Yến tiệc được tổ chức trong cung, mọi người không dám rời đi sớm.
Đến khi có thể chính thức rời khỏi hoàng cung, về đến phủ Quốc Công thì mặt trời đã ngả về phía Tây rồi.
Bữa tối được đưa đến Bồng Lai viện, người ở nhị gia tam gia cũng đã đến đầy đủ.
Thế hệ này ở nhà Lục Quốc Công có tổng cộng ba huynh đệ.
Cha Lục Quốc Công đã trăn trối, đợi đến sau khi hắn chết mọi người nhất định phải tách ra.
Mặc dù mọi người không hiểu nhưng vẫn làm theo, sau khi chia ra thêm hai nhà nữa, phủ Lục Quốc Công chỉ còn duy nhất một nhà có người ở.
Lục Quốc Công là đại ca, thừa kế cả Lục phủ, ở nhà lớn.
Hắn có một đệ đệ ruột, là nhị gia, một đệ đệ là con thiếp, ở tam gia.
Mặc dù chia nhà phân gia như vậy, nhưng lão phu nhân vẫn còn ở đây.
Vì vậy mỗi khi đến ngày đoàn viên, người ở nhị gia tam gia đều đến Quốc Công phủ để tụ họp, báo hiếu với mẫu thân.
Tất cả đều là người nhà cũng chẳng cần phải khách sáo gì, người ở ba nhà ngồi chung với nhau, đại khái có khoảng năm bàn.
Mặc dù chia bàn nam nữ nhưng lại không dùng bức bình phong làm lá chắn, công thêm có mấy đứa nhóc đùa giỡn, chỉ một lúc đã tràn đầy tiếng cười tiếng nói, cực kỳ náo nhiệt.
Lục lão phu nhân nhìn gia đinh như vậy, nở một nụ cười ôn hòa.
“Lão tổ tông, lúc nào chúng ta mới có thể ăn bánh Trung thu ạ? Tổ Nhi muốn ăn bánh Trung thu rồi.” Lục Diệu Tổ - con trai trưởng của nhị gia, cháu ruột của Lục lão phu nhân bắt đầu làm nũng.
Lão phu nhân vỗ đầu Lục Diệu Tổ một cách hiền từ, cười ha hả nói: “Bây giờ đây.
Ta bảo nha hoàn cắt nhỏ bánh, cho Diệu Nhi ăn bánh Trung thu luôn có được không?”
Lục Diệu Tổ quay lại gật đầu với đám huynh đệ tỷ muội đang nhìn hắn ở phía xa, kiêu ngạo nói: “Lão tổ tông nói lúc nữa là có thể ăn được đấy.” Nói xong xông xáo chạy về phía bọn họ, cả đám cũng bật cười.
Lão phu nhân nhìn theo, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần, nhị gia hay tam gia cũng được, con cháu thành đàn, nhưng nhân duyên của cháu trai ở nhà lớn hình như cũng không được thuận lợi cho lắm.
Sau dạ tiệc Trung thu đương nhiên là cùng nhau ăn bánh trung thu, thưởng thức trăng tròn.
Mọi người ngồi quanh lão phu nhân vừa ăn bánh trung thu, ngắm trăng, vừa nói chuyện tán gẫu, những lời chúc phúc không cần lót đường cũng cứ thế tuôn ra ngoài.
Chỉ có một người, lòng không được bình tĩnh cho lắm.
Trình Thị mặc một bộ quần áo mà hồi chiều nàng vừa cầm từ tiệm y phục về, ngồi yên ở đó mặt không có cảm xúc gì, nhưng bên trong lại cực kì coi thường hành động tâng bốc lẫn nhau của mọi người, đặc biệt là hành động của Trần Thị.
Con trai thứ không có bản lĩnh, sau khi tách ra chỉ cun cút chay theo lấy lòng đại gia, cũng không có chút lòng xấu hổ nào.
Trình Thị ho khan một tiêng, mấy người phụ nữ đang ngồi chung một chỗ nói chuyện xung quanh rốt rít quay đầu lại nhìn nàng, Trình Thị ngượng ngùng nói: “Mấy ngày gần đây cổ họng ta có chút không thoải mái.”
Nàng nhấc tay lên muốn đi lấy bánh Trung thu, ai ngờ ống tay áo dài quá, lúc nhấc lên vướng vào cạnh bàn, nàng khẽ kêu một tiếng, nhấc tay còn lại kéo tay áo ra, sau đó hoa văn như thêu của Tiêm Y Các loáng thoáng trên tay áo cứ thế chui vào mi mắt mọi người.
“Nhị tẩu đúng là có tiền đó, đây là kiểu mới nhất của Tiêm Y Các đúng không, chắc là không ít tiền đâu nhỉ.”
Lục Diệu Hàm thấy một nàng dâu của đứa con trai thứ cũng có thể mặc quần áo của Tiêm Y Các, còn nàng chỉ có thể mặc trang phục của Tú Nương ở trong phủ làm, mặc dù cũng là loại vải tốt, kĩ thuật thêu tốt, nhưng cũng không thể sánh được, ngay lập tức không kiêng dè gì bắt đầu khiêu khích.
Đừng tưởng rằng nàng không biết Nhị ca nhà bọn họ túng thiếu như thế nào, đồ của Tiêm Y Các bọn họ mua được chắc.
Chủ mẫu của ba nhà với mấy nàng dâu lập tức sáng mắt lên nhìn chằm chằm ý phục của Trình Thị, là Tiêm Y Các đó, chỉ có quý tộc Hoàng thất mới có thể mua được.
Nhà lớn đúng là có tiền, ngày cả con dâu của con trai thứ cũng có thể mặc y phục tốt như vậy.
Lục gia trở nên thịnh vượng là từ lúc Lục Quốc Công bắt đầu tiếp quản.
Năm đó lúc tách ra mặc dù không bạc đãi nhị gia tam gia, nhưng mấy năm qua, đại gia càng ngày càng hưng thịnh, gia chủ đương nhiệm của nhị gia là một hàng quan tứ phẩm, dưới sự chăm sóc của Lục Quốc Công thì cuộc sống cũng không tính là quá tệ.
Chỉ có người ở tam gia là không được ổn lắm, từ già đến trẻ tất cả đều văn không giỏi mà võ cũng chẳng thông, thỉnh thoảng có đến nhà lớn hoặc nhị gia để kiếm chác nhưng cũng không nhiều lắm, cũng may tính tình bọn họ hèn nhát, cũng chỉ là đám ngốc nghếch không làm được chuyện lớn mà thôi.
Trình Thị cảm nhận được ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của mọi người, trên mặt lộ ra chút vui vẻ hiếm có, nàng ưỡn ngực thật cao, đúng lúc muốn khoe khoang thêm mấy câu nữa lại thấy Quốc Công phu nhân đang trừng mắt nhìn nàng.
Đúng là không có tiền đồ, bây giờ ngươi thể hiện như thế, đợi đến khi bọn họ quay mặt lại chẳng phải sẽ nghĩ đủ cách để có thể lấy món đồ này của nàng sao?
Trình Thị cũng không phải tính là sợ Quốc Công phu nhân, nhưng nghiêng đầu suy nghĩ một chút thì hôm nay cũng không nên chọc đến nàng, dù sao mục tiêu chủ yếu hôm nay cũng không phải là Quốc Công phu nhân.
“Chút đồ này có tính là gì, ngươi đừng trêu trọc ta, đồ tốt của ngươi cũng không ít đâu, cộng thêm tam đệ chắc chắn cũng sẽ mua đồ trang sức ở Phượng Phi Đường, quần áo ở Tiêm Y Các cho ngươi, sao ngươi không mặc ra ngoài chứ?” Trình Thị khoát tay hỏi ngược lại Lục Diệu Hàm.
“Tam ca? Tam ca có liên quan gì?” Lục Diệu Hàm ung dung nuốt miếng bánh trung thu trong miệng, thuận tiện hỏi, nàng với Tam ca không thân cận, cũng không hay thường xuyên nghe ngóng đến chuyện của hắn.
Quốc Công phu nhân tiếp tục nhìn chằm chằm Trình Thị, nàng khẳng định chuyện tiếp theo mà con dâu nàng nói cũng sẽ không phải chuyện tốt đẹp gì.
Trịnh Thị không để ý đến Quốc Công phu nhân, hơn nữa còn cần thận liếc nhìn Trần Thị đang im lặng không lên tiếng ở trong góc một cái.
Trong những nữ quyến đang ngồi ở đây, người ở tam gia cực kì đáng coi thường, nhị gia lại là một người phụ nữ không nhúng tay vào chuyện ở nhà lớn.
Người mà nàng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất là Trần Thị vẫn đang ngồi kia.
Trình Thị cười ha ha hai tiếng: “Không phải tam đệ cũng có thiếp thất sao.
Hôm đó ta đang đi dạo ở vườn nhìn thấy bộ đồ mà thiếp của hắn đang mặc cũng không phải là hạng tầm thường, ta nghĩ hắn mua cho thiếp thì nhất định cũng phải mua cho ngươi chứ, dù sao ngươi cũng là muội muội ruột của hắn mà?”
Tay Lục Diệu Hàm đang lấy miếng bánh trung thu thứ hai, nghe thấy thế đột nhiên dừng lại, sau đó cũng rút tay về, lông mày nhướng lên, cũng không thèm khách sao mà hỏi lại: “Mặc dù ta đúng là muội muội ruột của hắn, nhưng có ai quy định ca ca nhất định phải mua đồ cho muội muội ruột chứ.
Ngươi nói như vậy, người không biết rõ còn tưởng tẩu đang ghen tỵ cơ.
Bộ y phục này trước giờ chưa từng thấy ngươi mặc, chắc là nhị ca mới mua cho ngươi đúng không?”
Này là đang nghĩ nàng ngu sao, khích bác rõ ràng như vậy?
Có điều, Lục Hằng có đồ tốt không biếu mẫu thân nhưng lại đi dỗ dành một thứ đồ chơi ở ngoài, trong lòng Lục Diệu Hàm cũng không nhịn được mà mắng mấy câu, nghĩ đợi tí nữa đến lúc giải tán nhất định phải tố cáo một hai câu trước mặt Quốc Công phu nhân.
Trịnh Thị nghẹn họng, đương nhiên Lục Hãn sẽ không mua đồ cho nàng.
“Haha, ta chỉ cảm thấy các người là huynh muội tình thâm, tam đệ nhất định sẽ nghĩ đến ngươi thôi.”
“Ta với nhị ca cũng là huynh muội tình thâm đó, không biết lúc nào nên đòi nhị ca vài món đồ đây.”
Muốn để nàng phải đắc tội với di nương và Lục Hằng, nhị tẩu này cũng coi thường nàng quá.
Sắc mặc Trịnh Thị càng ngày càng khó coi, lắp bắp nói: “Bổng lộc của nhị ca ngươi nào có được nhiêu, bình thường hắn vẫn dùng của hồi môn của ta để tiêu xài đó thôi.”
Quốc Công phu nhân không nhịn được nữa, lời này chẳng khác nào bảo người của Lục gia bọn họ phải dùng tiền của nhà vợ, lập tức nói: “Trình Thị, lời này của ngươi không đúng đâu.
Tiền của nam nhân trong phủ đều chi qua đây, nếu như Hãn Nhi thiếu tiền sao không đến phòng kế toán để ứng tiền?”
Quốc Công phu nhân lên tiếng, Trình Thị cũng ngừng nói, mới ý thức được mình vừa nói gì.
Của hồi môn là tài sản riêng của con dâu, nàng nói Lục Hãn dùng tiền của nàng chẳng khác nào nói Lục gia bọn họ tham lam chút tiền nhỏ này của con dâu.
Mà bậc thế gia ở đây lại coi trọng nhất là danh tiếng.
Trình Thị bị trách mắng cũng không có ai dám mở miệng giảng hòa cho hai người, trong nhất thời mọi người như bị á khẩu đồng loạt, lúng túng không thôi.
“Của hồi môn của Tĩnh Huyên chuẩn bị đến đâu rồi?” Trần Thị bất đắc dĩ không còn cách nào khác, chỉ có thể chuyển chủ đề, nói chuyện với đại tiểu thư ở nhị gia, mẹ chồng, em dâu hay đến cả em chồng cũng không để nàng bớt lo hơn được, chỉ biết đào hố để nàng phải đi theo lấp thôi.
Chủ mẫu đương nhiệm của nhị gia là một người phụ nữ có mắt nhìn, phu nhân thế tử, Quốc Công phu nhân tương lai đã hạ lời như vậy, nàng không thể nào không nghe theo, cứ thế phụ họa nàng một câu, ta một câu, dáng vẻ vui tươi như chưa xảy ra chuyện gì.
Quốc Công phu nhân hài lòng nhìn Trần Thị, sau đó lại trợn mắt nhìn Trịnh Thị, nàng thầm nghĩ rằng người lần này Đại Nhi đem về cũng không tệ lắm, không biết liệu nàng có thể giao lại vài chuyện cho nàng không nữa.
Đêm cũng dần khuya, sau khi Lục lão phu nhân không chịu nổi nữa mà trở về Phúc An Đường, Lục Hằng cũng rời đi trong im lặng.
Hắn đã đồng ý với Song Nhi rồi, tối nay sẽ ngắm trăng cùng nàng, không biết nàng có đang đợi hắn không nữa.
Song Nhi tất nhiên đang chờ hắn, vì muốn buổi tối hôm nay không bị mệt đến chết đi sống lại, buổi chiều nàng đã ngủ một giấc thật sâu.
Bây giờ nhìn mặt trăng ở lưng chừng bầu trời, nàng rất có tinh thần.
Lục Hằng không để người hầu bẩm báo mà cứ thế tiến vào, vừa bước vào phòng hắn đã nhìn thấy Song Nhi đang diện một thân bạch y, lười biếng dựa trên tháng nghiêng, hai tay thả lỏng.
Song Nhi vừa nhìn thấy hắn con mắt đã sáng rực, đứng dậy lon ton chạy đến ôm Lục Hằng, mãn nguyện nói: “A Hằng, ta đợi ngươi lâu lắm rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...