Vào tháng tám tháng chín, trong kinh thành vẫn vô cùng nóng nực, lục lão phu nhân đi trang viên để tránh nóng, vậy nên nàng định rằng sẽ ở đó đợi cho đến giữa tháng chín, Trung Thu sẽ đến không lâu sau đó, cũng vừa lúc kịp trở về đoàn viên với bọn nhỏ.
Thanh Mai là nhất đẳng nha hoàn của di nương, có thể xài được trong Quốc Công phủ không nói, ngay cả viện Sơn Thạch cũng không thành vấn đề, thậm chí nàng còn có thể xưng Thanh Mộc ca, Thanh Mai muội với Thanh Mộc, người của Lục Hằng.
“Nghe sao mà giống như muội muội ruột vậy.
” Thanh Mai trêu ghẹo xưng hô của Thanh Mộc dành cho nàng.
“Ừ, tên của chúng ta rất giống nhau nên cũng đúng thôi.
” Thanh Mộc trả lời.
Thường xuyên tiếp xúc, lại bởi vì Lục Hằng và Song Nhi nên cả hai càng trở nên thân thiết với nhau hơn.
Sau khi hỏi Thanh Mộc là sẽ ở lại bao lâu xong, nàng nhanh chóng dẫn Xảo Nhi đến để sắp xếp sáu rương đồ vật, quần áo ba rương, trang sức và phấn mặt một rương nhỏ, đệm chăn hai rương, bát đĩa và bàn trà thường dùng thì được đựng trong một rương.
Song Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn sáu cái rương đựng đồ to đùng ở trước mắt, nhiêu đây có thể nhét vừa vào trong một cỗ xe ngựa luôn đấy.
“Thanh Mai, không phải là quá nhiều rương rồi sao.
”
“Không nhiều, không nhiều đâu mà, ta còn chưa nhét thêm một số váy áo giữ ấm vào nữa đấy.
” Song Nhi trở thành di nương vào mùa hạ, những chiếc váy áo mới cũng đều là váy áo mỏng được may vào mùa hè, đồ xuân thu thì chưa làm cái nào cả: “Trước kia di nương không có nhu cầu dùng quần áo giữ ấm, nhưng đến lúc đó, chắc chắn tam gia sẽ làm cho người mấy bộ mới thôi.
”
“Chúng ta đi cùng với Tam gia nhưng lại đem theo nhiều đồ vật như thế, có phải lão phu nhân sẽ cảm thấy không hài lòng không?” Song Nhi lo lắng nói.
Không phải nàng nhát gan, mà là do thân phận của nàng rất đáng xấu hổ, vẫn là nên gắng sức không gây sự chú ý thì sẽ tốt hơn.
“Di nương, hiện tại người là chủ tử.
Người xem có chủ tử hay nữ quyến nào khi ra ngoài mà không xách theo hành lý chất đầy cả một cỗ xe ngựa không chứ, Quốc công phu nhân đi ra ngoài thành thôi mà cũng đã xách theo ba rương đồ rồi còn đâu.
” Thanh Mai nói, Xảo Nhi đứng một bên thì không ngừng gật đầu phụ hoạ.
Song Nhi ngẫm lại thấy cũng có lý, tốt xấu gì nàng cũng là chủ tử, khi đi ra khỏi cửa cũng không thể để mình phải mất mặt được.
“Trước tiên cứ thế này đi đã.
” Ngày mai mới xuất phát cơ mà, đêm nay nàng sẽ hỏi lại Tam gia vậy.
Vào buổi tối, Lục Hằng đến rất đúng hẹn, Song Nhi ăn quả hạch khô do hắn tự tay bóc cho, nàng thản nhiên hỏi: “Gia, hai người Thanh Mai sắp xếp cho ta sáu rương hành lý, như vậy có nhiều quá không, sẽ không thu hút sự chú ý chứ?”
