Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bạch Nhất liền cảm thấy rất mất hứng vì chuyện Tiêu Diệc Nhiên không có đánh thức y. Hết lần này đến lần khác, đầu gỗ Tiêu Diệc Nhiên đều chẳng biết nói lời xin lỗi hay dụ hống người ta một chút, cuối cùng đã làm cho Bạch Nhất tức giận hết nữa ngày, không thèm quan tâm Tiêu Diệc Nhiên, cứ thế nằm một mình ở trên giường, không nói lời nào. Lần này Tiêu đầu gỗ lại như bao lần khác khẩn trương lên, nghĩ là thân mình của Bạch Nhất không thoải mái, liền lo lắng đến nổi vội vàng sai người gọi Vân Mặc Chi tới.
Gặp Vân Mặc Chi đã bận rộn suốt mấy ngày nay, nên tính tình hiện tại có hơi cáu kỉnh, lại bị Tiêu Diệc Nhiên chuyện bé xé to lăn qua lăn lại vài vòng, thế là y liền phát hỏa tại chổ mắng cho hai người một trận, xong xuôi thì phất tay áo, mang vẻ mặt mất hứng đi mất. haehyuk8693
Tiêu Diệc Nhiên trái lại không hề cảm thấy hề hấn gì, chỉ cần nghe thấy Vân Mặc Chi nói sức khỏe của Bạch Nhất không có việc gì là hắn đã an tâm rồi, dù cho bị mắng xối xả vào mặt, hắn vẫn mặt vô biểu tình chú ý lắng nghe, còn Bạch Nhấtthì lại ngượng ngùng quá chừng.
Tùy rằng Bạch Nhất cảm thấy rất bất đắc dĩ với việc Tiêu Diệc Nhiên không hiểu phong tình, nhưng rồi lại nghĩ mình làm cho Tiêu Diệc Nhiên lo lắng như vậy cũng có chút hơi quá phận, so đo với một cái đầu gỗ to bự căn bản cũng không có ích lợi gì, cuối cùng y chỉ có thể nghẹn một hơi tức vào bụng, tự mắng mình quá xui xẻo.
Mấy ngày kế tiếp, Bạch Nhất đều thả lỏng tâm tính, thân thể vì thế cũng khôi phục càng ngày càng nhanh, so với dự tính lúc đầu của Vân Mặc Chi còn tốt hơn một chút, vì thế Vân Mặc Chi rốt cục cũng mở miệng tán dương vài lời về thành quá chăm sóc của Tiêu Diệc Nhiên được một lần. Về phần tình huống của cục cưng An An, cũng đáng mừng là mọi thứ đều chuyển biến rất tốt, mặc dù không thể phát ra thanh âm, nhưng bảo bảo vẫn phi thường phối hợp với quá trình trị liệu của Vân Mặc Chi, bình thường cũng không khóc không nháo, luôn chu cái miệng nhỏ nhắn cười hì hì, làm cho mọi người chung quanh cũng cảm thấy bớt lo lắng. Hơn nữa mỗi lần bảo bảo cười rộ lên đều có chút tương tự với a cha của mình, điều này rõ ràng đã làm cho mức độ yêu thích của Tiêu Diệc Nhiên đối với đứa nhỏ đã thẳng tắp tăng lên một cấp bậc mới.
Nếu nói tin tức không tốt duy nhất đó là trải qua đợt kiểm tra nữa tháng một lần, Vân Mặc Chi đã biểu thị bảo bảo trừ bỏ không thể nói chuyện, thì phản ứng đối với mọi vật xung quanh còn chậm hơn nữa nhịp so với những đứa nhỏ bình thường khác. Mặc dù hiện tại bảo bảo còn nhỏ, chuyện này cũng không thể đại biểu trí lực của bảo bảo có chỗ thiếu hụt, nhưng cơ bản đã xác định bảo bảo có khả năng sẽ nhược trí hơn so với người thường một chút.
Tin tức này vừa được đưa ra đã làm cho tất cả mọi người khổ sở một phen, nhất là Mộc Lan, cứ vì thế mà luôn tự trách mình, ngược lại Bạch Nhất đối việc này lại như rất không để ý tới. Sau đó, Phong Cảnh nhịn không được đã hỏi Bạch Nhất có thương tâm hay không, Bạch Nhất cười nói: “Không sao, mới trước đây cha ta cũng thường xuyên nói ta ngốc, ngốc một ít mới giống ta, chính là cho dù có ngốc nghếch, bảo bảo vẫn là con trai của ta.” Đối với câu nói nay, Tiêu Diệc Nhiên phi thường đồng ý, dù bảo bảo có không nói được hay có ngốc nghếch một tí thì cũng chả sao, hắn sẽ chăm lo cho bảo bảo cả đời, chỉ cần con khỏe mạnh lớn lên là được.
