Tác giả: Bất Quá Khinh Chu
Editor: Trà Xanh
Vừa đưa Kiều Kính Ngôn về phủ, lão Hầu gia và phu nhân liền kêu Sở Tuân qua gặp, nhắn rõ phải dẫn theo Kiều Kính Ngôn.
“Phụ thân, mẫu thân, Kiều cô nương vì cứu con ở Liễu Nguyệt Lâu nên bị thương.
Con đưa nàng về để chăm sóc vết thương.” Sở Tuân bỗng nhiên sửa chữa hình tượng xưa nay của mình, tỏ ra là người ngoan ngoãn.
Tưởng rằng cha mẹ sẽ trách móc, ai ngờ hai người bọn họ lén thầm thì.
“Cô nương này thật xinh đẹp.” Phu nhân Hầu gia nói
“Khí chất cũng không tệ, nhìn có vẻ là nữ tử hiền lành ôn nhu.” Lão Hầu gia khen thêm
Sở Tuân: “….”
Thấy tình hình sắp bị mất khống chế, Kiều Kính Ngôn bước lên trước, hành lễ với hai người đánh vỡ ảo tưởng của họ: “Hạ quan là thống lĩnh ám vệ Kiều Kính Ngôn, gặp qua Hầu gia và phu nhân.”
Lời giới thiệu này đập tan ảo tưởng của Hầu gia và phu nhân, thì ra là đồng sự, không phải đối tượng, nhưng tình yêu văn phòng cũng không tệ nha.
Vợ chồng Sở Hầu gia đương nhiên biết Hoàng thượng và Sở Tuân có âm mưu bí mật, người ta giới thiệu thân phận cũng chẳng phải chuyện gì to tác, ngược lại mọi người hiểu rõ về nhau hơn.
Lão Hầu gia lập tức đến gần nhìn kỹ cô nương trước mặt, nàng cũng họ Kiều, bề ngoài nhìn có chút giống Song nhi.
Nếu Song nhi còn sống, cũng lớn nhường này rồi.
“Kiều thống lĩnh, ngươi rất giống một cố nhân của ta, nàng cũng họ Kiều.” Lão Hầu gia nói chuyện đầy thương cảm.
Phu nhân Hầu gia bước đến nhìn, đúng là có chút giống.
“Phụ thân, người đừng thấy người ta họ Kiều liền cảm thấy giống.” Sở Tuân cười bất đắc dĩ.
Kiều Kính Ngôn đúng là giống Kiều Song, nếu không năm đó nàng đã không chết vì cứu mình, mình cũng sẽ không dùng họ và thân phận của nàng để sống sót.
Kiều Kính Ngôn lấy ra một khối ngọc bội từ trong ngực áo, quăng tới tay Sở Tuân, “Trước đây có người nói ta giống Song nhi, ta không phải họ Kiều, khi ta bị đuổi giết thì gặp Kiều cô nương,” nàng hoảng hốt một chút, tựa như trước mắt tái hiện lại tình cảnh Song nhi chết.
“Vì cứu ta, Kiều cô nương đã qua đời mười năm trước.
Trước khi mất, nàng nhờ ta đem ngọc bội này đưa cho tiểu Hầu gia của Võ Định Hầu phủ.”
Nhiều thế hệ Kiều gia trấn thủ Hạ Châu gần Hung Nô, lại bị thừa tướng Triệu Thêm buộc tội thông đồng với địch bán nước, Kiều tướng quân bị ép nộp lại binh phù, áp giải kinh thành.
Đại quân Hung Nô thừa cơ đánh úp Hạ Châu, Hạ Châu như rắn mất đầu không chờ nổi quân cứu viện, trong vòng bảy ngày ngắn ngủi liền rơi vào tay giặc.
Kiều tướng quân gần đến kinh thành mới biết tin Hạ Châu bị công phá, tâm thần và thể xác đều mỏi mệt, không lâu sau chết vì bệnh.
Toàn bộ Kiều gia thề sống chết kháng địch, vì nước hy sinh, chỉ có Kiều Song mười hai tuổi một mình chạy ra ngoài.
Kiều Song muốn đến kinh thành tìm phụ thân, chẳng ngờ lại gặp Kiều Kính Ngôn, vì cứu nàng nên đã chết.
Ánh trăng mông lung chiếu sáng, ngọn nến lay động trên bàn.
Hồng sa chậm rãi rơi xuống.
Sở Tuân thay thuốc cho Kiều Kính Ngôn.
Miệng vết thương không bị thâm đen, may mắn ám khí không có độc, nếu không đã không có vận khí tốt vậy.
Kiều Kính Ngôn chẳng chớp mắt.
Mỹ nhân ngay trước mặt, đau xót thì tính chi.
Sở Tuân thưởng thức ngọc bội trên tay.
Từ nhỏ hắn cũng có một khối giống như đúc, đây là tín vật định ước từ nhỏ giữa hai nhà.
Hắn nhìn chốc lát rồi ném trả lại Kiều Kính Ngôn.
“Ngọc bội này đã đi cùng Kiều thống lĩnh mười năm, Kiều thống lĩnh đã trở thành chủ nhân thứ hai, để ngươi giữ là hợp nhất.”
Sở Tuân kiểm tra vết thương cẩn thận, thấy không có gì để lo lắng liền rời đi, vuốt ve khối ngọc bội của chính mình, nhìn Kiều Kính Ngôn đóng cửa phòng, nhàn nhạt cười.
Tình không biết chớm nở từ đâu, rót vào lòng ngọt ngào như mật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...