Con rùa này rất đặc biệt.
Nhạc Dao gắp mảnh vỏ trứng qua một bên, sau đó nâng lên nhìn rùa nhỏ bên trong một chút.
Cậu phát hiện mai rùa không phải màu ánh xanh lục như mình từng gặp, cũng chẳng phải xám hay đen.
Đầu vẫn là màu đen, thế nhưng mai rùa lại là màu hồng nhạt đục đục, bên trên còn có hai đóa hoa hồng nhỏ?
Nhạc Dao còn nhớ ở công viên nọ bán mấy con rùa màu mè, nhưng đều là người bán cố tình vẽ lên vài nét trên mai để thu hút người mua.
Mà con rùa này thì lợi hại hơn nhiều, bẩm sinh đã mang màu sắc sặc sỡ.
"Đây là loài rùa gì hả Leslie?" Nhạc Dao nâng con rùa còn chưa chui hẳn ra khỏi vỏ trứng hỏi, "Cậu biết tại sao tướng quân lại tặng tôi cái này không?"
"Dạ biết thưa phu nhân." Leslie đáp, "Loài rùa này ban đầu tên là Phúc Lai.
Sau này có người phát hiện đóa hoa trên mai nó là một loài hoa gọi là Tinh Nặc, vậy nên loài này cũng đổi tên thành rùa Tinh Nặc.
Hoa Tinh Nặc cả đời chỉ nở một lần, thú vị ở chỗ một cây chỉ nở đúng hai đóa hoa, một đóa rụng xuống thì đóa kia cũng sẽ nhanh chóng lụi tàn theo.
Theo ngôn ngữ loài hoa, ý nghĩa của loài này là "cả đời bên nhau" đó ạ."
"Ồ, rùa Tinh Nặc con nào cũng có màu sắc này sao?"
"Không ạ." Leslie nói, "Màu sắc khác nhau.
Đây là con cái, con đực sẽ có màu sắc khác."
"Cũng không đúng.
Tôi search trên mạng không có hình ảnh trứng loài này." Nếu không phải do vỏ nó quá sặc sỡ, e rằng tìm một lúc là ra trứng rùa rồi.
Vì quá đẹp nên mới không nghĩ tới.
Leslie đột nhiên im lặng.
Nhạc Dao chọt chọt máy truyền tin: "Leslie ơi?"
Leslie: "Thưa phu nhân, tướng quân không nói cho tôi nên tôi cũng không đoán ra ngài ấy nghĩ gì ạ."
Nhạc Dao suy nghĩ, vậy thì vỏ trứng này đã bị vẽ lên rồi? Cậu nhìn ở trên mạng quả thật có loài rùa này, thế nhưng trứng của nó chỉ có màu trắng phổ thông thôi.
Tại sao phải làm thế? Chỉ vì không muốn cho cậu biết đây là trứng rùa? Vì lý do gì?
Dù sao thì chơi cũng rất vui.
Nhạc Dao suy đoán Tục Nghiêu đưa cậu con rùa này với ngụ ý là một phần, một phần là do nó dễ mang theo.
Rùa con không giống chó con hay mèo con, chó mèo cũng đáng yêu lắm nhưng không thể thích nghi nổi với khí hậu nóng bức của Hua tinh.
Nhạc Dao đặt lại quả trứng vào lồng.
Cậu lên trên mạng đọc thử, không nên thả rùa nhỏ vào nước luôn mà nên để nó hấp thụ hoàn toàn dinh dưỡng trong lòng trứng, giống như để đứa trẻ phát triển dây rốn vậy.
Cậu nhét luôn cả xác trứng vào.
Mấy cái khác cậu cũng không soi đèn, chắc cũng là rùa nhỉ?
Nhạc Dao lên mạng đặt một bình thủy tinh nuôi rùa tinh xảo, mua thêm chút thức ăn cho rùa.
Cậu lấy quang não đăng nhập thử ID của mình vào lớp học, không có vấn đề gì thì đi chọn quần áo.
Cậu mua một cặp đồ ngủ tình nhân mùa hạ rộng rãi, mua thêm ít quần áo thường ngày form rộng.
Giao hàng nội địa nên rất nhanh, hàng tới tay sau một canh giờ.
Dọn dẹp xong thì trời cũng dần tối lại, giống như chuẩn bị mưa.
Nhạc Dao dùng đầu bếp AI làm ít salad hoa quả ăn tối, thêm miếng bánh ngọt và cốc sữa ấm.
Gần đây ăn càng ngày càng ngon miệng.
Cảm giác miệng không hề nhàn rỗi, bốn bữa chính và vô số bữa ăn vặt.
Hơn nữa càng ngày càng lười, không thích vận động.
"Chẳng phải quá bình thường à, là thân thể con đang tiết kiệm năng lượng thôi." Hạng Tinh cười nói, "Ban ngày hôm nay con ngủ à?"
"Dạ không ạ." Buổi sáng tới trường học, trở về thì soi trứng rồi mua quần áo, ngủ lúc nào chứ.
"Vậy thì ngủ đi con, mẹ thấy con mệt rồi.
Khỏi phải chờ thằng nhóc thối tha kia." Hạng Tinh nói, "Bên ngoài hình như sắp mưa, mẹ ở đây với con."
"Không cần đâu mẹ."
"Cần chứ.
Có người dặn dò vợ của nó không thích trời mưa, trời mưa cần người ở bên." Hạng Tinh từ ái làm động tác vỗ vỗ người Nhạc Dao, nở nụ cười ngồi một bên, "Con ngủ đi, chờ Tục Nghiêu về cha mẹ sẽ đi."
Nếu là người bình thường chỉ thấy quái quái, Nhạc Dao thì thấy ấm lòng vô cùng.
Cậu không phản đối nữa, suy nghĩ chuyện cần làm ngày mai rồi nhắm mắt ngủ.
8h sáng ngày hôm sau đánh dấu buổi đầu lên lớp của Nhạc Dao, Tục Nghiêu thì vẫn đi sớm về trễ.
Qua mấy ngày đầu trong mấy quả trứng nở ra 3 con rùa nhỏ, thêm vào thì tổng cộng có 4 con, 3 đực 1 cái.
Rùa đực có mai màu lam nhạt, trên mai vẫn là hai bông hoa hồng nhỏ cực kì đáng yêu.
Nhạc Dao tìm thời điểm thích hợp thả chúng nó vào bình nuôi nhốt, chúng nó cực kì hoạt bát hiếu động.
Cậu không có gì làm thì sờ một chút, suy đoán xem hai quả cuối cùng bao giờ sẽ phá xác.
Nhắc tới cũng kì lạ.
Hai quả cuối cùng là hai quả kích thước lớn nhất, nhưng lại nở chậm nhất.
Nhạc Dao nhân lúc nghỉ trưa lần thứ N dí sát mắt vào soi thì cũng chả nhìn thấy được có thấy vấn đề gì.
Nó vẫn cứ không ra.
"Các người tránh ra!" Bên ngoài là một âm thanh bén nhọn.
"Thưa nữ sĩ, đây là phủ tướng quân do Đế Quân ban, không phải nơi ngài muốn vào thì vào.
Tôi xin lặp lại lần nữa, nơi này không hoan nghênh ngài." Giọng nói cận vệ Trường mang theo sự tức giận.
"Được, tao không vào cũng chẳng sao cả.
Chúng mày chỉ cần gọi Nhạc Dao ra thôi!" Giang Hân Đóa mặt trắng bệch, hai vành mắt đen sì to đùng, nhìn người với ánh mắt âm trầm.
Khí chất của mụ khác hẳn trước đây.
Nhạc Dao nhìn qua cửa sổ một lúc rồi ra ngoài: "Tưởng là ai, hóa ra là dì Hân à.
Sao thế, tìm tôi có việc gì?"
Giang Hân Đóa gào lên: "Là mày đúng không? Chính mày nói với cha không cho phép tao về nhà nữa chứ gì!"
Nhạc Dao và Giang Hân Đóa luôn duy trì khoảng cách 5-6m, hoàn toàn không có ý để mụ vào nhà.
Cậu nghe vậy thì nở nụ cười: "Mụ biết điều ghê nhỉ, lời của tôi lão từng nghe qua mới lạ? Lão không cho về thì đi mà hỏi lão, thắc mắc với tôi làm gì?"
