Tướng Quân Phu Nhân Chọc Không Được- Trầm Uyển Tống Hằng


“Khụ khụ..” Mộ Dung ly ho 2 tiếng rồi nói:” Thật là đáng tiếc mà, tôi còn đang muốn cảm tạ ơn cứu mạng trực tiếp với nàng nữa”
Ơn cứu mạng này, hắn chẳng những nên cảm tạ trực tiếp mà còn phải mang lễ lớn đến nhà bái tạ mới đúng.
Thế nhưng bây giờ vị phu nhân này làm việc tốt mà không để lại danh tính, giờ hắn có muốn tới nhà cảm tạ cũng không được rồi.
“Có gì mà tiếc nuối chứ, nàng ấy môi kề môi thổi khí cho ngươi, các người gặp nhau cũng khá ngại ngùng, còn không bằng sau này không nên gặp nhau thì hơn đó”.

Tề Diễn nói xong ngừng lại 1 chút rồi tiếp:” Hơn nữa, nàng là phụ nữ đã có chồng, nếu chuyện nàng môi kề môi thổi khí cho đàn ông khác truyền tới tai nhà chồng nàng, chỉ sợ nàng sẽ gặp 1 ít chỉ trích không đáng.

Chắc hẳn là nàng cũng không muốn như vậy nên mới không nói ra tên tuổi của mình”.
“Thì ra là vậy”.

Nếu như hắn thật sự biết nhà của nàng mà tới bái tạ, ngược lại là hại nàng rồi.
“Được rồi, ngươi cũng đã tỉnh lại rồi, vậy thì đi về nhanh đi! Ta cũng không muốn giữ ngươi lại ăn cơm chiều đâu”.
Nghe vậy Mộ Dung Ly cong môi cười rồi lại nằm xuống.
“ Cả người ta còn yếu lắm, hôm nay sợ là không về được rồi”.
“Ngươi...” Tề Diễn chỉ Mộ Dung Ly đang nằm trên giường cả buổi cũng không nói được câu gì.
“Cái đồ mặt dày”.Tề Diễn bỏ lại 4 chữ rồi đi ra khỏi phòng.

Thấy Mộ Thanh đang đứng ở cửa, tiện thể nói:” Ngươi đi theo ta”

Mộ Thanh mặc dù không biết Tề Diễn gọi hắn đi làm gì nhưng cũng đi theo.
Tề Diễn gọi Mộ Thanh đi cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn dạy cho hắn cách cấp cứu hồi phục tim phổi.

Như vậy thì sau này nếu Mộ Dung Ly có gặp tình huống như hôm nay thì bọn hắn cũng kịp thời cứu chữa.
Chủ tớ 2 người Trầm Uyển sau khi rời khỏi Tế Thế đường, liền đi thẳng hướng về phủ Trấn Bắc tướng quân mà đi.
“Phu nhân nè, Tiểu thần y là cũng thật là hào phóng ha, tặng cho người nhiều bách hoa ngọc lộ hoàn với bạch tuyết lộ như vậy luôn”.

Tất cả này cũng giá trị hơn 2000 lượng bạc chứ không ít đâu.

Thu Cúc cả đời còn chưa được thấy nhiều bạc như vậy bao giờ đâu.
Trầm Uyển chỉ gật đầu 1 cái cũng không nói lời nào, Tề Diễn này đúng thật là hào phóng.

Nhưng mà so vơi mạng người thì những vật ngoài thân này tính là cái gì đâu.
Thu Cúc lại nói:” Phu nhân người đây gọi là người tốt được đền đáp đó”.
Phu nhân nhà nàng hôm nay cứu được Mộ Dung thế tử, còn đem phương pháp cấp cứu hồi phục tim phổi dạy cho Tề tiểu thần y nữa, phu nhân nhà mình thật đúng là 1 người cực tốt, thiên đại hảo nhân mà.
Trầm Uyển chợt nhớ ra, nghiêng đầu nhìn Thu Cúc nói:” Chuyện hôm nay, sau khi hồi phủ bất luận là ai cũng không được tiết lộ có biết không”.
“Dạ”.

Thu Cúc gật đầu nói:” Nô tỳ hiểu ạ, phu nhân người cứ yên tâm”
Nàng cũng biết nặng nhẹ, cho dù có bị đánh cũng không nói ra chuyện này.
“Nhưng mà phu nhân, phương pháp cấp cứu kia là người học được ở đâu vậy ạ?”.

Thu Cúc cũng hết sức tò mò nên hỏi.

Cái phương pháp cấp cứu kia ngay cả Tề thần y cũng chưa hề nghe nói, không biết tới, vậy phu nhân là học được từ đâu?
“Chuyện này kể ra cũng dài lắm”.

Tiếp sau đó là Trần Uyển trổ tài bịa chuyện:” Cái này là được truyền từ tổ tiên của dòng họ nhà ta xuống, người ta ta ai cũng biết.

Nhưng cũng bởi vì phương pháp thổi khí này, có chút không hợp thuần phong mỹ tục, cho nên tổ tiên có lưu lại tổ huấn, không cho phép chúng ta dùng phương pháp cứu người này trước mặt người khác.

Hôm nay nếu không phải vì thấy thế tử kia còn trẻ như vậy, nếu chết đi thì quá đáng tiếc, ta cũng sẽ không muốn vi phạm tổ huấn đâu”.
“Thì ra là như vậy, nhưng mà lúc phu nhân người cứu người, nô tỳ lại cảm thấy người không hề đồi phong bại tục, ngược lại nô tỳ thấy người vô cùng vĩ đại, thánh thiện á”.


Không chỉ có nàng, tất cả những người có mặt trong tiệm thuốc hôm nay chắc là cũng cảm thấy như vậy.
Vĩ đại? Thánh thiện á? Tiểu nha đầu này đúng là biết dùng từ mà.
“Nhưng mà phu nhân, người không phải là mắc chứng mắt trí nhớ sao ạ?” Thu Cúc ngẩng đầu nhìn phu nhân nhà mình.
Trầm Uyển khóe miệng giật 1 cái, nàng chỉ là bịa chút chuyện lấp liếm, lại quên mất chuyện giả vờ mất trí.

Nhưng nàng cũng không hoảng loạn, bình tĩnh phát huy khả năng của mình.
Nàng xoa nắn huyệt thái dương nói:” Ta cũng không rõ lắm, tự nhiên lúc đó lại nhớ ra chuyện này”.
“Àh” Thu Cúc gật đầu 1 cái, lại hỏi:” Những cái khác phu nhân có nhớ ra gì không?”
Trầm Uyển lắc đầu, mặt hơi thất vọng nói:” Chỉ mới nhớ ra cái này, những chuyện khác thì không nhớ được”.
Thấy nàng bỗng nhiên cảm xúc trầm xuống, Thu Cúc nghĩ là nàng vì không nhớ ra chuyện trước kia mà buồn liền vội vàng lên tiếng an ủi:” Không sao đâu phu nhân, nếu phu nhân đã có thể nhớ lại chuyện này, nói không chừng những chuyện khác từ từ sẽ nhớ ra thôi mà”.
“Ừm” Trầm Uyển nhếch môi gật đầu 1 cái, biểu lộ cảm xúc vẫn buồn buồn như cũ.
Hai khắc đồng hồ sau đó, Trầm Uyển và Thu Cúc đã về tới phủ tướng quân, hạ nhân trong phủ thấy Thu Cúc ôm 3 xấp vải, đều lộ vẻ mặt chuyện lạ chưa từng thấy.

Phu nhân vậy mà cam lòng mua vải bên ngoài về, phải biết là cả 3 năm nay phu nhân không bao giờ ra ngoài mua vải đâu.
“Cửa này sao lại mở vậy ta?” Thu Cúc nhìn của lớn của viện lẩm bẩm 1 câu, lúc 2 người đi ra, đã đóng cửa viện lại rồi mà.
“Vào xem thì không phải là biết ngay sao?” Trầm Uyển xách váy bước lên bậc thang, vừa vào cửa viện, đã thấy Tống Hằng ngồi dưới giàn nho xem binh thư.
“Tướng quân”.

Nhìn thấy Tống Hằng, Thu Cúc vội vừa ôm vải vừa hành lễ với hắn
Tống Hằng khẽ gật đầu, nhìn Trầm Uyển nói:” Đi đâu mà bây giờ mới về?” Hắn buổi chiều vừa hồi phủ, liền tới viện Thu Thạch, không thấy 2 người ở đây, liền ngồi xem binh thư chờ nàng về, 1 mạch chờ cho tới bây giờ.
“Ta cùng Thu Cúc ra ngoài đi dạo 1 chút, tướng quân đến đây lúc nào vậy?” Trầm Uyển đi tới cái ghế trước mặt Tống Hằng ngồi xuống.
“Tướng quân?” Tống Hằng nhăn mày nhìn thê tử, nàng chưa từng gọi mình như vậy.


Cho tới bây giờ vẫn luôn gọi mình là phu quân, nàng hiện tại là đang xa cách lạnh nhạt với mình sao?
Có vấn đề gì không? Trầm Uyển hơi nghiêng đầu nhìn Tống Hằng.
“Cho tới giờ nàng vẫn luôn gọi ta là phu quân”.

Tống Hằng có chút thương tổn nhìn thê tử.
Trầm Uyển khóe miệng giật 1 cái, Tống móng heo này biểu lộ tổn thương là có ý gì đây? Nàng cũng sắp nghĩ lầm thành hắn rất yêu nguyên chủ rồi đây.
Nàng nhịn xuống cảm xúc muốn trợn trắng mắt mà nói:” Ngươi cũng biết là ta mắc chứng mất trí nhớ mà! Ta vừa nghe Thu Cúc gọi ngươi là tướng quân nên ta cũng gọi theo”.
Tống Hằng nắm lấy tay Trầm Uyển đang đặt trên bàn đá, ôn nhu nói:” Người khac đều có thể gọi ta là tướng quân được, nhưng nàng thì không thể như vậy, bởi vì nàng chính là thê tử kết tóc duy nhất của ta”.

Tương lai sau khi chết, bọn họ còn muốn được chôn cùng 1 chỗ nữa.
“Ha ha...” Trầm Uyển cười cười, rất là muốn rút tay mình ra.
Chậc...Tống móng heo này cũng rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt, rất biết lừa tình a! Nàng cũng không tin hắn nặng tình với nguyên chủ bao nhiêu.

Mặc dù nàng đang có ký ức của nguyên chủ, hắn đối với nguyên chủ cũng rất tốt, cũng hứa hẹn này nọ, nhưng mà diễn thì ai mà không biết diễn chứ! Hơn nữa lời đàn ông nói là không thể tin được, đặc biệt là cái loại cưới thêm vợ nhỏ.
Là 1 luật sự biện hộ chuyên môn cho bên nữ trong kiện tụng ly hôn, Trầm Uyển đối với đàn ông có thành kiến thật sự rất sâu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận