực tiếp hô lên một tiếng “Nương”
Thái hậu cùng Tương Như Nhân đều ngây ngẩn cả người.
Dung nhi gọi xong lại cúi đầu chơi gì đó trong tay. Lão ma ma đứng một bên cười chúc mừng “Nương nương, đây là nhi mở miệng nói chuyện a”
Thái hậu cẩn thận nhìn Dung nhi, lại quay sang nhìn Tương Như Nhân. Tương Như Nhân lúc này là không biết cái tư vị gì, phản ứng không kịp, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chính là nói nói ra miệng có chút nghẹn ngào “Thần thiếp lần đầu tiên nghe hắn mở miệng nói như vậy”
Nếu là ban đầu thật chờ hắn gọi, này một tiếng hô lên còn có chuẩn bị trước. Đây hắn là đang trả lời thái hậu, gật gật đầu xong lại bỗng nhiên bật thốt ra khiến Tương Như Nhân tay chân luống cuống.
Cảm xúc này vẫn đột ngột đến, một chút chuẩn bị đều không có. Tương Như Nhân hiện tại tràn ngập kích động, nếu không phải vì đang ở Duyên Thọ cung, nàng sẽ muôn ôm hắn đến để hắn kêu thêm vài tiếng mới thấy chân thật.
Thái hậu nhìn ở trong mắt, lôi kéo tay nhỏ bé của Dung nhi, dỗ nói “Lại kêu một tiếng nương nghe xem nào “
Lần này nàng nghe là thật rõ ràng.
Tương Như Nhân cúi đầu lau nước mắt, thời điểm ngẩng đầu thấy thái hậu cười tủm tỉm nhìn mình, ngượng ngùng nói “Đã để thái hậu chê cười”
“Có cái gì chê cười. Đây là chỗ ai gia, nếu là phủ thái tử có lẽ ngươi đã ôm đứa nhỏ vừa nghe vừa khóc rồi.” Từ lúc mang thai chính tháng mười ngày đến sinh hạ, nuôi hắn lớn đến lúc này chính là tha thiết được nghe gọi một tiếng nương. Không có gì buồn cười.
Bình Ninh ngẩng đầu nhìn thái hậu, chuyển mình qua chỗ đệ đệ. Bình thường hai người nói chuyện đều là y y nha nha. Bỗng nhiên hôm nay đệ đệ lại kêu lên một tiếng như thế. Nàng cũng muốn mở miệng nói, nhưng a a vài tiếng vẫn không nên lời. Thế là cáu kỉnh đoạt lấy thú bông trong tay đệ đệ.
Dung nhi luôn luôn là nhường tỷ tỷ như vậy, lấy đi liền lấy đi, cũng chẳng có việc gì. Bình Ninh cầm thú bông trong tay một xíu lại nhét về trong lòng đệ đệ.
“Ngươi dưỡng mấy đứa nhỏ rất tốt “ Thái hậu cảm khái một câu. Đệ đệ biết nhường tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ xót đệ đệ. Hai đứa đều là được nuông chiều từ lúc sinh ra lại biết sẻ chia cùng khiêm nhượng, tương lại trưởng thành dự cũng không kém.
Tương Như Nhân lúc này ổn định cảm xúc “Cũng một phần nhờ nhũ mẫu cùng ma ma hầu hạ bên cạnh. Nếu thần thiếp lúc nào cũng nang theo bọn hắn bên mình khả mệt xỉu”
Thái hậu nở nụ cười, lúc này mới sai người để điểm tâm đến trước mặt các nàng. Bình Ninh cũng không náo loạn, yên tĩnh ngồi ăn bên cạnh thái hậu. Ăn xong một nửa, còn một nửa kia đưa cho thái hậu, trên đó còn dính nước miếng của nàng.
Thái hậu nơi nào lại ăn miếng bỏ dở như vậy. Thế nhưng nhìn nàng ăn còn để lại cho mình. Dù người lớn có dạy cũng chỉ nói nàng không được giành ăn chứ không thể để nàng nguyện ý nhường phần của nàng như vậy. Đối với Bình Ninh hiếu thảo với mình, Thái hậu là vô cùng vui vẻ.
Bình Ninh vẫn cầm nửa miếng kia huơ tới. Thái hậu nhưng không thể ăn, cầm lên, để ma ma mang mâm điểm tâm kia lại đây, phóng nửa miếng đó lên và lấy một miếng mới đưa cho nàng.
Vừa thấy miếng mới, Bình Ninh cũng chẳng còn quan tâm tới nửa miếng kia, cầm miếng điểm tâm, nở nụ cười nhìn tháo hậu, trên khóe miệng còn dinh vài miếng vụn bánh...
Ở cùng một chỗ với hài tử tâm tình tốt hơn rất nhiều. Vì thế lúc Tương Như Nhân ôm bọn hắn rời đi, hai tiểu tử kia lại nhận được không ít ban cho.
Trở lại thiên điện, nhũ mẫu nang hai hài tử đi vào nơi nghỉ ngơi. Hiến tế hoàn toàn chấm dứt, thái tử phi mang theo các nàng đi thỉnh an hoàng hậu. Lúc đoàn người trở về phủ thái tử cũng đã là chiều tà.
Ngủ xuất môn, bọn Bình Ninh lại là ngủ trở về. Quá giờ ăn bữa chiều mới tỉnh dậy.
Về tới trong nhà mình, Tương Như Nhân cũng không cần cố kị, ôm Dung nhi đến trên đùi, hôn má hắn “Dung nhi, kêu nương”
Tiếng thứ nhất xuất khẩu, tiếng thứ hai thứ ba cũng dễ dàng hơn, Dung nhi nghe lời nàng kêu một tiếng. Hứa ma ma trong phòng nghe được xúc động lau lệ “Tiểu thư lúc mở miệng nói chuyện cũng không sai biệt lắm là lúc này, hô một tiếng phu nhân nương, rất nhanh lại hô lão gia.”
Bình Ninh ngồi một bên nghe đệ đệ kêu như vậy, cũng mở miệng muốn kêu nhưng cứ y y nha nha như vậy cả buổi cũng không thể giống như đệ đệ.
Thời điểm Tô Khiêm Dương bước vào thấy được hình ảnh Bình Ninh đang nhào vào người Tương Như Nhân làm nũng. Còn một bộ dáng muốn lớn tiếng hơn Dung nhi, Dung nhi kêu một tiếng nương, nàng liền a a hét lên đè át Dung nhi.
Nhi tử mở miệng nói chuyện, cảm giác của Tô Khiêm Dương so với Tương Như Nhân nhạt hơn nhiều. Đối với hai đứa nhỏ dù sao hắn vẫn chú ý Bình Ninh nhiều hơn chút. Vì thế lúc Tương Như Nhân dẫn Dung nhi gọi phụ thân hắn cũng không là quá chờ mong.
Đối đãi khác biệt như vậy, Tương Như Nhân xem ở trong mắt, nhưng cũng không thể có nói gì. Hắn hiện tại có ba con trai, hắn có thể đem nữ nhi sủng đến vô pháp vô thiên nhưng không thể giống như vậy sủng nhi tử.
Tương Như Nhân cũng là hy vọng hắn như thế, nếu không nàng mới phải lo lắng.
Trước khi đi ngủ Tương Như Nhân kể lại chuyện đi Duyên Thọ cung. Thái tử nghe Bình Ninh muốn đem một nửa này nọ cho thái hậu, vạch trần nàng “Thái hậu nghĩ nàng thảo hỉ, nhưng thật ra nàng đem miếng nhỏ đưa cho thái hậu ý muốn lấy lại miếng to hơn”
Cái chiêu này Bình Ninh đã ở trước mặt Tô Khiêm Dương dùng qua rất nhiều. Ăn gì đó rồi chừa lại nửa miếng tha thiết muốn đưa cho hắn ăn. Lúc đầu hắn còn thật vui vẻ, nữ nhi biết nghĩ đến hắn, nhường lại một phần cho hắn. Nhưng cứ thế lặp lại vài lần hắn liền ý thức được nàng đây là muốn lấy nhỏ đổi lớn, quỷ lắm.
“Thái hậu cao hứng là tốt rồi.” Tương Như Nhân nằm nghiêng người tựa vào trong long Tô Khiêm Dương “Điện hạ, có phải Tô đô thống bọn họ sắp trở về rồi không?”
Này động tác cực tự nhiên, Tô Khiêm Dương đưa tay vuốt tóc nàng “Đúng vậy, thế nào, nàng nhớ Cố gia tiểu thư?”
“Đúng vậy. Đều đã đi lâu như vậy, tính ra cũng một năm rưỡi rồi” Tương Như Nhân cũng không phủ nhận, nàng thật sự nhớ Ngâm Hoan. Đôi khi có người để trò chuyện cũng bớt đi nhàm chán.
“Sắp trở lại rồi.” Tô Khiêm Dương đưa tay nhéo nhéo một chút lưng áo nàng, cười nói “Lúc này đây trở về, thân phận của Cửu đường đệ hẳn là sẽ được nâng lên nhanh thôi”
Tương Như Nhân biết hắn có công tích, nhưng nghe Tô Khiêm Dương nói như vậy hẳn không đơn giản là chỉ tăng phẩm cấp, không khỏi có chút tò mò “Nâng lên hơn? Tô đô thống là võ quan, vậy là muốn phong hầu tước?”
Thái tử lắc đầu, bán lên cái nút (ý nói làm cái bí mật) “Đến lúc đó sẽ biết”
Tương Như Nhân khẽ hừ một tiếng xoay người chui vào trong chăn, chẳng phải là chỉ cần chờ vài tháng nữa họ trở về sẽ biết thôi sao.
Đây là bao lâu rồi không thấy bộ dáng làm xấu của nàng, Tô Khiêm Dương có chút hoài niệm, đưa tay nhéo nhéo vành tai nàng. Nghe tiếng nàng hít thở trọng một chù, hứng trí lên đưa tay vòng ra phía trước lưng nàng, theo trong áo ngủ hướng lên trên vuốt ve...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...