Một đại họa lớn toàn cục, không ai có thể trốn thoát được.
Ải Gia Hưng sau khi bị phá, phong đất của Kỳ Vương trở thành kho lương tốt nhất cho Đông Hạ.
Đã từng trải qua sự lo sợ do quân Man kim làm loạn, khi tin ải Gia Hưng bị phá, ai ai cũng hoảng sợ.
Hoàng thượng nhìn vào tờ thánh chỉ giả đến bản thân ông ta cũng không nhận ra, chiếc mặt nạ của con chồn lông vàng suýt nữa rơi xuống, tính khí tức giận đến nỗi sắp phun ra lửa. Văn võ bá quan bao gồm cả Thái tử, Tể tướng, Tướng quân, cả đêm bàn bạc xem đối phó thế nào. Hạ Ngọc Cẩn cũng không đành thảnh thơi, cậu ta ở trong cung làm đại diện cho đứa cháu hiếu thảo, dùng đủ lời lẽ dễ nghe để an ủi Thái hậu vì chịu sự kinh hoàng tột độ mà ngã bệnh. Đồng thời dựa vào các mối quan hệ đa dạng ở trong kinh thành của mình và uy tín tốt bụng với người thân cận, đem theo mấy thằng ăn chơi nhà quan quý tộc đích thân đi tuần phố, ăn chơi khắp nơi, dùng mọi cách để khống chế tin đồn, tán dương khả năng chiến đấu của quân đội Đại Tần. Biến Đông Hạ trở thành bọn tiểu nhân yếu ớt không thể chống đỡ được đội quân Đại Tần, giả vờ rằng mọi chuyện đang rất tốt, để mọi người tăng thêm lòng tin.
Trăm họ muôn dân đa phần thích Nam Bình Quận Vương, người có thể mang đến rất nhiều câu chuyện cười cho họ. Thấy cậu ta thân là Đại Tần hoàng tộc, là đối tượng đầu tiên bị chu di cửu tộc sau khi nước mất, mà còn có thể ăn uống chơi bời, nói chuyện vui vẻ và hài hước, chứng tỏ gan cũng không hề nhỏ, trong vô số những lời đồn thật thật giả giả cũng có lẫn những tin tức chân thật về tình hình chiến sự ở biên ải, liền trở nên không đáng sợ như thế nữa.
Hạ Ngọc Cẩn ngày nào cũng ở bên ngoài, hầu như không có thời gian về nhà.
Lý đại sư đã chết, nhất định phải có người chịu trách nhiệm về toàn bộ việc làm giả thánh chỉ. Liễu tướng quân tự ý về kinh dẫn đến biên ải bị thất thủ phải là người đầu tiên chịu trách nhiệm, theo luật sẽ bị tội chết, nhốt vào thiên lao, phải chịu đựng nỗi khổ sở trong mấy ngày liền. Nhưng người người đều biết ông ta bị gian thần bưng bít, có thể thông cảm được, hơn nữa ông ta trấn thủ ải Gia Hưng nhiều năm, kinh nghiệm điều binh phong phú, là tướng quân thông thuộc nhất tình hình Đông Hạ, vì thế được trăm quan liên minh bảo vệ. Hoàng thượng thuận theo thế nước lên thuyền lên, bèn phong ông ta làm Chinh bắc đại tướng quân, thống lĩnh hai mươi vạn đại quân xuất chinh, lấy công chuộc tội.
Trong đội quân xuất chinh còn có rất nhiều tướng quân, quân sư và tham tướng v.v…của quân doanh kinh thành, trong đó có Thu Lão Hổ nổi tiếng về sự dũng mãnh và Hồ Thanh hiểu rõ ngôn ngữ và phong tục Đông Hạ. Tình hình chiến tranh nguy cấp, không được chậm trễ một phút nào. Liễu tướng quân tập trung quân đội, chuẩn bị quân nhu, lập tức xuất phát. Trước khi đi, các tướng sĩ tạm biệt bạn bè, Thu Lão Hổ và Hồ Thanh là hai người độc thân chẳng có nơi nào đi, bèn tìm đến Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu ở nhà thiết yến đãi tiệc, dặn dò bọn họ rất nhiều điều cần phải chú ý.
