Tướng Quân Phu Nhân Chọc Không Được- Trầm Uyển Tống Hằng


Tống Hằng tắm xong, chỉ mặc quần áo trong, dùng khăn lau tóc từ gian phòng đi ra.

Hắn đến trước giường, thấy thê tử trên giường đã nhắm mắt, giống như ngủ thiếp đi rồi.

Nên đi ra ngoài, ngồi dưới hiên lau tóc 1 lát, chờ tóc khô rồi mới vào phòng.Sau khi vào trong, Tống Hằng khoác khăn lau tóc cùng khăn lông lên kệ trên bồn nhỏ, sau đó thổi tắt nên trên bàn rồi lên giường nằm cạnh vợ.Lúc này Trầm Uyển đã ngủ say, căn bản cũng không hay Tống Hằng lên giường lúc nào.

Trong lúc say ngủ, nàng trở mình, theo phản xạ ông lấy eo Tống Hằng, gác chân lên người hắn.

Trầm Uyển từ nhỏ thích ôm gối ôm ngủ, tới lớn vẫn giữ thói quan như vậy.


Bây giờ, nàng hoàn toàn xem Tống Hằng là gối ôm hình người của nàng.Tống Hằng vừa nằm xuống, thân thể liền cứng đờ, rất là bất ngờ bởi vì vợ mình trước giờ khi ngủ chưa bao giờ nhúc nhích, xoay trở như vậy.

Chẳng lẽ nàng chưa thật sự ngủ, ôm hắn kỳ thực là đang ám chỉ điều gì sao?Cái này sợ là không tốt lắm đâu ! Dù sao thì nàng cũng mới tỉnh lại thôi, cơ thể vẫn còn yếu lắm! Như vậy sợ là sẽ chịu không nổi đâu a!"Uyển nhi..." Tống Hằng khẽ gọi 1 tiếng, nhưng mà người đang ôm hắn không có chút phản ứng nào.Chẳng lẽ là nàng đã ngủ thật rồi?"Uyển nhi" hắn lại khẽ kêu 1 tiếng, người ôm hắn vẫn không có phản ứng, rất hiển nhiên là đã thực sự ngủ say rồi.Tống Hằng thở ra 1 hơi, mặc dù đã là vợ chồng nhiều năm, nhưng mà thê tử ôm hắn sau khi ngủ như vậy thì vẫn là lần đầu.

Hắn do dự 1 chút rồi cũng lấy tay ôm lấy vợ.Uhm, quá gầy, có chút cấn tay a.Hôm sauNắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Trầm Uyển dụi dụi mắt rồi lập tức mở mắt ra.

Nàng quay đầu nhìn xung quanh 1 chút, trên giường không có người bên cạnh.

Đúng rồi a, lúc này Tống Hằng đã đi thượng triều sớm rồi, 1 lát nữa không chừng cũng đến lúc bãi triều rồi.Trầm Uyển ngồi dậy, duỗi lưng xuống giường.

Thu Cúc nghe thấy động tĩnh biết nàng đã dậy liền mang nước ấm đã chuẩn bị vào phòng.

Trầm Uyển rửa mặt xong, liền đến tủ ngăn tìm quần áo mặc.

Cả tủ quần áo của nguyên chủ toàn màu sắc tối tăm già chát, sự thực làm cho Trầm Uyển có chút sụp đổ.

Nàng cuối cùng cũng tìm được 1 bộ màu lam nhạt hơn 1 chút so với số còn lại mặc vào.Sau khi mặc quần áo xong, Trầm Uyển ngồi trước bàn trang điểm để Thu Cúc chải đầu vấn tóc cho mình.


Trước kia nguyên chủ luôn tự mình chải đầu vấn tóc, nhưng bây giờ Trầm Uyển chỉ biết cột tóc đuôi ngựa, thắt bím tóc, căn bản không biết búi tóc thế nào, nên chỉ có thể để Thu Cúc làm cho."Phu nhân hôm nay muốn chải kiểu gì nè?" Thu Cúc dùng lược gỗ chải mái tóc đen của Trầm Uyển hỏiTrầm Uyển nhìn mình trong gương, thở dài trong lòng 1 hơi trả lời:" chải cái nào đơn giản 1 chút đi".

