Lúc nàng đã sắp không chịu nổi rồi, thì Tống Hằng cuối cùng cũng mở cửa phòng tắm đi ra.
Lâm Tình Tuyết vôi giả vờ không biết hắn đi ra tới, vô cùng chuyên chú vào tập thơ trên tay.
Tống Hằng ăn mặc chỉnh tề, đi đến bên cạnh cái bàn tròn, rót cho mình 1 ly trà.
Thấy hắn đi ra cũng không nhìn mình mà tự ngồi xuống bàn uống trà, Lâm Tình Tuyết có chút nhịn không được.
“Phu quân tắm xong rồi sao?” Nàng nhịn không được mà lên tiếng, hỏi 1 câu dù đã biết rõ ràng mà vẫn cố hỏi.
“Ừ” Tống Hằng cầm ly trà lên gật đầu 1 cái, cũng không quay đầu lại nhìn nàng.
Lâm Tình Tuyết làm mềm dịu giọng nói:” Phu quân uống trà xong thì nhanh đến đây lên giường đi! Ban đêm lạnh, cũng đừng để bị cảm”.
Nghe vậy, Tống Hằng uống xong trà trong ly, để ly trà xuống bàn rồi đứng dậy đi tới chỗ Lâm Tình Tuyết.
Thấy nàng cả bờ vai cùng bắp chân đều lộ ra ngoài, hắn hơi không thể chấp nhận cau mày lại.
Hắn cũng không phải tên ngốc, cũng không phải con nít , tự nhiên là biết nàng chính là đang dụ dỗ mình.
Nàng vốn là cô nương có gia giáo có học thức, hơn nữa còn là tiểu thư khuê các, làm như thế này thật là có chút lỗ mãng.
Nhưng mà nàng làm như vậy có lẽ cũng chỉ vì muốn làm cho hắn vui thôi.
Hắn tin là con gái của Lâm phó tướng tuyệt không phải dạng người càn rỡ lỗ mãng được.
Thấy Tống Hằng đang nhìn mình, mặt Lâm Tình Tuyết không khỏi có chút nóng ran, trong lòng vừa chờ mong vừa có chút khẩn trương.
“Nàng còn muốn xem sách à?” Tống Hằng đứng ở bên cạnh giường hỏi.
“Không xem nữa”.
Noi rồi nàng khép sách lại, đặt lên cái bàn nhỏ kê cạnh giường
“Vậy thì đi ngủ thôi!”
“Được rồi”Lâm Tình Tuyết nuốt 1 ngụm nước bọt, xê dịch người qua 1 chút chừa chỗ cho Tống Hằng .
Tống Hằng thổi tắt ngọn nến trên đế chân cao đặt trên bàn nhỏ, nháy mắt trong phòng trở nên tối đen, hắn lên giường nằm xuống cạnh Lâm Tình Tuyết.
Lâm Tình Tuyết nằm trên giường cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người nằm bên cạnh truyền tới, không khỏi có chút khẩn trương, bắt đầu thấp thỏm không yên, tim cũng đập nhanh hơn 1 chút, hô hấp cũng có chút gấp gáp hơn.
Bởi vì trong phòng vô cùng yên tĩnh, nàng cũng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim và hơi thở của chính mình nữa.
Hai tay nàng đặt trên bụng, nắm chặt lại thành nắm, khẩn trương chờ đợi.
Ma ma mặc dù có nói qua ở trên giường không thể quá cứng nhắc, phải lả lơi 1 chút mới được, nhưng mà lại không có nói là nàng có chủ động hay không.
Nếu như nàng chủ động, phu quân chắc sẽ cảm thấy nàng lỗ mãng phóng đãng mất.
Một khắc đồng hồ trôi qua, 2 khắc đồng hồ trôi qua, người nằm bên cạnh cũng không có chút động tĩnh nào, Lâm Tình Tuyết không khỏi có chút gấp gáp.
Không lẽ hôm nay phu quân định không động vào nàng, cứ vậy mà ngủ chay sao?”
Nàng trở mình, định đưa tay thăm dò gác lên hông Tống Hằng.