Tuy rằng mấy ngày nay nàng không hề rời khỏi viện Sơn Thạch, thế nhưng nàng vẫn có thể đoán được rằng những người đó đã nghĩ gì về nàng, đơn giản chính là hồ ly tinh, không đứng đắn, nên mới câu được Lục Tam gia không chịu thành thân, vì vậy nàng vô cùng không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Lục Hằng vỗ tay phủi những mảnh vụn còn sót lại trên tay do bóc vỏ quả xuống, sau thì rót một chén trà cho Song Nhi, ăn nhiều quả khô sẽ rất dễ bị khát nước.
Nghe vậy hắn lập tức nói: “Mới có sáu rương đồ vật thôi mà, không phải ta đã tặng cho ngươi rất nhiều đồ sao, lần này đi là phải mất hai tháng lận, nếu như ngươi không mang nhiều đồ theo thì phải làm sao đây hả.
” Nói xong, hắn lại gọi nha hoàn của Song Nhi là Thanh Mai đến: “Thanh Mai.
” Có thể hắn không nhớ được tên nha hoàn của hắn, nhưng nhất định hắn phải nhớ kỹ tên nha hoàn của Song Nhi.
“Ài, đừng gọi nàng mà.
” Song Nhi thấy Lục Hằng gọi Thanh mai thì nhanh chóng ngăn cản lại, hai người bọn họ đều đã thay đồ ngủ cả rồi, lúc này nàng không muốn cho gọi nha hoàn vào cho lắm.
Chỉ là Thanh Mai quyết làm hết phận sự của mình nên đã đứng canh giữ ở bên ngoài cửa, vừa nghe thấy giọng của Lục Hằng, nàng lập tức đi đến ngoại thất bên trong phòng ngủ của bọn họ.
“Tam gia.
”
“Sao đồ của di nương lại ít như thế hả, ít thế thì sao có thể dùng lâu được.
” Lục Hằng lạnh giọng hỏi, tính tình của Song Nhi rất tốt, không thể để nàng bị đám nô tài này lừa gạt được.
Thanh Mai thấy Song Nhi vẫn đang yên ổn ngồi trên ghế dài, nàng tự ổn định tinh thần lại, chỉ cần di nương thấy ổn thì nàng cũng sẽ không thành vấn đề.
Hầu hết những thứ mà Tam gia đánh giá cao như trang sức, vải vóc, dụng cụ pha trà tinh tế, bình hoa và cả mấy đồ vật nhỏ dùng để trang trí, ngọc như ý gì đó đều là những đồ vật dễ vỡ không thể mang theo được, trang sức thích hợp với di nương nàng đã sắp xếp mang theo cả rồi, vậy chỉ còn có những vải vóc xinh đẹp chồng chất xếp lên nhau bên trong nhà kho mà thôi.
Thanh Mai suy nghĩ một lát rồi nói: “Bẩm gia, trang sức phù hợp để mang theo cho di nương thì đều mang theo cả rồi, cả quần áo cũng vậy, nhưng mà bên trong nhà kho vẫn còn một ít vải vóc.
” Nói xong, nàng lập tức im bặt.
Lục Hằng khẽ nhíu mày lại, nha đầu này cũng thật thông minh.
Có thể mang thì đều sẽ mang theo cả, nhưng vẫn còn một số thứ không thể mang theo, mà vốn dĩ quần áo hiện có của Song Nhi cũng không được nhiều lắm.
“Được rồi, ta đã biết.
” Sau đó, hắn chuyển hướng sang Song Nhi nói: “Sau này, quần áo của ngươi đều sẽ do tú nương ở trong viện làm.
” Lục Quốc Công phủ duy trì một tú phòng chuyên may quần áo cho các chủ tử, nhưng nhóm các nữ chủ tử lại không thích giao quần áo của mình cho người làm ở trong tú phòng, vậy nên các nàng đã tự bồi dưỡng một tú nương ở trong viện cho chính mình, còn tú phòng thì lại trở thành nơi ở cho nhóm nha hoàn và mấy gã sai vặt.
“Bây giờ mà tú nương vẫn phải làm tiếp, vải vóc quá nhiều, các nàng sẽ không lo liệu nổi đâu.
” Song Nhi giải thích.
“Vậy thì bồi nuôi thêm ba người nữa là được, vừa lúc ở trong viện của ta cũng đang thiếu tú nương.
” Lục Hằng khẽ nhíu mày lại, sau đó hào sảng nói.
Lục Hằng là người không nói hai lời, chờ Song Nhi từ thôn trang trở về, chắc chắn sẽ có mấy tú nương ở trong viện đợi sẵn, tủ quần áo của nàng cũng sẽ được lấp đầy.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, hơn mười chiếc xe ngựa đã lái ra khỏi cổng phụ của Lục Quốc Công phủ, một đám nha hoàn với mấy gã sai vặt ăn mặc sạch sẽ ngay ngắn đi theo sát phía sau.
“Ài, đây là quý nhân nhà nào thế này, phô trương thật sự đấy.
” Người dậy sớm để bày quán cầm sách đứng ở một bên, người đó ra vẻ học thức hỏi.
Người viết thư phất phất cây quạt trong tay, ngay lúc hắn đang muốn phô trương sự uyên bác của mình ra thì bà nương bán đậu hủ ở bên cạnh đã cất giọng nói: “Đó là Lục gia của Quốc Công phủ, người trong đó đều đeo vàng đeo bạc, ăn sơn hào hải vị cả đấy, cuộc sống giàu sang với sung túc lắm.
” Trong lời nói của bà nương toát ra sự ghen tị đến mức không nói nên lời.
“Tam nãi nãi bên nhà mẹ đẻ của hàng xóm của bằng hữu của phụ thân ta đi giao đồ ăn trong đó nhé, đám nô tài nha hoàn ở trong đó ai nấy cũng đều trắng nõn nà, mặt mày sáng sủa cả, còn bán đậu hủ như ta thì.
” Nói xong nàng còn che miệng lại, tấc thịt phú quý đầy đặn bên dưới cổ cũng vì cười mà khẽ run lên.
Tiếng vó ngựa nhỏ dần, sau đó chuyển sang góc đường, rồi đi thẳng đến cổng thành.
Song Nhi thoải mái dựa vào ghế ngồi, chỗ nàng ngồi là chỉ có phu nhân với tiểu thư ở trong phủ mới có thể được ngồi vào thôi, vô cùng vững chắc, trong xe ngựa còn có cả chậu đá, trà bánh, kế bên chỗ dựa là một băng ghế dài, trên băng ghế dài có một cái đệm rất dày, Song Nhi ngả mình trên đó, vừa mềm mại lại vừa mát mẻ vô cùng.
“Tam gia, người không đi bầu bạn bên cạnh lão phu nhân sao?”
Lục Hằng vẫn luôn ngồi trong xe với nàng.
“Tổ mẫu dậy sớm quá nên phải ngủ bù, ta cách xa để không đánh thức nàng.
” Lục Hằng ngồi đối diện với Song Nhi, hắn ngừng đọc sách lại, khẽ ngước nhìn Song Nhi một cái.
Lục lão ma ma chán nản ngồi bên trong xe ngựa, nàng lập tức trút giận lên đầu Dương ma ma: “Hằng nhi đúng thật là, vừa có sữa thì đã muốn làm nương rồi, lúc này mới được có mấy ngày thôi mà đã vứt tổ mẫu ruột của hắn sang một bên luôn rồi đấy.
”
Dương ma ma rót thêm nước mật ong cho Lão phu nhân: “Người nói thế thì Tam gia sẽ không nhận đâu, lúc ra cửa Tam gia còn dặn ta phải chú ý đến người hơn ở trên đường đi đây này, mật ong này là được hắn mang về từ Tần Lĩnh xa xôi, đại phu ở trong phủ vừa nhìn thấy ta cầm hũ mật ong này thì đã muốn ta cho điểm Tam gia ngay rồi, đại phu nói là, mật ong này vô cùng tốt luôn đấy.
” Nói đến vế sau, Dương ma ma còn cố ý nâng cao tông giọng lên.
Lục lão phu nhân khẽ phì cười: “Được, được, ngươi đau lòng cho hắn chứ gì.
”
Hai người đều đã sáu mươi mấy trở lên, thế mà vẫn có thể nở nụ cười giống như những tiểu cô nương mới lớn, tiếng cười cũng truyền đến cỗ xe ngựa ở ngay đằng sau các nàng.
“Ta đã nói là không phải rồi, ta không ở bên cạnh nàng, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ đó thôi.
”
Song Nhi lấy tay đỡ trán, nàng trợn trắng hai mắt, trong lòng thật sự rất muốn hỏi Lục Hằng một câu: “Lục tam gia lạnh lùng của trước kia đâu rồi, không phải vừa rồi người nói lão phu nhân đang ngủ sao.
”
Không biết thế hệ hoàng đế nào đã xây dựng một khu nhà tránh nóng ở vùng ngoại ô kinh thành, cũng không biết nhóm các đại quan và quý nhân theo phong trào hay sao mà đều lũ lượt kéo đến đấy, thôn trang ở vùng ngoại ô trong phút chốc đã không đủ để chứa, Lục Quốc Công phủ thân là thế gia có nhãn hiệu lâu đời, đương nhiên sẽ có không ít thôn trang, hôm nay bọn họ là đi đến một thôn trang cách kinh thành những ba canh giờ đi ngựa.
Giờ Mão xuất phát, mặt trời treo cao lúc giờ Tỵ thì bọn họ mới đến nơi.
Thôn trang vô cùng lớn, được xây dựng trên một ngọn núi, trên núi cây xanh muôn trùm, cành lá tốt tươi, bao nhiêu ruộng đồng tung hoành ngang dọc bên dưới chân núi, ngũ cốc được mùa nhiều vô số kể.
Khi đoàn xe dừng lại, quản sự của thôn trang đã đợi được một hồi lâu.
Trước khi xe dừng lại thì Lục Hằng đã kéo rèm nhảy xuống, chờ sau khi Song Nhi được Thanh Mai đỡ xuống xe xong, nàng lập tức nhìn thấy cái người bất hiếu nào đó đang cẩn thận đỡ lão phu nhân tuổi già sức yếu xuống xe.
Lục Hằng ở phía trước đột nhiên quay đầu ra sau, đối diện với Song Nhi, hắn khẽ nhếch miệng cười một cái, như có một làn gió xuân quất thẳng vào mặt vậy, Song Nhi cũng không trụ nổi nữa, mặt khẽ biến sắc, những thiếu nữ đứng bên cạnh chăm sóc cho lão phu nhân thì ngắm đến mức trái tim hoảng loạn, hai má đỏ ửng.
“Được rồi, đừng có mà trêu ghẹo nha hoàn ở chỗ của ta nữa, một người vẫn chưa đủ với ngươi sao?” Nhìn dáng vẻ liếc mắt đưa tình của đám nha hoàn tuổi mới lớn, lão phu nhân chồng đã chết giả bộ không vui mà lạnh mặt trêu đùa nói.
Thu hồi vẻ tươi cười lại, Lục Hằng nhận lấy cây dù từ trong tay của Dương ma ma, rồi đứng bên cạnh che nắng hết sức tận tình cho lão phu nhân.
“Tổ mẫu không đúng rồi, Song Nhi là do người chọn ra mà, tổ mẫu cũng lợi hại thật sự, người này rất vừa ý ta.
” Lục Hằng chưa bao giờ do dự trong việc bày tỏ tình cảm của mình với Song Nhi ở trước mặt Lục lão phu nhân, hiệu quả cũng không tồi chút nào, cụ thể là cả hai đã được lão phu nhân thưởng cho rất nhiều món.
“Ba hoa cái gì đấy hả.
” Lục lão phu nhân vỗ tay Lục Hằng cười nói, sau đó nàng trở về phòng nghỉ ngơi dưới sự dẫn dắt của quản sự.
Dưới thời tiết này, lại còn chịu hơn ba canh giờ đi xe ngựa, không nói Lục lão phu nhân, ngay cả Song Nhi cũng có chút không chịu nổi nữa là.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...