Mạc Tiệp nắm rồi lại nắm mảnh khăn lụa kia, chất vải mềm mại lại thấm lạnh không ngừng bị nàng xoa đến nóng lên.
Bóng đêm thâm trầm, mặt sông lại ánh lên một vầng trăng tròn, mờ mờ ảo ảo.
Mạc Tiệp giương tay, ném mảnh khăn lụa kia vào trong nước.
Tầng tầng gợn sóng đánh ra, nàng lại lần nữa nhắm mắt lại.
Cứ để cho tất cả cùng với nước sông đi đi.
Đường phố Dịch Quốc tràn ngập không khí xơ xác tiêu điều, Mạc Tiệp ngồi ở trong kiệu, hai mắt vẫn cứ nhắm chặt—
Bùi Ngọc giải độc cho nàng, thật sự lại là xếp đặt cho nàng một đường.
Độc kia ngay cả thần y Lâm Lâm cũng đều không giải được, tất nhiên là xuất phát từ một tay Bùi Ngọc.
Vì thế, bây giờ nàng có thật sự trong lúc thần không biết quỷ không hay trúng loại độc không mùi không vị kia hay không, cũng chỉ có một mình Bùi Ngọc biết — Hơn nữa, trên đời này thật sự tồn tại loại độc kỳ lạ này hay không, hoặc có lẽ là nàng nảy sinh xuân tâm tự nguyện nương thân vào vị Thái tử Chiêu Quốc phong thần tuấn lãng kia, nàng có trăm cái miệng cũng không biện bạch được, lại khó nói rõ ràng minh bạch.
Mạc Tiệp khẽ thở dài một hơi, nghĩ đến sau này không cần cùng Bùi Ngọc giao chiến, trong lòng nhẹ nhõm thở ra, lại nhịn không được mà tự giễu: Mạc Tiệp nàng đã từng lòng lang dạ sói thế nào, bây giờ lại sợ hãi rụt rè với một thằng nhóc, thật là buồn cười.
Lúc Mạc Tiệp bước vào, Nam Cung Phủ chính là một bộ quần áo sáng sủa nằm nghiêng chợp mắt ở nội đường, thị nữ hai bên rũ mi rũ mắt, một người đốt lò lửa, một người đốt hương, ám hương lưu lại ngọn lửa nhỏ*.
*Ám hương lưu lại ngọn lửa nhỏ: là một câu thơ được trích trong bài thơ “Đốt hương” (焚香) của nhà thơ Cao Khải.
Mạc Tiệp quỳ một gối xuống đất: "Chủ thượng!"
Đôi mắt xanh lam của Nam Cung Phủ chậm rãi mở ra, vẫn mang theo một tia không kiên nhẫn khi bị quấy nhiễu nghỉ ngơi, nhưng lúc nhìn đến nữ tử trước mặt lại lấp lánh ra một vầng hào quang.
Chỉ nhìn thấy quần áo màu trắng trên người Mạc Tiệp, dáng người yểu điệu thướt tha. Lả lướt hấp dẫn, thanh thủy phù dùng* đẹp hơn cả ngàn vạn thế gian, như khinh vân tế nguyệt, hồi phong lưu tuyết*, lại vô cớ hiện ra hình dáng nhu tình quyến rũ, cố phán sinh tư*.
*Thanh thủy phù dung: câu gốc là “Thanh thủy xuất phù dung” là một câu thơ trong bài thơ “Kinh ly loạn hậu thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư hoài tặng giang hạ vi thái thủ lang tể” của Lý Bạch,ý nghĩa của câu thơ này là vẻ đẹp của hoa sen vừa nở trên mặt nước, mộc mạc thanh khiết, vẫn chưa qua tỉa tót trang điểm.
*Khinh vân tế nguyệt, hồi phong lưu tuyết: trích trong bài thơ "Lạc Thần Phú" của Tào Thực vào cuối thời Đông Hán. Câu thơ này được dùng để miêu tả vẻ đẹp đa tình của người phụ nữ.
*Cố phán sinh tư: có nghĩa là quay đầu giương mắt đều có mỹ diệu tư sắc.
Nữ tử tuyệt sắc khuynh thành này thật sự là A Tiệp từ lúc nhỏ liền đi sau người y sao? Tuy là Nam Cung Phủ đã duyệt qua vô số mỹ nhân, cũng nghĩ không ra bậc tư sắc này người nào có thể với tới.
"Chủ thượng." Mạc Tiệp bị nhìn đến nỗi không được tự nhiên, càng cúi thấp đầu, lại lần nữa mở miệng.
"A Tiệp, ngươi… bị bắt làm tù binh mấy ngày, cô* lại có hơi không nhận ra ngươi rồi." Nam Cung Phủ dứt khoát đứng dậy, cẩn thận ung dung nâng nàng dậy.
*Tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Ý ngoài lời nói của Nam Cung Phủ rất rõ ràng — ngươi bị bắt làm tù binh làm nô lệ mấy ngày, thế nhưng so với lúc làm tướng quân còn muốn thoải mái hơn, tựa như một đoá hoa mềm mại đáng yêu, nếu như nói trong chuyện này không có làm chuyện gì xấu, dù là ai thì cũng khó mà tin tưởng.
"Thần đi theo chủ thượng mười năm, chưa từng hai lòng." Mạc Tiệp cũng không mong muốn nhiều lời, nếu như y nghi ngờ nàng, nói nhiều cũng vô dụng.
"Chưa từng hai lòng?" Nam Cung Phủ nghiền ngẫm bốn chữ này, nhẹ nhàng chuyển động ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, "Lòng của A Tiệp, đã thay đổi rồi."
"Mạc tướng không dám." Mạc Tiệp vẫn quỳ như cũ, thật lâu sau không nhận được câu trả lời, lại nhìn thấy một đôi giày ủng tinh xảo hoa mỹ dừng lại trước mắt.
Nàng được một đôi tay to rộng nhẹ nhàng nâng cằm lên, nàng bị ép buộc đón nhận ánh mắt mãnh liệt của Nam Cung Phủ.
Mấy năm trong quá khứ, nàng đã từng vô số lần ảo tưởng Nam Cung ca ca có thể nghiêm túc như vậy mà ngắm nhìn nàng.
"A Tiệp, ngươi có biết trên dưới Chiêu Quốc bàn luận ngươi như thế nào không?" Nam Cung Phủ vuốt ve mặt của nàng, trên khuôn mặt anh tuấn lởn vởn một ý cười nguy hiểm, "Bọn chúng nói ngươi bị Thái tử Chiêu Quốc mê muội đầu óc, mới cố ý thua trận chiến này… Nếu không, dựa vào bản lĩnh của ngươi, như thế nào sẽ thua một thằng nhóc miệng còn hôi sữa?"
"Chủ thượng cũng cho là như vậy?" Mạc Tiệp dời mắt đi hỏi.
"Nhân ngôn khả úy*." Nam Cung Phủ cười nghiền ngẫm, trầm giọng nói, "A Tiệp đi theo cô nhiều năm, vào sinh ra tử, càng vất vả công lao càng lớn, nếu như lần này xóa bỏ chức quan của ngươi, không khỏi sẽ khiến Mạc gia hổ thẹn, chịu sự chế nhạo của người khác. Đời đời Mạc gia trung thành như một, cô làm sao có thể nhẫn tâm sống chết mặc bây."
*Nhân ngôn khả úy: chỉ lời gièm pha của thiên hạ thật đáng sợ.
"Mạc tướng bằng lòng lãnh phạt." Mạc Tiệp lại lần nữa cúi thấp đầu xuống—
Nàng dường như lờ mờ cảm thấy đây là lần đầu tiên bản thân mình ở trong mắt của Nam Cung Phủ là một người "nữ nhân", nhưng phần tư vị này cũng không có thoải mái như vậy…
"Cô chuẩn bị… phong A Tiệp là Vương hậu của Dịch Quốc ta." Nam Cung Phủ chân thật đáng tin nói.
Mạc Tiệp cúi đầu sững sờ tại chỗ, qua một hồi lâu, nàng khấu tạ nói:
"Thần… Tạ chủ thượng ân điển."
————————
Cảm ơn trân châu của mọi người gửi tới ( ̄∇ ̄)
Nhưng là hôm nay đã bị project ép khô, thật sự không động đậy nổi……
Nhiều lời vài câu:
1. Kỳ thật ta cảm thấy thịt văn cũng là muốn hoà hợp với logic của bản thân, ví dụ như nữ chính vì sao lại thảm như vậy, thật ra nữ chính bại trận lẽ ra so với thảm thương này thì đã thảm hơn rất nhiều lần, nam chính cũng không có khả năng đột nhiên yêu một người vừa mới đối chọi đánh giặc gay gắt_(:з” ∠)_.
2. Ta là feminist trên trình độ nào đó, cho nên không quá thích nữ chính quá ngốc bạch ngọt luôn luôn ỷ lại vào nam chính ngọt chán ngấy hoặc là các loại nam chính play cái loại cốt truyện cưỡng hiếp trẻ em, ta hy vọng nữ chính chịu được mưa gió, có suy nghĩ của bản thân, đồng thời cũng không phải cái gọi là đại nữ chính Mary Sue không gì làm không được còn được các loại nam nhân bảo vệ, đương nhiên dù sao thịt văn yy giải trí khẳng định cũng sẽ không quá nghiêm túc, chỉ là nói rõ sự thiên vị tốt đẹp của ta là như thế này, mong đợi những lời nói đó sẽ thất vọng nha _(:з” ∠)_
3. Nam chính chắc chắn sẽ bị ngược, bởi vì đây là tiểu thuyết ngôn tình _(:з” ∠)_ nhưng mà trên bản chất nam chính cũng không có làm gì sai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...