Nghe con gái nói như vậy, Tống Hằng vừa gắp 1 miếng thịt gà bỏ vào chén Trầm Uyển không khỏi nghiêng đầu nhìn qua Lâm Tình Tuyết 1 chút.
Lâm Tình Tuyết vội lắc đầu nói:
“Phu quân gắp thức ăn cho tỷ tỷ là được rồi, không cần lo cho ta đâu”.
Câu” không cần lo cho ta đâu” nàng nói ra rất nhẹ nhưng nghe qua có chút chua xót thê lương.
“Nàng cũng ăn nhiều 1 chút đi” Tống Hằng do dự 1 chút, cũng gắp 1 ít cà tím thịt băm bỏ vào chén của nàng ta.
“Cám ơn phu quân”.
Lâm Tình Tuyết ngẩng đầu cười nói cám ơn với Tống Hằng, nụ cười kia như mặt trời tháng 3 vậy, vô cùng rực rỡ chói mắt.
Thấy nàng vui vẻ như vậy chỉ vì mình gắp cho 1 đũa thức ăn, Tống Hằng không khỏi cũng cười cười với nàng.
Trầm Uyển yên lặng ăn cơm, hoàn toàn không thèm để ý chuyện tương tác của Tống Hằng và Lâm Tình Tuyết.
Ăn cơm xong, người 1 nhà ngồi uống trà ăn điểm tâm, nói chuyện cùng Lưu thị 1 lúc.
Nói được 1 lúc, Lâm Tình Tuyết nhớ tới chuyện hôm qua Lưu thị nói, liền nhìn Tống Hằng ôn nhu nói:
“Phu quân này, ta có 1 chuyện muốn nói với người”
“Chuyện gì vậy?” Tống Hằng hỏi.
Lâm Tình Tuyết khóe miệng cười yếu ớt nói:
“Phu quân thường đi đại bản doanh, có khi quá bận rộn mà tối cũng không về nhà.
Sau này những lúc phu quân ban đêm không thể về nhà, vẫn mong chàng cho người trở về nhà báo 1 tiếng, như vậy thì ta và mẹ cũng có thể yên tâm 1 chút”.
Nghe vậy khóe miệng Trầm Uyển không khỏi hơi cong cong, lời này của nàng ta nghe như trong phủ này chỉ có nàng ta và Lưu thị là đang lo lắng cho Tống Hằng thôi vậy.
Nhưng mà nàng ta nói cũng không sai a, 2 đứa bạch nhãn lang không tim không phổi kia, căn bản cũng chả biết lo lắng cho ông già bọn nó đâu, cũng sẽ không nghĩ tới cha bọn nó tối không về nhà thì không biết có chuyện gì xảy ra hay không đâu.
Còn có mình nữa, căn bản cũng không đi lo lắng cho cái đồ móng heo lớn đó rồi.
“Là ta sơ sót rồi, sau này nếu không về nhà, ta chắc chắn sẽ sai người về báo 1 tiếng”.
Hắn không về cũng nên cho người về nhà báo 1 tiếng mới đúng.
Thật sự là không nên để mẹ già trong nhà cùng vợ con lo lắng.
Lưu thi hết sức hài lòng gật đầu cười nói:
“Như vậy đương nhiên là tốt nhất rồi.
Thôi được rồi, các con cũng về nghỉ ngơi trước đi a!”
Được Lưu thị cho phép mọi người trở về, mọi người đều đứng lên.
Lưu thị nhìn con trai đứng lên nói:
“Hằng nhi, con ở lại đây 1 chút, mẹ có mấy lời muốn nói với con”.
Trầm Uyển quét mắt nhìn Tống Hằng, thi lễ với Lưu thị rồi liền quay người dẫn Thu Cúc rời đi.
“Con dâu xin cáo lui”.
Lâm Tình Tuyết thi lễ với Lưu thị, thẹn thùng nhìn Tống Hằng 1 cái, rồi cùng Tống Tử Ngọc và Tống Tử Lăng rời đi.
Trầm Uyển cùng Thu Cúc ra khỏi viện của Lưu thị, đang muốn trở về viện của mình, Lâm Tình Tuyết ở đằng sau gọi nàng lại.
“Tỷ tỷ chờ ta 1 chút”
Trầm Uyển vốn không muốn nói chuyện với nàng ta, nhưng mà phép lịch sự nên vẫn dừng bước lại, xoay người nhìn nàng ta nói:
“Muội muội có việc gì à?”
Lâm Tình Tuyết đi lên phía trước, Tống Tử Lăng cùng Tống Tử Ngọc theo phía sau.
Nàng ta ngửa đầu cười nói:
“ Muội chỉ là muốn hỏi tỷ 1 chút xem tỷ có biết mẹ gọi phu quân lại là muốn nói gì không?”
Bởi vì Trầm Uyển cao hơn Lâm Tình Tuyết nửa cái đầu, cho nên lúc nàng ta nhìn Trầm Uyển đều phải ngước lên.
Trầm Uyển trả lời trực tiếp:” Không biết”.
Bà mẹ chồng muốn nói cái gì với móng heo lớn , nàng làm sao mà biết chứ!
“A, thì ra là tỷ tỷ cũng không biết! Ta còn tưởng tỷ sẽ biết chứ! Tỷ cảm thấy mẹ sẽ nói cái gì với phu quân vậy ha? Lâm Tình Tuyết lại hỏi.
Con nhỏ này chẳng lẽ bị ngu sao ta? Mình đã nói là không biết rồi, mà còn tới hỏi nữa.
Ngược lại nàng cảm thấy mình là đứa đần rồi.
“Ngươi cảm thấy mẹ sẽ nói cái gì với hắn hả?” Trầm Uyển trong lòng trợn trắng mắt hỏi lại
Lâm Tình Tuyết hình như có chút xấu hổ cúi đầu nói:” Muội cũng không biết nữa”
Thật ra, mẹ giữ phu quân lại nói chuyện riêng gì, nàng ta là biết thật.
Nàng ta hôm nay lúc làm việc trong nhà với Vương ma ma hầu hạ bên cạnh mẹ, có nói ra nói vào chút chuyện, trong lúc vô tình nàng ta tiết lộ chuyện mình cùng phu quân vẫn chưa động phòng cho Vương ma ma nghe.
Bây giờ mẹ giữ phu quân lại nói chuyện riêng, hẳn là muốn nói chuyện động phòng cảu nàng ta và phu quân rồi.
Bệnh tâm thần mà!Trầm Uyển ngẩng đầu nhìn trời 1 cái trong lòng xem thường, không có ý định tiếp tục nói chuyện với cái đứa ngu ngốc này nữa, bởi vì...như vậy sẽ kéotrí thông minh của nàng xuống thấp mất.
Nàng không nói gì nữa, trực tiếp xoay người đi
“Mẹ sao lại vậy chứ? Nhị nương còn đang nói chuyện với mẹ mà, mẹ cứ vậy mà đi sao”.
Tống Tử Ngọc nhìn bóng lưng Trầm Uyển rời đi nhíu mày nói.
Lâm Tình Tuyết vỗ vỗ tay Tống Tử Ngọc ôn nhu nói:
“Không sao cả, ta không ngại mà.
Cho dù là mắc chứng mất trí nhớ, trong lòng tỷ tỷ có lẽ còn oán hận ta”
Tống Tử Ngọc nắm lấy tay Lâm Tình Tuyết nói:
“Bà ấy có oán ai cũng không nên oán người”
Lâm Tình Tuyết cười nói:
“Được rồi, không nói nữa, đi về nghỉ sớm đi nào”.
Đêm nay, phu quân ắt hẳn sẽ bắt đầu đến Phù Vân các của nàng rồi, cho nên nàng phải sớm trở về chuẩn bị thật tốt.
Người đi cả rồi, trong sảnh chỉ còn lại Tống Hằng và Lưu thị
“Hằng nhi, con lại đây ngồi đi”.
Lưu thị vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình mà nói.
Tống Hằng đi qua, ngồi xuống bên cạnh bà.
Lưu thị trong lòng xoay chuyển 1 hồi, mới mở miệng hỏi:” Hằng nhi à, con cùng Tình Tuyết thành thân đã bao lâu rồi ha?”
Tống Hằng tính thời gian 1 chút trả lời:” Chắc hơn 1 tháng ạ, mẹ hỏi cái này làm gì vậy?”
Lưu thị nói:” Hơn 1 tháng rồi , tháng trước mẹ của Tử Lăng xảy ra chuyện, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, con không đến phòng của Tình Tuyết thì cũng cho qua đi, nhưng bây giờ mẹ của Tử Lăng đã tỉnh lại rồi, con nếu vẫn không đến phòng của Tình Tuyết thì cũng có chút khó ăn nói đó”.
Người thì cũng đã cưới về rồi, cũng không thể bỏ mặc người ta được.
Hắn vẫn luôn không cùng phòng với Tình Tuyết, chắc trong lòng con bé thấy chua xót lắm, khó chịu lắm đây!Nếu không phải Vương ma ma nói cho bà biết, thì bà đã không hay biết có chuyện này rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...