Thu Lão Hổ sau khi uống hai chén rượu, nắm lấy tay hai đứa con gái, không ngừng than thở.
Thu Hoa tùy tùy tiện tiện, không tỏ rõ thái độ: “Đông Hạ tuy mạnh, nhưng còn có thể mạnh hơn Man Kim năm đó không? Man Tử Kim Man cũng là những người uy dũng có tiếng, cha võ nghệ cao cường, không có trận chiến lớn nào mà không chặt mười đến hai mươi cái đầu?! Lúc đó chúng ta mới có mười vạn người ngựa, đã đánh cho năm mươi vạn đại quân bọn chúng tan tác như hoa rụng nước chảy, còn Man Tử Đông Hạ có một chút người, còn có thể một người đấu với năm người Man Kim chắc?”.
Thu Thủy mắt hơi đỏ, an ủi cha: “Liễu tướng quân thống soái cũng không sao, cha đừng uống rượu lung tung, lại làm lỡ việc quân, không có người bảo vệ cha. Con gái đã chuẩn bị cho cha một bộ áo bông, mặc trong áo giáp, đừng để lạnh. Đầu gối của cha đã từng bị thương, đừng để lạnh, khi hành quân phải chú ý đấy”.
“Con gái ngoan, hiếu thảo, biết làm đồ cho cha”. Thu Lão Hổ cảm động nhận lấy, nhìn ngắm mũi kim đường chỉ gọn gàng tỉ mỉ và hình thêu biểu tượng ở bên trên, bỗng nhiên nổi giận đùng đùng: “Cái đồ nha đầu thối bất hiếu, Tướng quân nói thiếp phòng ở Quận Vương phủ ai ai cũng dịu dàng giỏi giang, nên bảo người ở trong phủ tướng quân chăm chỉ học theo thiếp phòng, cũng coi là có chút dáng vẻ con gái, biết làm quần áo! Kết quả còn dám ra ngoài mua! Ta đây trong túi đầy tiền, còn phải cần đến mấy ngươi mua cho sao? Sống phí mười sáu năm trời, kim không biết xâu, chỉ không biết cầm, người nhà ai mà lấy phải đều gặp đen đủi, chả trách bị phụ nữ ở kinh thành này lôi ra làm trò cười, người mai mối nhìn thấy là chạy mất dép, làm mất thể diện cha các ngươi quá!”.
Thu Hoa vươn cổ lên cãi: “Ai muốn lấy chồng chứ?! Những người đàn ông coi thường nhà chúng ta thì muốn làm gì chứ? Tay còn trói gà không chặt, chỉ biết nói mồm là giỏi, tạo ra lời đồn gây chuyện. Tướng quân của chúng ta tốt như thế, chưa từng phạm lỗi gì mà bị cách chức, đều là bị cái đám hạ lưu hại nước hại dân đấy làm hại!”.
Thu Thủy cũng góp vào, vặn vẹo người rồi nói: “Mới học có vài ngày mà đòi làm quần áo? Cha tưởng chúng con là thần tiên chắc? Quần áo do cha mua là của cha, quần áo do con mua là của con, tuy không phải chính tay làm, nhưng cũng là tấm lòng hiếu thảo, cha thích mặc thì mặc không thích thì vứt đi”.
Thu Lão Hổ bị nghẹn lại không nói được, chỉ vào hai đứa con gái, kêu lên với Diệp Chiêu: “Tướng quân, người phải làm chủ đấy”.
Diệp Chiêu ho mạnh một tiếng, khó xử nói: “Lão Hổ, tôi bây giờ không còn là tướng quân của mấy người nữa rồi, từ tướng quân này nhất định không được gọi bừa, nếu như rơi vào tai người có mưu đồ thì không tốt đâu”.
Thu Lão Hổ nghe thấy lời này, tự nhiên mắt đỏ lên: “Cái đám chết tiệt đó thích nói gì kệ nó, lương tâm của bọn nó cho chó ăn rồi, lương tâm của ta đây vẫn còn! Theo tướng quân đánh trận bao năm như thế, người lại không lấy thân phận nữ nhi ra để cho phép mình, chúng tôi ăn thịt người ăn thịt, chúng tôi gặm vỏ cây người cũng gặm vỏ cây. Đánh trận dẫn đầu trung phong ở tiền tuyến, võ công giỏi nhất, đầu chặt được cũng nhiều nhất, công lao là lớn nhất, lại còn cứu mạng của Lão Hổ này nữa, trong lòng tôi, chỉ có người là đại tướng quân, những người khác không sánh được!”.
“Ông uống nhiều rồi.” Hồ Thanh ngăn lại lời nói của ông ta: “Đã là tôn trọng tướng quân, vậy thì đừng nên “thêm phiền hà” cho cô ấy”.
Thu Lão Hổ nhớ lại chuyện cũ, lấy tay áo chùi nước mắt: “Ta đây không phục! Chính là không phục!”.
“Tính cách của ông quá lỗ mãng rồi đấy, sau khi xuất chinh, nhất định mọi việc đều phải nghe theo tướng quân, không được kích động”. Đối với lão thuộc hạ, Diệp Chiêu tuy cảm động, nhưng vẫn đập mạnh xuống bàn, nghiêm mặt lại trách mắng, “Sống đến ba mươi bốn mươi tuổi rồi, con gái lớn như thế, là người làm quan, hay coi mình là thổ phỉ trên núi hà? Cái lý của sự việc không phải Hồ ly đã nói hết với ông sao? Triều đình có sự suy nghĩ của triều đình, rất nhiều thứ không phải nghĩ thế nào là được thế đó”.
Thu Lão Hổ im lặng, vẫn không phục, nhưng không dám làm Diệp Chiêu tức giận.
Hồ Thanh liền trêu: “Nào, gọi một tiếng Quận Vương Phi nghe xem nào”.
Thu Lão Hổ túm lấy gáy cậu ta: “Cút! Mất mặt như thế sao mà gọi ra mồm được!”.
Quận Vương Phi mất mặt đang ngồi bên cạnh, biểu hiện điềm tĩnh, mất một lúc, cô lấy từ trong người ra một chiếc túi nhỏ tinh xảo, mở ra, lấy ra một đôi tất lụa, ném cho Thu Lão Hổ: “Làm việc đừng kích động”.
Thu Hoa Thu Thủy thấy thế, thất kinh biến sắc, lên trước muốn giành lấy.
Đáng tiếc là tốc độ của cha nhanh hơn, lực lại còn mạnh hơn, cầm lấy đôi tất rồi lần sang bên cạnh ngắm kỹ.
Chất vải hảo hạng, độ dày giống nhau, một cái to, một cái bé. Một cái mũi kim lỏng lẻo, một cái thì mũi kim kết búi thành một đống, một cái bị rách một lỗ, một cái lại thừa một góc, kiểu dáng thì kinh khủng, thực sự khó mà thốt thành lời.
Diệp Chiêu an ủi lão thuộc hạ: “Còn đẹp hơn cái thứ mà ta thêu trước khi xuất giá nhiều”.
Cái đồ mà có đám chỉ mỏng kết thành một búi, không bằng một thứ rác rưởi, mặc dù chị dâu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nhìn xong suýt nữa thì ngất. Sau này để vào trong đáy hòm hồi môn làm kỷ niệm, còn dùng dây lụa buộc chặt, hộp gỗ đóng kín, chỉ sợ bị phát hiện, chọc cười thiên hạ. Khiến cho Hạ Ngọc Cẩn nhìn thấy cái hộp đó ở trong hòm hồi môn của cô, một mực cho rằng đó là thuốc độc ám khí lợi hại gì đó, đến giờ vẫn chưa biết rõ chân tướng…
Thu Hoa mặt đỏ lên: “Là em gái nói phải làm, con đã nói làm không được đừng miễn cưỡng mà”.
Thu Thủy khó chịu: “Ai biết được khâu vá khó thế chứ…”
Thu Hoa: “Vốn nghĩ tất đi ở trong, có thể kết hợp được”.
Thu Thủy: “Kết quả là cái chị làm quá nhỏ, đi không được”.
Thu lão Hổ cảm động đến nỗi nước mắt dọc ngang, cầm lấy đôi tất không thể đi được, lao lên trước mặt Diệp Chiêu: “ Hai đứa con gái này cuối cùng đã có dáng vẻ con gái rồi, tướng quân, đợi sau khi tôi đi, người nhất định giúp tìm chồng cho bọn nó đấy”.
Hồ Thanh kéo dài giọng: “ Quận Vương Phi…”.
Không có ai để ý đến anh ta.
Diệp Chiêu khó xử: “Ta cũng là người thô lỗ, Ngọc Cẩn tuy có danh là Quận Vương, nhưng lại là người không có tiếng nói trong triều. Những người quen biết đều là đám ăn chơi. Người học hành có nhân cách tốt thật không dễ tìm, thật sự không thể hạ thấp yêu cầu để chọn trong quân doanh sao?”.
Thu Lão Hổ nhìn hai đứa con gái khốn kiếp không lấy được chồng, vuốt vuốt đôi tất ấm áp trong tay, trên mặt hiện lên sự buồn bã, chẳng muốn nhắc đến.
Diệp Chiêu an ủi: “Khi về ta sẽ bảo Huyên Nhi chăm chỉ dạy bọn họ nữ công khâu vá, tốt xấu gì cũng sẽ ra dáng”.
Hồ Thanh cười đểu hỏi: “Có phải hiến kế không?”.
Thu Lão Hổ lập tức lao đến.
Hồ Thanh nói: “Quận Vương tuy trước mặt Hoàng thượng lời nói không có trọng lượng, nhưng trước mặt Thái hậu thì lại có trọng lượng mà. Chỉ cần chọn đúng một nhà môn đăng hộ đối không cao lắm, để Quận Vương Phi cầu xin Quận Vương, rồi Quận Vương đi cầu xin Thái hậu, hạ ý chỉ chỉ hôn, chọn hai người con rể có gì mà khó chứ? Quận Vương Phi không phải cũng lấy chồng như thế sao? Sau khi kết hôn nếu tướng công không phục, từ từ thu phục là được rồi”.
Diệp Chiêu đang bưng chén rượu, tí nữa thì phì ra.
“Giỏi! Quân sư quả nhiên cao minh!”. Thu Lão Hổ vui mừng khôn xiết, khen ngợi hết lời.
Khuôn mặt Thu Hoa và Thu Thủy đều xám lại.
Quân đội ở ải Gia Hưng bị tổn thất quá nửa, hai mươi vạn đại quân phần lớn là điều động từ quân trấn thủ biên giới, quân doanh Thượng Kinh cũng điều đến một vạn quân để nắm giữ lương thảo. Trong tiếng khóc, tiệng gọi cha lẫn tiếng hò hét tiễn đưa, khí thế hùng tráng tiến thẳng về phương Bắc, hòa vào đại quân. Diệp Chiêu cùng với Hạ Ngọc Cẩn đứng trên sườn núi nhìn về đội quân ra trận, trong lòng lo lắng không yên.
Hạ Ngọc Cẩn vỗ vai cô: “Đông Hạ nhỏ bé, không đáng bận tâm”.
Diệp Chiêu lo lắng không yên: “Tướng quân là Y Nặc”.
Hạ Ngọc Cẩn nhớ lại con gấu đen to lớn đó, khinh thường nói: “Tên tướng bại dưới tay vợ ta, không đáng bận tâm”.
