Tướng quân nô

Bỗng chốc đã tháng sáu, hương sen thanh mát, giọt sương trong veo đọng lại trên cánh hoa, cành liễu rung rinh trước gió*.
*Hương sen thanh mát, giọt sương trong veo đọng lại trên cánh hoa, cành liễu rung rinh trước gió: đây là một câu thơ trong bài thơ “六月三日夜闻蝉” của nhà thơ Bạch Cư Dị. Nguyên văn bài thơ:
“荷香清露坠,柳动好风生。
微月初三夜,新蝉第一声。
乍闻愁北客,静听忆东京。
我有竹林宅,别来蝉再鸣。
不知池上月,谁拨小船行?”
Dịch thơ:
“Hà hương thanh lộ trụy, liễu động hảo phong sinh.
Vi nguyệt sơ tam dạ, tân thiền đệ nhất thanh.
Sạ văn sầu bắc khách, tĩnh thính ức Đông Kinh.
Ngã hữu trúc lâm trạch, biệt lai thiền tái minh.
Bất tri trì thượng nguyệt, thùy bát tiểu thuyền hành?”
Mình tạm dịch nghĩa bài thơ này là:
“Hương sen thanh mát, giọt sương trong veo đọng lại trên cánh hoa, cành liễu rung rinh trước gió.

Mới đêm ba tháng giêng, tiếng ve kêu đầu tiên cất lên.
Chợt nghe sầu bắc khách, yên lặng lắng nghe nhớ Đông Kinh.
Ta có chỗ ở nơi rừng trúc, ve đừng tới hót nữa.
Không biết tháng trước ai đã đẩy thuyền nhỏ trong ao đi?”
 
Vốn dĩ nên là ngày hè nắng hè chói chang, nhưng trong hoàng cung lại lạnh lẽo như thời gian cuối năm — Thái Hậu phát động đảo chính, muốn phế bỏ Chiêu Tấn Đế Bùi Trác, thay đổi triều đại, triệt để cướp lấy thiên hạ của Bùi gia. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé. 
 
Thái Hậu nhiều năm buông rèm chấp chính, diệt trừ phần tử đối lập chưa bao giờ nương tay, mạch máu chính trị mà Bùi gia nhiều năm tích lũy đã bị từng bước xâm chiếm hầu như không còn, sớm đã nắm đại quyền trong tay, vốn nên thuận lý thành chương, nhưng hơn mười vị tướng lãnh của Mạc gia trong thời khắc quan trọng lại dẫn theo bốn mươi vạn cấm quân lấy khẩu hiệu đánh Cần Hoàng với thanh thế cực lớn tiến vào đóng quân ở Lương Phù, dương như sớm đã chỉnh đốn quân đội chờ phân phó, tùy thời mà hành động.
 
Binh quyền của Thái Hậu chẳng qua chỉ trên dưới mười vạn, tất nhiên là không địch lại — Bà ta quả thực đã coi thường đứa con trai này của bà ta.
 
“Hoàng Hậu xưa nay coi thường Trác Nhi, thế nhưng từ lúc nào đã liên thủ với hắn, còn dùng đến binh phù hiệu lệnh cấm quân của Bùi gia.” Ngược lại Lâm Lâm rất ung dung, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hoàn toàn không có vẻ mặt thất bại. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé. 
 
“Ta còn có lựa chọn nào sao?” Cái bụng mang thai của Mạc Tiệp đã vô cùng rõ ràng, tuy là nàng võ công cao cường, nhưng bước đi cũng sớm đã không còn nhẹ nhàng nữa.
 

“Ai gia cho rằng, Hoàng Hậu sẽ lựa chọn Ngọc Nhi.” Lâm Lâm cười càng thêm quyến rũ.
 
Trong chớp mắt Mạc Tiệp hơi hơi ngẩn ra một chút, cười nói: “Như vậy xem ra, không phải Thái Hậu cũng không chọn Bùi Ngọc đó sao?”
 
 “Đúng vậy… Hễ là Ngọc Nhi còn sống, cuối cùng thì thiên hạ này sẽ không phải là của người khác.” Ánh mắt Lâm Lâm lạnh lẽo, sâu kín nói.
 
Trong lòng Mạc Tiệp run lên, sắc mặt trắng bệch hiện lên khó có thể che giấu: “Hổ dữ không ăn thịt con…”
 
“Ngọc Nhi thân thủ bất phàm, nhưng cũng không thể địch lại hai mươi sát thủ tốt nhất của La Môn.” Lâm Lâm nhẹ nhàng vuốt ve kim hộ giáp đẹp đẽ của mình, giọng điệu buồn bã, “Hoàng Hậu nỡ sao?”
 
“Bà không cần xằng bậy.” Mạc Tiệp nắm chặt nắm tay nói.
 
“Lui binh.” Lâm Lâm thở ra như lan, nói ra hai chữ.
 

Bùi Trác đột nhiên bật ra một trận cười nhạo: “Chắc là các người sẽ không cho rằng như vậy liền có thể đối phó với người huynh trưởng liệu sự như thần kia của ta chứ?”
 
Trong lòng Mạc Tiệp lại căng thẳng.
 
“Ngươi có ý gì?” Ánh mắt Lâm Lâm dời về phía đứa con trai nhỏ chưa bao giờ được bà ta cẩn thận nhìn đến.
 
“Hai mươi sát thủ đứng đầu La Môn, thật sự đúng là không nhất định có thể đối phó được Bùi Ngọc lúc này.” Bùi Trác ung dung cười nói, đón nhận ánh mắt của Lâm Lâm, “Mẫu hậu thật sự có thể nói là thiện du giả chìm, thiện kỵ giả đọa*, tưởng rằng chuẩn bị tốt tất cả, ngược lại lại gây họa cho chính mình.”
 
*Thiện du giả chìm, thiện kỵ giả đọa: câu này có nghĩa là người giỏi bơi lội thì dễ bị chết đuối, người giỏi cưỡi ngựa thì dễ bị rơi xuống, đều là bởi vì tự cao về sở trường của mình, ngược lại lại rước họa vào thân. Cho nên những người thích nhiều chuyện thường sẽ không được như mong muốn, người thích tranh giành lợi ích thường sẽ rơi vào khốn cùng, cũng hình dung người cậy vào bản lĩnh của mình mà đi gây họa. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé. 
 
“Ngươi nói, hắn… dùng Nghịch Quý?” Lâm Lâm lui về sau hai bước, cứng đờ quay đầu nhìn về phía Mạc Tiệp, “Hắn thế nhưng không phải giả chết? Hắn thật sự đã chết qua một lần rồi sao?”
 
Mạc Tiệp nhíu mày không nói, đỡ cái eo vô lực lùi về sau hai bước.
 
“Mẫu hậu giỏi dùng cổ nhất, đương nhiên là cho rằng hắn dùng phương thức giải cổ không đau khổ nhất…” Khóe miệng Bùi Trác nghiêng nghiêng nhếch lên, cười vô cùng khinh thường, “Nhưng hắn lại làm theo cách ngược lại, dùng phương thức xuyên tim thực cốt nhất, Nghịch Quý đưa cổ trùng vào thi thể, lại cùng tuyệt thế cao thủ liên tục giao hợp trong bốn mươi chín ngày, lại dùng thân thể nữ tử tẩm bổ mấy tháng, luyện đến Nghịch Quý Cửu U thần công. Mấy tên được gọi là cao thủ của La Môn kia, lúc này sợ là sớm đã bị hắn hút hết tinh khí biến thành cái xác khô rồi. Huynh trưởng chơi cờ, e là một bước dư thừa cũng đều không có… Ta đoán có đúng không? Hoàng Tẩu.”
 
Mạc Tiệp trong vô thức lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ đến chuyện Bùi Ngọc từng chất vấn nàng dùng hắn để tu luyện Khải Dương Bí Thuật — Hóa ra chẳng qua là hắn muốn nói, vốn dĩ là lợi dụng lẫn nhau, dù gì nàng cũng là cùng lý do?

 
“Hoàng Tẩu, hắn ta không yêu tỷ, một người nam nhân yêu tỷ thì làm sao lý trí có thể thanh tỉnh như vậy, từ đầu đến cuối… từng bước từng bước ra sức tính toán mưu kế.” Bùi Trác dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, đột nhiên lại thâm tình nói, “Ta mới là người thật sự yêu tỷ, ta sẽ đối xử tốt với tỷ hơn hắn gấp trăm lần. Tỷ và ta liên thủ tiêu diệt hắn, thiên hạ sẽ thái bình, thịnh thế an khang.”
 
Mạc Tiệp đỡ eo ngã ngồi ở trên ghế, nếu như Bùi Ngọc sớm đã tính toán như vậy, vậy thì những lời mà hắn nói, lại có vài câu có thể là thật? Những điều nhu tình mật ý, lời thề son sắt, thế nhưng trong nháy mắt đều là không có căn cứ.
 
Sắc mặt của Lâm Lâm cũng cực kỳ khó coi — Nếu như Bùi Ngọc dùng Nghịch Quý, đương nhiên cũng sẽ có sự sắp xếp khác.
 
Lúc này ngoài thành lại có động tĩnh khác thường, mấy chục vạn bình dân bá tánh khởi nghĩa tạo phản, vây kín ngoài thành Lương Phù, khẩu hiệu là “Tháng sáu thần giáng, thiên hoàng sống lại”.
 
Bởi vì sự phổ biến rộng rãi của vu cổ vẫn chưa được quản lý ổn thỏa, chịu sự mê hoặc của vu cổ, dân thường bạo động với quy mô lớn đã mấy lần, cho đến lúc này Lâm Lâm mới hiểu được, thế nhưng cái này cũng là trò chơi của Bùi Ngọc giật dây để tạo thế lực — Bùi Ngọc mười sáu tuổi đăng cơ, sau đó thống nhất thiên hạ, vốn chính là giống như sự tồn tại của thần ở trong lòng của bá tánh Chiêu Quốc, mà những người này cũng rất dễ bị thuật vu cổ lôi kéo. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé. 
 
 “Hoàng Tẩu, hiện giờ chỉ có võ công của tỷ còn có thể kiềm chế được hắn.” Mặt Bùi Trác vẫn không đổi sắc như cũ, từ từ nói, “Nếu như tỷ mềm lòng không giết hắn, vậy thì tất cả mọi người chúng ta đều sẽ là phản thần tặc tử, cửu tộc Mạc gia đều sẽ bị tru di.”
 
“Hôm nay trong cung thật là náo nhiệt.” Bùi Ngọc bình thản ung dung đẩy cửa tiến vào, vẫn là một bộ bạch y tuyết trắng đẹp đẽ, mặt mày lãnh đạm xa cách. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui