Qủa thật như những lời Tiêu Diệc Nhiên đã nói, vài ngày kế tiếp, hắn đều bề bộn nhiều việc, mỗi ngày sớm đi tối về, có đôi khi thậm chí cũng không trở lại phủ Tướng Quân qua đêm.
Tuy rằng đối với việc dù đã đến Thịnh Kinh nhưng vẫn không thể gặp hắn mỗi ngày mà có chút tiếc nuối, nhưng Bạch Nhất cũng hiểu được, Trấn Bắc đại quân khải hoàn hồi kinh, Tiêu Diệc Nhiên tất nhiên có rất nhiều chuyện phải xử lý. Huống chi…nghĩ đến tình huống khi họ mới gặp nhau, Bạch Nhất mơ hồ đoán được, ở Thịnh Kinh chắc chắn đang có người muốn đối phó với Tiêu Diệc Nhiên, mới có thể làm cho Tiêu Diệc Nhiên bận rộn như thế.
Chuyện triều đình, Bạch Nhất cũng không hiểu lắm, những chuyện này y hoàn toàn không thể giúp được Tiêu Diệc Nhiên chút gì, chỉ có thể để cho chính mình tận lực không gây thêm phiền toái cho Tiêu Diệc Nhiên. Bởi vậy bắt đầu từ ngày thứ hai, Bạch Nhất trên cơ bản chỉ ở trong phủ Tướng quân đọc sánh y dược, tu dưỡng thân thể, trừ bỏ mỗi ngày xuống bếp làm một ít thức ăn lưu lại cho Tiêu Diệc Nhiên trở về vào buổi tối, hoạt động của y cũng không khác mấy so với khi sinh hoạt ở thành Vân Hà. haehyuk8693
Tiêu Mẫn đối với những lời dặn dò của Tiêu Diệc Nhiên đều thật hiện rất chu toàn, cũng thập phần chiếu cố Bạch Nhất. Tuy nói Bạch Nhất còn chưa có chính thức vào cửa nhà nàng, nhưng hết thảy mọi chuyện cũng đều dựa theo chuẩn mực của tướng quân phu nhân mà an bài, mà mẹ con Tiêu cô cô quả thật đều như những lời Tiêu Diệc Nhiên nói, cơ bản sẽ không chủ động tiến vào chủ viện, bởi vậy đã nhiều ngày trôi qua, thời gian Bạch Nhất ở tại Tướng quân phủ đều trôi qua một cách rất bình thản và an ổn.
“A Nhất, ngươi đã đến Thịnh Kinh được mấy ngày rồi, lại vẫn luôn buồn bực ở trong Tướng quân phủ không làm gì sao? Ta mang ngươi ra ngoài đi dạo nha?” Phong Cảnh nhàm chán chống đầu nằm sấp ở trên bàn hỏi Bạch Nhất. Bởi vì lo lắng Bạch Nhất mới vào Thịnh Kinh không quen, cũng lo lắng y ở tướng quân phủ bị người khi dễ, nên đoạn thời gian này, Phong Cảnh thường xuyên chạy tới tìm Bạch Nhất.
Bạch Nhất đang ngồi ở phía trước cửa sổ, nghe vậy buông sách thuốc trong tay, đạm nhạt cười lắc lắc đầu, “Không cần, trong phủ rất tốt. Ra ngoài thêm phiền toái, trái lại ngươi mỗi ngày đều chạy đến chổ của ta, không có sao chứ?”
“Ai không có việc gì, những chuyện kia có A Mạt cùng Mạc Ngôn giúp tướng quân làm rồi, ta lại không làm được gì. Dù sao đại quân tại Thịnh Kinh cũng không có chuyện gì làm, ta tới tìm ngươi còn có thể tâm sự này nọ.” Duỗi người ưỡn eo vài cái, Phong Cảnh lười biếng trả lời, “Hơn nữa ta đến để bảo hộ ngươi, tướng quân còn vui vẻ nữa là!”
“A.” Bạch Nhất khẽ cười một tiếng, theo sau lại có chút lo lắng hỏi: “Bọn họ…Không có việc gì chứ?”haehyuk8693
“Hừ, còn không phải là do tên Lạc Vương kia âm thầm giở trò quỷ…” Ngừng lại một chút, Phong Cảnh đứng dậy nhìn nhìn cửa, xác định không có người ở xung quanh, mới kề sát Bạch Nhất nói: “Có đại thần tham tấu Trấn Bắc đại quân tiếp cận kình thành, là hành vi bất kính, yêu cầu Đế Thượng an bài tướng quân mau chóng mang đại quân rời đi.”
Bạch Nhất nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Là muốn đại quân rời đi Thịnh Kinh sao?”
“Ân.” Phong Cảnh nghĩ nghĩ, chậm rãi giải thích: “Trấn Bắc đại quân nguyên là do phụ thân của tướng quân Tiêu Tịnh lão tướng quân dẫn dắt…Năm đó Diên Quốc xâm phạm nước ta, Đại Chiêu quốc lực hư không, ở các thành lũy phòng thủ đều không có binh lính tài giỏi có năng lực, thành chủ của Nghiệp Thành cũng phải dốc hết sức lực của toàn thành mới ngăn chặn được quân đội của Diên Quốc. Mà lão tướng quân khi đó sau khi tiếp nhận một nữa cấm quân từ tay Tiên đế, liền mang theo binh lực của toàn tộc Tiêu gia cùng với binh lính sót lại ở thành Mộc Châu cùng Nghiệp Thành, tổ kiến thành quân Trấn Bắc hiện tại, ở Nghiệp Thành đánh lui Diên Quốc. Nhưng một trận này lão tướng quân đã đánh ròng rã năm năm, ngay cả lúc tướng quân sinh ra và khi lão phu nhân qua đời đều chưa kịp trở về…”
Thở dài một hơi, Phong Cảnh tiếp tục nói: “Sau lại vì phòng ngừa Diên Quốc chưa chết tâm, quân Trấn Bắc vẫn đóng tại Nghiệp Thành, lão tướng quân cũng là vài năm mới có thể hồi Thịnh Kinh một lần. Sau lại đến tướng quân tiếp nhận chức vụ thống lĩnh quân Trấn Bắc, cũng là tới Nghiệp Thành nhậm chức.”
“Các ngươi mấy năm nay luôn luôn ở tại Nghiệp Thành sao? Kia lần này vì sao đại quân phải quay về Thịnh Kinh?”haehyuk8693
“Bắt đầu từ hai năm trước, chúng ta đều cùng tướng quân đóng giữ tại Nghiệp Thành, bất quá từ sau khi Đế Thượng kế vị, Diên Quốc đã phái sứ giả cùng thế tử tiến đến cầu hòa, song phương đã có ước định đình chiến, bởi vậy ở Nghiệp Thành cũng chỉ để lại một nửa binh lực, đại quân còn lại đều đi theo tướng quân ra bên ngoài chinh chiến.” Phong Cảnh giải thích cặn kẽ mọi việc, “Tại Thịnh Kinh trừ bỏ cấm quân trên tay An Hầu, binh lực thật sự còn quá yếu kém, bởi vậy lần này sau khi đánh lui địch quốc hồi Thịnh Kinh báo cáo tình hình trận chiến, Trấn Bắc đại quân sẽ lại lần nữa quy thành quân đội tại Thịnh Kinh. Tướng quân cùng Mạc Ngôn dạo gần đây luôn bận rộn là vì chuyện này. Nhưng hiện tại đã có người tham tấu tướng quân cầm binh áp thành, rõ ràng là không muốn để cho quân Trấn Bắc vào được Thịnh Kinh, tăng cường binh lực cho Thịnh Kinh! Khẳng định là Lạc Vương an bài đây!”
Phong Cảnh nói đến mặt sau có chút kích động, ý thức được thanh âm của chính mình có hơi cao, y liền lập tức đè nén, thè lưỡi.
Bạch Nhất nghe đối phương kể mà như lọt vào trong sương mù, bất quá cũng đại khái hiểu được vài chuyện, như cái người gọi là Lạc Vương cùng đại quân đang được nắm giữ trong tay Tiêu Diệc Nhiên, không khỏi có chút lo lắng.
Phong Cảnh nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Bạch Nhất, vội vàng cười trấn an, “Ngươi đừng lo lắng, mấy ngày nay A Mạt cùng Mạc Ngôn đã mau chóng an bài ổn thỏa kế hoạch cho đại quân, đợi hết thảy mọi thứ đều làm thỏa đáng, tướng quân sẽ đem binh quyền giao lại cho Đế Thượng, Lạc Vương sẽ không còn lý do tìm tướng quân gây phiền toái. Đến lúc đó cho dù hắn có cấu kết với ai cũng trở mình không dậy nổi!”
Bạch Nhất cười cười, nghĩ đến tình huống tương phùng cùng Tiêu Diệc Nhiên, lại hỏi, “Mấy người đuổi giết Diệc Nhiên lúc trước cùng với những người đã làm ngươi bị thương, đều do Lạc Vương phái tới sao?”
“Ân… A Mạt nói, những người đó không giống người trong triều đình, mà giống với sát thủ trên giang hồ hơn…Có phải hay không là do Lạc Vương phái đến, còn chưa có chứng cớ, nhưng nếu không phải hắn thì còn ai vào đây nữa?” Phong Cảnh lắc lắc đầu, nói như vậy, “Ai ~ những chuyện này vẫn là giao cho bọn Mạc Ngôn xử lý là tốt nhất, A Nhất ngươi yên tâm, ở tại Thịnh Kinh này, đám người kia nếu còn có thể làm tướng quân bị thương, thì chắc chỉ có quỷ thôi.”
Gật gật đầu, Bạch Nhất cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ cần Tiêu Diệc Nhiên bình an, chuyện khác với y mà nói cũng đều không sao cả, còn chuyện phân tranh trên triều đình vẫn là để cho Tiêu Diệc Nhiên giải quyết đi.
Nhu nhu cái trán, nghe Phong Cảnh nói mới một chút mà đã làm cho Bạch Nhất cảm thấy *** thần có chút mệt mỏi, nhìn xem thời gian cũng không còn sớm, phỏng chừng một hồi nữa Phong Cảnh cũng phải hồi quân doanh, y liền muốn đi làm chút điểm tâm để cho đối phương mang đi theo.haehyuk8693
Đứng dậy nói ra ý định trong lòng với Phong Cảnh, nhìn ánh mắt tỏa sáng lòe lòe cùng một dòng nước miếng đang sắp chảy xuống của y, Bạch Nhất nhẹ nhàng cười, xoa xoa đầu Phong Cảnh, “Được rồi, ta sẽ làm thêm một chút cho ngươi, đừng chảy nước miếng.” Nói xong lại dẫn Phong Cảnh rời khỏi phòng hướng thẳng đến phòng bếp nhỏ.
“A! A Nhất ngươi thật tốt! Tướng quân hảo có phúc khí…Đúng rồi ngươi phải dạy ta làm như thế nào, trở về ta cũng làm một chút cho A Mạt, không để cho hắn coi thường ta nữa!” Phong Cảnh đi theo phía sau Bạch Nhất, hưng phấn kêu la, theo bóng dáng tiêu sái của hai người, thanh âm cũng càng ngày càng xa.
…
Trong lúc Bạch Nhất cùng Phong Cảnh đang ở phòng bếp bận việc, tại biệt viện của tướng quân phủ, Tiêu cô cô đang bình tĩnh suy tư, mà ở đối diện bà, Tiêu gia biểu tiểu thư Mộc Lan vẫn nhút nhát như trước ngồi ở ghế, cúi đầu không nói một lời.
“Ba” một tiếng, Tiêu cô cô cầm ly trà trên tay vỗ thật mạnh lên bàn, làm cho cả người Mộc Lan sợ đến run lên, đầu cúi thấp này càng thấp hơn, ánh mắt vụng trộm hướng về phía mẫu thân của nàng quan sát.haehyuk8693
“Hừ, một tên tiện nhân không biết xông ra từ chổ nào, cư nhiên cũng xứng làm tướng quân phu nhân! Hắn ngay cả làm thiếp cũng không xứng!” Tiêu cô cô cắn răng mắng.
Mộc Lan cúi đầu không nói gì, ngón tay không ngừng niết chặt chiếc khăn trong tay, hiển nhiên đối với sự tức giận của mẫu thân có chút khẩn trương e ngại.
“Lan nhi, ngươi đừng sợ, nương khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đem tiện nhân đó tống cổ đi, vị trí tướng quân phu nhân phải là của con.” Tiêu cô cô quay đầu nhìn Mộc Lan, chậm rãi ôn nhu nói.
“Nương…” Mộc Lan cúi đầu, dùng thanh âm thấp đến nổi chẳng nghe được, nhẹ nhàng nói một tiếng, nhưng còn chưa kịp nói tiếp, liền đã bị Tiêu cô cô đánh gãy.
“Lan nhi yên tâm, cho dù tiện nhân đó hiện tại đã mang thai cũng chẳng sao, một kẻ tiện nhân không biết liêm sỉ, còn chưa qua cửa đã câu dẫn Diệc Nhiên châu thai ám kết (ý bã chửi ẻ có bầu trc khi cưới ấy mà), Đế Thượng cũng sẽ không đồng ý để cho hắn vào cửa… Nói đến đây, còn không biết đứa nhỏ có phải là của Diệc Nhiên hay không?” Tiêu cô cô nói xong lại nghĩ đến cảnh tượng Bạch Nhất tựa vào trong lòng Tiêu Diệc Nhiên ngày ấy, rồi ánh mắt lo lắng của Tiêu Diệc Nhiên, cơn giận giữ càng thêm dâng cao.
Từ sau khi trượng phu qua đời, Tiêu cô cô liền mang theo nữ nhi quay về nhà mẹ đẻ. Lúc đó Tiêu lão tướng quân vẫn đóng giữ ở Nghiệp Thành, người trông giữ tướng quân phủ chỉ có lão tướng quân phu nhân, khi đó Tiêu cô cô cũng đã nhìn trúng Tiêu Diệc Nhiên tuổi còn nhỏ, chuẩn bị gả nữ nhi nhà mình cho cháu trai, như thế thân càng thêm thân, tuy nói lão phu nhân không có trực tiếp đồng ý, nhưng cũng là vui như mở cờ. Không nghĩ tới sau khi Tiêu Diệc Nhiên thành niên, trước sau lại đến tang kỳ của phụ mẫu, sau lại tiếp nhận chức vụ luôn ở bên ngoài, nên việc này liền trì hoãn tới tận giờ.
Nhìn nữ nhi sắp tới sẽ hai mươi, Tiêu cô cô cũng hiểu được không thể chần chừ nữa, vốn nghĩ lần này Tiêu Diệc Nhiên trở về, dù thế nào cũng muốn đề cập việc này, cũng không ngờ nữa đường bị người chặn ngang. Vì thế Tiêu cô cô nhìn Bạch Nhất là thập phần không vừa mắt, hận không thể liền đem y đuổi ra khỏi Thịnh Kinh.
“Tiện nhân kia nghĩ trốn ở chính viện sẽ không có việc gì, ta lại muốn nhìn hắn có thể trốn được bao lâu…” Tiêu cô cô tức đến khó thở, chậm rãi bình tĩnh, nheo lại hai mắt, trong tay không biết từ khi nào đã nắm chặt một bao giấy nhỏ, sau khi cất vào người lại đối Mộc Lan ôn nhu nói: “Lan nhi, đợi nương giải quyết tên tiện nhân cùng tiểu nghiệt chủng kia xong, sẽ khiến cho Diệc Nhiên thú ngươi vào cửa.”
“Nương…” Mộc Lan nghe vậy rốt cục cũng ngẩng đầu, đôi mày thanh tú hơi hơi nhăn lại, một bộ điềm đạm đáng yêu, tựa hồ đang cố gắng phồng hết dũng khí, mới nhỏ giọng mở miệng: “Nương… Lan nhi… Không muốn gả cho biểu ca.”
“Cái gì?!” Tiêu cô cô thét chói tai, “Lan nhi, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi gả cho Diệc Nhiên về sau chính là tướng quân phu nhân, ngay cả Mẫn nhi cũng phải cung kính kêu ngươi một tiếng đại tẩu! Diệc Nhiên lại là biểu ca của ngươi, tự nhiên sẽ đối tốt với ngươi, ngươi như thế nào lại không muốn?!”
Liên tiếp bị mấy câu nói khó nghe đánh tới, chút dũng khí thật vất vả mới rút ra được của Mộc Lan lập tức lại xẹp xuống hoàn toàn, khóe mắt thậm chí có chút ướt át. Nhìn đến bộ dạng bị dọa sợ của nữ nhi, Tiêu cô cô hít sâu một hơi, thật vất vả bình tĩnh cảm xúc chính mình, mới tiếp tục mở miệng, “Lan nhi ngươi thành thật nói cho nương, có phải hay không có người nói gì đó trước mặt ngươi, dạy ngươi nói như vậy? Hay là…Ngươi có người trong lòng?”
Mộc Lan nhẹ nhàng lắc lắc đầu.haehyuk8693
“Ngươi cùng biểu ca của ngươi cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, biểu ca tuấn tú lịch sự, gia thế giàu có, ngươi lại hồ đồ cái gì?” Tiêu cô cô thở dài một hơi, tuy rằng nàng cũng không để cho Mộc Lan biết quyết định của chính mình từ nhỏ, nhưng vào lúc Mộc Lan mười lăm cập kê, khi nàng nói cho Mộc Lan chuyện này, Mộc Lan lúc ấy cũng không phản đối, không nghĩ tới hiện tại lại nói không muốn như vậy.
Mộc Lan cúi đầu không nói gì, kỳ thật từ khi nàng biết mẫu thân muốn gả nàng cho biểu ca tới nay, quả thật không nghĩ tới sẽ phản đối. Gần nhất, chính như những lời mẫu thân nói, nàng cùng biểu ca lớn lên, đối biểu ca nàng cũng tính rất quen thuộc. Thứ hai, gả cho biểu ca nàng liền có thể cùng mẫu thân tiếp tục ở lại tướng quân phủ, sinh hoạt không có gì thay đổi, điểm ấy làm cho nàng thực vui mừng.
Nhưng là sau đó nàng lại phát hiện, mỗi một lần biểu ca trở về từ bên ngoài, cả người lại giống như càng ngày càng lạnh như băng, làm cho nàng không thể tiếp cận. Hơn nữa nghe qua những chuyện chinh chiến bên ngoài của biểu ca, nàng mỗi lần nhìn đến biểu ca đều giống như có thể ngửi được mùi máu tươi truyền đến từ người đối phương, làm cho nàng cảm thấy thở không nổi.
Huống chi lần này biểu ca còn dẫn theo vị Bạch công tử kia trở về, nàng thấy khi biểu ca đối mặt với Bạch công tử liền lộ ra sự nhu tình mà nàng chưa từng thấy, mà nàng tin tưởng biểu ca cũng sẽ không đối nàng triển lộ điều này, một biểu ca như vậy, nàng đã nghĩ không muốn gã. Nhưng mà nàng lại không biết làm thế nào nói cho mẫu thân biết chuyện này, chỉ có thể cúi đầu không dám nhắc lại.haehyuk8693
“Tốt lắm! Không cần phải nói, ngươi nhất thời hồ đồ thôi đừng lo, không cần suy nghĩ những thứ này nữa là được. Từ hôm nay ngươi liền ở trong phòng nghĩ cho rõ ràng đi! Những chuyện này đều không cần lo, nương sẽ xử lý thật tốt.” Tiêu cô cô nhìn Mộc Lan cúi đầu không nói gì, một hơi tức giận lại nghẹn vào trong ngực, chỉ có ánh mắt càng thêm đen tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...