Không còn Vưu Tử Nam với dáng vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười, giả vờ hiền lành, cho dù là ăn cơm chung, Song Nhi cũng ăn cực kỳ thơm ngon.
Trước tám tuổi, nàng chưa từng được ăn no.
Năm nàng tám tuổi, trời khô đất hạn, quê hương của nàng chết đói ở khắp nơi, làm trưởng nữ không được sủng ái trong nhà, tất nhiên sẽ bị bán đi giống như những nữ hài khác.
Vận may của nàng tốt, mặc dù dáng vẻ gầy yếu, nhưng từ nhỏ nàng đã trắng trắng mềm mềm, đi theo người môi giới đi đến kinh thành, tiến vào phủ Quốc Công.
Thế nhưng cho dù nàng không bị bán đi, dựa vào tính nết đó của cha mẹ ruột nàng, trưởng thành cũng bị đem đi đổi lấy sính lễ.
Chính là do vậy, Song Nhi cực kỳ tiết kiệm và xem trọng tiền bạc, may mắn là thể chất nàng không dễ bị tăng cân, bằng không ở trong phủ nhiều năm, e rằng sớm đã lớn lên thành một cô nương mập mạp.
Trong Phúc An Đường.
Lục Hằng nghiêm mặt, hắn vốn định đợi sau khi Song Nhi ngủ trưa dậy, hai người đến thư phòng, hắn cầm bút vẽ tranh, Song Nhi hồng tụ thiêm hương (1), với sự anh tuấn và tài văn chương của hắn, nàng còn không cảm mến và ca ngợi hắn sao, chỉ là...
Hắn giả vờ lơ đễnh liếc mắt sang nhìn Quốc Công gia Lục Phong Ngôn ngồi ở bên phải lão phu nhân, nếu không phải đột nhiên hắn phái người tìm hắn, hắn sẽ không nhìn những người đối diện một cách ngán ngẩm như bây giờ.
Dùng bữa xong, đoàn người dời bước về nhà chính của Phúc An Đường, lão phu nhân càng lớn tuổi càng thích người một nhà tập trung cùng một chỗ, nhất là Lục Hằng, sau khi trở về thì mỗi ngày đều đến Phúc An Đường thỉnh an.
Chập tối, lúc nhìn thấy hắn và Quốc Công gia cùng nhau đến, lão phu nhân vẫn luôn cười như hoa nở, đừng thấy Lục Hằng bất mãn với cha của hắn, đối với tổ mẫu thì Lục Hằng có một trăm hai mươi lòng hiếu thuận cũng ngại không đủ.
Nhị phu nhân Trình thị sốt ruột uống ngụm trà, một người rồi hai người này từ bên ngoài trở về đều coi như châu báu, ngược lại hai phu thê bọn họ ở phủ Quốc Công hết sức hiếu thuận chỉ là cọng cỏ thôi.
“Đại tẩu trở về thì thân thể đã tốt hơn rồi chứ?” Trình thị quan tâm hỏi Thế tử phu nhân Trần thị, chỉ là khóe mắt ngó nghiêng, không biết có phải liên quan đến chuyện cúi đầu nhìn người khác lâu dài hay không, rõ ràng trước khi xuất giá trông có vẻ là một cô nương tốt, làm tức phụ (2) được mấy năm, càng không ra dáng vẻ gì.
Thế tử phu nhân Trần thị của phủ Lục Quốc Công xuất thân từ địa vị thấp, phụ thân chỉ là một Huyện lệnh mà thôi.
Tình yêu của nàng và Thế tử chính là mỹ nhân cứu anh hùng.
Một ngày nọ, Thế tử phụng mệnh Hoàng đế truy tìm bè lũ phản loạn, bị kẻ khác phản bội, trong ngoài phối hợp, bản thân Thế tử bị thương nặng, thủ hạ đều chết trận, đang lúc chạy trốn thì được Trần thị tình cờ lên núi dâng hương cứu.
Trần thị hai tám tuổi, thanh khiết thông minh, mắt ngọc mày ngài.
Thế tử gia anh tuấn phóng khoáng, phong thái hiên ngang.
Hai người xuất sắc vừa gặp đã yêu, gặp lại cảm mến không thôi.
Có sự giúp đỡ của Trần thị, Thế tử an toàn quay về kinh.
Nửa năm sau, Thế tử lùng bắt bè lũ phản loạn thành công, ở trên đại điện Kim Loan xin Hoàng thượng ban hôn.
Lục Quốc Công là một phụ thân sáng suốt, nhi tử cảm thấy vừa lòng thì hắn cũng ủng hộ, hơn nữa, với quyền thế hiện giờ của bọn họ tìm nhi tức của thế gia đại tộc ngộ nhỡ khiến hoàng thất lo lắng thì phải làm sao.
Nhi tử tự mình tìm một người không có tai họa ngầm, sau khi Lục Quốc Công biết, cười ha ha vài tiếng rồi khen: “Ánh mắt của nhi tử ta chắc chắn cực kỳ tốt.”
Trên thực tế, ánh mắt của Thế tử thật sự rất tốt.
Mặc dù chức quan phụ thân của Trần thị thấp nhưng học thức uyên bác, mẫu thân của hắn là nữ nhi của đương kim đại nho, mà từ nhỏ nàng lớn lên bên cạnh ngoại tổ phụ, nói có thất xảo linh lung tâm (3) cũng không đủ.
Chỉ có một điều, từ nhỏ Trần thị chỉ có một mình mà sức khỏe lại yếu, mong manh ốm yếu, uống thuốc quanh năm.
Nàng thành hôn với Thế tử bốn năm rồi mà dưới gối chưa có mụn con nào, bởi vì để điều dưỡng thân thể, hằng năm đều ở trong một điền trang suối nước nóng ở ngoài thành.
Địa thế của điền trang đó cực kỳ tốt, nghe nói là Quốc Công gia đặc biệt cầu xin từ Hoàng thượng.
Từ đây có thể thấy được, cho dù sức khỏe Trần thị không tốt, Quốc Công gia cũng rất hài lòng với nhi tức phụ này.
Quốc Công phu nhân lại có một chút bất mãn, nàng còn muốn cho nhi tử cưới đại chất nữ của nhà mẹ đẻ nàng.
Nhà mẹ đẻ của Quốc Công phu nhân không hiển hách, lại bởi vì một số chuyện năm trước, Quốc Công gia không quá thích người nhà đó, sống cũng không tốt lắm.
Nhưng có nói như thế nào thì đó cũng là nhà mẹ đẻ của nàng, trượng phu không nâng đỡ, thì bảo nhi tử giúp đỡ, nàng cẩn thận quan sát đại chất nữ, là một nha đầu có giáo dưỡng, khiến người ta yêu thích.
Ai ngờ chỉ chấp hành một chuyến việc công, đại nhi tử vẫn luôn không để ý hôn sự lại có người trong lòng rồi, Quốc Công phu nhân mất hứng sớm đã nghĩ đợi đến khi cưới vào cửa rồi thì trừng trị nàng một chút.
Nàng ngàn tính vạn toán cũng không ngờ tới là người được rước vào cửa là một nàng Tây Thi bệnh tật.
Nàng giận dữ, Trần thị đã tái mặt.
Nàng vừa gõ bàn một cái, Trần thị đã ngất xỉu.
Dẫn đến Quốc Công gia và Thế tử thay nhau vặn hỏi, Quốc Công phu nhân chưa làm được gì hết lại như người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói nên lời.
Trải qua mấy lần, nàng đã hiểu được, sức khỏe đại nhi tức của nàng yếu đuối nhưng tính tình cũng không kém.
