Lò sưởi trong phòng hừng hực, trong không gian nhỏ hẹp vô cùng khô nóng.
Khoảng cách gần trong gang tấc, Mạc Tiệp mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương trên người của Bùi Ngọc, nàng có thể xác định đây không phải là mùi huân hương cũng không phải là túi thơm, mà là mùi thơm cơ thể đặc biệt trên người của hắn, bởi vì lúc hắn ở trần ngâm tắm cơ thể thì cái mùi hương nhàn nhạt này cũng vẫn luôn quanh quẩn, khiến cho lòng người khao khát mê mẩn.
Mạc Tiệp đang xuất thần, cảm thấy mùi hương thoang thoảng tràn đầy cả xoang mũi, sau đó giữa môi răng là một trận ấm áp.
Hắn thế mà lại hôn nàng!
Mạc Tiệp nhíu mi nhắm mắt lại, lại cảm thấy tay của hắn đang chậm rãi di chuyển ở bên eo của nàng, thân thể dần dần mềm nhũn, dần dần ngồi trên đùi của hắn.
Bùi Ngọc trằn trọc liếm mút răng môi của nàng, sau đó sờ soạng, vừa xoa vuốt vừa cởi bỏ từng lớp từng lớp vạt áo trước ngực của nàng.
Mạc Tiệp cảm thấy đầu vú bị cọ xát qua lớp vải, bắt đầu chậm rãi đứng thẳng lên, sau đó trước ngực bỗng dưng chợt lạnh, hai vú đã hoàn toàn được thả ra, tiếp xúc với ngón tay ấm áp của Bùi Ngọc, không bị ngăn trở nữa, mặc cho hắn vừa xoa vuốt cảm thụ tính co dãn mềm mại của vú đẹp, vừa dâm loạn chơi đùa đầu vú mềm mại non mềm.
Mạc Tiệp rất lâu không làm chuyện này, cơ thể vô cùng mẫn cảm, đột nhiên mở rộng vạt áo như vậy, hai vú không hề che đậy bị hắn tùy ý vuốt ve chơi đùa, lập tức tê dại khó chịu, giữa chân từng đợt ướt át trào ra.
Dường như Bùi Ngọc đã đoán trước được phản ứng của nàng, dùng đầu gối đẩy hai chân của nàng ra, cùng với âm thanh xé vải cực nhỏ, tiểu huyệt đầm đìa mật ngọt của nàng đã không còn gì che đậy.
Giữa hai chân lạnh lẽo khiến cho Mạc Tiệp lập tức tỉnh táo một chút, lập tức nắm lấy cổ tay của hắn ngăn cản hành động tiếp theo.
Giọng nói của Hạ Đồ Gia vẫn đứt quãng truyền đến như cũ, nàng suy nghĩ, bây giờ cứ như vậy đi ra nếu như bị phát hiện, chắc chắn sẽ dẫn tới phiền phức, nhưng để cho Bùi Ngọc xằng bậy như vậy thì càng kỳ cục.
Đang tiến thoái lưỡng nan, Mạc Tiệp cảm thấy hai cánh hoa ướt át giữa chân đã bị vật lửa nóng cứng rắn chống đỡ cọ xát, nụ hoa mẫn cảm không ngăn được mà hưng phấn rung động, liên tục không ngừng chảy ra hoa dịch.
Bùi Ngọc cũng không gấp rút đánh chiếm hoa tâm, dường như còn đang tập trung thưởng thức cặp vú đẫy đà và co dãn kia.
Mạc Tiệp nhón mũi chân lên, muốn rời khỏi sự đụng chạm của cự long, nhưng trong không gian nhỏ hẹp nàng bị đè ép lại ưỡn ngực nâng người mới không đến nỗi bị quần áo ép đến không có cách nào hít thở.
Bùi Ngọc không có ngăn cản, chỉ là thuận theo động tác của nàng, ngậm lấy đầu vú bên phải mà nàng vô tình đưa đến bên môi hắn, dùng đầu lưỡi men theo quầng vú màu hồng nhạt trằn trọc di chuyển động chạm, tùy ý liếm mút thưởng thức, một tay sờ đến mật huyệt do tư thế thẳng lưng lúc này của nàng đưa đến trước người hắn, an ủi thịt trai sớm đã đói khát khó chịu, một bàn tay khác cũng không buông cái vú bên trái, còn khảy đầu vú non mịn sớm đã sưng to dựng đứng lên, vô cùng hưởng thụ thỏa sức cợt nhả chơi đùa thân thể cứng đờ ưỡn ra lúc này của Mạc Tiệp, ngược lại giống như là Mạc Tiệp đang chủ động chiều theo hắn vậy.
"Ưm…" Mạc Tiệp vốn dĩ vô cùng mẫn cảm, nào chịu được ba bộ phận mẫn cảm đều bị kích thích, thất thanh kêu lên, lại nhanh chóng bịt kín miệng.
Một cơn khoái cảm choáng váng giống như đỉnh đầu bị nổ nứt ra vậy, hai chân nàng mềm nhũn, cái mông lập tức hạ xuống, mật huyệt căng chặt chật hẹp không hề che đậy chỉ có thể đối mặt với sự đón tiếp của gậy thịt ở phía dưới, Bùi Ngọc thấy vậy lập tức thẳng lưng, mật huyệt đã hoàn toàn trơn ướt lập tức bị gậy thịt thô to nóng như lửa cắm sâu vào.
Trong nháy mắt, trước mắt Mạc Tiệp dường như là lóe lên ánh sáng trắng, còn không đợi nàng trở lại bình thường, Bùi Ngọc liền nhân cơ hội ra sức ôm lấy eo của nàng nhanh chóng đâm làm, phát ra âm thanh ngâm nga kìm nén trầm thấp, dường như là vô cùng vui sướng.
Tiểu huyệt mẫn cảm mật ngọt tràn đầy gắt gao kẹp lấy gậy thịt xâm nhập vào, mỗi lần bị đâm vào liền phát ra tiếng nước xì xì.
Mạc Tiệp chỉ cảm thấy khoái cảm từ trên xuống dưới, thẳng một mạch từ chân núi tràn lên đến đỉnh núi, không kìm lòng nổi vươn hai cánh tay gắt gao ôm lấy Bùi Ngọc, hai chân mở rộng ra để tùy hắn thoả thích đâm làm tiểu huyệt nhu nhược, trong sự đánh chiếm của khoái cảm mà nhiều lần trầm luân.
Ngoài cửa mơ hồ truyền đến giọng nói của chưởng quầy:
"Hạ đô úy, ngài xem… Không chừng Mạc tướng quân đã đi rồi, ngài lục soát cửa tiệm như vậy, tiểu nhân thật sự…"
Trên trán chưởng quầy thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn ta còn không biết, Mạc tướng quân oai hùng rực rỡ sáng sủa, mặt lại lạnh như sương lúc nãy, giờ đây đang trốn trong chỗ tối, hai vú đứng thẳng run run trần trụi không có gì che đậy, hai chân mở lớn bị gậy thịt thô to bừa bãi tận tình đâm làm mật huyệt chật hẹp non mịn.
Hạ Đồ Gia còn chưa mở miệng trả lời thì lại là một trận âm thanh cùng nhau quỳ xuống.
Mạc Tiệp đột nhiên nhận ra được cái gì đó, sợ hãi lúng túng lại chịu không nổi cái thọc vào rút ra càng thêm kịch liệt này, nắm chặt vạt áo Bùi Ngọc tiết thân.
Nam Cung ca ca ở bên ngoài.
Bùi Ngọc đang cố ý.
Trong đầu của nàng loé lên hai ý nghĩ như vậy, nhưng cơ thể cao trào vẫn vô lực run rẩy như cũ, nàng tuyệt vọng nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn càng lúc càng xa, sau đó có người đẩy cửa tiến vào.
"A Tiệp, ra đây đi." Nam Cung Phủ sớm đã bảo tả hữu lui đi, trầm giọng nói.
Người khác tìm không thấy, nhưng Nam Cung Phủ là cao thủ võ công đương nhiên thính lực càng nhạy bén.
Bùi Ngọc cười nhẹ, giơ tay mở cửa tủ quần áo ra.
Mạc Tiệp lập tức quấn chặt áo choàng của bản thân, quỳ xuống dưới chân Nam Cung Phủ, giọng nói run rẩy: "Chủ thượng, ta…"
Nội tâm nàng một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể gắt gao nắm chặt lấy một góc áo choàng, che đậy cơ thể quần áo xốc xếch của nàng — Nàng thế nhưng lại cầm lòng không đậu tại đây làm ra loại chuyện đáng hổ thẹn thế này… còn bị bắt tại trận.
Bùi Ngọc đứng dậy bước ra, ung dung sửa sang quần áo, khoé môi vẫn treo ý cười nhàn nhạt như cũ, giống như là khiêu khích, lại giống như khinh thường.
Nam Cung Phủ đánh giá bạch y thiếu niên trước mắt, ánh mắt nghiền ngẫm, chợt mang theo bảy phần chế giễu bật cười.
"Hôm nay cần phải đo cơ thể để làm phục sức của ngày đại hôn, nàng thế mà quên rồi sao? Vài trăm người tìm nàng cả một buổi sáng, cuối cùng vẫn là đích thân cô tới, thật sự không biết đám thuộc hạ bọn chúng có tác dụng gì, " Y thở dài, khom người đỡ Mạc Tiệp từ trên mặt đất đứng dậy, lại nói tiếp: "Nàng thế nào vẫn gọi cô là chủ thượng, khi nào thì mới sửa miệng? Gọi phu quân."
"Ta…" Mạc Tiệp nhất thời không biết mở miệng thế nào.
"A Tiệp cùng cô vào sinh ra tử hơn mười năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nàng chật vật như vậy." Nam Cung Phủ quấn chặt áo choàng của nàng hơn một chút, cười trầm giọng nói: "Bản tính mong cầu lớn của con người. Cô vẫn luôn xem Mạc Tiệp như người thân chứ không phải là thuộc hạ, cô có ba ngàn thị thiếp giai lệ, A Tiệp muốn nuôi một hai tên nam sủng khôi ngô để chơi đùa thì cũng không tính là cái gì."
Hay cho một tên nam sủng, hay cho một cái hơn mười năm.
Ánh mắt Bùi Ngọc âm u như hồ sâu, dường như có sự tức giận nặng nề cuồn cuộn ở dưới đáy mắt, bên khoé môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt ung dung mà ưu nhã như cũ: "Nam Cung quốc chủ thật sự vô cùng khoan dung độ lượng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...