Sau trung thu là đại thọ của thái hậu, khi đang ăn bánh trung thu thì đột nhiên Long Thiên Tài nhớ ra chuyện này, làm miếng bánh vừa nuốt xuống tắc luôn ở cổ họng, suýt nữa thì nghẹn chết.
Cô tướng quân ngồi cạnh, thấy thế vội vàng bưng chén trà cho hắn uống, cúi đầu vỗ vỗ vai hắn: “Cẩn thận một chút.”
Long Thiên Tài thở vội mấy hơi, rồi đột nhiên cầm lấy tay y, đáy mắt vì bị sặc mà phiếm nước: “Ngày mai là đại thọ của mẫu hậu ta đúng không?”
Cô tướng quân gật đầu.
“Ôi,” Long Thiên Tài đứng dậy đi tới đi lui: “Xong rồi xong rồi, sao ta lại quên mất chuyện này cơ chứ,” hắn đột nhiên dừng lại nhìn y, “Đại thọ năm ngoái lễ vật của ta là gì?”
Hắn nói xong, còn chưa chờ Cô tướng quân trả lời thì đã lắc đầu tiếp tục lầm bầm: “Hỏi ngươi cũng vô ích, trước đây ngươi có nhìn thấy ta bao giờ đâu.”
Cô tướng quân trầm mặc một chút: “Ta từng nhìn thấy rồi.”
“Gặp rồi ư?” Long Thiên Tài cực kỳ kinh ngạc nhếch mày, nhớ tới chuyện người này đã nói với hắn, “Ta hiểu rồi, ngươi chỉ đứng ở xa xa nhìn ta thôi đúng không, theo như lá gan của ta trước đây mà nói, thì chỉ cần ngươi nhìn về phía ta là ta đã quay đầu chạy mất rồi, đúng không?”
“Ừ.”
Long Thiên Tài liền trợn mắt: “Thế ngươi nói ra làm gì? Nói cho cùng thì ngươi cũng đâu biết năm ngoái ta đưa thọ lễ gì.”
Cô tướng quân mặt than: “Ừ.”
“…” Long Thiên Tài khóc ròng đi ra ngoài, “Ta đã bảo ngươi rồi, làm người thành thật quá không tốt đâu, có thể khiến người ta tức chết đó.”
Cô tướng quân đứng dậy đi theo hắn: “Đi đâu vậy?”
“Đi tìm người hỏi một chút, nói chuyện với ngươi chỉ lãng phí thời gian mà thôi.” Long Thiên Tài mở rộng cửa, hắn để Ngụy Tiểu An lại vương phủ rồi, nên không biết phải hỏi ai, đành phải tùy tiện bắt một cung nữ ở cửa, nhẹ nhàng hỏi một lần.
Cung nữ này đã biết là hắn bị mất trí nhớ, nên cố suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, thấp giọng nói: “Khởi bẩm vương gia, hàng năm đại thọ của thái hậu ngài đều đi ra ngoài từ sáng sớm, nô tỳ cũng không biết là ngài tặng lễ vật gì.”
Long Thiên Tài ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy giờ mà ra ngoài cung tìm Ngụy Tiểu An thì rõ ràng là không tưởng, đành phải trùng vai, suy sụp chậm rãi quay về tẩm cung, vẻ mặt ai oán ngồi trước bàn, cả bánh trung thu cũng không buồn ăn.
Cô tướng quân nhìn hắn không tỏ thái độ gì, trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: “Không bằng viết chữ chúc thọ đi?”
Long Thiên Tài ngơ ngác nhìn y, càng ai oán thêm: “Ngươi thiếu đạo đức vừa vừa thôi, chữ ta còn không đọc được, ngươi bảo ta viết thế nào? Chữ có viết ra được thì có nhìn được sao?”
Cô tướng quân trầm mặc giây lát: “Thật là ngươi không biết chữ? “
“Không thì ta lừa các ngươi làm gì?” Long Thiên Tài ai oán nói, “Thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp như vậy mà ta nỡ lừa nàng sao? Chỉ có thỉnh thoảng mới lừa các ngươi mà thôi.”
“…” Cô tướng quân nghĩ thầm, người mà thành thật quá quả thật có thể tức chết người.
Long Thiên Tài tiếp tục lầm bầm, đôi mày xinh đẹp nhẹ nhàng cau lại, đôi mắt trong suốt có sự nghiêm túc hiếm thấy.
Cô tướng quân tự động quên sạch lời nói thật vừa xong, lẳng lặng nhìn một lúc, chỉ cảm thấy cho dù làm gì thì người này đều xinh đẹp như vậy. Y suy nghĩ một chút, kéo hắn đi tới bàn dài kê trong phòng, giúp hắn mài mực, cầm bút lông đưa qua: “Ta dạy cho ngươi.”
Long Thiên Tài yên lặng tiếp nhận: “Ngươi nghