Hạnh đại sao còn ở đằng kia kêu la, trong đám người nhất thời ầm ĩ bất kham.
"An tĩnh!" Một tiếng quát lớn đầy khí thế nghiêm khắc vang lên, đám người tự giác tránh ra một bên.
Một vị lão giả râu hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt sắc bén, chống trượng trúc, được một ca nhi thanh lãnh đỡ đi đến.
Vị lão giả này chính là lí trưởng trong thôn.
Lí chính nhăn mày, hỏi: "Đây rốt cuộc là như thế nào?" Vừa mới nói xong, Hạnh đại sao lập tức trả lời: "Trưởng lão gia, ngươi giúp Đại Xuyên nhà ta làm chủ nha! Tiện nhân Hạ Hòa không biết xấu hổ này nhà ta tuyệt đối không cần, Đại Xuyên nhà ta chịu tổn thất lớn như vậy, lí chính lão gia ngươi nhất định phải giúp chúng ta lấy lại công đạo!" Lí chính nhìn phía Mạnh Võ: "Tiểu tử, ngươi cùng Hạ Hòa là như thế nào?" Mạnh Võ cung kính mà trả lời: "Lí chính, ta cũng không làm gì thất lễ đối với ca nhi này, y rớt xuống sông, ta cứu y lên." "Sao lại không thất lễ, ta thấy ngươi ôm Hòa ca nhi!" Mạnh Đại Xuyên gọi với.
Lí chính nhìn chằm chằm Mạnh Võ: "Mạnh Đại Xuyên nói thật sao?" Bị lí chính nhìn chằm chằm, Mạnh Võ hiểu dù hắn không làm gì Hạ Hòa đi nữa thì sự trong trắng của y cũng đã bị hủy hoại trên tay hắn.
Mạnh Võ lấy lại bình tĩnh, kiên định mà hướng về phía lí chính nói: "Ta sẽ chịu trách nhiệm."
Những lời này của Mạnh Võ phảng phất đổ dầu lên nước dữ*, đám người lập tức bùng nổ bàn tán.
Tròng mắt Hạnh đại sao xoay chuyển, nói: "Được nha, ta thành toàn cho ngươi, nhưng tổn thất của nhà ta ngươi phải bồi thường.
Tiền lễ hỏi Mạnh An Quốc, tiền làm tiệc rượu, tiền nhân công, thượng vàng hạ cám các thứ...!Ngươi ít nhất phải đền ta ba mươi lượng" "Phi! Lão ca sao này quả là công phu sư tử ngoạm! Sao không đi ăn cướp luôn đi!" Trong đám người, Lý lão ma kinh ngạc cảm thán.
Chính xác, tuy Hạnh ca sao cho Mạnh gia 10 lượng bạc lễ hỏi, nhưng tiệc rượu được đơn giản hóa, các chi phí cùng lắm chỉ một, hai lượng thôi.
Nhưng Mạnh Võ không muốn cãi nhau với ông, phiền toái! Quan trọng nhất chính là Mạnh Võ cũng không muốn bàn luận so đo giá cả trắng trợn trước mặt ca nhi đáng thương này.
Huống hồ Hạ Hòa còn đang ướt, sắc mặt trắng bệch, lung lay như sắp đổ, tình hình không hề ổn.Việc cần thiết nhất hiện tại là giải quyết chuyện này.
*đây là một câu thành ngữ Anh "to pour oil on troubled waters".
Câu này có nghĩa là làm dịu một cuộc tranh chấp bằng lời.
(to try to settle a disagreement or dispute with words intended to placate or pacify those involved).
Trong hai tháng qua, Mạnh Võ tiêu hết tổng cộng 22 lượng bạc, trên người ngoài ngân phiếu còn có 15 thỏi mười lượng bạc, 25 lượng bạc vụn mà trên dường đổi được và 5 văn tiền, nhưng hắn cũng không ngốc mà lấy ra hết 30 lượng trong một lần.
Hắn chỉ bảo đảm với lí chính trong một tháng sẽ đem ba mươi lượng bạc trả cho Mạnh Đại Xuyên.
Hạnh đại sao vừa lòng, ông vốn dĩ không hài lòng Hạ Hòa, nhưng làng trên xóm dưới đều không có ai chịu gả nên mới phải chọn Hạ Hòa.
Hiện tại hắn đã quyết định dùng chỗ tiền đó mua một người khác tốt hơn Hạ Hòa vạn lần cho Mạnh Đại Xuyên.
Nếu biết Mạnh Võ đồng ý nhanh như thế, hắn đã đòi thêm vài chục lượng.
Thấy Hạnh ca sao mèo mù với cá rán, Mạnh Đào đứng bên cạnh nổi điên, hắn ra sức chen vào, hét lớn: "Tên ất ơ này chiếm tiện nghi ca nhi nhà ta, sao có thể để hắn thoát nhẹ nhàng như thế? Hắn phải nói chuyện rõ ràng với cha Hạ Hòa là ta đây.
Hắn muốn cưới ca nhi nhà ta thì phải đưa tiền lễ hỏi." Người chung quanh bị sốc trước câu nói của Mạnh Đào.
Hạ Hòa tức giận đến phát run: "Tốt! Cha ta thế mà muốn bán ta hai lần" Mạnh Võ cũng tức giận đến cười, hắn tuy rằng nguyện ý dùng tiền giải quyết phiền toái nhưng không có nghĩa hắn coi tiền như rác, Mạnh Đào sao lại không biết xấu hoor đưa ra yêu cầu này?"
Mạnh Võ đỡ lấy Hạ Hòa đang run rẩy, nghĩ thầm: Đã là đầu mùa đông, gió lạnh như vậy, còn kéo dài nữa Hạ Hòa sẽ không chịu được.
Vì thế hắn đối với lí chính nói: "Chuyện này ta nhất định sẽ không thoái thác.
Yêu cầu của Mạnh Đại Xuyên ta đáp ứng, Hạ Hòa từ hôm nay trở đi chính là phu lang ta.
Thân thể hắn không chịu nổi lăn lộn, hy vọng lí chính cho mượn một nơi để ta dẫn hắn nghỉ ngơi, chuyện khác sau này lại nói, bao gồm cả chuyện của cha Hạ Hòa.
Mặt khác ta cũng có một số việc làm phiền lí chính, ngài xem như vậy được không?"
Lão Lí chính nhìn nhìn Hạ Hòa, đúng là không ổn, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Nhà Lý ca sao ở đầu thôn nhiều phòng trống, để Hạ Hòa ở đó đi!" Mạnh Đào tức khắc bực bội: "Ca nhi nhà ta sao phải ở nhà người khác, khinh thường người làm cha này sao?" Lý lão ma khó chịu sắc mặt ghê tởm này của Mạnh Đào: "Trong thôn ai không biết Hòa ca nhi bị cha bán với giá tốt, còn bị nhốt ở phòng chất củi hai ngày không ăn cơm, trước kia Hòa ca nhi không ai thương, hiện tại hắn có trượng phu rồi sao phải ở nhà ngươi? Ngươi cũng không hỏi xem ý kiến hán tử này?" Mạnh Đào bị nghẹn, định đáp trả, Lí chính quát lớn: "đủ rồi, còn ra thể thống gì nữa." "Trước sắp xếp cho Hòa ca nhi, ngày mai lại xử lý chuyện này."
Vì thế đám người dần dần tan, Hạ Hòa nhìn đôi tay đang đỡ lấy mình, lần đầu tiên thấy bản thân có chỗ dựa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...