Nếu hai vị phụ thân đã không ngại, những người khác cũng đều tận lực không đề cập đến chuyện này. Bất quá mọi người đều đau lòng bảo bảo, ai cũng cố hết khả năng cưng chiều yêu thường bảo bảo, làm cho cục cưng Tiêu Tử An đã trở thành nhân vật được mọi người chào đón nhất tại Tướng quân phủ. Cuối cùng vẫn là Vân Mặc Chi hạ lệnh cấm khách đến thăm, nói là bảo bảo cần phải tĩnh dưỡng liền thẳng tay ngăn chặn sự dòm ngó của đám người ồn ào kia.
Bởi vì lo lắng cho thân thể của Bạch Nhất cùng bảo bảo còn chưa có hoàn toàn khôi phục, nên bảo bảo hiện tại vẫn luôn ở bên cạnh Vân Mặc Chi để y tiện chăm sóc. Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất mỗi ngày sẽ qua thăm con một lần, cùng bảo bảo thân cận thân cận. Vân Mặc Chi cũng đã đưa ra tin tức chính xác, đợi ra tháng giêng, khi tình huống của Bạch Nhất cùng bảo bảo đều đã ổn định, y liền đem đứa nhỏ trả lại cho phụ thân của bảo bảo chiếu cố. Vì điều này mà Bạch Nhất đã vui vẻ thật lâu, lại càng thêm nghiêm túc phối hợp, ra sức tu dưỡng khôi phục sức khỏe.haehyuk8693
…
Đến mùng bốn, ngay trong lúc bầu không khí năm mới hân hoan, thiệp mời của An Quốc Hầu phủ rốt cục cũng đã được đưa đến Tướng quân phủ. Bởi vì là do Đế Thượng tứ hôn, mặc kệ ý nghĩ của hai nhân vật chính là thế nào, thì những lễ tiết thông thường đều phải được thực hiện, hơn nữa thân phận của hai người lại không tầm tường, bởi vậy việc tổ chức hôn sự này căn bản cũng không thể quá sơ sài được.
Bạch Nhất vốn là định muốn đến xem, dù sao Bộ Hoài Viễn cùng Tiêu Diệc Nhiên luôn giao hảo rất tốt, bất quá ý tưởng này đã bị Tiêu Diệc Nhiên cùng Vân Mặc Chi nhất trí phủ quyết, Bạch Nhất cũng chỉ có thể đồng ý với kết quả ở lại trong phủ nghỉ ngơi. Cũng may quan hệ của Vân Mặc Chi cùng Mục Kỳ rất tốt, lần này hiển nhiên cũng muốn đến tham gia, bởi vậy việc chăm sóc bảo bảo tạm thời trao trả cho Bạch Nhất, điểm ấy đã làm cho Bạch Nhất cao hứng không ít.
Tới mùng năm, sau nhiều phen dặn dò, lại sắp xếp thêm vài người tâm phúc và tăng mạnh thủ vệ cùng với lời hứa hẹn sẽ an bình khỏe mạnh chờ đến khi Tiêu Diệc Nhiên trở về của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên mới không quá tình nguyện cùng Vân Mặc Chi rời đi. Về phần mấy người Tiêu Mẫn, Phong Cảnh hiển nhiên đều muốn đi đến phủ An Quốc Hầu tham gia hôn kỳ này, bất quá vì thời gian đã cận kệ, chỉ có Mộc Lan là cô nương sắp xuất giá nên không tiện xuất môn phải lưu lại trong phủ. Bởi vậy một người khác cũng đồng dạng chỉ có thể ở nhà không thể bước ra đường là Bạch Nhất liền mời Mộc Lan đến chủ viện tâm sự một phen, cũng thuận tiện đợi mọi người trở về.haehyuk8693
Bởi vì cũng sắp xuất giá, mấy ngày nay Mộc Lan không phải ở trong phòng gấp gáp thêu thùa thì chính là ở bên cạnh Tiêu cô cô, cơ bản không bước ra khỏi biệt viện. Bất quá vì những chuyện xảy ra trước đó, nàng đã sớm muốn đến gặp Bạch Nhất một lần để tự mình giải thích, chỉ khổ là vẫn không có cơ hôi, nay lại được Bạch Nhất mời đến, nàng hiển nhiên liền vui vẻ đồng ý.
Khi Mộc Lan bước vào trong phòng, Bạch Nhất đang ngồi ở một bên, vẻ mặt ôn nhu dỗ dành bảo bảo trong lòng, nhìn thấy Mộc Lan đến đây, y liền vội đứng dậy tiếp đón, “Lan nhi đến đây, mau ngồi xuống. Thật ngại quá, thời tiết lạnh như vậy còn để cho ngươi chạy tới đây, đến, uống chút trà nóng để làm ấm người cái đã.” Nói xong, y lại chỉ chỉ ấm trà nóng trên bàn.
“Biểu tẩu đừng khách khí, ta cũng muốn đến đây thăm người mà.” Mộc Lan có chút áy náy, vội bước đến giúp Bạch Nhất ngồi xuống, sau đó lại rót cho mỗi người một chén trà, dưới nụ cười cùng cái nhìn chăm chú của Bạch Nhất, bối rối nâng chung trà lên, không tiếng động uống hết mấy hớp.
Bạch Nhất ôn hòa cười cười, “Ta đã kêu Viên Nhi đi chuẩn bị chút thức ăn, nhưng chủ yếu là vì muốn cùng ngươi tâm sự, ngươi đừng sợ, tính đến nay cũng đã lâu không gặp ngươi, nghĩ ngươi lập tức phải xuất giá, cho nên hôm nay vừa lúc có thời gian nên ta rất muốn cùng ngươi hàn huyên một chút.”
Mộc Lan cúi đầu yên lặng run run hai cái, theo sau mới nhỏ giọng lên tiếng: “Lan nhi cũng luôn muốn tự mình đến bồi tội với biểu tẩu.” Nói xong, nàng lại đứng dậy quỳ xuống trước mặt Bạch Nhất.haehyuk8693
“Đừng như vậy, ta đang ôm An An trong tay cũng không tiện cử động, ngươi mau mau ngồi vào chổ đừng ép buộc ta.”
Bạch Nhất đứng lên khỏi ghế, vội kéo góc áo ngăn cản Mộc Lan, Mộc Lan thấy thế cũng đành phải tùy theo Bạch Nhất ngồi lại chổ.
Sau khi Bạch Nhất ngồi xuống, liền vội dỗ dành bảo bảo vì mới bị động tĩnh chung quanh thu hút, đang híp mắt xoay xoay đầu, thẳng đến khi bảo bảo nghiêng người cọ cọ vào lòng Bạch Nhất, y mới cười nói với Mộc Lan: “Ngươi bồi tội cái gì, ta mời ngươi đến thật ra là muốn cảm ơn ngươi đây.”
Mộc Lan dùng sức lắc lắc đầu, ánh mắt đã có chút ướt át, “Là nương của ta đã làm hại biểu tẩu cùng An An như thế… Ta…”
“Nương của ngươi là nương ngươi, ngươi là ngươi, nếu không phải ngươi lúc ấy đã giúp ta cản một đao, có lẽ ta cùng An An hôm nay đã không còn đây. Hơn nữa tính thêm lần trước đó, ngươi đã giúp ta che chắn tới hai lần, ta là thật tâm rất cảm kích ngươi.” Bạch Nhất hơi hơi lắc đầu, ôn nhu nói, “Lan nhi, ngươi là một cô nương tốt, nay mai đã phải xuất giá. Ta hôm nay mời ngươi lại đây cũng là hy vọng ngươi sẽ buông gánh nặng trong lòng. Lỗi sai của nương ngươi, bà cũng đã tự mình gánh vác, ngươi không cần vì bà mà bồi tội gì cả.”
Mộc Lan nghe y nói như thế, nước mắt liền lăn xuống, nàng đối Bạch Nhất cũng không có cảm tình đặc biệt sâu nặng gì, bất quá chỉ là ngẫu nhiên lui tới vài lần. Trước đó cứu giúp Bạch Nhất, ngăn cản Tiêu cô cô, nàng cũng chỉ là không muốn mẫu thân của mình sẽ gây thêm sai lầm, với lại nàng không muốn lương tâm của mình sẽ bất an. Nhưng nàng cũng biết, việc Bạch Nhất thiếu chút nữa khó sanh mà một xác hai mệnh, cùng với những thiếu sót trên cơ thể của bảo là do me con nàng gây ra, nàng cũng không có hy vọng xa vời Bạch Nhất sẽ tha thứ nàng cùng nương của nàng. Bữa giờ, nàng luôn cố gắng trốn tránh một phần là vì sắp xuất giá, thứ hai cũng là vì căn bản không biết làm thế nào đối mặt Tiêu Diệc Nhiên cùng mọi người ở Tướng quân phủ.
Bạch Nhất thấy Mộc Lan rơi lệ liền thở dài một hơi, khẽ cười cười, càng thêm nhu hòa nói: “Đừng khóc, cũng sắp lập gia đình rồi, khóc đỏ mắt như thế chẳng tốt chút nào. Ngươi có muốn ôm An An một cái không? Nói như thế nào ngươi cũng là biểu cô cô của bảo bảo.” Nghe thế, Mộc Lan lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, Bạch Nhất ôn nhu cười, nhẹ nhàng đem bảo bảo đặt vào lòng Mộc Lan, cũng đặt tay ở một bên che chở, nhẹ giọng chỉ dạy Mộc Lan cách ôm bảo bảo.
“Biểu tẩu, An An quá nhỏ…Ta không dám ôm.” Mộc Lan khẩn trương nhìn Bạch Nhất, ngay cả khóc cũng quên mất, chỉ thật cẩn thận ôm bảo bảo chứ hoàn toàn không dám dùng sức. Cũng may bảo bảo cũng không lộn xộn, thực nhu thuận nằm ở trong lòng Mộc Lan, nhưng cho dù như vậy, Mộc Lan cũng khẩn trương đến cả người có chút cương cứng.
Bạch Nhất vươn hai tay bảo hộ xung quanh, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Mộc Lan liền cười khẽ hai tiếng, “Đừng khẩn trương như vậy, hơi dùng một chút lực ôm bảo bảo là ổn, nhưng không được đè nặng bảo bảo. Xem, An An đang cười với ngươi kia.”
Mộc Lan cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, nghe theo những lời chỉ dẫn của Bạch Nhất điều chỉnh tốt tư thế. Khi nghe thấy Bạch Nhất nói bảo bảo đang nở nụ cười, nàng lại vội vàng cúi đầu nhìn bảo bảo.haehyuk8693
Bảo bảo tựa hồ là vừa mới nhận thấy được mọi vật chung quanh đã biến đổi, đầu tiên là hơi quay đầu xem hai người, nhìn chằm chằm Bạch Nhất hết một hồi, sau đó lại nhìn chằm chằm Mộc Lan thêm một chút, cuối cùng mới giương miệng nở nụ cười với Mộc Lan. Miệng bảo bảo còn phun ra một ít nước miếng, tay nhỏ bé yếu ớt quơ múa giữa không trung, làm cho Mộc Lan nhìn thấy vừa sợ vừa buồn cười.
Bạch Nhất mỉm cười, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang loạn quơ của bảo bảo, một bên lại xuất ra khăn lụa nhẹ nhàng lau đi nước bọt bị bảo bảo phun ra, “Nhỏ như vậy đã biết làm nũng ngẩn ngơ với mỹ nhân cô cô rồi, lớn lên khẳng định sẽ là một tiểu sắc lang bại hoại đây.”
Mộc Lan nghe vậy liền thổi phù một tiếng bật cười, cũng hơi chút thả lỏng xuống, ngược lại còn phản bác Bạch Nhất, “An An là nhu thuận hiểu chuyện, vừa nhìn đã khiến cho người khác yêu thương.”
“Chớ khen nhóc, gặp ai cũng đều ngây ngốc cười hề hề, ta cùng Diệc Nhiên nếu không đến thăm nom, chắc đến nhớ chúng ta nhóc cũng không có nghĩ đến, đúng là đứa nhỏ không có lương tâm à.” Bạch Nhất nhẹ nhàng xoa đầu bảo bảo, tuy miệng đang nói lời oán giận, nhưng trên mặt lại hàm chứa một tươi cười thập phần sủng nịch, “Nói không chừng có ngày bị người bắt cóc, bảo bảo cũng sẽ cười hì hì đi theo người ta mất.”
“Biểu tẩu cùng biểu ca làm sao có thể để cho An An bị người khác bắt cóc chứ!?” Mộc Lan bỉu môi nhìn bảo bảo cười ra tiếng, sau lại ngẩng đầu nhìn Bạch Nhất, ánh mắt càng hàm chứa thật nhiều xúc động. Cẩn thận đem bảo bảo để vào lòng Bạch Nhất xong, nàng mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ngươi, biểu tẩu.”haehyuk8693
“Người một nhà không cần khách khí như vậy.” Bạch Nhất lập tức vươn tay, vững vàng tiếp nhận bảo bảo, rồi lộ ra một nụ cười ôn hòa với Mộc Lan, “Bọn họ hôm nay còn không biết khi nào mới trở về, một hồi ngươi lưu lại cùng ta ăn bữa cơm đi!? Hôm ngươi xuất giá, ta cũng không thể đi ra hỗ trợ, hôm nay trước hết bồi thường lại cho ngươi vậy.”
Mộc Lan nhẹ nhàng gật gật đầu, lập tức giúp đỡ Bạch Nhất ngồi xuống. Hai người vừa đùa bảo bảo vừa tùy ý trò chuyện, đến tối sau khi dùng cơm xong, Mộc Lan còn cùng Bạch Nhất hàn huyên thêm một hồi, thẳng đến khi Tiêu Diệc Nhiên vội vàng trở về mới rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...