Trầm Uyển đi dạo xong, vừa trở lại viện của mình thì gặp được nha hoàn bên cạnh Lưu thị Bảo Châu đã tới cửa, nói là Lưu thị mời nàng qua đó.
Dạo này Lưu thị ít khi cho gọi nàng đến, cho nên Trầm Uyển đoán Lưu thị cho gọi nàng qua đó chắc hẳn là có liên quan tới chuyện của tên tiểu bạch nhãn lang Tống Tử Lăng kia rồi.
Chắc chắn là tên tiểu bạch nhãn lang đã đến tìm Lưu thị cáo trạng mình rồi.
Thế là nàng dẫn Thu Cúc đi theo nha hoàn Bảo Châu đến viện của Lưu thị.
Vừa tới cửa đã nghe tiếng tiểu bạch nhãn lang khóc rống lên.
“Bà nội, con đau quá, mẹ con thật là độc ác mà, cái lỗ tai con bị véo sắp rớt ra luôn rồi…hu hu…”
Thu Cúc nghiêng đầu nhìn phu nhân nhà mình, phu nhân đã làm gì thiếu gia vậy nè? Tiểu thiếu gia còn đến khóc lóc kể lể với lão phu nhân nữa chứ.
Trầm Uyển cười cười đi vào phòng, trong phòng ngoại trừ không cóTống móng heo ra thì tất cả mọi người nhà họ Tống đều có mặt đầy đủ cả.
Thì ra, lúc Tống Tử Lăng trên đường trở về viện của mình thì gặp Lâm Tình Tuyết cùng Tống Tử Ngọc đang muốn đến viện của Lưu thị, nghe nó nói bị Trầm Uyển đánh nên liền dẫn nó đến viện của Lưu thị.
Lâm Tình Tuyết mặc dù không bảo nó tố cáo Trầm Uyển, nhưng mà Tống Tử Lăng này vừa thấy mặt Lưu thị đã ăn vạ tố tội rồi.
“Mẹ”.
Nàng thấy Lưu thị thì chào 1 tiếng, hành lễ với bà.
“Lão phu nhân”.
Thu Cúc cũng hành lễ với Lưu thị.
Luu thị không đáp lại, xụ mặt rất là không vui nhìn nàng.
“Mẹ Tử Lăng, có người nào làm mẹ như ngươi không? Ngươi tự nhìn đi, ngươi đã nắm lỗ tai nó thành cái dạng gì rồi hả?”.
Lưu thị trực tiếp hỏi tội.
Nghe Tử Lăng nói nó còn bị đánh trên người,còn nói là vô cùng đau nữa, cũng không biết là bị đánh ra sao rồi? Tử Lăng là con trai độc của nhà họ Tống, là cục cưng bảo bối của nhà họ Tống.
Ngay cả mình ngày thường cũng không nỡ nói nặng lời với nó, vậy mà nàng ta còn dám xuống tay đánh.
Bây giờ lỗ tai Tử Lăng vừa đỏ vừa sưng, cũng không biết khi nào mới đỡ, lỡ như bị nhéo hư luôn thì phải làm sao chứ?
Trầm Uyển nghe vậy cũng nhìn 1 chút rồi trả lời:” Vẫn tốt mà, chỉ là bị đỏ 1 chút thôi, ngủ 1 giấc dậy là khỏi rồi”.
“Ngủ 1 giấc dậy là khỏi, tỷ tỷ nói đơn giản dễ dàng quá rồi, bây giờ Tử Lăng vẫn còn kêu đau không ngớt đây này”.Lâm Tình Tuyết cau chặt mày nhìn Trầm Uyển nói, ra vẻ rất đau lòng, ai không biết còn tưởng nàng là mẹ ruột của Tống Tử Lăng nữa.
Tống Tử Ngọc chỉ cảm thấy mẹ cô nàng không có 1 chút nào dáng vẻ làm mẹ nào cả, 1 chút đau lòng cho con mình cũng không có.
Tử Lăng bị đau như vậy mà mẹ coi như không có chuyện gì lớn, nói ra miệng cũng thật nhẹ nhàng đơn giản.
Trầm Uyển cười nói:” Nó la đau cũng không nhất định là đau thật đâu”.
