Thấy Lục Hằng quay lại, Thanh Mai lập tức ra khỏi phòng, dẫn theo vài tiểu nha hoàn đến dọn dẹp bàn ghế đá trong vườn hoa nhỏ.
Trên chiếc bàn đá tròn trịa được trải một miếng gấm hình vuông có màu xanh nhạt, tua rua có cùng màu ở bốn góc rũ xuống, nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Trên băng đá lạnh như băng được lót một tấm nệm thêu có màu trắng, bốn góc cũng có tua rua, vừa nhìn đã biết cả hai đều cùng một bộ.
Sau khi quan sát, Thanh Mai hài lòng cười, đúng là không uổng công nàng hối thúc tú nương phải làm cho xong, dưới ánh trăng nhàn nhạt, màu sắc của những thứ này chắc chắn sẽ rất xứng đôi với váy của di nương.
“Mau đi lấy thuốc đuổi muỗi.” Thấy chỗ ngồi đã được sửa sang gọn gàng, Thanh Mai lập tức dặn dò.
Mặc dù đã vào thu, thời tiết mát mẻ nhưng vào ban đêm, ở trong hoa viên cũng không thể tránh khỏi việc xuất hiện vài con côn trùng.
Tam gia và di nương đang ngắm trăng vui vẻ, nếu bị muỗi đốt thì chắc là sẽ mất hứng lắm.
Bây giờ, Thanh Mai hiển nhiên là người thân cận nhất với Song Nhi nên các tiểu nha hoàn vội vàng vâng lời xịt thuốc diệt muỗi ở xung quanh cái bàn.
Mùi thuốc diệt muỗi rất nồng, Thanh Mai bảo các tiểu nha hoàn dùng quạt để quạt bay mùi đi, vào ban ngày thì vẫn chưa có nhiều muỗi cho lắm, các nàng xịt lung tung một hồi, sau đó lại dùng quạt để thổi bay mùi đi, dù gì thì cũng không thể hai người tam gia ngắm trăng, ăn bánh Trung thu ở nơi có mùi hôi của thuốc đuổi muỗi được.
“Thanh Mai tỷ tỷ, bây giờ đã mang bánh trung thu ở trong phòng bếp ra chưa ạ?” Một tiểu nha hoàn hỏi.
Tất cả các công việc cần chuẩn bị đều đã hoàn thành, Thanh Mai lại cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách thêm một lần nữa rồi mới gật đầu với tiểu nha hoàn, tỏ ý nàng đã có thể đi.
Lẳng lặng đi tới cạnh cửa sổ ở căn phòng bên ngoài phòng ngủ của Song Nhi, di nương đã nói khi chuẩn bị xong mọi thứ thì hãy ra dấu tay cho nàng biết.
Xuyên qua tấm rèm, Thanh Mai nhìn thấy hai người đang đứng đối diện nàng.
Tam gia ôm di nương vào lòng rồi hôn nàng, có lẽ do Tam gia quá cao và quá nặng, di nương không chịu nổi nên đành phải ôm lấy cổ của Tam gia rồi dựa vào.
Nàng cẩn thận nhìn một chút, trông thấy phần vạt áo do chính tay di nương làm tối nay đã bị nới ra một chút, chỗ tròn trịa vẫn được che lại đã to lên rất nhiều, sau này sẽ còn không ngừng tiếp tục phát triển.
Lúc đầu, Thanh Mai thấy không hiểu cho lắm nhưng sau khi đảo mắt một vòng, hai gò má của nàng lập tức ửng đỏ, nàng che mắt lại rồi lùi về phía sau, dùng tiếng bước chân để thông báo: “Di nương, tất cả đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Toàn thân Song Nhi vô lực được Lục Hằng ôm trong lòng, hai chân không ngừng run rẩy, nếu không có cánh tay của Lục Hằng thì nàng chắc chắn đã ngã quỵ xuống đất.
Song Nhi bắt buộc phải ngại ngùng ôm lấy hắn, mấy ngày nay nàng cảm thấy bản thân mình như đang nằm mơ, mỗi một giấc mơ lại càng tốt đẹp hơn cái trước khiến nàng càng ngày càng không muốn tỉnh dậy.
Lúc tiếng bước chân của Thanh Mai truyền tới tai nàng, Song Nhi đang rất xấu hổ lại càng ngượng ngùng hơn.
Thanh Mai rất có quy củ, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ bước lớn đến mức phát ra tiếng động ngay trước cửa phòng ngủ của chủ tử, chắc chắn là nàng đã thấy Lục Hằng hôn nàng.
Song Nhi da mặt mỏng lập tức xấu hổ nghiêng đầu né tránh đôi môi của Lục Hằng, cảm xúc quen thuộc, ấm áp lập tức rơi lên gò má của nàng: “A Hằng, không muốn.”
Âm thanh yếu ớt mềm mại chính là những tiếng nỉ non động lòng người nhất, toàn thân Lục Hằng căng thẳng, hắn lại ôm nàng chặt hơn.
Ngay lúc Song Nhi đang định tách hắn ra, nàng lại bị kéo đến gần hơn, thứ cứng rắn, thô dài và nóng hổi kia lập tức đụng vào nàng, chỉ cần nàng động đậy một chút cũng có thể cảm nhận được nó đang run rẩy theo.
Gò má trắng như tuyết của Song Nhi lập tức ửng đỏ, sau khi yên lặng một hồi, nàng quyết định lên tiếng, nếu cứ không nói chuyện thế này thì tối nay sẽ không được ngắm trăng mất.
“A Hằng, chúng ta ra ngoài ngắm trăng đi.” Song Nhi nhỏ nhẹ nói.
“Không cần, hôm nay mới mười lăm, phải đến mười sáu thì trăng mới tròn được.” Lục Hằng kéo tay Song Nhi đặt lên ngực mình, sau đó bất mãn nghiêng đầu cắn ở cổ nàng một cái.
Hôm nay Hoàng thượng thiết yến nên trong cung có rất nhiều người ra vào, lính cấm vệ cũng không ngừng bận rộn đi lại, từ khi vào cung vào giờ Mẹo, hắn đã bận bịu rất nhiều chuyện, sau khi trở về nhà với phụ thân từ yến hội, hắn lại phải đến dùng bữa ngắm trăng với tổ mẫu.
Cả ngày hôm nay, hắn đã không được nhìn thấy nàng, giờ phút khi ôm nàng trong ngực, hắn lại càng không muốn buông nàng ra.
Song Nhi nghẹn lời, lúc đang định phản bác thì lại bỗng nhớ đến câu nói “Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn”.
Nhớ lại kỹ mới thấy trăng vào ngày mười lăm quả thật vẫn còn thiếu cái gì đó chứ không được hoàn mỹ như ngày mười sáu.
Nhưng vậy thì có liên quan gì đến chuyện này chứ.
“Vì phải chờ A Hằng, ta vẫn chưa được ăn bánh trung thu nữa.” Ở với nhau đã lâu nên nàng cũng có thể đoán được vài suy nghĩ của hắn.
Nhớ lại mùi vị khi vừa mới nếm được trên đầu lưỡi nàng lúc nãy, Lục Hằng cười cười không phản bác nàng.
Tính tình nàng vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng để ý đến một cuộc sống đoàn viên.
“Được, để ta dẫn ngươi đi ăn.” Nói xong lại nhéo mũi Song Nhi một cái, dáng vẻ ấy của hắn giống hệt như dáng vẻ của cha khi cưng chiều đệ đệ ở sâu trong trí nhớ của nàng.
Song Nhi mím môi cúi đầu, gần đây nàng ngày càng tùy ý với Lục Hằng, nàng không muốn như vậy, thế nhưng bản thân cứ vô thức nói ra những lời ấy.
Nhìn thấy tia xuýt xoa vừa lóe lên đã biến mất trong mắt Song Nhi, Lục Hằng chỉ lặng lẽ sửa sang lại quần áo vừa bị mình làm nhăn của nàng rồi nắm tay nàng đi tới vườn hoa trước mặt vô số nha hoàn.
Tuy có lẽ ánh trăng tối nay không phải là ánh trăng tròn nhất nhưng trong mắt Song Nhi, đây chính là ánh trăng đẹp nhất mà nàng từng ngắm vào mỗi mùa trung thu.
Song Nhi không có học thức nên nhìn ánh trăng xinh đẹp, nàng cũng không thể ngâm được vài ba câu thơ, tuy biết mình vẫn chưa giỏi nhưng nàng cũng không thấy khổ sở chút nào.
Sau khi ăn xong hai miếng bánh trung thu, Song Nhi đã không thể ăn được nữa, vậy nhưng nàng lại liếc thấy một bầu rượu trắng xanh ở trên bàn.
Thanh Mai đã hỏi nàng có cần chuẩn bị rượu hay không, lúc đầu nàng định sẽ không chuẩn bị, thế mà sau đó lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý.
Tháng tám tỏa đầy mùi hoa quế, nếu muốn hợp tình hợp cảnh nhất thì tất nhiên phải dùng rượu hoa quế.
Tuy Lục Hằng cũng ít khi uống rượu nhưng trong viện Sơn Thạch vẫn có rất nhiều rượu ngon, lúc Thanh Mai hỏi mượn chiếc chìa khóa mở tủ rượu với Lục ma ma, Lục ma ma còn tỏ ra rất vui, vội vàng lấy bầu rượu quý giá cất giấu đã lâu cho nàng.
Rượu hoa quế mát lạnh dễ chịu, vì cảm thấy khô khan sau khi đã ăn vài miếng bánh trung thu, Song Nhi tranh thủ uống vài ly lúc Lục Hằng không để ý.
Rượu uống rất ngon, vừa ngọt vừa thơm, nồng độ cũng không hề thấp.
Song Nhi lắc lư đầu, sau khi đứng dậy liền nghiêng người to gan ngồi lên đùi Lục Hằng.
Nàng tựa đầu vào cổ Lục Hằng, hơi thở ấm áp của nàng lập tức phả thẳng vào da thịt ở cổ của hắn, không chỉ có vậy, Song Nhi rõ ràng đã say lại còn cắn hắn một cái giống như đang nhấm nháp.
Mùi rượu lập tức xông tới, Lục Hằng bật cười nói: “Song Nhi?”
Song Nhi không trả lời mà chỉ tiếp tục tập trung gặm cổ Lục Hằng.
“A Hằng, đây là lần đầu tiên có người ngắm trăng vào đêm trung thu với ta.” Lúc Lục Hằng đang nhịn không được muốn ôm nàng trở về phòng, Song Nhi bỗng buông phần da thịt đã đỏ lên trong miệng ra rồi sâu kín nói.
Trước khi bị bán đi, chỉ có em trai nàng mới là người được tận hưởng chuyện ngắm trăng, về phần nhị muội thì bởi vì tuổi còn nhỏ, nàng cũng có thể không cần làm gì mà tham gia cùng.
Riêng nàng thì chỉ có thể rửa chén trong phòng bếp hoặc đun nước nóng để bọn họ tắm, sau đó lại phải chờ bọn họ ngắm xong, đi tắm rồi lại lên giường.
Lúc không có ai để ý, Song Nhi mới trèo lên khung cửa sổ rách nát, ngắm nhìn ánh trăng bị chia cắt qua những khe hở trên bầu trời chật hẹp.
Đến Lục phủ, lão phu nhân rất hiền hậu, những ai có người nhà đều sẽ được đưa về, vậy nhưng nàng chỉ là một đứa trẻ được bán từ chỗ xa xôi đến đây, ngay cả nhà ở đâu cũng không biết.
Vào đêm trung thu mỗi năm, nàng chỉ lấy bánh trung thu được phát cho mỗi người rồi lặng lẽ ngồi một mình trong hòn non bộ ở Phúc Yên Đường, hài lòng thưởng thức chiếc bánh trung thu mà nàng chưa từng được ăn thử lúc còn ở nhà, thế mà nàng cũng không hề thấy nhớ nhà chút nào.
“Vậy vào mỗi mùa trung thu sau này, ta đều sẽ ngắm trăng với ngươi, không chỉ có mỗi ta và ngươi mà sẽ còn có hài tử, có tôn tử cùng ngắm với ngươi.
Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi sẽ không còn ngồi trong lòng ta giống như bây giờ thôi.” Lục Hằng khẽ vuốt lưng Song Nhi, khóe mắt ửng đỏ, hắn biết Song Nhi trong lòng hắn rất mềm mại, rất yếu ớt.
Nghe những lời Lục Hằng nói, Song Nhi đứng dậy, không dựa vào Lục Hằng nữa.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn như thể nãy giờ vẫn chưa say rượu, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Ta sẽ có hài tử sao?”
Nàng thật sự có thể có được đứa con của mình sao?
Nàng sẽ trở thành di nương sao?
Cảm giác ngà say ập đến, cơ thể Song Nhi mềm nhũn, Lục Hằng vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng, tránh cho việc nàng đụng vào bàn đá.
Trăng sáng lẳng lặng treo trên bầu trời, trong phủ Lục Quốc Công yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng nhái kêu, bóng đêm chìm sâu.
Lục Hằng ôm Song Nhi về phòng, tuy đã say nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn như thường lệ nên hắn có thể dễ dàng đổi áo ngủ cho nàng.
Song Nhi lẳng lặng đắp chăn nằm trên giường khiến Lục Hằng yêu thích, hắn vội vã rửa mặt rồi cũng leo lên giường, sau khi ôm nàng vào trong lòng, hắn cất giọng khàn khàn: “Tất nhiên là chúng ta sẽ có hài tử, chúng ta sẽ có thật nhiều thật nhiều hài tử, bọn chúng sẽ ngoan ngoãn gọi ngươi là nương, gọi ta là phụ thân.
Ngươi sẽ dịu dàng dạy bảo bọn chúng, ta lại nghiêm khắc giáo dục bọn chúng, sau khi trưởng thành, bọn chúng sẽ trở thành những nam nhân soái, những tiểu cô nương xinh đẹp, bọn chúng sẽ khiến cuộc sống của ta và ngươi trở nên tốt đẹp hơn, đặc sắc hơn.”
Chẳng phải ta trở lại là vì những thứ này sao?
Trung thu qua đi, Trần Thị trở về trang tử, có điều lần này còn dẫn theo cả Lục lão phu nhân.
Lão phu nhân vừa đi, Lục Diệu Hàm đã trốn trong phòng làm nữ hồng, Trình Thị cũng không ra ngoài vì đau lòng số tiền mua xiêm y xiêm áo.
Lục Hãn thì đến nha môn để chơi với đứa con gái ba tuổi, về phần Quốc Công phu nhân, vì chuyện trong phủ vẫn chưa được chuyển giao thành công nên bản thân nàng vẫn đang bận xử lý việc vặt.
Sau một hồi náo nhiệt, phủ Lục Quốc Công bỗng trở nên yên tĩnh trong mấy ngày ngắn ngủi.
Không có chủ tử, chuyện thì ít, ngay cả các nha hoàn cũng cảm thấy nhàm chán.
So với thời gian trước kia, cuộc sống của Song Nhi lại phong phú hơn rất nhiều, bởi vì Lục Hằng đã mời cho nàng một phu tử.
Phu tử là một nữ nhân đã hơn ba mươi tuổi, ăn mặc đoan trang, khí chất nội liễm, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ có gia giáo cực tốt.
Học sinh gặp mặt phu tử, Song Nhi cúi người hành lễ.
Nàng được Lục Hằng mời tới bằng tiền nên đây có thể được coi như một vụ mua bán, mà nàng lại chính khách đến vì tiền.
Dù vậy, nàng vẫn là phu tử, tôn sư trọng đạo đã là thiên cổ truyền thừa, dù nàng có hành lễ thì cũng sẽ không hạ thấp thân phận của nàng hoặc chứng tỏ việc nàng không có lễ nghi.
“Phu nhân, người cứ gọi ta là Tề tiên sinh là được.” Thấy di nương này cũng biết để ý, nỗi bất mãn trong lòng Diệp Tề Thị cũng vơi đi vài phần.
Diệp Tề Thị là nữ tử lớn lên trong một đại gia tốc, từ nhỏ đã được danh sư dạy dỗ, bất kể là cầm kì thi họa hay chuyện kinh doanh, gia chánh thì nàng cũng có thể đối phó.
Sau này do thế lực triều đình thay đổi, nương gia của nàng mới trở nên sa sút, phu gia thì sụp đổ, vì bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ địa vị của một quý nữ mà trở thành phu tử của các tiểu thư.
Bởi vì có bản lĩnh, danh tiếng của nàng dần được tích lũy qua từng năm, đúng lúc lại biết tin Lục Hằng đang tìm nữ tiên sinh cho Song Nhi, nàng hỏi thăm một vài câu, sau một hồi uy hiếp dụ dỗ, cuối cùng Diệp Tề Thị cũng đã đến đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...