Trong mắt Lưu thị, mặc dù Trầm Uyển là 1 con dâu rất tốt rồi, nhưng Lâm Tình Tuyết cũng là 1 con dâu tốt không kém.
Hơn nữa Lâm Tình Tuyết vốn là 1 tiểu thư khuê các, đối với bà cũng rất hiếu kính, bà cũng cũng muốn để cho nàng ta chịu ủy khuất.
Tống Hằng không nghĩ tới mẹ hắn giữ hắn lại là để nói chuyện này.
Lúc trước, Uyển nhi vẫn luôn hôn mê không tỉnh, hắn vừa hối hận vừa thấy xấu hổ nên không có tâm tư đến phòng của Lâm Tình Tuyết.
Chỉ cần ngồi cùng ăn sáng với Tình Tuyết thôi thì trong lòng hắn cũng đã cảm thấy có lỗi với Uyển nhi rồi.
Bây giờ Uyển nhi đã tỉnh lại, nhưng mà nàng cũng vừa mới tỉnh lại thôi.
Hắn chỉ muốn chăm sóc nàng thật tốt, không muốn nàng vì mình và Tình Tuyết thân cận mà bị kích thích rồi có thể làm ra những chuyện điên rồ nữa.
“Vẫn nên đợi thêm 1 khoảng thời gian nữa đi ạ!Dù sao thì Uyển nhi cũng chỉ vừa mới tỉnh lại không bao lâu, con sợ nàng bị kích thích rồi lại nghĩ quẩn nữa”.
Tống Hằng nói thật suy nghĩ trong lòng mình ra.
Lưu thị suy nghĩ 1 chút nói:” Ta thấy nó bây giờ nhìn thấy Tình Tuyết cũng không còn không vui nữa, nó bây giờ mắc chứng mất trí nhớ rồi,cũng đã quên những chuyện trước kia rồi, nói không chừng có thể hiểu ra, chắc là sẽ không lại làm chuyện điên rồ nữa đâu”.
Bà có thể cảm nhận được, đứa con dâu này không giống như trước đây nữa, chắc là sẽ không nghĩ quẩn như trước đây nữa.
Nghe vậy Tống Hằng trầm mặc 1 lúc rồi mở miệng:” Bất kể thế nào thì vẫn nên chờ thêm 1 chút thời gian nữa ạ”.
Con trai cũng đã nói như vậy rồi,Lưu thị cũng không tiện thuyết phục thêm nữa, chỉ nói:” Cũng đừng để nó chờ quá lâu, con nếu vẫn không tới phòng của Tình Tuyết, hạ nhân trong phủ lời ong tiếng ve không nói, chỉ sợ nó suy nghĩ lung tung.
Chúng ta cũng đã cưới nó vào cửa rồi, cũng không thể ủy khuất người ta, dù sao thì cha của nó còn là ân nhân cứu mạng của con nữa.”
Tống Hằng cảm thấy có chút nhức đầu, tùy tiên gật đầu 1 cái, nói có chút qua loa:” Con sẽ không đâu”.
Tại Phù Vân các.
Trong căn phòng cạnh phòng ngủ, Lâm Tình Tuyết người không mảnh vải đang ngâm mình trong bồn tắm được rải đầy cánh hoa hồng.
Tóc đen như mực tán loạn trong nước, da thịt trắng như tuyết, lấp ló vòng 1 trắng hồng rất là động lòng người.
“Tiểu thư, lão nô thêm cho người ít nước nóng nữa”.
Nhũ mẫu của Lâm Tình Tuyết Lâm thị xách vào 1 thùng nước nóng, rót vào bồn tắm.
“Cám ơn ma ma”.
Lâm Tình Tuyết cười nói cám ơn.
Lâm thị cầm lấy cái khăn vài vắt trên bồn tắm, lau sau lưng cho Lâm Tình Tuyết, nói:” Tiểu thư của chúng ta thật là đẹp mà, chờ cho tướng quân nếm trải qua tiểu thư rồi thì đương nhiên sẽ không quay lại phòng của ả tiện nhân kia nữa a”.
Theo sự nhận định của bà ta thì Tống tướng quân còn có thể ngủ được với ả tiện nhân kia, hoàn toàn là bởi vì người chưa từng ngủ qua với tiểu thư thôi.
Đàn ông chính là như vậy đó, đã ăn được đồ ngon rồi thì tự nhiên sẽ không ăn đồ kém hơn nữa.
Lâm Tình Tuyết xấu hổ cúi đầu, gắt giọng nói:” Ma ma người nói lung tung cái gì đấy!”
Lời này của ma ma cũng thật là làm cho người ta ngại ngùng bối rối mà.
Nhưng mà nàng cũng có tự tin, chỉ cần phu quân động phòng với mình rồi, tự nhiên là sẽ không them chạm vào ả tiện nhân kia nữa.Ả tiện nhân kia vừa già, vừa xấu, trước sau lép kẹp, cả người không tới 2 lạng thịt nữa, đương nhiên là không thể so sánh được với nàng rồi.
Lâm thị cười nói:” Ma ma đâu có nói lung tung đâu, chỉ cần qua đêm nay rồi, vậy thì Tống tướng quân chắc chắn bị tiểu thư nắm trong tay rồi”.
Bà già họ Lưu kia hôm nay đem chuyện động phòng của tiểu thư và Tống tướng quân nói ra rồi, vậy thì Tống tướng quân đêm nay ắt phải tới đây rồi.
Lâm Tình Tuyết đỏ mặt, cắn môi cười, nàng mặc dù không nói gì nhưng nàng cũng nghĩ giống như Lâm thị vậy.
“Lúc này cũng không còn sớm nữa, phu quân chắc cũng nên tới rồi a!”
“Là nên tới chứ, để ta bảo nha hoàn ra ngoài canh chừng, nếu thấy tướng quân tới liền thông báo ngay”.
Nói xong Lâm thị bỏ cái khăn trong tay xuống, đi ra ngoài.
Lâm Tình Tuyết tắm xong, mặc vào 1 cái yếm màu hồng, bên ngoài khoác lên 1 cái cáo choàng dài bằng lụa mỏng hồng nhạt, lại mặc thêm 1 cái váy hồng lụa, cả người nhìn vô cùng kiều mị.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, để cho nha hoàn lau tóc ướt
“Tiểu thư đêm nay thật là đẹp mà”.
Sương Sương vừa lau tóc vừa nhìn tiểu thư trong gương đồng nói.
Đều nói là nữa nhân làm đẹp là cho tri kỷ ngắm, tiểu thư tối nay ăn mặc như vậy, chắc hẳn là vì tướng quân rồi.
Xem ra tướng quân tối nay là muốn đến Phù Vân các ngủ lại rồi.
Tiểu thư thành thân với tướng quân cũng hơn tháng rồi, thế mà tướng quân này kể từ đêm thành thân chỉ ở lại Phù Vân các 2 canh giờ rồi thôi cho tới nay.
Đêm tân hôn của tiểu thư đều bị đại phu nhân không biết phải trái kia làm hỏng hết.
Tướng quân vẫn luôn không qua đêm tại Phù Vân các, trong lòng bọn nha hoàn đều thấy bất bình thay cho tiểu thư đây này!
Trong viện của Lâm Tình Tuyết có 4 nha hoàn hầu hạ, có 3 người là mang đến từ Lâm gia, Sương Sương này chính là 1 trong 3 người đó, còn lại 2 người nữa 1 người gọi là tiểu Vân, 1 người là tiểu Dạ
Lâm Tình Tuyết vui vẻ cười nói:” Ngươi chỉ biết nịnh”.
“Nô tỳ cũng không phải nịnh đâu, nô tỳ chỉ là nói thật mà thôi”.
Tiểu Sương này hầu hạ bên cạnh Lâm Tình Tuyết 5, 6 năm rồi.
Đương nhiên biết sở thích của nàng, cho nên luôn biết chọn lời nàng thích nghe mà nói.
Lau khô tóc xong, Lâm Tình Tuyết liền ngồi lên giường mà chờ, đợi cả nửa canh giờ cũng không thấy bên ngoài có động tĩnh gì.
Nàng không khỏi có chút nóng nảy, liền sai 1 nha hoàn ra ngoài nghe ngóng xem giờ này tướng quân đang ở đâu rồi? Sao còn chưa tới?
Không đi nghe ngóng còn tốt, chuyến này nghe ngóng về xong, Lâm Tình Tuyết liền tức giận xém lật cả bàn.
Bởi vì nha hoàn ra ngoài nghe ngóng hỏi thăm trở về báo, Tống Hằng sau khi rời viện của Lưu thị liền trực tiếp đến viện Thu Thạch rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...