Giữa tháng bảy, kinh thành oi bức không chịu nổi.
Nha hoàn trong phủ đều đổi sang trang phục mùa hè vừa mỏng manh lại còn thoáng khí.
Nha hoàn nhất đẳng là màu xanh nhạt, nhị đẳng là màu xanh lá cây đậm, và tam đẳng, chiếm số lượng nhiều nhất phải chịu đựng mặc lại đồ cũ màu xanh đậm.
Song Nhi không giống với các nàng, nàng lấy một bộ váy sam mà Lục ma ma mới cho hôm qua, thắt lưng màu vàng nhạt, chân váy sắc xanh lơ tôn lên nước da trắng sáng long lanh của nàng.
Nàng giống như đóa hoa xinh đẹp nhất trời xuân, khiến cho người vừa vội vàng trở về là Lục Hằng không khỏi nuốt nước miếng.
Song Nhi lặng lẽ khép tay chân lại, cố gắng co người lại còn một mẩu để tránh né ánh mắt nóng bỏng của Lục Hằng, chỉ là phòng ngủ rộng rãi sáng sủa không có chỗ cho Song Nhi đang ngại ngùng che thân.
"Gia, tịnh phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ." Giọng nói của Nghênh Xuân cắt nang bầu không khí càng ngày càng quái lạ trong phòng.
Lục Hằng quay người đi vào trong tịnh phòng, xem như hắn thích Song Nhi, nhưng sau khi bôn ba hai tháng trời bên ngoài, hắn cũng không dám vác cái thân toàn mùi chua của mình để đi ghẹo nàng.
Sau khi vào trong phòng, hắn cởi hết hai ba lớp quần áo, dòng nước ấm áp gợn sóng ngập qua bộ ngực của hắn, Lục Hằng thoải mái đến mức muốn ngâm nga một tiếng.
Hai tháng qua, Lục Hằng không phải đi đường thì cũng đi dạo trong núi, mà hắn lại còn nhớ nhung Song Nhi trong kinh thành, khiến cho thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi vô cùng.
Bây giờ thấy nàng an toàn, khỏe mạnh đứng trông bên ngoài cửa thì Lục Hằng mới yên lòng.
Hắn không nỡ lòng bỏ nàng, nhưng lại ném nàng đơn độc một mình trong phủ Quốc Công đầy rẫy nguy hiểm, dù đã sắp xếp xong xuôi hết người bảo vệ an toàn của nàng.
Cúi đầu vùi sâu vào làn nước, nước xuyên vào lỗ mũi, lỗ tai, cảm giác hít thở không thông tràn ngập đại não.
Trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên Lục Hằng cảm nhận được một chút đau khổ, Song Nhi đang ở ngay ngoài cửa, nhưng sao hắn lại không thể ôm nàng vào lòng.
Hắn biết tất cả người xấu, nên kiếp này hắn sẽ bảo vệ an toàn cho nàng...
Tịnh phòng ngay kế phòng ngủ, bây giờ ở đây chỉ có mỗi Song Nhi, không có người nào khác.
Nàng nhìn chằm chằm vào tấm rèm vải mà lòng loạn như ma.
Tam gia không để cho nàng đi theo hầu hạ, thậm chí hắn còn không chút biểu cảm mà đi vào, Song Nhi nghĩ đến dáng vẻ không vui của hắn thì trái tim nàng loạn nhịp.
Hai tháng trước, lúc hai người bọn họ ở cùng một chỗ thì kiểu gì hắn cũng thỉnh thoảng nhìn lén nàng, nói chuyện đùa nàng.
Thấy Nghênh Xuân đưa người dâng nước vào, trong lòng nàng mường tưởng đến cảnh hắn cởi áo.
Song Nhi càng thêm sợ hãi, răng cắn lập cập vào nhau.
Nàng vốn không thể hiểu được sự ưu ái dành cho mình, nhưng giờ đây hắn lại muốn thu hồi trở về sao?
Song Nhi bất an cắn chặt môi, dưới bầu không khí nóng bức trong nội viện, thỉnh thoảng lại có vài tiếng ve kêu râm ran hòa lẫn vào tiếng nước chảy róc rách trong phòng.
Lúc Lục Hằng trở về cũng vừa điểm giờ Thân, Song Nhi nhìn chỗ nước rò rỉ bên góc phòng một chút, đã nửa canh giờ trôi qua.
Sau một hồi quanh quẩn ở cửa ra vào, cuối cùng Song Nhi hít sâu một hơi, nhỏ giọng mở miệng: "Gia?"
"Ừm." Lục Hằng khoác chiếc áo trong màu trắng lỏng lẻo, hất mái tóc đen nhánh lên, nước vẫn còn vương trên tóc thấm ướt mảnh áo phía sau lưng, đường nét cơ thể rõ ràng đến nỗi Song Nhi không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng dù có thẹn thùng thế nào vẫn phải làm chuyện chính.
Song Nhi chuẩn bị lấy trường bào màu lam được khảm hoa văn tường vân từ trong chiếc trong tủ dựng đứng bên cạnh ra.
Trong cái thời tiết này, ăn mặc rộng rãi, thoáng khí vẫn là phù hợp nhất.
Quần áo mới được viện Cảnh Thái giao tới không lâu, là sản phẩm của Tiêm Áo Các.
Lục Hằng có nhiều quần áo, đồng thời cũng sở hữu nhan sắc không kém cạnh.
Bởi vì cửa tủ ngăn lại nên bên trong ngăn tủ khá lờ mờ, Song Nhi lôi một đống áo quần ra để phân biệt.
Mặc dù tâm tình Lục Hằng không tốt, nhưng ánh mắt lại rất tốt, từ lúc vào cửa đã chú ý tới Song Nhi xinh đẹp.
Bây giờ, nàng đang quay lưng về phía hắn, bởi vì nàng với tay nên kéo căng thắt lưng, lộ ra vòng eo thon gọn, Lục Hằng khẽ cau mày kiếm lại.
Lúc hắn rời đi, nàng không gầy như vậy.
Mãi không tìm được đồ nên Song Nhi có chút gấp gáp, cơ thể thẳng tắp hơi cúi xuống, gò má điểm chút phiếm hồng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, nhưng thay vì nhếch nhác, dáng vẻ này của nàng lại khá đáng yêu.
Lục Hằng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này nên chăm chú nhìn Song Nhi không rời mắt, mà nàng cong người để lộ nơi mềm mại tròn trịa khiến Lục Hằng có chút thở không thông.
Ngay lập tức, trong đầu hắn hiện lên viễn cảnh bọn họ ân ái với nhau .
Mái tóc dày của nàng trải khắp gối đầu mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế như ngọc ửng hồng hơn bình thường, hắn nhẹ cắn lên vành tai mập mạp của nàng.
Đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng khẽ rên lên từng tiếng nhỏ, mãnh liệt không thôi.
Lòng hắn loạn như ma, hận không thể chết trên người nàng, hắn mạnh bạo đè lên sự mềm mại của nàng, ý nghĩ duy nhất là quấn lấy nàng, chỉ quấn lấy mỗi một mình nàng, đến lúc sông cạn đá mòn, đến khi thiên hoang địa lão.
Song Nhi nâng áo choàng lên, nhìn sắc mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập của Lục Hằng mà không hiểu chuyện gì.
Không phải hắn vừa mới tắm rửa sao, trong bồn được đặt băng vào mà vẫn nóng đến vậy sao?
Sau khi nghi vấn ấy nảy lên trong đầu, Song Nhi chủ động tìm cớ cho Lục Hằng, đại khái là nam tử hỏa khí nặng, còn nữ tử thì âm khí nặng.
Lục Hằng là một vị tướng lĩnh luôn đề cao cảnh giác, sau khi phát hiện ánh mắt của Song Nhi thì lập tức hoàn hồn, nhưng phản ứng của cơ thể lại không thể giấu tốt như thế được.
Thừa dịp Song Nhi vẫn chưa phát hiện, Lục Hằng vươn tay lấy áo choàng trong tay nàng, quay người khoác lên: "Ngươi ra ngoài đi, ta phải nghỉ ngơi một chút."
Song Nhi thất vọng bĩu môi, ngoan ngoãn vâng lời nói: "Vâng, nô tỳ cáo lui."
Không có Song Nhi, khí tức lưu luyến cũng không còn, Lục Hằng bất động một hồi, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tiến vào trong tịnh phòng.
Giọng nam trầm thấp, đứt quãng gọi tên "Song Nhi", hai chữ cứ vang vọng quanh quẩn trong phòng, âm thanh ma sát nhỏ nhẹ phát ra, hắn không thể kiềm chế mà gầm lên vài tiếng, cuối cùng kết thúc bằng một mùi hương lạ.
Sau khi thư giãn, Lục Hằng mệt mỏi dựa vào thùng tắm, tay khoác lên bên cạnh một cách vô lực, bắt đầu nghỉ ngơi.
Rửa tay xong xuôi rồi, Lục Hằng chợt mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, ánh mắt hắn nhìn xuyên qua vách tường trong tình thế bắt buộc, đặt lên trên thân Song Nhi đang ở phòng cạnh bên.
Lúc sắp đi đến nhà chính thì Song Nhi chợt lóe lên một suy nghĩ, nghĩ đến bức tranh Hỏa Đồ từng nhìn thấy ở viện Cảnh Thái.
Vẻ mặt người nam nhân bên trong tranh rất giống với biểu cảm của Tam gia.
Mới nãy, lúc hắn quay người, Song Nhi cung kính cúi đầu nên nàng mới không cẩn thận nhìn xuống chỗ thấp.
Mà lúc ấy, nàng thấy một chỗ nhô lên hơn bình thường, Song Nhi lắc đầu, vỗ khuôn mặt nóng bừng như lửa của mình.
Song Nhi không dám xác định nên vội vàng chạy ra khỏi cửa, mới trở lại phòng đã uống ngay chén trà nóng, nàng nhún nhảy không ngừng mới bình ổn được tâm trạng.
Từ khi nàng đi học quy củ với Lục ma ma, Lục ma ma đã dặn dò nàng không thể uống nước lạnh nữa.
Nàng biết nữ tử uống nước lạnh thì sợ có chướng ngại lúc sinh con, nhưng thân phận của nàng là nha hoàn, không có tư cách để được xem trọng.
Lục ma ma yêu cầu nàng như vậy khiến Song Nhi kinh ngạc nhưng không dám nghĩ nhiều.
Lúc Lục Hằng đang nghỉ trưa, Song Nhi cũng trốn ở trong phòng, nàng không ngừng nhớ đến những lời xấu hổ mà Phan ma ma nói.
Lúc học tập thì nàng đều có thể thản nhiên đối mặt, nhớ kỹ những lời Phan ma ma dạy.
Nhưng bây lại cảm thấy thẹn thùng không thôi, Song Nhi giơ hai tay che mặt, nằm ngửa trên giường.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hằng dần khớp với những lời Phan ma ma nói, trở thành nam nhân hấp dẫn ánh mắt nữ nhân nhất trong thoại bản mà nàng đã từng nhìn thấy.
"Song Nhi tỷ?" Ngoài cửa vang lên một giọng nữ non nớt.
Song Nhi đứng dậy sửa sang váy áo một chút rồi mới mở cửa, người tới là một tiểu nha đầu tam đẳng, tên khá giống nàng, Xảo Nhi.
Trước kia chạy việc vặt bên cạnh Lục ma ma, còn bây giờ lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì bị Lục ma ma phân làm nha hoàn cho nàng.
Xảo Nhi cúi đầu nói: "Song Nhi tỷ, ma ma có chuyện tìm ngươi."
Song Nhi gật đầu, đóng cửa phòng, xoay người đi về phía phòng của Lục ma ma.
"Ngươi là một nha đầu thông minh, ta nghĩ ngươi cũng đã nhìn ra, không có bất cứ một kẻ nào trong phủ nha hoàn có thể nhận được đãi ngộ này như ngươi...!Tam gia còn là nhi tử của Quốc Công gia, trời sinh đã là dòng dõi tôn quý, chuyện hắn để ý ngươi là một niềm vinh hạnh lớn, ta nghĩ ngươi hẳn phải biết làm thế nào..."
Ở chung được hai tháng, Lục ma ma càng hiểu rõ Song Nhi hơn, nàng là một cô nương thông minh, hiểu chuyện.
Nếu như gả cho một nam tử bình thường bên ngoài cũng có thể sống trong vui sướng bằng chính bản lĩnh của mình.
Thế nhưng Tam gia lại xem trọng nàng, Lục ma ma chỉ sợ nàng nhất thời phạm lỗi, tổn thương trái tim Lục Hằng.
Lục ma ma chưa từng thấy Lục Hằng cẩn thận đợi chờ ai như vậy, nếu như Lục Hằng do chính tay nàng nuôi lớn đã xem trọng Song Nhi, vậy nàng sẽ giúp hắn.
Huống hồ Tam gia là thiếu niên anh tài, chiếm được trái tim hắn đã tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Lục ma ma nói xong, nàng cứ ngỡ Song Nhi sẽ giật mình, nhưng sự thật lại chứng minh nàng rất bình tĩnh lắng nghe, cũng rất tỉnh táo khi thể hiện vẻ vui sướng, bất ngờ.
Song Nhi chậm rãi bước đi trên hành lang, Lục ma ma hiểu rõ, dường như nàng đã đoán trước được rồi.
Tam gia thật sự xem trọng nàng, mặc dù nàng không biết lí do, nhưng tất nhiên cũng chẳng cần tìm hiểu làm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...