Quốc công phu nhân học an phận, không hề khiêu khích Trần thị lại phát hiện nhi tức nhà nàng thật sự rất thông minh.
Chẳng hạn như lúc tham gia yến hội cùng với nàng, dù sao cũng có thể nói những phu nhân ghê tởm này đến á khẩu không trả lời được, lúc nàng ở trong phủ thì giúp đỡ nàng quản lý sự vụ, những chuyện phiền toái cũng không còn phiền toái nữa.
Lục Hằng nghe xong lời của nhị tẩu Trình Thị thì nheo mắt, suýt chút nữa đã đứng dậy đá cho nàng một cái.
Không đợi đại tẩu ruột hao tâm tốn sức, Lục Hằng đã lên tiếng: “Sức khỏe đại tẩu có tốt hay không thì ta không biết, ta thấy thân thể của nhị tẩu ngươi xương cốt đầy đủ rất tốt đó, cũng không biết lúc nào mới cho ta thêm một đứa cháu.” Trình thị vào phủ đã ba năm, năm thứ hai đã có một nữ nhi, có điều lúc sinh nàng lại khó sinh, thái y chẩn đoán, sợ rằng khó có thể có con nối dõi.
Hắn vừa mở miệng, mọi người ở trong phòng đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Lần này trở về, tính tình của Lục Hằng hắn thay đổi cực kỳ lớn thì mọi người cũng đã rõ như ban ngày, dáng vẻ thường xuyên lạnh mặt, không muốn để ý tới người khác, vậy mà lại nói chuyện thay đại tẩu chưa từng giao thiệp.
Thế tử kinh ngạc xong thì vui vẻ mỉm cười, sau khi Lục Hằng trở về thì thấy hắn không vừa mắt, mắt không ra mắt, lông mày không ra lông mày, xem ra là hắn hiểu lầm Lục Hằng, nếu không phải yêu quý đại ca hắn đây thì tại sao lại ra mặt thay Viện Nhi chứ.
Nhị đệ muội này càng ngày càng vô lý, Viện Nhi là người mà nàng có thể nói sao? Chẳng phân biệt được lớn nhỏ trên dưới gì.
Hình như Thế tử gia sốt ruột vì ái thê đã quên rằng người nói chính là thứ đệ muội của hắn, không phải là nô tài thấp kém gì.
Lời nói của Lục Hằng giống như quả địa lôi nổ vang bên tai Trình thị, khó mang thai lần nữa là nỗi đau trong lòng nàng, bất kể kẻ nào cũng không dám nhắc chuyện này trước mặt nàng, tiểu thúc này đúng là giống như một con chó điên.
Trình thị xuất thân danh môn, chút bình tĩnh kia đã tu luyện đến quen, hít sâu một hơn, đè nén cơn giận, ngẩng đầu lộ ra vành mắt đo đỏ, ngậm đầy nước mắt, dáng vẻ tủi thân không dám nói khiến Lục Hằng nhìn thấy thì buồn nôn.
Dáng vẻ của nữ nhân này thật xấu, da đen, lỗ chân lông to, vành mắt thâm đen, trán to, so ra còn kém Song Nhi một chút, mặt lại còn giả vờ đáng thương.
“Tam đệ, ngươi...”
Lục Nhị gia Lục Hãn hiền lành thấy thê tử xinh đẹp chỉ quan tâm an ủi đại tẩu một chút đã bị Tam đệ vạch khuyết điểm, bất ngờ nhìn về phía Lục Hằng, quở trách trong mắt không sót một chút nào.
Nhưng Lục Hằng xem như không nhìn thấy, Nhị ca này của hắn chỉ là một người ngu xuẩn đến tận trời.
Trong đại sảnh yên tĩnh lại, Lục Hằng vẫn giữ dáng vẻ mọi người nợ hắn ba trăm vạn, lão phu nhân và Quốc Công phu nhân từ ái nhìn Lục Hằng, Thế tử gia cẩn thận bóc vỏ quả cam cho thê tử, Trần thị thùy mị nhìn về phía tướng công nàng.
Uất ức căm phẫn của hai phu thê Nhị gia cứ như vậy cứng đờ trên mặt, không ai nhìn thì biểu hiện oan ức thế nào thì có ích lợi gì.
“Khụ khụ.” Quốc Công gia giả vờ ho hai tiếng, suy nghĩ một chút vẫn kéo đề tài về đại nhi tức (4) tri thư đạt lễ (5), am hiểu lòng người: “Thân thể của ngươi tốt hơn chưa, thuốc mà Phương thái y kê lần trước thế nào?” Không phải hắn quan tâm nhi tức quá mức, sự thật là thê tử hắn là một người rộng lượng không quản chuyện gì, lão nương hắn lại lớn tuổi rồi, lời này cũng chỉ có hắn vừa rơi lệ trong lòng vừa lúng túng hỏi.
Trần thị nuốt cam vào miệng: “Đã tốt hơn nhiều, cảm phiền cha lo lắng không quên.” Trong phủ này, ngoại trừ Thế tử thì công đa (6) đối xử tốt với nàng nhất, bây giờ có khả năng còn có thêm một tiểu thúc tử ruột thịt.
Ngay cả lúc nàng vừa mới vào cửa đã có xích mích với bà mẫu, công đa cũng đứng về phía nàng và Thế tử.
Lục Quốc Công gia gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Quốc Công gia nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mắt đau lòng của nhị nhi tử, mới an ủi một nhà đại nhi tử xong thì cảm thấy bản thân quá mệt mỏi, quay đầu lại nhìn về phía Lục Hằng bên kia, lên tiếng trách cứ: “Sao lại nói chuyện với nhị tẩu ngươi như vậy, trở về viện Sơn Thạch đi.” Nhiều lời không dám nói tiếp nữa, tính tình tiểu nhi tử này của hắn càng ngày càng tàn nhẫn, lão nương và hai nhi tử bao che thê tử cũng ở đây, đến lúc đó ngộ nhỡ hắn lâm vào thế bí thì mất hết thể diện.
Quốc Công gia dạy dỗ xong thì không đợi Lục Hằng trả lời, câu tiếp theo chính là cáo từ với lão nương, rồi trở về viện Cảnh Thái với tốc độ mà Lục Hằng chạy về viện Sơn Thạch.
Lục Hằng bị dạy dỗ cũng không tức giận, ngược lại còn cười nhạo một tiếng, cha hắn là như vậy, ở bên ngoài uy phong lẫm liệt ra sao, đối với người nhà luôn có thêm vài phần dịu dàng.
Lục Hằng đứng dậy, phủi phủi bụi bặm không hề tồn tại trên quần áo, rồi hành lễ với lão phu nhân.
Lúc này, Song Nhi chắc là vẫn chưa ngủ, hắn trở về tắm rửa, sau đó bảo nàng hầu hạ bên cạnh, một chuyện êm đẹp biết bao, Lục Hằng vội vàng không để ý đến những người khác mà quay đầu rời đi.
Trước khi đi, hắn còn nhẹ nhàng nói một câu.
“Đại tẩu, ta biết Phương thần y ở nơi nào.”
Note:
(1) Hồng tụ thiêm hương: thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm đọc sách có người con gái thức đêm thêm hương, bầu bạn bên cạnh
(2) Tức phụ: từ dùng để gọi con dâu hoặc vợ thời phong kiến
(3) Thất xảo linh lung tâm: Xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ, về sau chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm
(4) Đại nhi tức: cách gọi nàng dâu của con trai trưởng
(5) Tri thư đạt lễ: tri là biết, hiểu; đạt là thông hiểu; có văn hóa, hiểu lễ nghi.
Cả câu dùng để hình dung người có giáo dưỡng
(6) Công đa: cách gọi cha chồng thời xưa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...