Từ đường lớn ngoài hoàng thành, đại quân một đường đi về phía trước, tới chạng vạng mới dừng chân hạ trại.
Từ lúc mang tiểu vương gia theo cùng, Cô tướng quân đã có chuẩn bị chu toàn. Tiểu vương gia là hoàng thân quốc thích, theo lý thuyết lều trại của hắn phải vừa lớn vừa hoa lệ, nhưng thánh chỉ truyền đến chỉ nói để vương gia đi ngao du, không ban chức quan cho hắn. Đến cả thánh thượng cũng biết đệ đệ nhà mình không thích hợp đi chiến trường, bởi vậy đã viết rõ ràng, không cầu lập công, lại không quan tâm có phạm sai lầm, chỉ cần hắn bình an, còn lại thế nào cũng được.
Vì vậy Cô tướng quân bàn bạc với thân tín một chút, cho rằng tạm thời tốt nhất là không nên làm bại lộ thân phận vương gia. Thứ nhất ngoại trừ phía Bắc Mạc, còn lại hầu như không ai không biết tiểu vương gia là uy hiếp của hoàng thất Thánh Hoa. Nếu lúc này lộ ra, chẳng may vương gia bị người hai nước kia bắt được, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ cho hoàng thượng chém. Thứ hai là “danh khí” của tiểu vương gia rất cao, nói ra sợ rối loạn quân tâm.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng bên ngoài lều trại của tiểu vương gia thì giống lều trại bình thường, còn bên trong bày biện khác biệt, nền đất có trải một lớp thảm dày, trên giường nhỏ lót da thú mềm mại màu trắng, đi chân trần sẽ có cảm giác ấm áp lại thoải mái.
Xe ngựa dừng lại ở trước lều trại, Long Thiên Tài xuống xe đi vào, chưa nói tiếng nào đã cởi giầy nằm xuống giường nhỏ, lăn một vòng, kêu to: “Mệt chết đi được, cổ đại thật lạc hậu, xe ngựa chẳng thoải mái được như ô tô, vũ khí cũng lạc hậu, thật muốn cho máy bay chiến đấu đem bom ném, thế là xong…”
“…” Cô tướng quân đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặt than bình tĩnh chờ người này đổi trọng tâm câu chuyện.
Long Thiên Tài nằm trên giường lẩm bẩm một lúc, rốt cục phát hiện có người nào đó còn ở trong lều, vì vậy đem tay vẫy vẫy, “Ta ngủ một giấc, bao giờ ăn nhớ gọi.”
Cô tướng quân nghe hiểu câu này, liền ừ một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Ngoài quân doanh hơi ầm ĩ, Long Thiên Tài thực sự quá mệt mỏi, trong hoàn cảnh như vậy lại ngủ rất nhanh. Hắn ngủ chỉ một lát, nhưng chất lượng giấc ngủ rất tốt, đứng lên cảm thấy thần thanh khí sảng.
Hắn xoay thắt lưng, nghĩ thầm đại quân không đi ngày đi đêm, cho thấy biên quan cũng không nguy cấp, hơn nữa hoàng huynh luôn yêu thương hắn lại nhẫn tâm phái hắn đi, có nghĩa là Thanh Hoa hoàn toàn tin tưởng vào trận chiến này. Hắn chậm chạp nghĩ, đang muốn ra ngoài dạo một vòng thì màn che bị xốc lên, một người thanh niên đi vào.
Người này mặc nho sam, đậm dáng vẻ thư sinh, làm cho người ta có cảm giác nhã nhặn yếu đuối, nhưng trên vầng trán lại có cỗ anh khí, nên dù là tướng mạo bình thường cũng mang vài phần tuấn lãng, khiến người ta không ghét được.
Động tác người này rất nhẹ, chỉ là muốn xem vương gia đã tỉnh chưa, kết quả giương mắt liền thấy vương gia đã rời giường đứng ở trong lều, liền cười cười, chuẩn bị hành lễ.
“Được rồi,” Long Thiên Tài xua tay, “Miễn mấy cái quy củ dư thừa này đi, các ngươi không phiền nhưng ta phiền, nói đi ngươi là ai?”
Người nọ ngẩn ra, có vẻ vô cùng kinh ngạc đối với vị tiểu vương gia được người truyền miệng lại không có chút khí tiết hoàng gia nào, lập tức hoàn hồn nói: “Hạ quan Bạch Liên.”
“… Hoa?”
Bạch Liên không giải thích được: “…Vương gia?”
“À, ý của ta là ngươi có nghe đến thánh mẫu Bạch Liên Hoa bao giờ chưa?”
“…” Bạch Liên lắc đầu.
Long Thiên Tài giải thích: “Là cái loại lãnh diễm cao quý, có mị lực mọi người không chống lại được, mỉm cười là có thể mê hoặc chúng sinh, tỏ vẻ tâm địa thiện lương, lúc nào chỗ nào cũng thể hiện ái tâm, luôn luôn hiền dịu.”
Bạch Liên suy nghĩ một chút: “… Kẻ gây tai họa à?”
“Còn kinh khủng hơn kẻ gây tai họa,” Long Thiên Tài thành khẩn nói, “Nếu sau này gặp được người như vậy nhớ đi đường vòng, người như vậy tâm địa độc ác, âm hiểm vô cùng, nhìn thì tưởng vô tội, nhưng thật ra chuyện xấu gì nàng cũng làm được.”
“…” Trên đầu Bạch Liên một đống dấu chấm hỏi.
“Được rồi, cái này rất khó hiểu, nhưng có một loại người khác ngươi tuyệt đối có thể hiểu, là thánh mẫu Tiểu Bạch~”
“…” Bạch Liên hít vào một hơi, bỗng nhiên hiểu được, trước khi đến đây tướng quân muốn nói lại thôi nhìn hắn thương hại là ý gì.
Y là một trong số ít biết vị kia chính là vương gia, trước đây y cũng không muốn tới gặp hắn, bởi vì y cho rằng người này cũng chỉ là một kẻ vô dụng, thậm chí không bao giờ nghĩ tới hoàng thượng lại ban ý chỉ cho vương gia đi theo đánh trận. Cho đến tận khi tướng quân trở lại trong lều kể lại kiến giải của người này lúc ban ngày, y mới thu hồi định kiến lúc trước, vội vàng tới đây.
Nhưng là dù y cho rằng mình thông minh, cũng không ngờ tới loại tình huống này.
Long Thiên Tài chăm chú nói: “Tiểu Bạch chính là cái kiểu vừa ngu vừa ngây thơ, mảnh mai lại vô hại, cho rằng tất cả mọi người đều có tâm địa thiện lương, cho dù ngươi làm thịt cả nhà nàng thì chỉ cần ngươi hối lỗi sửa sai nàng vẫn tha thứ cho ngươi…”
“…” Bạch Liên kinh ngạc vạn phần, “Có người như thế thật sao?”
“Thật, các nàng cực kỳ dễ cảm động, nhìn thấy hoa nở thì cảm động khóc, bình thường thì hay nói…” Long Thiên Tài ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, tay ôm ngực: “Ta vô cùng cảm động vô cùng hạnh phúc, làm sao bây giờ, ta hạnh phúc đến muốn ngất đi, ôi, trời ơi, không phải ta đang nằm mơ chứ, nếu như đây là mơ, ta nguyện vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại!”
“…”
Từ lúc vào trong lều đến giờ, vẻ bình tĩnh thong dong trên mặt Bạch Liên rốt cục không giữ được. Người nào quen thuộc mà nhìn thấy y lúc này hẳn là không thể nào tin được y chỉ vì một câu nói mà xuất hiện tình trạng này. Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng sau khi được tiểu vương gia dùng ngữ khí cùng biểu cảm sinh động này nói ra, thì có lực sát thương lớn đến như vậy.
Long Thiên Tài liếc y một cái, vô tội buông tay: “Xem đi, cho nên mới nói người như thế là cực phẩm, làm việc không hề có tư tâm, là nữ chính dưới ngòi bút của Quỳnh Dao, giống Bạch Ngâm Sương, tuổi trẻ xinh đẹp…” Hắn đang nói bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng cũng quay trở về hiện thực, hơi cô đơn lắc đầu, “Suýt nữa thì quên mất, mấy người ngu ngốc không có kiến thức như các ngươi, ta có nói nhiều hơn thì nghe cũng chẳng hiểu được.”
“…” Nụ cười trên miệng Bạch Liên không khỏi cứng đờ.
Long Thiên Tài thấy thế nháy mắt mấy cái, đi vòng quanh y, chần chờ hỏi: “Ừm, nhìn vẻ mặt này của ngươi, có lẽ đến bây giờ cũng chưa có ai nói ngươi ngu ngốc đúng không?”
“…” Bạch Liên bất đắc dĩ, từ nhỏ đến lớn đây là lần y trầm mặc nhiều nhất, nhưng ngoại trừ trầm mặc thì y cũng không biết phải làm như thế nào.
Long Thiên Tài trước mắt sáng ngời: “Chẳng lẽ ngươi là người thông minh? Có phải từ nhỏ ngươi đã thông tuệ hơn người, nổi danh ‘thần đồng’, lớn lên được xưng là ‘tài tử’?”
Bạch Liên khôi phục thong dong lúc trước, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, thở dài nói: “Đây là được mọi người nâng đỡ, hạ quan thực không dám nhận.”
“Thật như vậy sao, tốt quá tốt quá,” Long Thiên Tài thân thiết nhiệt tình lôi kéo y, “Tới tới, ngồi xuống đây, đừng câu nệ, chúng ta tâm sự một chút, ta muốn xem ngươi thông minh tới mức độ nào.”
Hắn nói rồi kéo y xuống ghế mềm, lại quay qua quay lại lục tung lên, hắn nhớ rõ trước khi ngủ thấy vị tướng quân mặt than cất mấy loại đồ ăn vặt ở chỗ này.
“… Vương gia?” Bạch Liên không hiểu gì ngồi một chỗ, lộ ra vẻ mờ mịt hiếm gặp, vị tiểu vương gia này không hề ra vẻ, tuy rằng bình dị gần gũi, nhưng ngôn hành cử chỉ lại có vẻ quái dị, làm cho y căn bản không thể nào đoán được trong lòng hắn suy nghĩ gì, sau đó muốn làm gì. Đây là lần đầu tiên y gặp một người như vậy.
“Tìm được rồi.” Long Thiên Tài vui vẻ bày mấy loại đồ ăn vặt ra, để lên một cái bàn gỗ ở giữa ghế mềm.
Bạch Liên cực kỳ kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, đừng nói đùa, trên đời này sợ rằng chỉ có thái hậu và hoàng thượng mới được hưởng thụ chuyện vương gia tự mình dâng điểm tâm, đánh chết y cũng không có lá gan để bình tĩnh ngồi đây nhìn vương gia đặt cái nọ cái kia lên bàn.
Này, sao lại đứng dậy, ngồi xuống,” Long Thiên Tài lấy ra chút đồ cuối cùng, ngồi xuống nệm, tùy ý đẩy đẩy hai bên trái phải, cười nói: “Tới tới, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, được rồi, ngươi đến tìm ta có chuyện đúng không?”
Bạch Liên nháy mắt có xúc động muốn thắp hương bái Phật, bởi vì rốt cục trọng tâm câu chuyện đã trở lại bình thường rồi, y một lần nữa ngồi xuống: “Khởi bẩm vương gia, hạ quan đặc biệt tới gặp vương gia lãnh giáo sách lược đánh giặc.”
“Đánh giặc?” Long Thiên Tài nhướng mày: “Chính là kế ly gián.”
“Đúng vậy,” Bạch Liên nói, “Hạ quan vẫn luôn nghĩ kế sách, hạ quan cho rằng…”
Long Thiên Tài nhíu mày cắt lời: “Dừng, đừng có xưng hạ quan, nói thẳng là ‘ta’, không thì ta nghe sẽ thấy không tự nhiên, tên tướng quân mặt than kia cũng nói vậy.”
“…” Bạch Liên nói, “Xin hỏi vương gia mặt than là ý gì?”
“Chính là cái loại quanh năm mặt không đổi sắc, cho dù gặp chuyện gì cũng không thay đổi sắc mặt,” Long Thiên Tài xoa mặt, giọng nói đông cứng: “Ngươi xem, giống như thế này.”
“…”
Long Thiên Tài cầm lên một miếng điểm tâm: “Ngươi nói tiếp đi.”
Bạch Liên vốn không phải là người đa lễ, chỉ là cái từ ‘mặt than’ kia làm cho y hơi giật mình, vội ho ra tiếng: “Vâng, ta cảm thấy ba tộc này lần đầu tiên liên thủ, cho nên khí thế mạnh mẽ, chúng ta có thể liều mạng mà đánh, nhưng…”
Long Thiên Tài nói tiếp: “Nhưng kiểu giết địch này giết một nghìn tổn thất tám trăm, thật sự không cần phải…, đúng không?”
Bạch Liên nói: “Đúng là ý này, tuy rằng chúng ta là nước lớn, không sợ Bắc Mạc, nhưng ta cảm thấy tốt nhất không nên đối đầu trực diện.”
“Ừ, có thể dùng trí là hay nhất,” Long Thiên Tài yếu ớt nói, “Nhất tướng công thành vạn cốt khô, nếu liều mạng, không biết có bao nhiêu người phải chết.”
(Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Một tướng thành danh thì có vạn người phải chết trận)
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô,” Bạch Liên thì thào, lập tức khen, “Vương gia nói thật đúng.”
“À, ngươi quá khen quá khen,” Long Thiên Tài được khen tâm tình rất tốt, “Nào, nói tiếp đi, ngươi phải dùng trí, nhưng trước tiên phải giải quyết được một người.”
“Một người?” Bạch Liên suy nghĩ một chút, “Vương gia muốn nói đến quân sư của Thiên Lang?”
“Ừ, ngươi đừng khinh thường sự lợi hại của mưu thần,” Long Thiên Tài nói, “Thường thường then chốt thắng bại của chiến tranh chính là một câu nói của mưu thần, tuy rằng ta cảm thấy với tình huống hiện tại, tên quân sư kia cũng không quá thông minh, nhưng dù sao để thuyết phục được ba bộ tộc, thì cũng phải có khả năng ăn nói. Nếu như mưu kế của chúng ta bị hắn vạch trần mà trấn an thành công, bọn họ sẽ càng trở nên đoàn kết, cho nên hay nhất là giải quyết được hắn.”
“Được, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Ừ, tên quân sư này thu phục được thì tốt, không thu phục được thì giết, nếu không giết được cũng không sao, ngươi làm giả chứng cứ vu hãm hắn phản quốc thông đồng với địch, hắn giải quyết xong ba bộ tộc kia cũng không đủ sức rồi, nếu đánh lâu như vậy, chắc chắn sẽ tồn tại khoảng cách, chỉ cần tùy tiện khơi mào một chút, ví dụ như…”
Long Thiên Tài suy nghĩ một chút, “Ví dụ như trong lúc đánh nhau các ngươi có thể chờ lúc thích hợp mà nói ‘a, là người của tộc Thiên Lang, tướng quân có lệnh, không được đánh người tộc Thiên Lang’ kiểu như vậy, một lần không được thì hai lần, khi đó hai tộc kia sẽ đánh nhau với bọn họ, tiếp sau chúng ta tấn công, liên minh có thể phá, chúng ta liền thu binh quay về kinh, thế nào?”
“…” Bạch Liên há miệng lại ngậm miệng, một chữ cũng không nói được. Trước đây đối với quyết định của hoàng thượng y luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng cho đến hôm nay y lại cho rằng hoàng thượng quả nhiên cực kỳ anh minh.
Long Thiên Tài lại ăn một miếng điểm tâm, híp mắt nhìn y, bỗng nhiên tiến sát lại: “Nếu ngươi thông minh, ta hỏi ngươi mấy câu.”
Bạch Liên cười nói: “Xin vương gia cứ hỏi.”
“Nghe kỹ nhé, có một người béo từ lầu các cao nhất ở kinh thành nhảy xuống, vậy thì hắn biến thành cái gì?”
Bạch Liên ngẩn ra, chưa bao giờ nghe thấy câu hỏi như vậy, suy nghĩ một lát mới nói: “… Người chết?”
“Sai,” Long Thiên Tài tủm tỉm cười nhìn y, “Là người béo chết.”
“…” Bạch Liên dở khóc dở cười, rồi lại cảm thấy mở rộng tầm mắt.
“Ừm, để ngươi thích ứng một chút, ta hỏi thêm một câu,” Long Thiên Tài nói: “Có hai người rơi xuống hố, người bị chết thì gọi người chết, người còn sống gọi gì?”
“… Người sống?”
“Hừ,” Long Thiên Tài nói, “Gọi người cứu mạng.”
“…”
“Một con gà trống cùng một con gà mái, nói ba chữ.”
“Nói gì?” Bạch Liên tỉ mỉ suy nghĩ, nghĩ thầm chắc vương gia sẽ không để cho y nói là ‘sinh gà con’ đâu. Y nhất thời cười khổ lắc đầu.
“Được rồi, đáp án là: hai con gà.”
“…” Lần đầu tiên Bạch Liên có cảm giác tan vỡ.
Long Thiên Tài nhìn y, lắc đầu: “Có vẻ như ta làm khó cổ nhân các ngươi rồi, tốt lắm, ngươi có hứng thú với binh pháp, vậy chúng ta nói về binh pháp. Bây giờ có hai quốc gia bị ngăn cách bởi sông lớn, trong đó có một quốc gia giỏi thủy chiến, quốc gia còn lại thì không. Nếu ngươi là bên không giỏi đánh thủy chiến, bây giờ hai bên khai chiến, ngươi phải làm thế nào?”
Bạch Liên thần tình rùng mình, quả thực Thánh Hoa có cách một con sông hiểm yếu với một quốc gia khác, y trầm ngâm rồi nói: “Tốt nhất là có thể đánh trên bờ.”
“Vấn đề là ngươi không lên được, chỉ có thể thủy chiến, nhưng ngươi lại không có thủy quân.”
“Thế này thì không có cách nào đánh cả,” Bạch Liên quay đầu, “Vương gia có biện pháp sao?”
“Tất nhiên, ngươi có thể dùng xích sắt nối các thuyền với nhau, gọi là liên hoàn thuyền.”
“Bạch Liên chấn động mạnh, thậm chí đứng lên: “Diệu kế! Như vậy trên thuyền vững vàng, giống như đánh trên bộ!” Y nhìn về phía tiểu vương gia, kích động cực kỳ, có tiểu vương gia, quả thật là may mắn của Thánh Hoa!
Long Thiên Tài nhìn y một lúc, nghĩ thầm không thể trách y, lúc đầu Phượng Sồ hiến kế cho Tào Tháo, Tào Tháo cũng vui mừng phát điên, dù sao cái loại này có khác gì tàu sân bay ở hiện đại.
Hắn nhìn người kia thần thái sáng láng, tiếc hận nói: “Nếu như ngươi đánh nhiều, ta ở trên thuyền chất củi, tưới dầu, châm lửa, ngươi làm thế nào?”
Bạch Liên bỗng nhiên cứng đờ, hưng phấn trước đó bị quét sạch: “Ta… chẳng lẽ toàn quân bị diệt?”
Long Thiên Tài ừ một tiếng, lại nói: “Nhưng trước đó ngươi chế tạo xích sắt để có thể tháo rời được, khi đối phương chưa châm lửa ngươi để nguyên xích sắt mà tiến lên, nếu châm lửa thì tháo ra, sau đó đem thuyền đánh lén vây vào giữa, cùng tấn công, thì sao có thể toàn quân bị diệt?”
Bạch Liên vừa chấn động, ánh mắt nhìn về phía tiểu vương gia thậm chí còn kính trọng, nói chuyện phiếm còn nghĩ ra ba kế sách, người này quả thực…
Long Thiên Tài vẻ mặt thành khẩn nhìn y: “Thật sự cho đến bây giờ không có ai nói ngươi ngu ngốc sao?”
“…”
Cô tướng quân ở trong lều chính chờ đợi, phát hiện Bạch Liên chưa trở về, liền biết vương gia tỉnh ngủ rồi, vì vậy pha một ấm trà, bưng vào trong lều, nháy mắt ngẩn ra: “… Đây là?”
Long Thiên Tài nhướng mày nhìn y: “Tới đúng lúc lắm, ta khát nước rồi.”
Cô tướng quân yên lặng rót trà cho vương gia, thử hỏi: “Các ngươi… thảo luận xong rồi?”
“Ừ,” Long Thiên Tài nói, “Cái gì nên nói ta đều nói rồi, y cũng biết bây giờ cần làm gì rồi, còn tên quân sư kia ngươi có điều tra được không?”
“Đã điều tra được hắn tên là Vân Nhàn, vốn dĩ không phải người Bắc Mạc, hình như có quan hệ với hai nước kia, còn lại vẫn đang điều tra.”
“À, Vân Nhàn… Tên thật dễ nghe,” Long Thiên Tài cười nói: “Nếu các ngươi có thể bắt sống thì bắt sống, ta muốn gặp hắn, à, bọn họ có quân sư, các ngươi có không, nếu như không có… Ngươi thấy ta có được không? Thuận tiện ngươi làm giúp ta một cái quạt lông chim.”
Cô tướng quân nói: “Có quân sư.”
“Có sao?” Long Thiên Tài hai mắt sáng ngời, “Ở đâu? Ta muốn gặp hắn!”
“…” Cô tướng quân yên lặng chỉ một ngón tay, Long Thiên Tài theo phương hướng y chỉ nhìn lại, chỉ thấy ở một góc lều, Bạch Liên đang chìm trong một đống sách, hai mắt đỏ đậm vùi đầu đọc, như là hận không thể ăn hết chỗ sách này.
Long Thiên Tài: ‘…”
Trong phòng lập tức yên tĩnh, Cô tướng quân trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Xin hỏi vương gia, đây là có chuyện gì?”
“Ta đâu có biết…” Long Thiên Tài nói thầm, “Ta chỉ bảo ‘ngươi nên đọc nhiều sách một chút’, sau đó ta nói ở đây có thật nhiều sách mới đưa đến… Kết quả y chạy qua đó…”
“…”
Long Thiên Tài chớp mắt: “Không phải y hiểu lầm ý ta là phải đọc chỗ sách này chứ?”
“…”
“Y thực sự là quân sư?”
“…”
“…” Long Thiên Tài lung la lung lay bước ra ngoài, “Mẹ nó ta muốn đi về, ta thấy các ngươi không phải đi viễn chinh, các ngươi đây là đi địa ngục, lão tử không hầu hạ nổi…”
Hắn nói xong liền vén rèm đi ra ngoài, Cô tướng quân cứng người một lát, vội vàng đuổi theo, lều của tiểu vương gia ở phía sau chủ trướng, hai bên trái phải đều có người đứng ở lều bên cạnh, y đuổi vài bước lại không nhìn thấy người, nghiêng đầu hỏi: “Người vừa chạy ra đâu?”
Tiểu binh bên ngoài chỉ về một hướng, Cô tướng quân không nói gì chạy theo, nhưng không nhìn thấy bóng dáng tiểu vương gia đâu cả, lo lắng tìm xung quanh.
Người ngồi bên trái lều của tiểu vương gia, bởi vì góc độ, Cô tướng quân không để ý tới, vì vậy liền hoa hoa lệ lệ bỏ lỡ một vị vương gia, đây cũng không phải Long Thiên Tài cố ý, mà đúng là bất đắc dĩ.
“Mẹ nó…” Long Thiên Tài bám vào lều đứng lên, “Cái thân thể yếu đuối này, chạy hai bước mà mệt muốn chết… Ôi, ta mệt muốn ngất…”
Hắn sờ đông sờ tây run rẩy bước đi, cảm thấy đói bụng, vội vàng ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa binh lính đang xếp hàng lấy cơm, cực kỳ vui mừng, vội vàng chạy qua ăn cơm.
Chú thích:
1. Phượng Sồ: (chữ Hán: 龐統, 178-213), tự là Sỹ Nguyên (士元), hiệu là Phượng Sồ là mưu sĩ của Lưu Bị thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông thường được người đời sau so sánh là tài năng ngang với Khổng Minh, người sống cùng thời với ông. Kế sách thủy chiến mà Long Thiên Tài nói với Bạch Liên là mưu kế của Bàng Thống lúc còn ở Giang Nam theo Tôn Quyền. Trong trận Xích Bích, ông theo kế phản gián của Chu Du hiến kế cho Tào Tháo dùng xích sắt ghép các thuyền lại thành một cụm để tránh cho quân sĩ say sóng, nhưng thực chất là khiến thuyền không tản ra được khi bị hỏa công. Nhờ Bàng Thống mà khi Chu Du sử dụng hỏa công, thuyền của Tào Tháo tập trung lại thành một cụm nên không chạy thoát được, cháy rụi hết.
2. Tàu sân bay (hay hàng không mẫu hạm): là một loại tàu chiến được thiết kế để triển khai và thu hồi lại máy bay- trên thực tế hoạt động như một căn cứ không quân trên biển. Vì vậy các tàu sân bay cho phép lực lượng hải quân triển khai không lực ở các khoảng cách lớn không phụ thuộc vào các căn cứ ở gần đó để làm căn cứ trên mặt đất cho máy bay. Các tàu sân bay không có hộ tống được coi là dễ bị các tàu khác, máy bay, tàu ngầm hay phi đạn tấn công và vì thế phải di chuyển trong một đội tàu sân bay. Trong lực lượng hải quân của nhiều nước, đặc biệt là Hải quân Hoa Kỳ, một tàu sân bay được coi là tàu chủ lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...