Nghe Lưu thị nói như vậy, trong lòng Lâm Tình Tuyết vô cùng vui sướng, nàng luôn thấy bà già này vẫn luôn bảo vệ Trầm Uyển, luôn tốt với Trầm Uyển, lo lắng cho Trầm Uyển ở mọi nơi.
Nhưng hôm nay có thể mượn chuyện của Tống Tử Lăng mà phá hỏng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này đi, đương nhiên là 1 chuyện vô cùng tốt.
“Mẹ, có mấy lời con dâu muốn hỏi mẹ 1 chút.
Con là mẹ của Tử Lăng, nó làm chuyện sai trái không lẽ con cũng không thể dạy dỗ nó hay sao?”.
Trầm Uyển nhìn Lưu thị mà hỏi, nếu Lưu thị nói rằng nàng đừng quan tâm tới chuyện dạy dỗ nó mà nói, thì sau này cho dù bọn họ có cầu xin nàng dạy dỗ nó nàng cũng sẽ không quản dù là 1 chút.
Lưu thị nhìn nàng trả lời:” Ngươi là mẹ của Tử Lăng, Tử Lăng làm sai đương nhiên ngươi có quyền dạy nó, nhưng mà ngươi bây giờ, căn bản cũng không có dạy dỗ bọn nó”.
Đúng vậy, nếu nàng thật sự quản dạy con cái, thì cũng không để cho 2 đứa con càng ngày càng xa cách, ngược lại càng thân thiết với Lâm thị, đối xử với Lâm thị như mẹ ruột, đây rõ ràng là vì nàng không dạy dỗ bọn nó.
Lâm Tình Tuyết, nhíu mày nhìn Trầm Uyển nói:” Tỷ tỷ, con cái nếu có lỗi, tỷ có thể nói nó, nhưng mà tuyệt không thể ra tay nặng như vậy được.
Con cháu Tống gia chúng ta là đứa trẻ hiểu chuyện, tỷ giảng giải cho nó thì nó tự sẽ hiểu sẽ nghe thôi mà”.
“ Có nghe muội muội của ngươi nói không?”.
Lâm Tình Tuyết này còn chưa từng sinh con dưỡng cái bao giờ đó! Mà đã biết dạy con thế nào rồi, còn Trầm Uyển này làm mẹ cũng đã mười mấy năm trời rồi, vậy mà vẫn không biết.
Đây chính là sự khác biệt của nhà giàu dạy con gái và nông thôn dạy con gái mà.
Trong lòng của Lưu thị thì cháu trai của mình là tốt nhất, mà Lâm Tình Tuyết này nói đúng ý của bà như vậy, bà càng đánh giá cao Lâm Tình Tuyết hơn.
Trầm Uyển cười có hơi bất đắc dĩ, Tống gia con cháu là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện sao, Lâm Tình Tuyết này chắc là có sự hiểu lầm với ý nghĩa của hiểu chuyện rồi.
Lưu thị thấy nàng vậy mà còn cười, trong lòng càng thấy tức giận hơn, cảm thấy Trầm Uyển không coi mình ra gì, càng không coi lời mình nói ra gì rồi.
Uổng công mình coi nàng ta như con gái ruột, lo nghĩ mọi thứ cho nàng ta, còn nàng ta thì sao, trong mắt lại không coi bà là mẹ chồng .
“Thôi, bỏ đi, bỏ đi.
Ta bây giờ mà nói gì ngươi cũng không muốn nghe, nghe rồi cũng không vui nữa.
Ngươi bây giờ bị chứng mất trí nhớ, thân thể cũng không tốt, chuyện dạy dỗ Tử Ngọc và Tử Lăng sau này ngươi cũng không cần lo nữa đâu, ta và Tình Tuyết sẽ giúp ngươi lo quản dạy chúng nó, ngươi cứ lo dưỡng thân thể cho tốt đi.”
Lần này là nắm lỗ tay tới hỏng, lần sau biết đâu lại nắm đầu cho hỏng luôn thì sao, Lưu thị cũng không dám lại để cho đứa con dâu bị chứng mất trí nhớ này dạy dỗ cháu trai cháu gái mình nữa.
Thu Cúc gấp gáp nói:”Lão phu nhân, thiếu gia và tiểu thư cũng là con của phu nhân mà, sao có thể không để cho phu nhân quản dạy được chứ?”
Quyền quản dạy thiếu gia cùng tiểu thư mà bị tước đoạt đi rồi, thì sau này ở trong phủ tướng quân này sẽ thế nào đây?
Vương ma ma 1 tay chống hông, chỉ vào Thu Cúc mà quát lớn:” Ở trước mặt lão phu nhân đâu có phần của ngươi nói chuyện hả, quả nhiên là 1 chút quy cũ cũng không có mà.”
Lưu thị vô cùng không vui liếc nhìn Thu Cúc, quả nhiên là chủ nào thì tớ nấy mà.
Nhìn qua 1 chút nha hoàn bên cạnh Tình Tuyết đều rất quy cũ, chủ tử không nói tới thì đều quy tắc đứng 1 bên, nửa câu cũng chưa nói.
Thấy Lưu thị không vui, Thu Cúc vội vàng quỳ xuống dập đầu:” Nô tỳ đáng chết”.
Trầm Uyển liếc mắt nhìn Thu Cúc đang quỳ dưới đất, nha đầu này chỉ là quá trung thành mà thôi.
Nàng vốn cho rằng Lưu thị là 1 người hiểu lý lẽ, nhưng mà bây giờ xem ra thì người hiểu chuyện cũng không có khả năng vẫn luôn hiểu rõ lí lẽ.
Nàng cúi đầu 90 độ với Lưu thị mà nói:” Đa tạ mẹ đã thông cảm cho con dâu thân thể không tốt, nguyện giúp con quản dạy con cái.
Từ nay về sau , Tử Lăng cùng Tử Ngọc làm phiền mẹ cùng muội muội rồi”.
Nói xong nàng đứng lên nhìn Lâm Tình Tuyết 1 cách đầy cảm kích.
Hành động của Trầm Uyển làm cho mọi người có mặt đều vô cùng bất ngờ.
Ngay cả Tống Tử Lăng cũng bị kinh khiếp, lời này của mẹ nó nghĩa là từ nay về sau mẹ nó không quản nó nữa sao? Nó đáng lẽ nên vui mừng mới đúng, nhưng mà trong lòng nó lại không thấy vui nổi.
“Ngươi, Ngươi…”.
Lưu thị ngươi cả nửa ngày, cuối cùng chỉ nuốt 1 ngụm xuống rồi nói:” Ngươi có thể hiểu rõ thì tốt”.
“Nếu như không có chuyện gì nữa thì con dâu xin phép lui xuống trước ạ”.
Trầm Uyển nói xong cười cười, cũng không chờ Lưu thị gật đầu, mà nói với Thu Cúc đang quỳ dưới đất:” Thu Cúc, đi thôi”.
Sau đó thì chủ tớ 2 người rời đi trong ánh nhìn chắm chú của mọi người.
Chờ cho 2 người bước ra cửa rồi, Lâm Tình Tuyết liền nhỏ giọng lẩm bẩm 1 câu:” Tỷ tỷ sao lại không chờ mẹ gật đầu mà đã đi như vậy rồi”.
Sắc mặt Lưu thị lập tức rất khó coi, đứa con dâu này đúng là càng ngày càng vô lễ, không giữ phép tắc gì cả.
Mạnh mẽ rời khỏi viện của Lưu thị rồi, Thu Cúc liền vội nói:” Phu nhân sao người có thể đồng ý sau này mặc kệ không quản dạy thiếu gia cùng tiểu thư như vậy được chứ?”
Tướng quân 2 ngày nay cũng không tới viện Thu Thạch, đoán chừng là bị tiểu phu nhân kia câu dẫn đi rồi, bây giờ lão phu nhân còn không cho phu nhân quản dạy thiếu gia và tiểu thư nữa, ngược lại để cho tiểu phu nhân làm, vậy thì sau này phu nhân còn có địa vị gì trong phủ nữa chứ?
Trầm Uyển cười cười nói:” Ta không đồng ý thì có thể làm gì được chứ?”
Lưu lão thái kia cũng đã nói hết ra như vậy rồi, cho dù nàng có không đồng ý thì cũng có thể có ích gì đâu? Bất quá chỉ là tốn công tốn nước miếng nói thôi.
Nàng vốn cũng không muốn quản 2 đứa bạch nhãn lang kia rồi, bây giờ Lưu lão bà quyết định như vậy thực ra cũng vừa vặn hợp ý nàng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...