Tống Hằng cũng chưa có ngủ, nhưng mà hắn cũng không nhúc nhích, cũng không lấy tay nàng ra.
Qua 1 lúc lâu, thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Tình Tuyết liền nhỏ giọng hỏi thăm:” Phu quân, người đã ngủ chưa?”
Tống Hằng trả lời:” Chưa”.
Không ngủ, vậy vì sao còn không đụng vào ta? Lâm Tình Tuyết yên lặng hỏi lại trong lòng.
“Phu quân, hôm nay chàng có thể ngủ lại Phù Vân các, thiếp thân rất vui.
Bởi vì...như vậy thì mới không có người nói sau lưng là phu quân bất đắc dĩ mới cưới thiếp”.
Nàng quyết định thay đổi chút sách lược.
Có người nói như vậy sao? Nói thât thì chính xác là hắn bởi vì bất đắc dĩ mới cưới nàng mà.
Không chờ hắn nói gì, Lâm Tình Tuyết lại nói:”Phu quân không biết thôi, người trong phủ đều nghị luận thiếp sau lưng.
Bọn họ nói nếu không phải bất đắc dĩ, phu quân cũng sẽ không cưới thiếp, nếu không thì cũng không thấy phu quân không đến ngủ ở Phù Vân các như vậy.
Còn nói là sau sinh nhật của thiếp chắc phải đổi gối trong phòng thành gối đơn thôi, cho nên hôm nay phu quân cho thể ngủ lại đây, thiếp thân thật sự rất là vui.
Thiếp thân biết, phu quân cùng tỷ tỷ phu thê tình thâm, coi như, phu quân vĩnh viễn không động vào thiếp đi nữa thì cũng không sao.Chỉ cần phu quân thỉnh thoảng đến Phù Vân các ngủ lại là được rồi.
Cho dù...”Giọng của nàng bỗng trở nên nghẹn ngào.
“Hic hic...” Nàng hít mũi 1 cái rồi nói tiếp:” cho dù là để cho thiếp thủ thân cả 1 cả đời như vậy mà sống, cũng được nữa”.
Nói xong, nàng liền thấp giọng nức nở.
Nghe xong những lời này của nàng, còn cả tiếng nức nở , Tống Hằng không khỏi thấy trong lòng mềm nhũn.
Mặc dù là cưới nàng quá gấp cũng quá bất đắc dĩ, nhưng mà nàng cũng không có làm sai cái gì mà? Nàng chẳng qua chỉ là quá hiếu thảo, không muốn làm trái nguyện vọng của cha thôi.
Hắn nhịn không được mở miệng nói:” Ai nói là sẽ để nàng thủ thân sống cô đơn cả đời chứ, nàng đừng co suy nghĩ lung tung nữa”.
Đương nhiên là đã cưới nàng vào cửa rồi, hắn cũng không thể làm chuyện như vậy được, nhưng mà vừa nghĩ tới cùng nàng làm chuyện vợ chồng thì trong lòng hắn cứ có 1 chút bài xích như cũ.
Nghe vậy, Lâm Tình Tuyết ôm lấy eo Tống Hằng, thân thể mềm mại cũng dán sát vào.
Giả vờ rất cảm động nói:” Có câu nói này của phu quan cũng đã đủ rồi”.
Cảm nhận được sự mềm mại của Lâm Tình Tuyết, Tống Hằng không khỏi cảm thấy cái tay có chút nóng lên, hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng mà lại không thể được, bởi vì làm vậy sẽ tổn thương nàng mất.
“Đúng rồi, ngày mai phu quân hãy ngủ lại viện của tỷ tỷ đi nha! Để tránh cho tỷ tỷ không vui”.
Lâm Tình Tuyết ra vẻ độ lượng nói.
Aizz....Tống Hằng âm thầm thở dài trong lòng 1 cái, nàng sao lại rộng lượng như vậy, lương thiện như vậy, sao lại vì người khác mà suy nghĩ như vậy chứ.
Cô nương tốt như vậy, hắn sao có thể làm cho nàng tổn thương được! Sao có thể ủy khuất nàng được chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...