Tại phủ thừa tướng. haehyuk8693
Vừa hạ triều về đến phủ, Mục Kỳ vào phòng liền nhìn thấy hòm thuốc của Vân Mặc Chi đặt ở trên bàn, mà bản thân đối phương thì đang nhàn nhã nằm ở trên giường đọc sách.
Mục Kỳ nhíu mày, “Ngươi tới chổ ta làm cái gì? Bộ Hoài Viễn tỉnh rồi?”
“Bộ Hoài Viễn, Bộ Hoài Viễn…Mục Kỳ à, trong đầu óc ngươi trừ bỏ Bộ Hoài Viễn chắc là không còn thứ gì khác phải không?” Vân Mặc Chi nghe thấy ý tứ trong lời nói của Mục Kỳ, lập tức trừng mắt nhìn lại, bất mãn trả lời, “Ta là vội tới đổi dược cho ngươi.” Nói xong y liền lười biếng đứng lên, chỉ chỉ Mục Kỳ, “Cởi quần áo.”
“Bộ Hoài Viễn tỉnh chưa?” Mục Kỳ không hề động, lặp lại câu hỏi một lần.
“Còn chưa!” Vân Mặc Chi tức giận trả lại một câu, gặp Mục Kỳ nhăn nhăn hàng chân mày, khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Hắn không chết được, ngươi đừng lo lắng cho hắn, lại đây đổi dược.”
Mục Kỳ nhìn Vân Mặc Chi liếc mắt một cái, mới chậm rãi cởi ngoại sam, lộ ra mảnh vải băng bó bên trong, đã có chút vết máu thấm ra. Vân Mặc Chi trừng mắt nhìn Mục Kỳ, kéo thân thể y qua bắt đầu đổi dược.
Mục Kỳ là người đứng đầu quan văn, mới hai mươi bảy tuổi đã giữ chức thừa tướng. Không giống với Tiêu Diệc Nhiên cùng Bộ Hoài Viễn kế tục chức vị từ cha mình, tuy cha của Mục Kỳ cũng là quan lớn, nhưng vào lúc Mục Kỳ còn bé đã từ quan. Có thể nói, để đạt được vị trí như ngày hôm nay, chính là do bản thân y nổ lực đi lên từng bước một, cũng bởi vậy trên dưới tất cả mọi người trong triều đình đều biết rõ vị thừa tướng mặt lạnh làm việc ngoan tuyệt này có bao nhiêu lợi hại.
Bất quá, Mục Kỳ tuy rằng là quan văn, lại luyện ra một thân võ nghệ, thậm chí cũng không kém cạnh Tiêu Diệc Nhiên, chỉ là do ngoại hình của Mục Kỳ vốn gầy yếu, nên ngày thường cơ bản cũng không tự ra tay, trừ bỏ người thân cận bên cạnh, người bình thường đều không biết võ công của Mục Kỳ cao thấp ra sao.
“Tốt lắm, tái đổi dược thêm hai lần cũng không sai biệt lắm.” Vân Mặc Chi vỗ vỗ tay, ý bảo Mục Kỳ đã băng bó xong, có thể mặc y phục vào.haehyuk8693
“Bộ Hoài Viễn khi nào thì tỉnh?” Mục Kỳ một bên mặc y phục một bên cũng không quên hỏi.
“…” Vân Mặc Chi liếc mắt xem thường, “Hắn thích ngủ như vậy ta còn có cách nào!? Người bị thương cũng không phải hắn, hắn trái lại lành lạnh tươi tốt, phát cái bệnh là có thể an tâm ngủ nghỉ ở nhà, ngươi không có việc gì giúp hắn chắn đao làm gì, để cho người ta đâm chết hắn, coi như xong hết mọi chuyện không phải rất tốt sao?”
Nói tới chổ này, Vân Mặc Chi liền khó chịu trong lòng, An Quốc Hầu phủ nhiều ảnh vệ như vậy, cư nhiên còn có thể để cho một tên sát thủ lẻn vào được, cuối cùng phải khiến Mục Kỳ thay Bộ Hoài Viễn chắn một đao, thật không biết có phải tên Bộ Hoài Viễn kia là cố ý an bài hay không?
“Hắn không thể chết được.”haehyuk8693
“Vậy ngươi liền thay hắn chắn đao? Chẳng lẽ ngươi cho là mình sẽ không chết? Ngươi thật sự là đời trước mắc nợ hắn mà!” Vân Mặc Chi nhịn không được thấp giọng mắng, “Còn có nửa đêm nữa hôm như thế, tại sao ngươi lại vào An Quốc Hầu phủ?”
Ba ngày trước có sát thủ lẻn vào An Quốc Hầu phủ ám sát Bộ Hoài Viễn, tuy rằng cuối cùng đã bị Mục Kỳ kịp thời ngăn cản, sát thủ cũng bị Mục Kỳ chém giết tại chổ, bất quá Mục Kỳ vì cứu Bộ Hoài Viễn mà nhận thay một kiếm, Bộ Hoài Viễn cũng bởi vậy mà tái phát bệnh cũ hôn mê bất tỉnh. Tiêu Diệc Nhiên sau khi biết được chuyện này liền tương kế tựu kế, ở bên ngoài tuyên bố Bộ Hoài Viễn bệnh nặng hôn mê, Vân Mặc Chi cũng ở lại An Quốc Hầu phủ vì Bộ Hoài Viễn “chữa bệnh”, làm cho đối phương nghĩ rằng Bộ Hoài Viễn đã thật sự bị ám sát.
“Vừa lúc nhìn thấy thích khách, nên liền truy tới đó.” Mục Kỳ thản nhiên giải thích.
An Quốc Hầu phủ cùng phủ Thừa Tướng ở sát cạnh nhau, mà chính viện của Mục Kỳ cùng chủ viện của Bộ Hoài Viễn chỉ cách nhau một bức tường. Vào lúc phủ Thứa Tướng còn chưa có cái tên này, Mục Kỳ đã sống tại đây, tính tới hiện tại, hai người cũng đã làm bạn hàng xóm hơn hai mươi năm.
“… Hơn nửa đêm còn nhìn chằm chằm vào phủ An Quốc Hầu, sở thích của ngươi vẫn không có chút tiền đồ nào như trước.” Vân Mặc Chi chậc chậc miệng.
Mục Kỳ không nói gì, khụ một tiếng quay mặt sang chổ khác.
“Tốt lắm, ta đi về đây, miễn cho tên họ Bộ kia gặp chuyện không may ngươi lại tìm ta gây phiền toái. Vì đến đây đổi dược cho ngươi, bản thần y còn phải hai lần chui qua lỗ chó, thật sự là thiệt nhiều hơn được mà.” Vân Mặc Chi đã thu dọn xong hòm thuốc, chuẩn bị quay về An Quốc Hầu phủ.haehyuk8693
“Bệnh của hắn vẫn trị không hết?” Mục Kỳ không quan tâm đến lời nói của Vân Mặc Chi, quay người sang hỏi.
“Ta là thần y, không phải thần tiên. Năm đó, kinh mạch của hắn đã đứt đoạn, tâm phế bị trọng thương, sư phụ có thể bảo trụ mạng của hắn đã thực không dễ dàng. Ta hiện tại cũng chỉ có thể tận lực giúp hắn không chết, nếu hắn vẫn không chịu phối hợp như thế, chuyện mất mạng cũng chỉ là sớm muộn.” Vân Mặc Chi hừ lạnh một tiếng.
“Ân.” Mục Kỳ thản nhiên đáp lời.
“Mục Kỳ, ngươi hiện tại càng ngày càng giống Tiêu đầu gỗ, ngươi biết không?” Vân Mặc Chi lắc lắc đầu, đối với sự biến hóa của Mục Kỳ trong những năm gần đây, y vẫn cảm thấy thực đau lòng. Mới trước đây thôi, Mục Kỳ thích nhất là chơi đùa ầm ĩ, tính cách vô cùng hoạt bát, nhưng sau sự kiện kia, tính tình của Mục Kỳ càng ngày càng lạnh lẽo, trái lại cùng đầu gỗ Tiêu Diệc Nhiên càng tương tự hơn. Nhưng Tiêu Diệc Nhiên bất quá là do ăn nói không tốt, còn Mục Kỳ hiện tại lại mang đến cho y cảm giác tĩnh mịch, giống như đối phương không hề có sức sống vậy. Mấy năm qua, y ở thành Vân Hà đều nghe được người ngoài miêu tả về Mục Kỳ, nào là không hợp tình hợp lý, lạnh lùng sát phạt, Mục thừa tướng nắm quyền khuynh đảo Đại Chiêu, nay còn đâu Mục Kỳ thiên chân thiện lương ngày xưa…
Mục Kỳ không nói gì, phóng tầm mắt về phương xa, giống như hồi ức lại điều gì đó. Cuối cùng cũng chỉ hỏi một câu, “Hắn khi nào sẽ tỉnh?”
Vân Mặc Chi nhìn Mục Kỳ, thở dài một hơi, nói: “Yên tâm đi, hắn chính là quá độ mệt nhọc, sau lại bị kích thích mới hôn mê, phỏng chừng hai ngày nữa sẽ tỉnh.”
“Cảm ơn.” Mục Kỳ xoay người, đối với Vân Mặc Chi gật gật đầu.haehyuk8693
Vân Mặc Chi phất phất tay, “Đúng rồi, ngươi cùng Dung Sở Hoan sao lại thế này? Bên ngoài đồn đãi các ngươi gần đây rất hay qua lại với nhau?”
“Không có gì.”
“Chẹp, phiền toái. Tự ngươi để ý đi!” Thấy Mục Kỳ không muốn nhiều lời, Vân Mặc Chi chẹp chẹp vài tiếng, cũng không có hỏi nữa, mang theo hòm thuốc ra cửa.
…
Thời điểm Vân Mặc Chi còn đang ở phủ Thừa tướng đổi dược cho Mục Kỳ, thì Bộ Hoài Viễn đã tỉnh lại. Đợi Vân Mặc Chi trở về, Bộ Hoài Viễn đang ở trong phòng, sắc mặt còn có chút tái nhợt.
Bộ Hoài Viễn đang nằm ở trên giường cùng Tiêu Diệc Nhiên đứng ở một bên nói chuyện, nhìn thấy Vân Mặc Chi tiến vào, hai người mới nhìn qua.
“Có vài người là ngại mệnh mình quá dài đây mà!” Vân Mặc Chi bĩu môi, ném hòm thuốc lên bàn, phủi phủi tro bụi trên người.
“Mặc Chi, lần này đa tạ ngươi.” Bộ Hoài Viễn khẽ cười cười, ôn hòa nói.haehyuk8693
“Đừng cảm tạ ta, là Mục Kỳ hơn nửa đêm đem ta kéo tới, muốn tạ thì đi mà tạ y.”
Ánh mắt của Bộ Hoài Viễn đột nhiên tối sầm lại, “Thương thế của Tiểu Kỳ thế nào?” Trước khi hắn hôn mê đã nhìn thấy Mục Kỳ giúp hắn cản một kiếm của thích khách, cũng bởi vì vậy mà hắn mới có thể nhất thời nóng vội, khí huyết dâng trào dẫn đến té xỉu. (dân zan ta gọi là hộc máu..)
“Có ta ở đây còn có thể có chuyện gì? Dù sao là do y không muốn sống chạy đến điện Diêm La, nhưng ta cũng không thể không ra tay kéo y về lại.” Vân Mặc Chi hừ một tiếng, sau đó trừng mắt liếc Bộ Hoài Viễn, “Ai, ta nói các ngươi có phải hay không thấy ta ở Thịnh Kinh nên khó chịu, mới không ngừng ép buộc ta? Một tên cả ngày liều mạng thờ ơ với thân thể, một tên thì không muốn sống đâm đầu vào cây đao, bộ chơi vui đến vậy sao?”
“Thực xin lỗi.” Bộ Hoài Viễn bất đắc dĩ cười khổ, hắn gần nhất quả thực luôn luôn bận bịu, dù sao đã có vài người kiềm chế không nổi muốn ra tay, bất quá chuyện Mục Kỳ bị thương cùng việc hắn hôn mê thật sự là không có nằm trong sự đoán.
Vốn hắn cùng Diệc Nhiên đã đoán được sẽ có người tìm đến hắn gây phiền toái, An Quốc Hầu phủ cũng đã được bộ trí chặt chẽ, toàn bộ ảnh vệ đều ẩn ở nơi bí mật gần đó đợi con cá mắc câu. Nhưng không nghĩ tới Mục Kỳ lại đột nhiên xuất hiện quấy rầy kế hoạch, lúc ấy nhìn thấy thanh kiếm đâm vào thân thể Mục Kỳ, hắn đã thật sự hoảng thần, căn bản không kịp đưa ra an bài kế tiếp, cũng may Mục Kỳ chỉ kêu Vân Mặc Chi tới đây, mà ảnh vệ cũng đúng lúc thông tri cho Tiêu Diệc Nhiên, mới không có làm cho sự tình trở nên không khống chế được.
“Hứ, không muốn sống thì nói ra đi, không cần lãng phí thời gian cùng *** lực của ta phối dược cho ngươi hàng năm.” Vân Mặc Chi hừ lạnh.
“Mặc Chi…”haehyuk8693
Tiêu Diệc Nhiên lên tiếng đánh gãy lời y, Vân Mặc Chi chọn mi, ngón tay chọt chọt bả vai Tiêu Diệc Nhiên, “Tiêu đầu gỗ ngươi câm miệng. Tiểu Bạch đã nhiều ngày thân mình không khoẻ, ăn không ngon cũng ngủ không tốt, ngươi không ở Tướng quân phủ cùng y, cả ngày đều chạy đến An Quốc Hầu phủ, ngươi còn không biết xấu hổ mở miệng?”
Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc, sau khi hắn từ bỏ binh quyền, trừ bỏ mấy ngày đầu còn ở cùng Bạch Nhất, thì về sau lại vội vàng âm thầm cùng Bộ Hoài Viễn điều tra chuyện của Lạc Vương. Hơn nữa Bộ Hoài Viễn hôn mê đã ba ngày, hắn cơ hồ vẫn ở trong An Quốc Hầu phủ âm thầm xử lý sự vụ, tuy rằng mỗi lần hồi Tướng quân phủ Bạch Nhất luôn ôn nhu cười nói không có việc gì. Nhưng hiện tại bị Vân Mặc Chi nói như vậy, hắn mới giật mình nhớ tới trạng thái của Bạch Nhất quả thật không tốt lắm, bụng càng lúc càng trướng đại, cơ thể tựa hồ so với trước đây gầy hơn rất nhiều, nếu không phải Vân Mặc Chi thỉnh thoảng dăm ba hôm sẽ tới cửa giúp đỡ điều trị, sợ là tình huống càng kém hơn.
“Khụ khụ, Diệc Nhiên, ngươi đi về trước đi, ta không sao, đại điển tế thiên đã an bài khá hoàn mỹ, cứ tin tưởng bọn Mạc Ngôn Nhan Lãng Nguyệt đi!” Bộ Hoài Viễn thấy sắc mặt của Tiêu Diệc Nhiên trở nên khác thường, liền mở miệng khuyên nhủ.
“Ân, ngươi mấy ngày nay phải ở bên trong phủ hảo hảo tĩnh dưỡng, tạm thời không cần ra ngoài.” Tiêu Diệc Nhiên dặn dò đối phương, rồi quay đầu lại hỏi Vân Mặc Chi, “Chổ Mục Kỳ bên kia, Mặc Chi ngươi hôm nay hỏi y, y có nói gì không?” Mục Kỳ gần đây quả thật rất hay qua lại cùng Lạc Vương, nếu y hướng về Lạc Vương, thì những an bài của đại điển tế thiên ngày đó liền phải sắp xếp lại lần nữa.
“Tiểu Kỳ sẽ không phản loạn, ta tin tưởng y.” Bộ Hoài Viễn đã nói ra một câu này trước Vân Mặc Chi.haehyuk8693
Vân Mặc Chi tà tà liếc xéo hắn, hừ một tiếng, mới nói: “Y chưa nói gì, bất quá Mục Kỳ đã bao giờ thắng nổi tên họ Bộ kia đâu, ngươi cứ an tâm nghe theo họ Bộ là được.”
Bộ Hoài Viễn nhận được ánh mắt của Vân Mặc Chi, bất đắc dĩ cười cười, “Không cần nghi kỵ Tiểu Kỳ, cứ chiếu theo những gì chúng ta đã vạch ra trước đó mà làm, bây giờ ngươi đi về trước đi!”
Tiêu Diệc Nhiên thấy Bộ Hoài Viễn cùng Vân Mặc Chi đều nói như thế, liền gật gật đầu, rời khỏi trước.
“Ngươi thật sự tin tưởng Mục Kỳ?” Tiêu Diệc Nhiên đi rồi, Vân Mặc Chi mới lé mắt nhìn về phía Bộ Hoài Viễn trên giường, lạnh lùng hỏi.
“Chúng ta đã quen biết nhau từ nhỏ, ta tự nhiên tin tưởng Tiểu Kỳ, ngươi cũng tin tưởng y không phải sao.”
“Hừ, ngươi nếu thật sự tin tưởng Mục Kỳ, các ngươi cũng sẽ không rơi vào cục diện như hiện tại.” Vân Mặc Chi cười lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi nhìn Bộ Hoài Viễn, đây là những lúc đứng đắn khó có được của y, vì người bạn đã chơi cùng từ nhỏ mà ra mặt bất bình.
Bộ Hoài Viễn vẫn như trước cười cười không nói gì, cũng không mở lời nữa.haehyuk8693
“Hừ, tự cho là đúng, ngươi sớm hay muộn cũng bức chết y.” (bạn Chi nói linh lém đấy T^T~)
Vân Mặc Chi nhỏ giọng nói thầm một câu, thấy Bộ Hoài Viễn nhìn qua mình, mới trừng mắt liếc hắn nói: “Ta đi Tướng quân phủ nhìn Tểu Bạch một lát, ngươi hảo hảo ở nhà giả trang bệnh nặng đi!”
Nói xong cũng không xen vào chuyện của Bộ Hoài Viễn nữa, mang theo hòm thuốc, lập tức rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...