Diệp Chiêu cười gượng: “Thống lĩnh quân đánh trận, không phải dựa vào tướng lĩnh võ nghệ cao cường mà quyết định thắng thua. Trước đây người Đông Hạ đánh trận chỉ dựa vào chữ dũng làm đầu, ít khi lập mưu gài bẫy. Nhưng Hoàng tử Y Nặc lại rất giỏi bày binh bố trận, chỉ huy trung phong, là một tướng lĩnh hiếm có, hơn nữa hắn ta lại liều lĩnh hơn người, ẩn nhẫn thiện mưu, tuyệt đối không được coi thường. Năm đó Man Kim và Đông Hạ liên kết, Đông Hạ lại không muốn Man Kim chiếm hạ Đại Tần, xuất binh nhưng không xuất lực, thờ ơ đứng nhìn, chỉ hy vọng hai bên hao tổn sức lực, muốn làm ngư ông đắc lợi. Bây giờ Man Kim bị phá, nguyên khí Đại Tần bị tổn thương nghiêm trọng, thế cục mà Đông Hạ chờ đợi rất lâu đã đến rồi…”.
Hạ Ngọc Cẩn lo lắng không yên: “Liễu tướng quân lần này đi có thể thắng không?”.
Diệp Chiêu mím môi, lặng im không nói.
Lều quân của Đông Hạ, quân kỷ nghiêm ngặt. Trên chiếc chăn da hổ ở chính giữa lều, Hoàng tử Y Nặc đang mặc một bộ áo giáp vàng vân sói mặt thú, khoác một tấm áo choàng da báo đen, đang chăm chú đọc mật thư mà thám tử tiền phương đưa tới. Trước mặt anh ta, có bảy tám tướng lĩnh và tham tướng đang ngồi. Mọi nguời đều im lặng không nói, im lặng chờ đợi, trong bầu không khí lạnh lẽo chỉ có tiếng thở nặng nề.
“Ha ha ha…”. Hoàng tử Y Nặc bỗng nhiên phát ra tiếng cười vang như sấm.
Thúc thúc của anh ra, tướng quân Sát Nhĩ Thác Thứ vội vàng lên trước, lo lắng hỏi: “Đại Tần phái đi là đứa con gái nhà Diệp gia hay cái tên già không chết của Liễu gia?”.
Hoàng tử Y Nặc gẩy gẩy mật thư trong tay, khing thường nói: “Hoàng đế Đại Tần vừa bãi miễn Diệp Chiêu, làm gì có mặt mũi nào sử dụng cô ta? Bây giờ đại bộ phận tướng lĩnh ở ải Gia Hưng đều chết trận rồi, thông thuộc chiến sự biên ải chỉ còn lại một mình Liễu Thiên Thác, không phái hắn thì còn phái ai?”.
Sát Nhĩ Thác Thứ lắc đầu: “Liễu Thiên Thác tuy già nhưng chí khí vẫn còn tráng kiện, cũng rất thông minh”.
Tên tiểu tướng trẻ tuổi Đồ Ba người bộ tộc Đức Mộc bên cạnh ông ta, lúc tranh đồng cỏ với bộ tộc ông ta cũng có chút thù cũ, nheo nheo mắt, cười đểu nói: “Nghe nói tướng quân Sát Nhĩ Thác Thứ vài năm trước giao đấu với Liễu Thiên Thác, trên vai còn bị bắn một mũi tên, bây giờ chắc nhìn thấy ông ta là chạy biến mất”.
“Khốn kiếp!”. Sát Nhĩ Thác Thứ tức giận, rút đao vung lên: “Ông đây lúc dẫn quân đi đánh trận thì con cừu nhỏ nhà ngươi còn đang bú sữa mẹ đấy!”.
“Sói dù nhỏ thế nào đi nữa cũng là sói, mà cừu dù già thế nào vẫn là cừu, có lúc nào mà cừu già dám hò hét với sói con không?”. Đồ Ba không thèm để ý, tay để vào đao bên hông, cười hi hi nhìn ông ta.
“Câm ngay! Đừng vì cái chuyện nhỏ nhoi xưa kia mà lại làm ầm lên, đợi đánh xong Đại Tần, muốn có bao nhiêu đất nuôi cừu đều có, sao mà phải tính tính toán toán, muốn so cao thấp thì hãy so khả năng giết địch kìa!”. Hoàng tử Y Nặc ngăn cả hai thuộc hạ ganh ghét nhau lại: “Triều đình phái Liễu Thiên Thác dẫn binh, đối với chúng ta là một việc tốt lớn lao vô cùng”.
Sát Nhĩ Thác Thứ lườm Đồ Ba một cái, thu đao lại, hướng về phía Y Nặc nói: “Liễu Thiên Thác không phải mụn mủ, việc tốt ở đâu?”.
Hoàng tử Y Nặc nói: “Liễu Thiên Thác mạnh ở phòng ngự. Trước đây trấn giữ biên ải, không cầu có công chỉ cầu không có tội, hành sự bình tĩnh, phân tích đầy đủ. Bây giờ chúng ta dùng thánh chỉ giả cho ông ta một vố, ải Gia Hưng bị phá, ông ta là người có tội đầu tiên. Vì trách nhiệm với Hoàng thượng, trách nhiệm với người dân, trận chiến này, ông ta không những phải thắng, mà còn phải thắng oanh liệt, phải lập công lao cực kì lớn. Người không được thua, tâm chắc chắn sẽ loạn. Theo ông ta là Mã tướng quân và Hồ tướng quân tư chất bình thường, tuyệt đối phục tùng, không đáng sợ. Nhưng tên phó tướng Thu Lão Hổ lại khá lo ngại, ông ta võ nghệ cao cường, dũng mãnh hơn người, lại xuất thân từ thổ phỉ, tính tình lại nôn nóng….”.
Khi đi sứ giả Đại Tần, ngồi trên bàn tiệc lôi kéo quan viên tướng sĩ Đại Tần uống rượu trò chuyện, thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện năm xưa, hắn nhẫn nhịn chịu đựng sự chế giễu của bọn họ, cũng không phải là tốn công vô ích. Ít nhất tính cách của những tướng sĩ chủ yếu trấn thủ ở Thượng Kinh đều bị hắn nắm được. Không có ai là không có nhược điểm, chỉ cần bắt thuốc đúng bệnh là được.
Hắn giống như người thợ săn cáo, tiêu tốn bao nhiêu sức lực, thiết kế bao nhiêu cạm bẫy.
Im lặng chờ đợi, không được vội vàng, kẻ địch chắc chắn sẽ rơi vào bẫy như kế hoạch.
Ông trời phù hộ cho Đông Hạ.
Liễu tướng quân và Đông Hạ giao chiến ở Bắc Xuyên, bảy ngày bảy trận thắng cả bảy, địch lùi ba trăm mét, thu được vô số chiến lợi phẩm.
Tin vui truyền về, trên dưới Thượng Kinh đều vui mừng khôn xiết.
Hoàng thượng tế trời càng chăm chỉ hơn, Thái hậu gõ mõ cũng nhiều thêm vài trăm cái.
Ở tửu lâu trà quán, thư thuyết tiên sinh biên tập chuyện của Liễu tướng quân thành văn thành kịch, nói đến nước bọt phun phì phì. Xem chừng nói thêm nửa tháng nữa là có thể đưa cái bọn sâu mọt Đông Hạ ấy về nước luôn. Những người học vấn túm năm tụm ba, ai ai cũng mặt mày hớn hở, uống trà, nghe kể chuyện, bàn tán sôi nổi.
“Bọn sâu mọt Đông Hạ nghiệp chướng, đến một cái đầu ngón tay của Liễu tướng quân cũng không bằng”.
“Còn phải nói?! Liễu tướng quân tuổi già ý chí cao, lão tướng quân xuất mã, một người địch ba!”.
“Nghe nói ông ta có thể bắn tên mạnh, một nhát xuyên qua hai người”.
“Thu tướng quân cũng không tồi, lần trước nửa đêm trên phố tôi gặp ông ta, khuôn mặt hung tướng, không khác Chung Quỳ là mấy, suýt nữa làm cho hồn phách của tôi sợ khiếp vía”.
“Tướng mạo giống Chung Quỳ còn tốt chán. Lần trước thu phục bọn ác quỷ Đông Hạ, nghe nói ông ta trước đây là đứng đầu thổ phỉ, ngày nào không giết người là ngày đó không nuốt nổi cơm, đánh trận một mình chọi ba, thật là một đại anh hùng lợi hại”.
“Nghe nói Quận Vương gia vào cung xin ý chỉ Thái hậu, năm sau khi xuân vi kết thúc, sẽ chỉ hôn cho hai đứa con gái của Thu tướng quân? Khuê nữ của Thu tướng quân trông thế nào?”
“Khuê nữ của Thu tướng quân à, nghe nói giống bố”.
“Con gái Chung Quỳ sống sờ sờ? Không biết tên nào đen đủi bị nhắm đến nữa”.
“Người anh em, anh phong độ đẹp trai, tuấn tú, nên học theo Quận Vương gia”.
“Hiền đệ, cậu là Phan An tái thế, Tống Ngọc chuyển sinh, càng phải nên học theo Quận Vương gia”.
“Huynh đài, mời anh trước”.
“Hiền đệ, nhất định đừng nhượng bộ, cậu vẫn đi trước thì hơn…”.
Trên mái nhà, hai người thiếu nữ song sinh giống hệt nhau nhảy xuống. Một người mặc màu xanh da trời một người mặc màu xanh lá cây, một người đeo vàng, một người đeo ngọc, búi tóc gọn gàng, mặc váy nhiều nếp đang được rất nhiều người con gái ưa chuộng, tay trái cầm kim thêu hoa, tay phải cầm chỉ ngũ sắc, mắt đỏ gay, cố gắng ra tay cùng lúc, bảy tám sợi chỉ bay nhanh trong không trung, quấn vào cổ hai tên tú tài ăn nói lung tung, kéo mạnh một cái. Đau đến nỗi bọn họ thi nhau gọi mẹ. Mỗi người một chân đá vào mông hắn, rồi nhảy ra khỏi tửu lầu, còn giơ giơ chiếc kim thêu hoa, lớn tiếng uy hiếp: “Còn nói lung tung nữa sẽ khâu mồm các ngươi lại”.
Trong nhà, từng trận vỗ tay rào rào và một tiếng hét uy nghiêm: “Quay lại!”.
Hai chị em tâm không cam tình không nguyện quay lại, tiếp tục ngồi ngay ngắn, cầm lấy khung thêu, ra dáng hiền lương thục đức.
“Thái hậu nói thế nào? Cha các ngươi trước khi đi nói thế nào? Chị Huyên Nhi dạy thế nào?”. Diệp Chiêu tức giận trợn mắt nhìn Hạ Ngọc Cẩn, đập tay xuống bàn nói: “Chàng cũng thế! Đừng quên là lời cảnh báo mấy hôm trước, nếu tiếp tục làm loạn cẩn thận bị Hoàng thượng cấm túc đấy!”.
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng thu hai tay vừa vỗ tán dương lại, giả vờ uống trà nghe kịch, mồm lẩm bẩm nói: “Tại sao năm đó Hoàng tổ mẫu không bắt nàng học lễ nghĩa, thêu ra một sản phẩm đạt mới ban hôn nhỉ, làm khổ cháu mình…”.
Thu Hoa lẩm bẩm: “Hồng vàng cũng phải chọn quả mềm mà hái”.
Thu Thủy cũng oán trách: “Thôi chấp nhận đi, ai bảo chúng tôi không có công lao bằng tướng quân chứ”.
“Sai”. Hạ Ngọc Cẩn phủ nhận lời nói của bọn họ, khổ sở trách mằng: “Là da mặt của mấy tiểu cô nương nhà ngươi mỏng, làm việc không thủ đoạn ác độc như cô ta, các loại lưu manh vô sỉ, không từ thủ đoạn, không cần thể diện!”.
Diệp Chiêu nghĩ nghĩ: “Ờ”.
Thu Hoa Thu Thủy đờ đẫn nhìn cô.
Diệp Chiêu tiếp tục gõ bàn, cảnh cáo: “Các ngươi học không nổi đâu, thôi ngồi nghiêm chỉnh chút đi, không được dừng tay lại, tiếp tục thêu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...