Nàng cũng không phải chưa từng bị nhéo lỗ tai bao giờ, cha nàng trước đây nhéo tai nàng còn mạnh hơn so với cái này nhiều! Đau nhiều bao nhiêu nàng hiểu rõ nhất.
Hơn nữa tên nhóc bạch nhãn lang Tống Tử Lăng này mặc dù là đang khóc, nhưng mà như có sấm chớp mà không có mưa vậy đó, rõ ràng là đang giả bộ khóc mà.
Tống Tử Ngọc cao giọng nói:” Mẹ nói cái gì vậy? Không lẽ ý mẹ nói là Tử Lăng giả bộ sao?”.
Mẹ coi Tử Lăng là cái gì chứ.
Trầm Uyển không phủ nhận, cũng coi như là thừa nhận.
Thấy vậy Lưu thị càng lộ vẻ không vui, có người mẹ nào như nàng ta không chứ? Tử Lăng bị đau đến khóc to như thế mà nàng ta còn nói nó giả bộ nữa.
“Mẹ Tử Lăng à mẹ Tử Lăng, trên đời này có người nào làm mẹ như ngươi không hả, ta hiểu là ngươi sợ ta trách cứ chuyện ngươi đánh Tử Lăng, nhưng mà ngươi cũng không thể nói là Tử Lăng giả vờ khóc được chứ?”.
Con trai nhà họ Tống bọn họ rất là ngoan, lại có học thức mà, tuyệt đối sẽ không lừa gạt người như vậy.
“Mẹ, người hiểu lầm rồi”.
Trầm Uyển nói.” Con ra tay cũng biết nặng biết nhẹ, đương nhiên là con biết nó đau thật hay đau giả chứ”.
Tống Tử Lăng mếu miệng kêu khóc nói:” Bà nội ơi, con đau lắm, lỗ tai đau, sau lưng cũng đau nữa, hơn nữa lỗ tai con bây giờ còn ù ù đây nè, đến nghe mà còn nghe không rõ lắm nữa đó”.
Thực ra thì lỗ tai của nó cũng không có đau như vậy, nhưng mà nó cũng không thể để bà nội và mọi người sau khi nghe mẹ nó nói vậy rồi nhận ra nó giả bộ được, nên nó mới nói nghiêm trọng quá lên 1 chút.
Lưu thị nghiêm mặt nói:” Ngươi nghe đi, Tử Lăng ngay cả nghe còn không rõ lắm mà ngươi còn nói nó giả vờ nữa”.
Lưu thị này ấy mà, bình thường bà là 1 người vô cùng hiền hòa, nhưng mà đứa cháu trai đích tôn này chính là điểm yếu duy nhất của bà, là đứa bà cưng nhất, cho nên lúc này bà không thể hiền hòa nổi nữa.
“Ây da, Không lẽ lỗ tai bị nhéo đến hỏng luôn rồi, nếu lỡ sau này không thể nghe được nữa thì toi rồi.” Lâm Tình Tuyết vô cùng thức thời lập tức châm dầu vào lửa.
Nghe Lâm Tình Tuyết nói vậy, Lưu thị lại càng xót cháu càng sợ, bà nhìn Trầm Uyển lắc đầu nói:” Mẹ Tử Lăng, ngươi bị mất trí nhớ rồi cũng không muốn làm mẹ nữa sao, con của mình mà cũng không thương xót, lại còn nặng tay như vậy nữa.
Nếu tai của Tử Lăng sau này không thể nghe được nữa thì phải làm sao đây hả?”
Trầm Uyển trong lòng thở dài 1 cái nói:” Mẹ nếu như lo lắng Tử Lăng bị con nhéo tai đến hỏng rồi thì mời đại phu tới xem là được rồi”.
Lưu thị này cũng thật là, chỉ lo hỏi tội nàng mà không hỏi nàng vì sao lại ra tay dạy dỗ Tống Tử Lăng.
Thu Cúc có chút gấp gáp nói thêm vào 1 câu:” Thiếu gia chính là miếng thịt rơi ra từ trên người phu nhân mà sao phu nhân có thể không đau lòng cho được”.
Lưu thị liếc nhìn Trầm Uyển 1 cái nói:” Ta sẽ cho mời đại phu tới xem cho Tử Lăng, để xem người làm mẹ như ngươi hung ác thế nào với miếng thịt rơi từ trên người mình ra đây”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...