Đi tàu xe mệt mỏi, cơm trưa đều dùng riêng trong viện của mình, đến chạng vạng tối, Lục Hằng mới mang theo Song Nhi đi thỉnh an Lục lão phu nhân.
Chung quanh đều là núi non trùng điệp, mặt trời lặn xuống nhiệt độ không khí liền cũng giảm theo đến nay, gió trong núi thổi tới rất mát mẻ, làm cho người ta có ảo giác rằng lúc này không phải mùa hè.
Song Nhi đi ở bên cạnh Lục Hằng, đưa tay vén mái tóc bị gió thổi bay ra sau tai, thấy Tam gia nhếch môi một chút nhưng con mắt rất sáng, rõ ràng tâm tình Lục Hằng rất tốt"Tam gia, hay là lát nữa ta sẽ đứng ở ngoài vấn an lão phu nhân."
"Không được, cùng ta đi vào." Lục Hằng không chút do dự bác bỏ đề nghị của Song Nhi.
Song Nhi siết chặt khăn tay, không hiểu tại sao Lục Hằng phải cùng nàng đi vấn an.
Nàng được tôn là chủ tử, thật ra cũng chỉ tốt hơn nô tài bình thường một chút, không đúng, vẫn còn không so sánh được với những nha hoàn được sủng ái kia, chí ít người ta có thể mặc áo cưới, làm chính đầu nương tử.
những nha hoàn đi theo Lục lão phu nhân tới đều là người quen trước kia của nàng, giao hảo có, trở mặt cũng không ít, đến việc nàng tới viện Sơn Thạch này cũng không biết đắc tội bao nhiêu ma ma, nha hoàn.
Đi vào đụng phải nàng là giả vờ lờ đi, hay là mỉm cười chào hỏi?
Làm sao cũng không được, còn không bằng nàng đợi trong nội viện.
Đề nghị của mình bị phủ định, Song Nhi rất khó chịu.
Nói thích nàng, chút yêu cầu đấy cũng không đồng ý.
Quệt mồm, Song Nhi trầm mặc đi sau một bước theo Lục Hằng.
Lúc Song Nhi lui ra Lục Hằng đã chú ý tới, một lát sau thấy nàng còn chưa đi lên cũng có chút không nhịn được, hắn không thích nàng đứng phía sau hắn, hắn muốn nàng có thể sóng vai với hắn.
Dừng lại một bước, chờ Song Nhi đi lên rồi mới sải bước đi cạnh nàng, bọn hắn cũng chỉ mặc quần áo ống tay áo rộng, cánh tay buông thõng, ống tay áo bao phủ xuống, đã không thể nhìn thấy tay.
Lắc tay một cái, Song Nhi cũng cảm thấy được một bàn tay to lớn bao phủ lấy tay nàng, còn dùng đầu ngón tay không ngừng ma sát lòng bàn tay của nàng, ngứa một chút, làm cho Song Nhi đang nghiêm mặt nhịn không được cười lên.
Thanh Mai đỏ mặt quay đầu, Tam gia cũng quá không nhịn được đi, đang ban ngày ban mặt.
"Đừng nóng giận, trong phủ ta thân với tổ mẫu nhất, bảo ngươi tới bởi vì ta thích ngươi, muốn ngươi cũng thân cận với nàng.
Còn nữa ta không thể luôn ơ đây, cách tầm vài ngày sẽ phải về kinh thành một chuyến, hai người các ngươi quen thuộc có thể tương hỗ làm bạn."
Gia trưởng lớn nhất PhủLục quốc công làm bạn với một nàng thiếp thất, Song Nhi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hằng, ngươi là đang nói chê cười sao?
Đương nhiên Lục Hằng không phải nói chuyện cười.
Hắn nắm tay Song Nhi một đường đến Trường An viện của lão phu nhân, Trường An viện không so được với Phúc An đường, tiến vào cửa sân chính là phòng kiểu Tứ Hợp Viện, đối với nghỉ mát mà nói, đã là dư xài.
Lục lão phu nhân đang ngồi hóng mát ở dưới mái nhà cong, một đám nha đầu như hoa như ngọc trong viện như hoa như ngọc đang cười đùa.
Trông thấy đám người Lục Hằng tới, vội vàng tách ra đứng ở hai bên viện tử cúi người hành lễ.
Dương má má ngồi ở bên trên một cái ghế nhỏ bên cạnh Lục lão phu nhân, thấy Song Nhi không có né tránh bởi vì đám người hành lễ, mặt mỉm cười đứng ở đó, sau đó cùng Tam gia hành lễ với lão phu nhân, trong lòng thầm nghĩ, có chút dáng vẻ của chủ tử.
Lục lão phu nhân thấy cháu trai mình yêu nhất tới, gấp không thể chờ phất tay cho đám người tản đi, một nhất đẳng nha hoàn có ánh mắt lập tức phân phó phòng bếp mang thức ăn lên.
Đồ ăn trong viện không có nhiều món tinh xảo nhưng thắng ở mới mẻ, có Lục Hằng đến với các nàng, cả chủ và khách đều ăn rất vui vẻ, nhìn Lục lão phu nhân vẫn luôn là cười ha hả, Song Nhi hơi an an tâm.
Ban đêm Lục lão phu nhân đều ngủ đến sớm, hôm nay lại rất mệt nhọc, dùng bữa xong Lục Hằng, Song Nhi ngồi với nàng một lát rồi đứng dậy rời đi.
Viện này trước kia Lục Hằng đã từng đến, khi đó hắn đặt viện tử hắn ở tên là Sơn Tiểu uyển.
Dưới sự phân phó của Lục Hằng, cũng không an bài viện khác cho Song Nhi, ở cùng chỗ với Lục Hằng, Lục lão phu nhân biết thì chỉ cười cười rồi cũng không nói gì thêm.
Nghe côn trùng kêu vang, xuyên thẳng qua rừng đom đóm, hai người đi một hồi lâu.
Dường như bầu trời Vùng ngoại ô mỹ lệ hơn, bầu trời đen nhánh, Ngân Hà lóe sáng, ngôi sao mỹ lệ.
"Tam gia, có người nói sau khi con người chết sẽ thật sự biến thành ngôi sao ạ?" Song Nhi Đứng ở trước cửa sổ ngắm sao bị Lục Hằng ôm lấy từ phía sau, Song Nhi động động, chỉnh tư thế thoải mái trong ngực hắn.
"Không phải, người đã chết sẽ không còn cái gì nữa, cho nên dù thế nào cũng phải cố gắng, dốc hết mình để sống." Lục Hằng hôn tóc Song Nhi một cái, từ từ nhắm hai mắt nói.
Dốc hết tất cả còn sống? Song Nhi thật sự buông lỏng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một lúc đã cảm thấy rất an tâm, ở trong ngực Lục Hằng nàng không cần nghĩ cái gì, chỉ cần đi theo hắn.
Song Nhi quay người, nhón chân lên, hai tay vây quanh cổ Lục Hằng, đầu dựa vào bộ ngực của hắn, không làm bất cứ cái gì, cứ như vậy lẳng lặng cảm nhận thời gian, cảm nhận tình cảm không thể nói giữa bọn họ.
"A Hằng, A Hằng, A Hằng" Song Nhi gọi danh tự Lục Hằng, nhưng lại không biết nói gì, chỉ là ôm chặt hắn, lại ôm chặt hắn.
Một đêm mộng đẹp.
Cuộc sống ở Điền trang rất bình thản, hai người Lục Hằng ngủ đến giờ Thìn, đến Trường An viện thỉnh an Lục lão phu nhân, thuận tiện ăn đồ ăn sáng, sau khi dùng đồ ăn sáng, Lục Hằng đến thư phòng xử lý công vụ Từ Thanh Mộc thúc ngựa đưa tới, Song Nhi thì thêu hoa, hoặc là đọc sách, trước đó Lục ma ma nói những cái kia nàng đều chưa xem xong, chủ yếu là còn rất nhiều chữ không biết.
Sau đó là ăn trưa, nghỉ trưa đều là ở trong viện của mình.
Buổi chiều lại làm chuyện lúc trưa làm dở, lúc chạng vạng tối hai người dừng lại rồi lại nắm tay đi tới trang tử một chút.
Không bao lâu trong thôn phụ cận có người truyền, bên trong điền trang có một cặp phu thê phú quý ân ái.
Lúc Lục Hằng hồi kinh, ngoại trừ buổi sáng Song Nhi đi thỉnh an Lục lão phu nhân, dường như thời gian còn lại đều ở trong Viện Sơn Thạch không ra ngoài.
Thời gian trôi qua nhàm chán, từng ngày, Song Nhi càng thêm không vui, không phải thở dài thì là trầm mặc.
Thanh Mai thấy Song Nhi không ngừng thở dài, đưa chuông gió mà Lục Hằng dùng trúc tiết làm ra đến, dao quá khứ đề nghị "Di nương, hay là chúng ta đi viện của lão phu nhân đi." Nàng cảm thấy Tam gia vừa đi, di nương cũng sắp mắc bệnh rồi.
"Không đi." Thỉnh an có ít người vụng trộm nhìn nàng với vẻ mặt không tốt, nàng làm gì vội vàng đến xem bạch nhãn của người ta.
Xảo Nhi cũng nhàm chán, chính thanh tẩy lấy Song Nhi đồ trang sức, nghe thấy Song Nhi cùng cây mơ đối thoại nói "Đúng, không đi, cây mơ ngươi là không nhìn thấy, mỗi lần ta bồi di nương đi thỉnh an, những người đấy không phải sắc mặt kém thì cũng là dangsver ta không quen biết ngươi, không muốn phản ứng nét mặt của ngươi, nhìn thấy người đau đầu." Nói xong dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương, giống như thật sự nhức đầu.
Cây mơ đối Xảo Nhi tâm lớn, mơ hồ là bội phục đầu rạp xuống đất, số lần nàng bồi di nương đi Trường An viện nhiều hơn nàng, nàng có thể nhìn ra được vài chuyện, thanh mai nàng lại không nhìn ra được sao? Đây không phải di nương thật sự không có việc gì làm, cứ rảnh rỗi như vậy, cả ngày nhìn thấy hai nàng, nàng cũng phiền thay cho di nương.
"Chờ một chút đi, sắp chín tháng rồi, trở về phủ là tốt lên thôi." Song Nhi gục xuống bàn, hữu khí vô lực nói.
"Hồi phủ, hồi phủ ngài còn không phải nhàm chán trong phòng." Cây mơ oán thầm nói.
Miễn cưỡng dỗ dành xong mình, Song Nhi thấy mặt trời đã lặn thì đứng lên nói "Đi thôi, đi dạo trong viện."
Gần đây thời tiết đang dãy dụa những ngày cuối, ngay cả hoa cỏ cây cối trong viện cũng mặt ủ mày chau.
nàng chuyển Viện tử vô số lần, có tất cả mấy gốc cây, theo thứ tự là cây gì, mọi thứ vị trí trong viện nàng đều rõ ràng từng thứ một, từ từ nhắm hai mắt đi đường cũng sẽ không đụng vào.
Nghĩ đến trạng thái sinh hoạt hiện tại nàng, Song Nhi đột nhiên sợ trùng bả vai.
Nàng không có học thức, nàng không có tài hoa, nàng không thể có lúc hào hứng sẽ đánh đàn vẽ tranh, thân phận nàng xấu hổ, để ý đến viện tử giết thời gian, nàng là nô tịch thiếp thất, nàng không có tài sản của mình, nàng luôn phải phụ thuộc vào Tam gia, Tam gia không ở đây, nàng sẽ không có qua ngày thật sự.
Song Nhi chưa từng cảm thấy buồn bực như vậy, nàng muốn lớn tiếng kêu lên, thế nhưng nàng không thể làm như thế, nàng chỉ có thể chịu đựng, hòa với huyết thủy nuốt vào.
Mặt trời còn có chút ánh sáng còn sót lại, Song Nhi lại không cảm giác được.
Nàng cảm thấy hình như có chút đau đầu, nhưng laih giống như là ảo giác của nàng.
Song Nhi cắn chặt bờ môi, dùng sức cắn, càng đau nhức nàng sẽ càng dễ chịu, hương vị rỉ sắt lan tràn trong miệng, tư duy cuồng loạn của Song Nhi có dừng lại trong nháy mắt.
Tỉnh táo lại lại không thoải mái như cũ.
Vội vàng trở về phòng, trên đường đăm chiêu suy nghĩ hao phí quá nhiều tinh lực của nàng, hiện tại, nàng muốn ngủ ngon một giấc, tỉnh ngủ, có lẽ nàng sẽ lại là Song Nhi di nương nhận mệnh kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...