Tiêu Diệc Nhiên rất nhanh đã chạy về Tướng quân phủ, thời điểm vào tới chủ viện còn làm cho Viên Nhi hoảng sợ một phen, không nghĩ tới Tiêu Diệc Nhiên hôm nay lại trở về sớm như vậy.
“Phu nhân đâu?” haehyuk8693
“Dạ, phu nhân hôm nay *** thần không tốt lắm, sau khi ăn cơm trưa đã trở về phòng nghỉ ngơi …”
Tiêu Diệc Nhiên nghe vậy dừng một chút, gật gật đầu ý bảo Viên Nhi lui ra, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào.
Trong phòng, Bạch Nhất đang đặt một tay trên bụng, lẳng lặng nằm ở giường, chiếc chăn mỏng đắp hờ trên người, tóc dài tản ra trải đầy sau lưng, vài sợi còn rơi ở bên má. Tiêu Diệc Nhiên khe khẽ đến gần, vươn tay vén vài sợi tóc dài ra sau tai, lộ ra khuôn mặt tiều tụy của Bạch Nhất, hai hàng lông mày thanh tú hơi hơi nhăn lại, sợi tóc vừa cầm qua còn có hơi ướt mồ hôi, tựa hồ ngủ không an ổn.
Tiêu Diệc Nhiên đau lòng lau mồ hôi trên đầu Bạch Nhất, đối phương tựa hồ cảm thấy gì đó, thân mình khẽ xoay chuyển, miệng phát ra một tiếng rên rĩ, tay theo bản năng muốn đi xoa bụng, Tiêu Diệc Nhiên lập tức giữ chặt bàn tay của Bạch Nhất.
Cảm thụ được xúc cảm lạnh lẽo truyền đến từ làn da, cùng cảm giác gầy guộc nơi bàn tay của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên trong lòng thực không biết là tư vị gì. Vào cái ngày hắn nói muốn cưới Bạch Nhất, hắn chính là muốn để cho Bạch Nhất cả cuộc đời này không phải lo nghĩ đến gì nữa. Sau khi đã xác nhận tâm ý chính mình, hắn lại hi vọng có thể cả đời cưng chiều Bạch Nhất. Nhưng hôm nay, mỗi lần nhìn đến Bạch Nhất, hắn đều cảm thấy đối phương so với trước đây càng gầy yếu hơn, hết lần này tới lần khác Bạch Nhất chỉ mỉm cười nói không có việc gì, hắn liền thật sự nghĩ là không có việc gì… Hắn đúng là hỗn đản mà!
Tiêu Diệc Nhiên chậm rãi buông tay Bạch Nhất, thân thủ xoa xoa mặt đối phương, rồi lẳng lặng nhìn. Sắc mặt của Bạch Nhất có chút tái nhợt, lúc này hai mắt nhắm chặt, hàng lông mi nhếch lên in lên trên mặt một ít bóng mờ, nhìn qua có vẻ càng thêm yếu đuối.
Hắn từng nghe người ta nói qua, nam tử khi mang thai rất vất vả, đến khi tận mắt nhìn thấy mới biết điều đó gian khổ đến thế nào. Lúc Bạch Nhất mới mang thai không chỉ không có thời gian hảo hảo nghỉ ngơi bảo dưỡng, mà lại vì hắn chạy ngược chạy xuôi ép buộc suốt cả chặn đường, thật vất vả đoàn tụ ở Thịnh Kinh, hắn lại cả ngày vội vàng chuyện của đại quân Trấn Bắc cùng Lạc Vương, thường xuyên xem nhẹ Bạch Nhất ở nhà. Nghĩ đến thời điểm Bạch Nhất nôn nghén nghiêm trọng trước đó, thường xuyên vừa ăn cái gì vào là liền phun ra, thật vất vả ăn được chút thuốc bổ cũng đều bị đứa nhỏ hấp thu hết, làm cho hiện tại bụng của Bạch Nhất rất lớn, nhưng người thì lại gầy yếu vô cùng.haehyuk8693
“Ngô.” Bạch Nhất tựa hồ nằm có chút khó chịu, khẽ rên rĩ một tiếng, thân mình giật giật. Tiêu Diệc Nhiên lập tức vươn tay, chuẩn bị ổn định thân mình của y, nhưng Bạch Nhất vào lúc này lại khẽ run run lông mi, chậm rãi mở hai mắt, nhìn Tiêu Diệc Nhiên ở trước mắt, trong ánh mắt còn lộ ra chút sương mù.
“Tỉnh rồi?” Tiêu Diệc Nhiên giúp Bạch Nhất nâng cái bụng tròn trịa, đỡ lấy Bạch Nhất, dựa vào đầu giường.
“Ân…Giờ nào rồi? Ta ngủ lâu đến vậy sao?” Vừa tỉnh ngủ, thanh âm của Bạch Nhất có chút ám trầm.
“Còn sớm, Hoài Viễn đã không sao, nên ta đi trước trở về.” Tiêu Diệc Nhiên dừng một chút, mới lên tiếng: “Mặc Chi nói ngươi mấy ngày gần đây đều ngủ không tốt, vì cái gì không nói cho ta biết?” Bởi vì mấy ngày qua, hắn thường xuyên bận đến tối khuya mới trở về, sợ quấy rấy Bạch Nhất nghỉ ngơi, do đó mỗi ngày về tới phủ, hắn bình thường đều ngủ ở thư phòng, cũng vì vậy nên mới không biết Bạch Nhất cả đêm đều ngủ không tốt. Nhân cơ hội vừa nãy mà quan sát, hắn liền phát hiện, bụng của Bạch Nhất đã rất lớn, thời điểm ngủ nghỉ căn bản không có cách nào nằm thẳng. Nhưng cho dù có nằm nghiêng qua một bên, tựa hồ cũng rất áp lực, hô hấp thực trầm trọng, có đôi khi chỉ hơi chút dịch chuyển, sự lay động ở bụng cũng làm cho y kinh hãi.
Bạch Nhất nghe được những lời Tiêu Diệc Nhiên nói, đầu tiên là ngẩn người, theo sau lại như bình thường nhợt nhạt cười nói: “Ta không sao, nam tử mang thai đều là như vậy, Mặc Chi đã khoa trương rồi.”haehyuk8693
Tiêu Diệc Nhiên ê ẩm trong lòng, nguyên lai trước giờ mỗi lần Bạch Nhất nói không có việc gì, hắn đều căn bản không có nghiêm túc quan sát đối phương có thật sự như vậy không. Lại vươn tay vén vài sợi tóc trên trán Bạch Nhất, nhẹ nhàng lau đi mồ hơi ẩm ướt, đau lòng nói, “Thực xin lỗi…”
Bạch Nhất cầm tay Tiêu Diệc Nhiên, “Không cần nói xin lỗi, ta biết ngươi gần đây bề bộn nhiều việc, ta thật sự không có việc gì, hơn nữa chính ta cũng là đại phu, nếu thật sự có việc ta sẽ không gạt ngươi.” Cười cười, Bạch Nhất biết đại khái là Vân Mặc Chi đã cố ý hù dọa Tiêu Diệc Nhiên, tuy rằng cảm giác được quan tâm trân trọng rất tốt, nhưng mà y rất không muốn nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên lộ ra biểu tình chua xót như vậy trên mặt.
Lần mang thai này của y quả thật có chút vất vả, dù sao trước đó không có hảo hảo tịnh dưỡng, làm cho đứa nhỏ phát triển không được tốt lắm. Bởi vậy đến hậu kì mới bồi bổ, dinh dưỡng đều bị đứa nhỏ hấp thu hết, mà đại khái là vì đứa nhỏ hấp thu quá nhanh, làm cho y hiện tại mới có hơn sáu tháng đã có chút cố hết sức, cũng may y và Vân Mặc Chi vẫn luôn chậm rãi khống chế, gần nhất cũng đã tốt lên rất nhiều.
“Ngươi trở về sớm như vậy, không bằng theo giúp ta đi dạo một chút đi!” Sợ Tiêu Diệc Nhiên lại rầu rỉ vì chủ đề này, Bạch Nhất chống thân mình chậm rãi ngồi dậy. Bởi vì bụng của y đã quá lớn, thể lực của cơ thể cũng kém đi vài phần, Vân Mặc Chi thường nói y phải đi lại nhiều một chút, trui rèn cơ thể, miễn cho đến lúc sinh sản khí lực không đủ.
“Hảo.” Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu.haehyuk8693
Bạch Nhất vì bụng quá lớn, căn bản không có cách nào tự mình mang giầy, trước giờ đều do Viên Nhi giúp đỡ y chuẩn bị, đi đứng. Lúc này Bạch Nhất đang định kêu Viên Nhi tiến vào hỗ trợ, lại thấy Tiêu Diệc Nhiên bán quỳ hạ thấp lưng, mang hài vào cho mình.
“Để ta gọi Viên Nhi đến đây đi…” Bạch Nhất có chút ngượng ngùng giật giật chân, lại bị Tiêu Diệc Nhiên gắt gao nắm trong tay. Gặp Tiêu Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn y liếc mắt một cái, y cũng đành phải thuận theo động tác của Tiêu Diệc.
Tiêu Diệc Nhiên vô cùng mềm nhẹ giúp Bạch Nhất mang hài, sau đó mới đứng dậy giúp đỡ Bạch Nhất đứng lên, “Ta muốn tự mình chiếu cố ngươi.”
Bạch Nhất có chút đỏ mặt, quay đầu sang chổ khác, hơi hơi cong lên khóe miệng.
Tháng mười một thời tiết đã rất lạnh, Tiêu Diệc Nhiên lo lắng Bạch Nhất đột nhiên ra ngoài, thân mình sẽ chịu không nổi, bởi vậy chỉ đồng ý giúp Bạch Nhất chậm rãi đi lại vài bước ở trong phòng, Bạch Nhất cũng liền thuận theo Tiêu Diệc Nhiên, dù sao chỉ cần có Tiêu Diệc Nhiên bên cạnh, vô luận ở nơi nào y đều thích.
Bạch Nhất ưỡn cao bụng, thời điểm đứng ngồi cũng không có thể thẳng thừng như trước, còn phải hơi ngã thân mình về sau, bởi vậy phần thắt lưng thường sẽ cảm thấy rất áp lực.
Tiêu Diệc Nhiên hiện tại đang ôm lấy Bạch Nhất từ sau lưng, tay phải đỡ eo Bạch Nhất, tay trái đặt lên tay cùng chiếc bụng của y, để hơi chút giảm bớt áp lực cho Bạch Nhất. Ngay cả như vậy, bất quá chỉ đi có một hồi, Bạch Nhất đã bắt đầu đổ mồ hôi trên đầu, hô hấp cũng chậm rãi trở nên nặng nề.
Tiêu Diệc Nhiên đau lòng phi thường, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn hôn mồ hôi trên đầu Bạch Nhất, nhỏ giọng nói bên tai, “Ngồi xuống nghỉ một hồi đi!”
“Ừ.” Bạch Nhất cũng thấy có chút thở hổn hển, cười cười ừ một tiếng, liền theo Tiêu Diệc Nhiên chậm rãi ngồi xuống.
“Thắt lưng đau sao?” Nhận thấy Bạch Nhất đanh định nâng tay nhu nhu eo, Tiêu Diệc Nhiên lập tức tiếp lấy tay đối phương, dò xét phần hông hay được đối phương sờ lên, nhẹ nhàng nhu ấn, “Có đau hay không?”
“Không đau.” Bạch Nhất cười nhìn Tiêu Diệc Nhiên, trêu chọc, “Ngươi là một đại tướng quân, sao lại làm những chuyện xoa bóp này.”haehyuk8693
“Ân, không muốn ngươi khó chịu, ta muốn chiếu cố ngươi.” Tiêu Diệc Nhiên vẻ mặt đứng đắn nhìn Bạch Nhất đáp lời.
Mặt Bạch Nhất nháy mắt đỏ lên, mỗi lần Tiêu Diệc Nhiên nghiêm trang, mặt không chút đổi sắc nói những “lời tâm tình” này, đều làm cho chân tay của y luống cuống, tâm cũng nhảy liên hồi. Tiêu Diệc Nhiên thật sự có một loại bản lĩnh như vậy, dù thanh âm rất bình thản, nhưng những lời nói ra lại luôn làm cho y cảm thấy so với bất luận những thanh âm khác đều êm tai hơn, cũng làm cho y cảm thấy những việc mình làm đều là đáng giá.
“Tại sao đỏ mặt rồi? Không thoải mái?” (=”= bạn Nhiên công nhận đầu gỗ thặc..)
Bất quá đối với sự dốt đặc cán mai của Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất cũng thực bất đắc dĩ. Đỏ mặt nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Bạch Nhất nhỏ giọng nói, “Không có gì, trong phòng có chút nóng mà thôi.”
Tiêu Diệc Nhiên có chút nghi hoặc xoay xoay đầu nhìn, tuy rằng trong phòng có đặt ấm lô, nhưng thời tiết hiện tại đã vào tháng mười một, làm thế nào cũng không thấy nóng được. Lại nhìn y phục trên người Bạch Nhất cũng không mặc quá nhiều, Tiêu Diệc Nhiên do dự một chút, nói, “Nóng chút vẫn tốt hơn để lạnh, chúng ta vẫn nên tiếp tục ngốc ở trong phòng đi!?”
Bạch Nhất nghe đối phương nói như thế, lập tức cười một tiếng, tuy rằng Tiêu Diệc Nhiên hành binh đánh trận rất tài nghệ, nhưng những khi cùng người trao đổi quả thật lại như một khối gỗ, cũng khó trách Vân Mặc Chi cả ngày đều gọi hắn là Tiêu đầu gỗ.
Ngay lúc Tiêu Diệc Nhiên còn muốn mở miệng hỏi tiếp, Viên Nhi ở phòng ngoài đã truyền lời nói Vân Mặc Chi đã đến đây, Tiêu Diệc Nhiên đành phải dừng lại, tìm kiện áo khoác phủ thêm cho Bạch Nhất.
“Ôi, Tiêu đầu gỗ lúc này trái lại chạy rất nhanh à.” Vân Mặc Chi còn không có vào cửa, thanh âm đã đến trước một bước.
“Hôm nay các ngươi thế nào đều đến sớm như vậy?” Bạch Nhất cười hỏi.
“Hứ, họ Bộ cũng tỉnh rồi, Tiêu đầu gỗ còn ở lại Hầu phủ để làm chi, bất quá tên này chạy cũng thật mau, cũng không biết đợi ta đi cùng nữa.” Vân Mặc Chi bất mãn nói nguyên câu. Thời điểm bước ta khỏi Hầu phủ, trời lại đột nhiên trút xuống vài hạt tuyết, Tiêu Diệc Nhiên lại hồi phủ trước, làm hại y giữa trời gió tuyết đi bộ hết nữa ngày, đều sắp bị đông chết rồi đây.
Bạch Nhất cầm lấy ấm trà trên bếp lửa nhỏ, rót chén trà đưa qua, “Uống trước chén nước, nãy giờ đều để trên lò nên rất ấm.”
Tiêu Diệc Nhiên nhíu nhíu mày, nắm bàn tay Bạch Nhất nhìn thật kỹ, “Tự y có thể làm được, ngươi cẩn thận đừng để bị phỏng.”
Vân Mặc Chi vừa mới uống một ngụm nước vào họng, nghe được Tiêu Diệc Nhiên nói thế, thiếu chút nữa đã bị sặc chết, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Diệc Nhiên hết nửa ngày, “Ngươi…Ngươi này Tiêu đầu gỗ thật đúng là đồng bọn với tên họ Bộ kia, không có lương tâm a!”
Bạch Nhất cũng ngượng ngùng rút tay về, đối Vân Mặc Chi cười cười áy náy.
“Ai, bản thần y thật sự là mệnh khổ, tới tới lui lui chạy xuôi chạy ngược, còn bị mấy người các ngươi ép buộc bắt nạt. Ngay cả một người tri kỹ đều không có, chỉ có Tiểu Bạch biết quan tâm bản thần y một chút à! Ngẫm lại Tiểu Bạch thiện lương khả ái như vậy lại kết duyên với một tên đầu gỗ, thật sự là đáng tiếc!”
Tiêu Diệc Nhiên cau mày nhìn biểu tình khoa trương của Vân Mặc Chi, nghĩ nghĩ, nói, “Người tri kỹ của ngươi đã không còn ở nơi này, một tháng trước đã đi đến địch quốc, tự ngươi đi tìm trở về đi, đừng tới phiền A Nhất của ta.”
Vân Mặc Chi nghe vậy sửng sốt, ánh mắt trở nên thất thần, biểu tình ảm đạm. Bạch Nhất vội vàng lấy tay đỉnh đỉnh Tiêu Diệc Nhiên, vừa muốn nói gì để làm dịu đi bầu không khí, đã thấy ngay sau đó, Vân Mặc Chi liền khôi phục *** thần, ngón tay chỉ Tiêu Diệc Nhiên trừng mắt nói, “Còn cần ngươi nói sau? Nếu không bị mấy người các ngươi làm chậm trễ, bản thần y đã sớm đuổi theo tới nơi rồi! Cũng không ngẫm lại là ai luôn giúp ngươi chiếu cố Tiểu Bạch? Là ai nửa đêm bị các ngươi kéo qua xem bệnh cho tên họ Bộ? Còn muốn bản thần y chui lỗ chó đổi dược cho Mục Kỳ, các ngươi là lũ bè đảng không lương tâm, sớm hay muộn Nhạc Thiện cũng sẽ báo thù cho ta! Hừ.”
Nghe được những lời Vân Mặc Chi nói, Bạch Nhất xấu hổ ho khan hai tiếng, “Thời giờ cũng không còn sớm, nếu không hôm nay ở lại Tướng quân phủ nghỉ ngơi đi?” Vẫn luôn phiền toái đến Vân Mặc Chi suốt thời gian qua, y cũng có chút ngượng ngùng. Dù sao cũng là vì y thuật của y không tốt, có một số việc vẫn để cho Vân Mặc Chi nhìn qua rồi, y mới an tâm được.
“Ai ai, không cần đâu, khám qua cho ngươi xong ta còn phải chạy về An Quốc Hầu phủ, miễn cho tên Mục Kỳ lải nhải ta…” Vân Mặc Chi phất phất tay, “Kêu đầu gỗ một hồi chuẩn bị cho ta cái xe ngựa, đưa ta trở về là được à.”
“Ân, cũng tốt, vậy ở lại dùng cơm trước rồi hẳn đi.”
“Được rồi, bất quá ngươi không xuống bếp, mấy món ở Tướng quân phủ ăn chẳng ngon gì cả.” Vân Mặc Chi bĩu môi, ghét bỏ nhìn thoáng qua Tiêu Diệc Nhiên.
“Đừng nhiều lời vô nghĩa.” Không nhìn ánh mắt của Vân Mặc Chi, Tiêu Diệc Nhiên bình tĩnh nói, “Trước cấp A Nhất khám qua cái đã.”haehyuk8693
Thấy Vân Mặc Chi vừa muốn giơ chân, Bạch Nhất nhanh chóng vươn tay, cười cười cắt đứt xung đột giữa hai người. Vân Mặc Chi lại trừng mắt, liếc Tiêu Diệc Nhiên một cái, mới bắt đầu bắt mạch cho Bạch Nhất.
“Hai ngày này khẩu vị có tốt không?” Sau khi bắt đầu bắt mạch, Vân Mặc Chi cuối cùng nghiêm túc đứng lên, trong mắt lóe lên tia sắc bén.
“Ân, tạm được, so mấy ngày trước đã đỡ hơn chút.”
Vân Mặc Chi gật gật đầu, vươn tay đè đè lên bụng Bạch Nhất, thỉnh thoảng sẽ mở miệng hỏi cảm giác của Bạch Nhất, sau khi nhận được đáp án của đối phương mới bắt đầu ấn hạ vài chỗ, qua một hồi lâu, Vân Mặc Chi thu hồi tay, nói: “Mấy ngày nay tu dưỡng không sai, bất quá vận động có hơi thiếu chút, không có việc gì thì bảo đầu gỗ cùng ngươi đi lại nhiều hơn. Còn có, bụng ngươi đã lớn, đè ép lên nội tạng, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hơi thở không thông thuận, ghê tởm khó chịu, thời điểm đi ngủ không được nằm nghiêng một bên hoài, phải thường xuyên đổi tư thế, biết không?”
Thấy Bạch Nhất đáp ứng từng cái một, Vân Mặc Chi lại xuất ra giấy bút, viết một toa thuốc đưa qua, “Đây là phương thuốc đã được điều chỉnh, vài ngày tới cứ dựa theo dược này mà uống, đồ ăn cần phải thanh đạm dễ tiêu chút, những thứ quá bổ hay đầy dầu mỡ thì trước hết đừng ăn, ở ba tháng cuối cùng phải điều dưỡng nhiều một chút, cơ bản sẽ không có vấn đề gì.”
Bạch Nhất nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đã biết. Tiêu Diệc Nhiên ở bên cạnh không nói gì, bất quá cũng là vẻ mặt nghiêm túc, toàn tâm nhớ kỹ những chuyện Vân Mặc Chi dặn dò. Vân Mặc Chi thấy hai người đều rất phối hợp, vừa lòng gật gật đầu, sau đó lại như nhớ đến cái gì, nhìn chằm chằm Tiêu Diệc Nhiên cười hì hì nói: “Ân ~ còn có, một hai tháng này không chuẩn xằng bậy, thân mình của Tiểu Bạch còn chưa có khôi phục, sự phát triển của thai nhi còn chưa quá ổn định, có cái gì cũng phải đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra đã biết không?”
Tiêu Diệc Nhiên giật mình, sau đó mặt không chút thay đổi gật gật đầu.haehyuk8693
Bạch Nhất quay đầu, che dấu khuôn mặt đỏ hồng. Chỉ trong một ngày, y đã bị hai người này chơi đùa đến khí huyết dâng trào đến mấy lần rồi đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...