Tống Hằng cuối cùng cũng không có đụng vào Lâm Tình Tuyết, chỉ có Lâm Tình Tuyết ôm cánh tay hắn ngủ suốt đêm.
Nhưng mà cả 1 đêm này hắn không ngủ ngon được, cũng không thể nào mà ngủ, trong đầu đều là suy nghĩ về Trầm Uyển cũng như vậy, giống như bạch tuột mà ôm hắn ngủ.
Hôm sau khi Tống Hằng muốn thượng triều sớm, lúc hắn dậy thì Lâm Tình Tuyết cũng dậy theo, giúp hắn chuẩn bị rửa mặt, thay quần áo.
Tống Hằng vừa đi khỏi, nha hoàn thân cận tiểu Sương liền vội vàng cười vừa nói vừa khoác áo ngoài cho Lâm Tình Tuyết còn chưa rửa mặt:” Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư, cuối cùng cũng đã động phòng với tướng quân rồi”.
Nghe vậy, Lâm Tình Tuyết thần sắc biến đổi, giơ tay lên là 1 cái tát rơi xuống trên mặt tiểu Sương.
Đêm qua Tống Hằng cũng không có đụng vào người nàng, tiểu Sương nói mấy lời này làm cho nàng cảm thấy mình như bị cười vào mặt.
Tiểu Sương bị đánh cho choáng váng, nàng ta lấy tay che mặt, ngơ ngác nhìn Lâm Tình Tuyết giây lát rồi lập tức quỳ xuống nói:” Nô tỳ đang chết, nô tỳ không biết mình đã nói sai cái gì rồi? Xin tiểu thư chỉ rõ ạ”.
Nàng ta thật sự không hiểu, mình không đúng chỗ nào.
Tiểu thư cuối cùng đã cùng tướng quân động phòng, đây chính là 1 chuyện đáng mừng mà không phải sao?
Lâm Tình Tuyết nghiêm mặt mắng:” Lăn ra ngoài ngay”.
“Tiểu thư đừng tức giận, nô tỳ đi ngay, đi ngay đây ạ...” Tiểu Sương vội vàng đứng lên, khom người nhanh chân ra ngoài.
Tiểu thư như vậy là sao vậy? Tướng quân cũng đã ngủ lại Phù Vân các, nàng vì sao còn tức giận như vậy, chuyện này thật là kỳ quái mà.
Thế là Tiểu Sương liền đem chuyện Lâm Tình Tuyết phát hỏa nói lại cho Lâm ma ma nghe.
Lâm ma ma ăn mặc chỉnh tề , tắm sơ 1 phen, liền đi đến phòng ngủ của Lâm Tình Tuyết.
Trong phòng, Lâm Tình Tuyết đang ngổi trước bàn trang điểm hậm hực.
Nàng sinh ra xinh đẹp như vậy, dáng người cũng rất đầy đặn, vì sao phu quân lại không đụng vào mình chứ?
“Bây giờ vẫn còn sớm, tiểu thư sao không ngủ thêm 1 lát đi?” Lâm ma ma đi vào phòng nói
Lâm Tình Tuyết không để ý tới bà, vẫn nhìn vào khuôn mặt như hoa như ngọc trong gương như cũ.
Lâm ma ma thấy trên giường còn loạn, liền đi tới bên giường dọn dẹp xử lý chăn nệm.
Bà nhấc chăn mền lên, thấy trên đệm giường hoàn toàn sạch sẽ, trong nháy mắt đã hiểu ra chuyện gì.
“Con ả...!tiện nhân kia thật đúng là có chút thủ đoạn , vậy mà có thể làm cho tướng quân ngủ lại Phù Vân các nhưng cũng không động vào tiểu thư nữa”.
Bà đem hết tất cả mọi chuện đều quy kết công trạng cho Trầm Uyển, cho rằng nàng sử dụng thủ đoạn thật tốt, mới khiến cho Tống Hằng không động vào Lâm Tình Tuyết.
“Ma ma...”.
Lâm Tình Tuyết quay đầu lại nhìn Lâm ma ma, đôi mắt hạnh ửng đỏ rưng rưng nước mắt,” Ta cảm thấy thật là quá khuất nhục mà”.
Nàng gả vào phủ tướng quân cũng hơn nửa tháng rồi, mà vẫn còn chưa thể động phòng với phu quân.
Phu quân coi như là đã ngủ lại, nhưng cũng không động vào người nàng 1 chút, nàng thật sự cảm thấy thật nhục nhã, thật mất mặt.
Nếu như người ngoài mà biết, phu quân ngủ lại nhưng không động vào nàng, đương nhiên sẽ chê cười nàng chết mất, đặc biệt là con ả tiện nhân kia.
Lâm ma ma thở dài 1 hơi, buông chăn mền trong tay xuống, đi ra phía trước, ôm đầu Lâm Tình Tuyết vào ngực mình.
Đau lòng nói:” Tiểu thư đừng có khổ sở nữa, tướng quân cuối cùng rồi sẽ có 1 ngày động phòng với người mà”.
“Cuối cùng sẽ có 1 ngày, cuối cùng sẽ có 1 ngày đó là ngày nào chứ?” Lâm Tình tuyết oán hận nói.
Thật không biết ả nhà quê kia đến cùng là dùng cái thuật gì quyến rũ tướng quân, vậy mà làm cho tướng quân ở chỗ này của ta làm Liễu Hạ Huệ?”
Lâm Tình Tuyết cho rằng, Tống Hằng không có lý do không động vào nàng như vậy, nếu thật phải nói ra 1 lý do, thì đó chính là ả tiện nhân trong viện Thu Thạch kia sử dụng thủ đoạn thôi.
“Ma ma, người nói ả tiện nhân kia có thật là mất trí nhớ không?” Nàng đối với chuyện ả tiện nhân kia có thật mất trí nhớ không rất hoài nghi.
Lâm ma ma suy nghĩ 1 chút nói:” Nói thật thì nô tỳ cảm thấy ả tiện nhân kia có thể cũng không bị mất trí nhớ, ả ta nói không chừng là vì để tướng quân thương tiếc mình, làm cho tướng quân cảm thấy thẹn với ả trong lòng, mới cố ý giả vờ mất trí nhớ”.
“Ả tiện nhân này tâm cơ thật là sâu mà”.
Lâm Tình Tuyết cắn chặt răng, không nghĩ tới ả tiện nhân nhìn vụng về, không có chút thủ đoạn nào, lại có thể tâm cơ như thế.
“Đúng vậy, ả giả vờ mất trí nhớ có lẽ không chỉ vì để phu quân thấy thẹn trong lòng, càng là để trốn tranh chỉ trích.
Dù sao thì trong ngày thành thân của ta và phu nhân lại nhảy xuống hồ tự sát, không những làm phu quân khó xử, càng là như đánh vào mặt hoàng thượng.
Ả giả vờ mất trí nhớ, tất cả mọi người đều không nỡ chỉ trích ả, đây chính là 1 tên trúng 2 đích mà!” Nàng như thế nào tới hôm nay mới hiểu ra chuyện này chứ?
Lâm ma ma gật đầu phụ họa nói:” Tiểu thư đoán ra được cũng đã không tệ rồi”.
Lâm thị này mặc dù gật đầu phụ họa, nhưng mà cũng không đồng ý với suy luận của tiểu thư nhà mình.
Ả tiện nhân kia giả mất trí nhớ, tuyệt đối không phải vì để trốn tránh chỉ trích.
Toàn bộ cả phủ tướng quân sợ là chỉ có mình biết, ả tiện nhân kia cũng không phải là nhảy hồ tự sát.
“Không được, ta nhất định phải tìm cách vạch trần ả ta, không thể để cho phu quân bị ả che mắt được”.
Chỉ có điều nàng đối với quá khứ của ả tiện nhân kia cũng không biết rõ, nên làm thế nào để vạch trần ả ta đây? Lâm Tình Tuyết cảm thấy đây đúng là 1 vấn đề khó.
“ Ách xì, ách xì...” Vừa thức dậy Trầm Uyển liên tục hắt xì 2 cái, nàng vuốt vuốt cái mũi có chút ngứa ngứa, nhỏ giọng thì thầm:” Ai đang mắng ta vậy?”
Nàng xuống giường, khoác lên áo ngoài rồi mở cửa phòng ra, hít 1 hơi thật sâu.
Không khí buổi sáng rất trong lành, xen lẫn chút hương hoa và mùi cỏ cây nhàn nhạt.
Ở đây không có nhà cao tầng, không có khói xe thời hiện đại, chất lượng không khí vô cùng tốt.
Hôm nay thời tiết cũng rất đẹp, nàng quyết định sau khi ăn sáng xong thì đi dạo 1 vòng trong vườn.
Mấy hôm nay nàng vẫn luôn ở trong viện với Thu Cúc may đồ, cũng không có đi ra ngoài dạo trong vườn.
Thu Cúc thấy nàng đã dậy, liền vội mang nước nóng tới cho nàng rửa mặt.
Rửa mặt xong, Thu Cúc vốn định chải tóc cho nàng, nhưng nàng lại thấy bụng đói quá, nên bảo Thu Cúc đi làm đồ ăn trước, mình sẽ tự chải tóc.
Bởi vì trước đây nguyên chủ cũng tự chải tóc, nên Thu Cúc cũng không có ý kiến gì, đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...