Giang Hân Đóa ngang ngược, không biết lý lẽ làm ầm ỹ: "Tao mặc kệ! Nhất định là mày, là mày ước tao và ông ấy ly hôn! Còn có, mày mau tìm cách để người kia tránh xa tao ra! Càng xa càng tốt!"
Nói đến đây mụ lạc cả giọng, Giang Hân Đóa run rẩy chỉ tay về phía Nhạc Dao: "Đừng nghĩ tao không biết quỷ kế của mày, tao nói cho mày biết, đừng hòng toại nguyện!"
Nhạc Dao đáp: "Tôi chả biết bà đang lảm nhảm cái mẹ gì.
Người nào? Bên cạnh bà có người nào à?"
Giang Hân Đóa nghe xong thì thấy người tê dại.
Mụ thất thố như người thần kinh nhìn bốn phía, nhớ tới bây giờ là ban ngày thì không phải sợ.
Trịnh Nghĩa Dương sẽ không xuất hiện, lúc này mới nhìn về phía Nhạc Dao: "Mày cứ đợi đấy, đợi đấy!"
Ánh mắt mụ ta giống như muốn khạc ra lửa, nếu ánh mắt là thực thể thì chỉ sợ Nhạc Dao đã bầm thây rồi.
Nhạc Dao thấy Giang Hân Đóa lên phi hành khí thì hỏi Hàn Mặc: "Cận vệ Trường, Giang Hân Đóa chẳng phải luôn ở nhà họ Giang à? Sao lại muốn về nhà họ Nhạc? Anh biết gì không?"
Hàn Mặc đáp: "Thời gian này bà ta chẳng phân biệt trắng đen, cứ như người điên mà phát rồ làm nhà họ Giang cũng không thể chịu nổi, gửi về nhà chồng.
Gần đây Thượng tướng Nhạc ban ngày tới điện Đại Nguyệt nghị sự, tối về bị bà ta dằn vặt cũng dao động, muốn gửi trả về nhà mẹ đẻ mà ngu ngốc.
Nói trắng ra, cả hai nhà chẳng ai muốn nhìn thấy bà ta ạ."
Nhạc Dao hiểu rồi.
Đại khái vì Giang Hân Đóa ở nhà họ Giang thì Trịnh Nghĩa Dương cũng đi theo, Nhạc Phỉ Sơn được chút yên tĩnh nên không muốn cho mụ quay về, tránh việc lão vừa xui xẻo vừa ngủ không ngon.
Tưởng tình cảm sâu thế nào, cũng chỉ tới vậy thôi.
Nhạc Dao trong thâm tâm chỉ ồ lên một tiếng, ngày càng buồn nôn trước con người của Nhạc Phỉ Sơn.
Nhạc Phỉ Sơn cũng chẳng tốt hơn mấy.
Từ lúc lão làm nhân chứng công bố lên điện Đại Nguyệt thì thành kẻ thù nhà Davis, lão già Davis và Nguyên soái Khang Kỳ sẽ không thiếu nước đi nhằm hạ nhục lão.
Vì hiện tại là thời kì đặc thù nên hai người họ không gây khó dễ gì, nhưng cũng chỉ là vấn đề sớm muộn vì Aldrich chưa được thả ra, thái độ của hai người này với lão là cực kì phẫn nộ.
Lão hiện rơi vào tình trạng tả hữu đều không tốt, về nhà coi như Trịnh Nghĩa Dương không tới thì ngủ cũng chẳng ngon nổi.
Giờ khỏi nói lão có bao nhiêu hối hận vì không đối xử tốt với Nhạc Dao, hối hận cực kì, nếu không lão sẽ chẳng rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Người bên ngoài cũng chẳng phải kẻ ngốc, ban đầu bọn họ chưa xác định thái độ của Tục Nghiêu với Nhạc Phỉ Sơn và họ Giang, giờ thì rõ rồi.
Tục Nghiêu căn bản chẳng thèm giao hảo với đám người này.
Nhạc Thiên Ngọc mất, chẳng phải nên qua thường xuyên để xem sao? Nào như hiện tại, căn bản chẳng thèm đi lướt qua tới một lần.
Nghĩ qua đã rõ, chỉ cần nhìn ánh mắt thôi đã thấy Tục Nghiêu coi Nhạc Dao như bảo bối mà cưng chiều.
Nhạc Phỉ Sơn và Giang Hân Đóa đối xử với Nhạc Dao kiểu ấy, Tục Nghiêu chịu giao hảo mới là lạ.
Trước kia không biết thì đều đồng tình với Nhạc Phỉ Sơn, ông ta làm cha cũng chẳng dễ dàng gì, giờ biết tường tận thì cái gì cũng có lý do của nó cả.
"Ở hội nghị chiều nay Nhạc Phỉ Sơn ám chỉ có ý muốn tới thăm em, tôi từ chối rồi." Tục Nghiêu nói vọng ra từ buồng tắm, "Hội nghị đại khái còn kéo dài tầm 3 ngày nữa.
Phần lớn vấn đề đều đã xác định xong xuôi, chờ hết bận thì chúng ta cùng đi."
"Vâng." Nhạc Dao dang rộng tứ chi nằm trên giường, "Em muốn đi nhà lạnh."
"Quần áo của em..." Tục Nghiêu đi ra thì thấy bộ đồ trên người Nhạc Dao hình như không phải đồ mới mua, "Là đồ của tôi à?"
"Vâng." Nhạc Dao cúi xuống nhìn áo t-shirt trắng cộc tay trên người.
"Có mùi của anh nên em mặc đấy, cảm giác thoải mái lắm, thoải mái hơn áo mới mua.
Về sau nó là của em rồi."
"Em xác định quần áo có mùi đã đủ thỏa mãn em rồi?"
Nhạc Dao ngồi xuống, ngoắc ngoắc tay với Tục Nghiêu: "Chồng yêu ơi, mau tới đây nào."
Tục Nghiêu ngồi xuống mép giường: "Hả?"
Nhạc Dao bò lên đùi anh ngồi, vén áo lên, sau đó áp bụng tròn của mình lên cơ bụng của Tục Nghiêu.
Tục Nghiêu: "...!Em đang đùa với lửa đấy."
Nhạc Dao: "Shhh."
Tục Nghiêu:???
Nhạc Dao ôm Tục Nghiêu, tựa đầu lên vai anh không nói gì.
Một lát sau, Tục Nghiêu đột nhiên cảm giác cơ bụng mình bị một lực nhỏ "đá" vào.
Tác giả có lời muốn nói:
Con: Chào hỏi papa trước, sau này đi ra có khi còn được cưỡi lên đầu đầy ngang ngược! Ha ha ha ~
Cái chạm kia quá nhẹ, thật sự quá nhẹ, nếu không dán sát vào căn bản sẽ chẳng cảm nhận được cái gì.
Chính cái đạp nhẹ như không ấy lại khiến Tục Nghiêu ngây ngất cả người, sau đó vui sướng như thể vừa dời núi lấp biển xong!
"Là con vừa đá tôi? Đúng không đúng không?" Tục Nghiêu có chút khó kìm chế, cảm giác như lời mình nói ra cũng không mạch lạc.
Anh không nghĩ còn có thể chơi đùa kiểu này!
"Anh cảm nhận được à?" Nhạc Dao cười rộ lên, "Thật ra vài ngày trước em đã có cảm giác rồi, thế nhưng quá nhẹ nên chỉ mỗi em cảm nhận được thôi, vậy nên mới không nói cho anh.
Thế nào? Vui không?"
"Thú vị ghê." Tục Nghiêu nói, "Tuy không biết là đứa nào, thế nhưng cảm giác này thật sự quá tốt đẹp."
Tục Nghiêu cực kì hạnh phúc, hạnh phúc tới mức muốn khoe khoang với cả thế giới!
"Được rồi, mau buông em ra, đè ép nữa bọn nó lại muốn đánh em đấy." Nhạc Dao nhẹ nhàng đẩy người trước mặt ra.
Hẳn anh phải kích động lắm nhỉ, ghì cậu hơi đau rồi.
Cậu thấy thú vị nên mới muốn cho Tục Nghiêu xem thử, không nghĩ anh lại kích động tới mức này.
Tục Nghiêu buông người ra nhưng tay lại đặt lên bụng Nhạc Dao.
Đại khái do cảm nhận được hơi ấm của cha, đứa nhóc trong bụng lại đạp thêm một phát.
Lực đá rất nhỏ nhưng Tục Nghiêu vẫn bắt trọn lấy được, đồng thời cảm nhận được một làn sóng ấm áp tràn đầy yêu thương truyền qua lòng bàn tay vào tận đáy lòng.
Trái tim cũng muốn tan chảy.
Nhạc Dao nằm thẳng xuống, Tục Nghiêu xốc vạt áo cậu lên chụp một tấm hình, đổi tên thành: Lần thứ nhất quyết đấu cùng các cục cưng, bọn họ thắng.
Nhạc Dao vừa nhìn thấy thì bật cười: "3vs1, papa không phản kháng, cực kì lợi hại nha."
Tục Nghiêu cũng nở nụ cười nhéo nhéo tai Nhạc Dao, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Thật sự phải quay về sớm à? Nhiệt độ rất cao."
Nhạc Dao đáp: "Vâng, phải về chứ, cùng lắm ra ngoài ít hơn là được rồi.
Hơn nữa ra ngoài cũng đi phi hành khí, hơn nữa qua hai tháng này, trước kia trời sẽ trở lạnh anh nhỉ?"
Nhiệt độ tại Hua tinh nằm ở hai cực đối lập, nóng sẽ cực nóng còn lạnh cũng sẽ cực lạnh.
Tình huống này liên quan tới trục xoay của hành tinh, không có cách giải quyết.
Thế nhưng nhiệt độ đang dần ổn định, chuyển biến tốt đẹp là sự thật.
Vậy nên cậu muốn trở về.
Đợi tới khi trời trở lạnh thì trụ sở Sư đoàn Phi Lang sẽ đổi qua nơi khác.
Hiện thời tiết đang khá mát mẻ, đợi tới khi lạnh hơn sẽ di dời qua nơi khác làm việc.
Sau khi hội nghị kết thúc, Tục Nghiêu cũng cần trở về sớm vì mấy chuyện này.
Trụ sở cần di dời trước tháng 11.
"Mấy ngày này cứ nghĩ xem còn thiếu gì chưa mua, dành thời gian sắm đi rồi đóng gói về một thể." Tục Nghiêu nói, "Còn nữa, chồng của em có chuyện cần thỉnh giáo vợ đại nhân đây."
"Khụ! Chuyện gì á? Anh nói đi." Nhạc Dao nở nụ cười, "Thầy Nhạc online chỉ đạo."
"Dạy tôi vẽ một ít bùa phòng ngự.
Tôi thử xem mình có vẽ được không, có thể thì đưa cho Đế Quân một ít đề phòng bất trắc.
Hiện đang là thời kì nhạy cảm, không ai dám một mình tiến vào Phúc Tháp Uyên, thế nhưng chuẩn bị một chút thì cũng không sai."
"Không thành vấn đề ạ." Nhạc Dao nói, "Bố nó ơi, mang quang não ra cho em nào!"
Tục Nghiêu cười cười đem quang não cho Nhạc Dao, Nhạc Dao nhận rồi liền một mạch vẽ bùa.
Không thỉnh thần, phù văn không linh lực vẽ cả trăm cái cũng chả thấy phiền.
Cậu vẽ tổng cộng ba loại, chỉ vào giải thích cho Tục Nghiêu: "Đây là bùa định hồn, chỉ hiệu quả với một đối tượng, cố định một hồn phách.
Tác dụng bao lâu thì còn phải xem đạo hạnh của người vẽ bùa.
Em thấy ngắn nhất là 1 giây, dài nhất thì tầm 15 giây.
Đây là bùa trấn hồn, cũng chỉ hiệu quả với một đối tượng.
Vẽ khó hơn, nhưng tác dụng lâu hơn.
Cái còn lại là bùa phá hồn, nghe cũng biết là một thứ bùa có tính công kích.
Nó có thể làm hồn phách vỡ nát, cao nhân đạo hạnh cao có thể làm hồn phi phách tán trong một lá duy nhất, là một loại bùa cực bá đạo."
Tục Nghiêu nói: "Ừm, để tôi thử."
Vừa vặn hưng phấn nên không ngủ nổi, Tục Nghiêu lấy giấy vẽ bùa Nhạc Dao thường dùng.
Anh như trước đây, không dâng nhang cũng chả thỉnh thần, đặt bút vẽ luôn.
Nhạc Dao nhìn bên cạnh.
Tuy rằng đại não của cái người được thiên thần quan tâm một cách thái quá này nhớ rồi thì sẽ không quên, thế nhưng ba loại bùa trước mắt khó hơn bùa an hồn, bùa an thần nhiều, so với bùa thiên nhãn cũng khó hơn.
Khó ở chỗ cần linh lực mạnh mẽ hơn, độ chi tiết cũng cầu kì hơn nhiều.
Thứ đầu tiên Tục Nghiêu chọn để vẽ là bùa định hồn.
Một khi đã cầm bút, khí tràng xung quanh cũng thay đổi theo.
Nhạc Dao không khỏi nín thở, nhìn theo ngòi bút của Tục Nghiêu.
Trên người Tục Nghiêu như ẩn như hiện một loại uy áp, cậu thật sự không rõ đây là uy áp của người từng mài giũa trên chiến trường, hay là...
Tục Nghiêu cầm lá bùa lên, thở một hơi: "Đi, thử cái này trước xem."
Nhạc Dao: "Cơ mà tìm ai thử ạ?"
Tục Nghiêu: "Hỏi cha xem."
Nhạc Dao: "...!Hay là để Kỷ Phong Vũ ra mặt xem sao anh nhé?"
Tìm ông nội cũng không phải không được, nhưng mà hơi hơi...!Tuy ông nội trông vẫn trẻ trung lắm, thế nhưng tuổi thật cũng hơn 50 rồi đó nha.
Hiếm thấy đêm nay mấy người bạn vong linh không ra ngoài, lúc này đều tụ tập lại đánh bài.
Lão già Dung không thích trò chơi này, cầm hai hạt hạch đào nằm một bên xem.
Trước đấy thì không đủ người, sau này thêm ông bà Tục tới là ổn rồi.
Hiện lớn nhỏ gồm 7 người, thêm Kỷ Phong Vũ và Bối Hồng Lợi chơi tiến lên.
Tục Nghiêu cầm bùa định hồn, cha Tục được chia bài đẹp đang hưng phấn đợi đến lượt đánh người đối diện.
Mẹ Tục thấy Nhạc Dao thì cười nói: "Sao lại ra đây rồi? Muộn vậy vẫn chưa ngủ."
Nhạc Dao đáp: "Dạ con không buồn ngủ, em bé đá nửa ngày nên có tí phấn khởi ạ."
Tục Nghiêu: "Mẹ vào thế chân cha đi, con nhờ cha thử cái này."
Cha Tục còn chẳng thèm quay lại: "Thử cái gì cơ?"
Tục Nghiêu: "Bùa định hồn ạ."
Tất cả đều sững sờ nhìn về phía Tục Nghiêu.
Cha Tục hỏi: "Bùa định hồn? Là cái gì?"
Nhạc Dao đứng ra giải thích: "Là lá bùa có thể cố định linh hồn một chỗ ạ.
Cha yên tâm, nó không sản sinh đau đớn với linh thể, chỉ không nhúc nhích được thôi."
Cha Tục: "Trong bao lâu?"
Nhạc Dao trả lời: "Cái này khó nói lắm ạ.
Con từng thấy ngắn nhất là 1 giây, nhiều nhất là 15 giây.
Còn phải xem đạo hạnh của người vẽ bùa tới đâu.
Bùa này Tục Nghiêu vẽ, con nghĩ là không quá ngắn."
Tuy Tục Nghiêu từ trước tới giờ mới vẽ qua bùa khai thiên nhãn nhưng cái nào cũng đạt chất lượng, có tác dụng hết.
Điều này cho thấy linh lực trong bùa chú của Tục Nghiêu rất nhiều, đổi qua bùa khác sẽ không quá chênh lệch.
Cha Tục: "Ừm được rồi, đợi cha đánh xong ván này.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...