Cảm giác mỗi sáng thức dậy phải chạm mặt với kẻ bá đạo, chuyên tìm cớ gây sự, sỉ nhục mình thật khó chịu biết dường nào.
Ngọc Nhi phát rầu, tâm không cam lòng không nguyện xách hộp đồ ăn mang tới hầu hạ hắn.“Tướng quân, đồ ăn đã chuẩn bị xong” Soạn ra bàn đâu vào đó, nàng không tình nguyện mở lờiTriệu Hiếu Khiêm nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy trong lòng không khỏi thỏa mãn như thuần phục được con thú hoang.
Hắn biết nàng không cam tâm tình nguyện nhưng nàng đã rơi vào tay hắn, hắn muốn hành hạ nàng thế nào thì chính là thế đóTriệu Hiếu Khiêm đi qua bàn dùng bửa, ngửi thấy một mùi ôi chua từ đâu chui vào mũi.
Hắn đưa từng dĩa thức ăn lên ngửi, xác định không phải thức ăn ôi thiu, quay đầu, đánh giá Ngọc Nhi từ đầu đến chân“Ngươi nhìn ta làm gì? Mau ăn nhanh để ta còn dọn dẹp”“Mấy ngày rồi nàng chưa tắm vậy?”“Cái gì?” Mặt nàng thộn ra.
Lúc này nàng cũng mới phát giác bản thân bẩn thỉu đến buồn nôn.
Không phải do cái tên chết tiệt nhà ngươi bắt nàng giam vào nhà lao, suốt ngày còn phải lao dịch cật lực khiến nàng mệt mỏi, đặt lưng xuống là ngủ như chết, ai còn quan tâm đến việc tắm rửa“Trước đây một ngày không tắm ít nhất một lần nàng sẽ không chịu nổi, thậm chí còn không để cơ thể dính chút mồ hôi, còn bắt ta…” Triệu Hiếu Khiêm mang theo chút hoài niệm bộc bạch, bỗng khựng lại khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Ngọc Nhi chờ đợi hắn nói ra điều gì.
Triệu Hiếu Khiêm nghi hoặc nàng ta cố ý muốn khơi gợi lại quá khứ.
Mẫn Ngọc thật sự đề cao bản thân.
Hắn chắc chắn sẽ không mắc mưu“Nàng hiện giờ ở chung với đám heo ngại rằng bọn nó còn chê nàng”“Ngươi…ngươi…” Ngọc Nhi vừa tức vừa thẹn“Ta không thể ngửi nổi, tâm trạng đâu mà dùng bửa” Nói rồi Triệu Hiếu Khiêm rời đi để lại Ngọc Nhi giậm chân, tức xì khói“Ngươi tưởng ta không biết hôi, không biết bẩn sao, ngươi ngại bẩn còn kêu ta mỗi ngày tới hầu hạ ngươi làm gì.
Tên hỗn trướng chết tiệt kia”Ngọc Nhi tưởng rằng Triệu Hiếu Khiêm đã bỏ đi xa, nàng cứ thế hét lên, mắng người xối xả.
Ngay sau đó, A Bảo cùng mấy tên lính mang dục thùng rất lớn đặt trong phòng ngủ, đổ đầy nước ấm, còn có cả dầu thơm và quần áo mới.
A Bảo truyền lời “Tướng quân dặn dò bọn thuộc hạ chuẩn bị nước tắm cho cô nương” rồi chấp tay cáo lui.
Nàng gãi đầu, cắn môi, chột dạ đôi chútNhìn cái bồn tắm cao ngang ngực, to đến cả hai người ngồi còn dư, Ngọc Nhi đưa tay vóc nước lên thử độ ấm.
Rất vừa phải.
Không chần chừ, nàng thoát hết y phục rồi nhảy ào vào bồn tắm, tận hưởng cảm giác da thịt được tưới mát như cây khô lâu ngày gặp nước.
Nàng thỏa mãn, trút bỏ sự bực tức vừa rồi.Tắm rửa sạch sẽ, thơm tho từ đầu đến chân, không quên thoa dầu thơm khắp người.
Hắn đã muốn ưu đãi, nàng ngại gì từ chối.
Quá sức sảng khoái khiến nàng có chút lười nhát.
Nhìn đống đồ ăn trên bàn tuy đã nguội nhưng vẫn đầy mĩ vị.
Ngọc Nhi đánh ực một tiếng [Hắn không ăn thì ta ăn dùm, không nên lãng phí]Ngọc Nhi không biết hết thảy việc nàng làm đều thu vào tầm mắt của một người.
Triệu Hiếu Khiêm dù có là tướng quân uy vũ, dũng mãnh, có là một trang nam tử hảo hán nhưng trước nữ nhân đó, hắn không biết tại sao không thể rời mắt khỏi nàng.
Hắn chỉ ra khỏi phòng dặn dò thuộc hạ chuẩn bị nước tắm cho nàng lại nghe nàng mắng chửi không chút kiêng nể.
Hắn vừa buồn cười vừa muốn chặn cái miệng mắng người không kịp vuốt mặt.
Hắn đuổi bọn thuộc hạ rời đi, tự mình canh giữ cho nàng tắm.
Biết nàng đã tắm xong, hắn định quay vào dùng bửa lại bắt gặp nàng vừa thay bộ y phục mới tuy chỉ bằng chất liệu thường hạng, lại mang đến cảm giác nhu thuần, tươi mát.
Mùi thơm nhàn nhạ bay vào mũi, làn da sáng miên như ngày nào đập vào mắt khiến hắn chỉ biết lặng thầm núp một bên cửa.
Nhìn nàng ăn uống một cách vui vẻ, sảng khoái như tiểu cô nương ngây thơ, đơn thuần hắn gặp khi đó.
Thời gian đã lấy đi của bọn họ nhiều thứ, nay lại trả lại cho hắn giây phút, hắn có chút bồi hồi khó tảĂn một bửa no nê, Ngọc Nhi cũng không muốn lười nhát trốn tránh công việc.
Những người khác phải chịu khổ sai, lao dịch cực khổ, dầm mưa, dải nắng, hắn cho nàng lao động như vậy không tính là quá hà khắc.“Xem ra đã rất thoải mái?” Triệu Hiếu Khiêm xuất hiện cắt ngang dòng suy tư của nàng“Ta… không phải lười nhát.
Ta lập tức dọn dẹp” Ngọc Nhi giật bắn người, vội vội vàng vàng đứng lên thu dọn đồ ăn“Ngồi yên đó!” Triệu Hiếu Khiêm chỉ là khẽ ra lệnh lại mang uy lực rất lớn khiến Ngọc Nhi không tự giác ngồi yên không động đậy.
Bản thân tự hỏi từ khi nào sự ngoan ngoãn trở thành phản xạ vô thứcTriệu Hiếu Khiêm móc lọ cao dược bên hông, mở nút, thoa một lượng vừa đủ lên ngón tay rồi nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng xoa vào miệng vết thương.
Nhìn vào lớp da non màu hồng nhạt khiến hắn chói mắt vô cùng.
Năm năm trước một mình hắn bảo hộ nàng, không để nàng rụng một sợi lông cọng tóc, nói gì bị vết thương ngoại thân.
Mà nay người làm nàng bị thương lại chính là hắn.
Triệu Hiếu Khiêm ngàn vạn lần tự trấn áp bản thân là nàng có lỗi với hắn, nàng có thể nào cũng mặc kệ nhưng Mẫn Ngọc bây giờ lại như năm mười ba tuổi quá thanh khiết, ngây thơ, khiến hắn từng thề sẽ bảo hộ nàng cả đờiDung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc, hai má Ngọc Nhi càng lúc càng đỏ, tim đột nhiên khó thở“Tướng quân…xong chưa?” Nàng lắp bắp hỏi, nghe vào tai tràn đầy nhu tình làm cơ thể hắn muốn mất khống chếTriệu Hiếu Khiêm vội vã thoái lui “Được rồi.
Ta tới quân doanh, nàng làm công việc của mình đi”Hắn cố gắng áp chế cảm xúc phập phồng trước ngực, lời nói tuy vẫn cao lạnh nhưng Ngọc Nhi mơ hồ nhận ra trước đây có thể hắn từng thích Mẫn Ngọc.
Nghĩ như vậy không hiểu sao tâm nàng khẽ nhóiCông việc dọn dẹp, giặt giũ, quét sân cũng đã xong.
Mấy ngày nay lao động tay chân nhiều, cơ thể này dường như đã thích nghi hơn, không còn nhức mỏi, uể ỏi như trước.
Tuy làm công việc có phần mệt nhọc thể xác nhưng Ngọc Nhi thực thoải mái.
Hoạt động nhiều tốt hơn bị nhốt trong phòng.
Trước đây nàng cũng luôn tay luôn chân nên ngồi yên một chỗ chỉ khiến nàng khó chịu.
Nàng còn thân thiện, hòa nhã với binh lính, người làm trong phủ, lâu dần sau lưng nàng có rất nhiều ánh mắt lén lút nhìn trộm.
Ở nơi biên cương xa xôi này, trong cái thành quanh năm phủ sương gió, mưa sa, bão táp sa mạc, người dân làm lụm vất vả, con gái nhà dân thường đâu ai có ngũ quan tinh xảo được như nàng.
Người trong phủ tướng quân tuy biết nàng là nô dịch, là địch nhân cũng không khỏi đem lòng ngưỡng mộ, ưu ái nàng.
Nếu không phải nhan sắc Ngọc Nhi quá nổi bậc, làm sao có thể khiến vị đại tướng quân băng lạnh suốt mấy năm qua, chưa bao giờ liếc mắt đến một nữ nhân nào lại nhốt nàng trong kim ốc tàng kiều, một mình thưởng thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...