Người này vốn không dễ coi, nếu chải 1 đầu tóc phức tạp khoa trương, chẳng nhưng không dễ coi, còn lộ thêm khuyết điểm chứ được gì.Thu Cúc cầm lược nghĩ nghĩ, cuối cùng búi cho Trầm Uyển 1 búi xoắn ốc.

Khi nàng ta cầm cây trâm vàng óng ánh chuẩn bị cài lên tóc Trầm Uyển, nàng vội vàng ngăn cản" Ngươi đừng có cài cái này cho ta".Thu Cúc ngây ngẩn cả người, 1 mặt không hiểu nhìn phu nhân trong gương hỏi:" Trâm cài này là tướng quân tặng cho phu nhân, không phải phu nhân thích nó nhất sao?"Chẳng lẽ bị mất trí nhớ cũng thay đổi sở thích của người ta luôn sao?Tống Hằng tặng sao? Trầm Uyển không khỏi liếc mắt nhìn 1 cái, Tống móng heo này đúng là không có mắt thẩm mỹ gì cả.“ Đeo lên khó coi như vậy, cho dù có thích thì có ích gì chứ?”.

Nói xong, Trầm Uyển chọn trong hộp trang sức 1 cây trâm hoa lan cài vào lọn tóc búi xoắn ốc.“Được rồi, cứ vậy đi”.

Nàng không muốn ngồi lâu thêm trước gương nữa nên đứng lên luôn.“Phu nhân sáng nay muốn ăn gì ạ?” Nô tỳ đi làm liền”.

Thu Cúc đi sau lưng Trầm Uyển hỏi.Trầm Uyển dừng bước lại suy nghĩ 1 chút rồi nói:” Làm ít bánh rán hành, nấu thêm ít cháo, thêm dưa leo ủ muối là xong”.


Ăn sáng nàng vẫn thích thanh đạm đơn giản 1 chút.Bánh rán hành? Dưa leo muối ủ là làm sao? Nếu như Thu Cúc nàng nói mình không biết làm, phu nhân sẽ cảm thấy nàng rất vô dụng a.Nhưng mà nàng sống 17 năm cũng trải qua chút việc đời rồi, mà cũng chỉ nghe nói qua có bánh hấp, bánh chiên, dưa leo xào, dưa leo trộn, chưa từng nghe nói qua cái gì bánh rán hành với dưa leo ủ muối cả.“ Phu nhân à, bánh rán hành với dưa leo ủ muối này làm thế nào ạ?” Thu Cúc vẫn quyết định là không ngại học hỏi người khác.Chẳng lẽ thế giới này không có bánh rán hành cùng dưa leo ủ muối sao? Trầm Uyển tìm tòi 1 chút trong ký ức của nguyên chủ thì phát hiện sự thật chính là không có món này thật.“Đơn giản lắm, ta dạy ngươi 1 lần là ngươi biết làm ngay thôi”.

Kết quả là Trầm Uyển đem cách làm bánh rán hành và dưa leo ủ muối dạy cho Thu Cúc.

Thu Cúc được cái lanh lợi, nên sau khi nghe xong liền biết cách làm ngay, nàng đi ngay vào bếp làm đồ ăn sáng.Một ngày mới là bắt đầu từ buổi sang sớm, trước đây Trầm Uyển có thói quen tập thể dục buổi sáng nên đứng trong sân làm vài động tác kéo duỗi.Sau nửa canh giờ, Thu Cúc đã làm đồ ăn sáng xong, bánh rán hành và dưa leo ủ muối đều rất thành công.

Trầm Uyển ăn sạch 2 bát cháo.

Có điều mãi cho đến khi Trầm Uyển ăn sáng xong cũng không thấy Tống Hằng tới Thu Thạch viện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận