Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ FULL


Tôi biến đây!
Biến ngay và luôn!
"T-T-T-T-Tục ca, anh nghiêm túc hả?!" Yến Kiệt lấy ngón tay chọt trán mình, rồi chỉ về hướng Thân Vi Lâm đang đứng.
"Làm sao? Khai được không?" Tục Nghiêu nhíu mày ngoài ý muốn.
"Khai! Đương nhiên là có khai!" Yến Kiệt nói, "Sếp làm thế nào hay vậy? Tôi và mấy người Đội trưởng Trần cũng vẽ thử, nhưng tất cả đều vô dụng! Cậu Tiểu Nhạc từng giảng phải thổi thần lực vào, nếu không phù văn sẽ không có hiệu lực.

Chuyện này...!Trời má, cái đẳng cấp này dễ gây thù chuốc oán lắm ấy!"
"Như nhau thôi." Tục Nghiêu nói xong đặt bút xuống, "Đợi Nhạc Dao tỉnh lại rồi tôi hỏi một chút."
Anh chỉ tiện tay vẽ thôi, không nghĩ bùa này thật sự có tác dụng.

Anh bắt gặp Nhạc Dao vẽ thứ này hai lần, vậy nên mới thử.

Anh không biết mình vẽ có chuẩn không, tất cả đều theo cảm tính.
Nhạc Dao đang ngủ.

Có thể do thời tiết ngày càng nóng, cũng có thể do mấy đứa nhóc đang phát triển nên cậu thèm ngủ hơn bình thường.

Da thịt nhiều hơn, cằm nhọn giờ hơi tròn tròn rồi, bụng phẳng lỳ cũng hơi nhô lên.

Lúc mặc quần áo thì không phát hiện, dù sao ra đường cũng cần ăn mặc kín đáo.

Nhưng buổi tối đến, chỉ có hai vợ chồng với nhau, Tục Nghiêu có thể nhìn ra, vợ bé nhỏ mập lên thật rồi.

Sờ một cái, mềm mại hơn ban đầu, ôm vào lòng cũng thoải mái hơn.
Hiện tại Nhạc Dao sáng lên lớp vì thời tiết lúc này tương đối mát mẻ, tinh lực dồi dào hơn.

Buổi chiều về nhà vẽ bùa hoặc in mấy đồ vật, lướt lướt trên internet, lưu ý vài thứ có thể post lên làm tư liệu sống cho Yến Kiệt.

Còn buổi tối ấy hả, Tục Nghiêu dẫn cậu ra ngoài lượn một vòng, thuận tiện xem tình hình khu buôn bán nhưng anh không cho phép cậu ôm đồm quá nhiều thứ vào người.
Một người mang theo ba đứa nhóc rất mệt mỏi, dù chỉ là thời kì đầu.

Hơn nữa hoàn cảnh sinh hoạt nơi này cũng hơi hố, Tục Nghiêu đương nhiên không nỡ để Nhạc Dao quá mệt mỏi.
Nhạc Dao hiện tại có thể xưng là người ăn giỏi nhất cả sư đoàn.

Nghe hơi quá, nhưng cũng khó mà tìm được ai ăn nhiều như cậu, cũng chẳng biết đồ ăn rót vào thân thể nhỏ bé ấy đi đâu hết rồi.
"Em hỏi viện trưởng Lưu rồi, ông ấy nói hormone khoảng thời gian này sẽ không giống bình thường, năng lực tiêu hóa mạnh mẽ hơn, chỉ cần ăn no là được." Nhạc Dao tay trái cầm đĩa bánh hoa quả, tay phải gắp miếng thịt bò trong bát bún, không biết đây là khẩu vị nơi nào nhưng cậu ăn cực kì ngon miệng! Một miếng ngọt, một miếng mặn! Ái chà chà, được thế thì còn gì bằng!
"Em thấy thoải mái là được." Tục Nghiêu nói, "Muốn ăn gì lúc nào thì nói với tôi một câu, ở đây không có thì tôi sai người mua từ tinh cầu mẹ về cho em."
"Không cần đâu ạ, chỗ này cái gì cũng có." Nhạc Dao ăn nóng bừng cả người, chóp mũi đổ mồ hôi, "Chồng hôm qua vẽ bùa à? Em thấy phù bút của em có người động vào."
"Ừm." Tục Nghiêu đáp, "Tôi vẽ 100 lá bùa thiên nhãn."
"What?!" Nhạc Dao ngu người, gắp bún lên cũng quên cho vào miệng, "Vẽ nhiều thế làm gì?"
Quá lãng phí giấy bùa! Hiện tại còn chả biết nó có hiệu quả không cơ! Nhạc – ki bo – Dao bé nhỏ ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa mà...
"Vẽ để em đỡ phải vẽ.

Buổi chiều không cần thiết thì không cần vẽ bùa đâu, em thích làm gì thì làm đi.

Muốn ngủ thì đi ngủ nhiều hơn một tí." Tục Nghiêu nói, "Tôi thử rồi, bùa tôi vẽ có thể dùng."

"Sao có thể?" Nhạc Dao chưng vẻ mặt: Chồng yêu của em biết khoác lác không bị tính thuế, vậy nên cứ mạnh dạn thổi phồng một cách điên cuồng chứ gì?!
"Anh lừa em cũng cần đáng tin một tẹo chứ.

Em chưa từng nghe thấy ai trong ngày vẽ được 100 bùa thiên nhãn đâu.

Một ngày sư phụ em vẽ nhiều nhất 3 lá, như em vẽ được 4 lá đã được tính là thiên phú dị bẩm rồi anh biết không."
Hơn nữa sau khi có ba đứa nhóc, một ngày cậu không thể vẽ quá 2 lá.
Tục Nghiêu không phản bác, đợi đến buổi tối cho mọi người dùng thử thì rõ.
Chiều hôm ấy Nhạc Dao vẫn vẽ một lá bùa cất vào hộp nhỏ, sau đó liên lạc với bạn đời của Quân đoàn trưởng Quan là Diệp Lâm Nhiên.
Sau khi Nhạc Dao bày tỏ ý định muốn buôn bán tiểu linh ngư, Diệp Lâm Nhiên bắt đầu cân nhắc chuyện mở gian hàng.

Lúc ấy ông có nhiều việc cần xử lý, chưa có thời gian tìm kiếm.

Hai ngày nay vừa lúc không bận lắm, ông mở một group rồi add bạn bè mắc chứng mất ngủ của mình vào.

Trước mắt thì có năm người.
Năm người nghe thì không nhiều, nhưng ông chỉ add năm người này vì trừ ông ra thì đây là bốn người bạn ông tin tưởng nhất.
Những người này cũng tin Diệp Lâm Nhiên, nhưng không quá tin tưởng vào "thầy nhỏ" trong miệng Diệp Lâm Nhiên.

Diệp Lâm Nhiên nói thầy nhỏ này rất thần kì nhưng không nói thân phận cụ thể, chỉ nói cậu ta có thể chữa trị chứng mất ngủ, chỉ cần khai ngày giờ sinh và họ tên là được.
Nghe kiểu gì cũng thấy lừa đảo, nhưng không ai chịu nổi việc Diệp Lâm Nhiên ngày ngày lải nhải đề cử, mà bọn họ cũng đều chịu cảnh mất ngủ cả năm nay rồi.
Mặt trời: Tôi nói trước nhé rừng già, tôi tin cậu nên mới thử xem đấy.

Nếu có gì sai sai, tôi sẽ lập tức rút quân.
Mây đen: Gấp cái gì? Vừa mới tới mà.
Thiên nhiên: Yên tâm, tự tôi trải nghiệm có tác dụng mới giới thiệu cho mấy người.

Nếu mấy người không phải là bạn tốt của tôi, vậy thì còn lâu mới có cơ hội này.
Gió lớn: Rốt cuộc là phương pháp thần kì gì vậy?
Thiên nhiên: Lúc trước tôi mang theo cái mõ gỗ nhỏ ấy, sấm sét từng thấy rồi, thứ ấy hữu dụng đó.
Mây đen: Cái mõ gỗ nhỏ? Đừng có lừa nhau nhé.

Tôi thấy sau khi họ Dương sở hữu thì chỗ nào cũng bán, tuy nhiên chưa gặp ai tràn đầy tài lộc như nhà bọn họ.

Còn phải nói, nhìn họ Giang kìa, không thấy gần đây liên tục gặp xui xẻo hả? Trước đấy chẳng phải bọn họ khoe khoang mình cũng có mõ gỗ? Cậu còn dám lôi mõ gỗ ra?!
Thiên nhiên: Họ Giang là họ Giang, chúng ta là chúng ta.

Không phải cứ muốn là có.

Chốc nữa tôi add thầy nhỏ vào group, xem thử tin thì theo, không tin thì thôi nhưng đừng bảo anh em không nói trước với nhau.
Gió lớn: Ok ok, để xem rốt cuộc đấy là ai mà lợi hại tới vậy.
Chủ phòng mời thầy nhỏ vào cuộc trò chuyện, thầy nhỏ và mọi người chưa phải là bạn bè, xin hãy chú ý sự riêng tư.
Thầy nhỏ: Xin chào mọi người, nơi này chuyên chữa trị nguyên nhân mất ngủ không thuộc phạm trù sinh lí, xin hỏi vị nào cần được chữa trị?
Mây đen:...
Gió lớn:...
Thiên nhiên: Ai cũng cần hết.
Mặt trời: Thầy nhỏ thu phí ra sao?

Thầy nhỏ: Miễn phí ạ.

Mọi người là bạn bè của chú Diệp, cháu có thể cung cấp điều trị miễn phí cho mọi người.

Nếu cảm thấy có hiệu quả, về sau chỉ cần đề cử thêm cho vài người quen biết là được rồi ạ.
Diệp Lâm Nhiên lập tức gửi tin nhắn riêng cho Nhạc Dao: "Miễn phí? Chẳng lẽ để cháu tay trắng? Chú sao để việc này xảy ra được? Cháu còn bầu ba đứa nữa."
Đến lúc đó không chỉ có bạn bè mà phần lớn sẽ còn có nhiều người khác xin xỏ, chẳng khác gì đang chiếm tiện nghi của bề dưới.
Nhạc Dao nói: "Vốn định kiếm chút tiền nhưng cháu thấy vừa tới đã tiền nong thì không tốt lắm, hơn nữa bọn họ còn là bạn của ngài."
Diệp Lâm Nhiên đáp: "Vậy cũng tốt, cháu cứ làm theo ý mình, còn lại để chú Diệp hỗ trợ, chỉ cần mở miệng thôi.

Chú và chú Quan đều đối xử với Tục Nghiêu như con ruột, cháu thì thành con dâu nhà chúng ta rồi, không phải người ngoài với nhau."
Nhạc Dao cười: "Vâng thưa chú Diệp."
Gió lớn: Chữa thế nào? Mang mõ gỗ hả?
Thầy nhỏ: Không nhất thiết phải là mõ gỗ, mọi người thích cái khác cũng được ạ.
Thiên nhiên: Vậy tại sao của chú là mõ gỗ?
Thầy nhỏ: Vì gỗ vụn rẻ lắm, hơn nữa mùi hương của gỗ có tác dụng an thần nữa ạ.
Thiên nhiên:...!Vì giá thành rẻ?!
Sấm sét: Phụt, đúng là đứa bé thẳng thắn.
Thầy nhỏ: Mọi người muốn dùng chất liệu khác cũng được, ví dụ như trang sức vàng, trang sức bạc hay đồ trang trí linh tinh gì đó.

Vật trang trí đeo trên người thì hiệu quả sẽ tốt hơn đấy ạ.
Mây đen: Chỉ cần cung cấp họ tên và ngày sinh tháng đẻ thôi ấy hả?
Thầy nhỏ: Vâng ạ.
Miễn phí, chỉ cần mang nó theo, còn là thứ bạn bè giới thiệu...
Mấy người này cân nhắc một lúc thì đồng ý, lần lượt khai thông tin của mình ra.

Dù sao cũng chẳng việc gì phải dấu, group toàn người quen đã biết nhau từ trước rồi.
Nhạc Dao note từng cái lại, sau đấy quyết định dành thời gian vẽ bùa an thần.

Còn vỏ ngoài, bọn họ tỏ vẻ không thích mõ gỗ cũng không bày tỏ mong muốn dùng vật khác thay thế.

Nhạc Dao suy nghĩ rồi tìm Tục Nghiêu nói chuyện, bảo anh đặt cho cậu bốn tượng gỗ bé bé xinh xinh hình mặt trời, sấm sét, đám mây và lốc xoáy.

Chế tác tinh xảo một tí, đồng thời không làm người khác bị thương là được.
Tục Nghiêu hỏi: "Muốn tặng người khác à?"
Nhạc Dao đáp: "À, là bạn bè của chú Diệp í.

Bạn bè chú ấy đều làm thiết kế thì phải, em thấy quen biết sương sương cũng chẳng mất gì.

Sau này xây dựng lại, chỗ cần thiết kế hẳn sẽ rất nhiều.

Chẳng đâu xa, cái tiểu khu trên biển của chúng ta kìa, dương gian chẳng ai làm nên không có khuôn mẫu sẵn.

Chúng ta cần một chỗ đáng tin, vậy nên tìm nhà thiết kế chuyên nghiệp."

Tục Nghiêu xoa xoa đầu Nhạc Dao: "Cũng biết nghĩ đấy."
Nhạc Dao cười hề hề: "Học theo chồng cả mà."
Tục Nghiêu nói: "Được rồi, tôi làm cánh chim hỗ trợ cho em.

Đi thôi, dẫn em đi xem bùa tôi vẽ."
Nhạc Dao: "Thật luôn? Lúc ấy không hiệu quả thì kẻ mất mặt là anh đấy."
Tục Nghiêu: "Hay chúng ta cá cược nhé?"
Nhạc Dao tràn đầy tự tin: "Cá thì cá!"
Cậu chẳng thèm tin đâu, buổi tối vẽ 100 bùa thiên nhãn? Coi mình là Diêm Vương hả?!
Tục Nghiêu đè giọng nói nhỏ vào tai Nhạc Dao, trêu chọc cậu lỗ tai đỏ chót trợn mắt lên: "Lão già lưu manh! Em không thèm thua anh đâu!"
Tục Nghiêu cười cười cầm lá bùa mình vẽ: "Đi thôi, thua hay không đến thì biết."
Nhạc Dao vội vàng đi theo, Tục Nghiêu cũng gọi đội cận vệ tới đông đủ rồi.

Tổng cộng 6 người, dẫn đầu là Hàn Mặc.

Cũng chỉ có Hàn Mặc được tận mắt chứng kiến, người khác thì chưa.

Lúc này bọn họ khá hưng phấn, chủ yếu là tò mò, nếu bùa thiên nhãn không quá quý giá thì bọn họ sớm đã xin chỉ tiêu thử một lần rồi!
Mấy người bọn họ nhắm mắt lại, đứng xếp hàng ngay ngắn.

Tục Nghiêu dán một lá lên trán cận vệ Trường: "Khai ~"
Nhạc Dao nhìn chẳm chằm vẻ mặt cận vệ Trường: "Cận vệ Trường, có khai thật không?"
Cận vệ Trường chớp chớp mắt một lúc rồi gật đầu: "Thưa cậu Tiểu Nhạc, có ạ."
Nhạc Dao nghi ngờ nhìn Tục Nghiêu: "Anh học được cách thỉnh thần rồi?"
Tục Nghiêu: "Thỉnh thần? Không có.

Chấm chu sa trực tiếp vẽ thôi."
Nhạc Dao "ha" một tiếng: "Chồng lừa ai vậy?"
Tục Nghiêu tiếp tục khai thiên nhãn cho năm người còn lại.

Nhạc Dao cảm thấy không có khả năng nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người cận vệ mà xem.

Cằm mém rớt xuống đất, chỉ thấy năm người này trợn tròn con ngươi nhìn về hướng có kí túc xá vong linh.
"Trời má...!Thì ra bọn họ trông như thế này." Một đội viên đội cận vệ nói.
"Thưa thủ trưởng, chúng tôi có thể đi xem thử không ạ?" Một người khác vô cùng kích động.
"Đi thôi." Tục Nghiêu xoay người hỏi Nhạc Dao, "Giờ thì tin chưa?"
"Anh!" Nhạc Dao lùi về sau hai bước, dùng vẻ mặt như gặp ma, không! Cậu dùng vẻ mặt như nhìn thấy Godzilla nhìn Tục Nghiêu.

Nếu như liếc mắt thấy trong tay Tục Nghiêu không phải bùa cậu vẽ, cậu sẽ nghĩ ngay tới việc Tục Nghiêu lén lút ăn trộm bùa trong quỹ tích góp của cậu!
Đây là thầu luôn Tam Thanh tổ sư gia hả?!
Nhạc Dao nghĩ kiểu gì cũng thấy Tục Nghiêu điên cmnr, sống từng ấy năm chưa từng thấy ai như chồng mình! Không bùa chú nhà ai không được thần phật ban phúc có hiệu quả.

Còn của Tục Nghiêu thì sao? Tùy tiện đi vài đường đều dùng được, hơn nữa còn có tác dụng vào buổi tối y như cái cậu vẽ.
Nhạc Dao cảm thấy mình bị đả kích cực kì!
Đương nhiên, nghĩ đi nghĩ lại cũng có đầy chỗ tốt.

Tuy từ nay về sau cậu không còn là người duy nhất biết vẽ bùa, để Tục Nghiêu phụ trách thì cậu có đầy thời gian làm cái khác.

Nếu như người khác thì cậu còn thấy địa vị của mình bị uy hiếp, nhưng Tục Nghiêu trước mắt là người cậu thân thiết nhất trên cõi đời, hơn nữa còn là người một nhà.

Tục Nghiêu học được kĩ năng này, ngày càng sắc bén hơn chứ không có hại.
"Chồng ơi, từ nay về sau em không vẽ bùa thiên nhãn nữa đâu." Nhạc Dao nghĩ nghĩ, về sau cậu có thể chuyên tâm làm cái khác rồi.

Vẽ bùa thiên nhãn hao phí tinh lực, không vẽ càng tốt!

"Ừ, không vẽ.

Em muốn nghỉ thì nghỉ, muốn chơi thì chơi, muốn ăn thì ăn." Tục Nghiêu nói, "Nhưng có chuyện này phải nói trước với em.

Chúng ta khả năng sắp tới sẽ phải về tinh cầu mẹ một chuyến."
"Về tinh cầu mẹ?" Nhạc Dao ngơ ngác, "Tại sao lại phải quay về?"
"Đế quân và Đế hậu muốn gặp em một lần." Tục Nghiêu nói, "Nếu em không động d.ục thì Đế hậu đã muốn gặp em từ trước rồi, ngày hôm ấy em đột nhiên phát tì.nh nên trì hoãn.

Sau đấy em có con, tôi không nói cho em biết.

Hôm nay hỏi lại viện trưởng Lưu, ông ấy nói cẩn thận thì không thành vấn đề.

Bao gồm việc..." Tục Nghiêu cười cười đầy ẩn ý.
"Không cho anh nói!" Nhạc Dao nghĩ tới việc thua cược ban đêm phải giúp Tục Nghiêu làm cái kia, nghĩ tới thôi đã tê mỏi hết cả mồm miệng! Mặt cũng nóng ran.
Lão già lưu manh này, lên chức bố mà chả có tí tiết tháo nào hết!
Nhạc Dao nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có người cũng không có vong linh thì thở phào nhẹ nhõm.
Tục Nghiêu biết mọi thứ chuyển biến tốt thì thôi không giải thích thêm, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Nhạc Dao vài vòng mới rời đi, nhìn đến mức củi khô lửa bốc.

Hai người xử lý xong chuyện bên ngoài về nhà, sờ mó qua lại tương đối thì lửa nóng mới xuôi xuôi xuống.
Nhạc Dao tứ chi xòe thành hình chữ "đại" nằm trên giường, chậm rãi bình phục hô hấp: "Chồng à, em phát hiện có thêm ba đứa nhóc cũng có chỗ tốt của nó."
Tay Tục Nghiêu chậm rãi xoa xoa trên bụng cậu: "Tốt chỗ nào?"
Nhạc Dao: "Chồng trở nên ôn nhu ghê luôn á, thích muốn chết."
Tục Nghiêu:...
Nhạc Dao đợi nửa ngày không thấy đáp lại, quay đầu vỗ vỗ lên cơ bụng Tục Nghiêu: "Khen anh đấy, sao không nói gì?"
Tục Nghiêu đè lại đôi tay không thành thật kia: "Im mồm!"
Nhạc Dao nghe trong giọng nói của anh có cả chút đè nén, lúc này y như cái kéo khép hết tay chân, lủi qua một bên như con giun đất.
Tục Nghiêu chưa cai thuốc hẳn nhưng cũng không thể hút bây giờ, nằm một lúc thấy cơ thể nóng nực loạn cực kì, đứng dậy vào tráng nước lạnh.

Nhạc Dao nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh, vô tình ngủ thiếp đi.
Hôm sau Nhạc Dao không vẽ bùa thiên nhãn, cậu dùng thời gian ấy làm chuyện khác.
Vốn nghĩ thời gian ngắn trước mắt không phải về, đùng một cái giờ rất nhiều thứ phải chuẩn bị.

Cậu phát hiện về thì cũng có cái tốt, vừa vặn có thể hẹn gặp Diệp Lâm Nhiên hỏi han chuyện biệt thự, sau đấy về trường học một chuyến.

Nghỉ học không có nghĩa là vứt bằng, có thể học kì sau cậu sẽ xin gia nhập khóa học online trên internet.
Còn có thể mua quần áo với ít đồ dùng này nọ cho các con.
Quan trọng nhất, cậu có thể thử xem có thể mang Kỷ Phong Vũ rời khỏi Hua tinh không.

Trước đấy định mang mấy người Kỷ Phong Vũ tới Vodape nhưng không thành, lần này cứ mạnh dạn thử thêm lần nữa.

Nếu được, cậu hoàn toàn có thể giám thị Nhạc Phỉ Sơn và Giang Hân Đóa, thậm chí còn có thể moi thông tin từ miệng bọn họ, đề phòng một lúc nào đó thôi.
Thêm cả những kẻ gây bất lợi với Tục Nghiêu, xếp thêm cơ sở ngầm bên cạnh, khỏi sợ bất kì thằng nào bắt nạt chồng cậu.
Nhưng việc này không nên để quá nhiều người biết.
Ban đêm, Tục Nghiêu mang bùa anh vẽ tới khai thiên nhãn cho các quân nhân chưa từng được nhìn thấy quân vong linh tròn méo ra sao, tận mắt xem kí túc xá của họ và nơi thú nhân Sarna bị giam giữ.

Nhạc Dao không đi, cậu ở nhà chiêu nhóm người Kỷ Phong Vũ và Tống Hòa tới.
"Mấy ngày nữa tôi và thủ trưởng đi Tarot tinh, mọi người muốn đi cùng không?" Nhạc Dao hỏi.

Bốn người tới là Kỷ Phong Vũ, Tống Hòa, Bối Hồng Lợi, còn có lão quỷ Dung Quý.

Mấy người kia không tới vì công việc bận rộn tại khu khách sạn, nhà hàng.
"Nếu chúng tôi đều muốn đi, bên khu buôn bán phải làm thế nào giờ?" Tống Hòa hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận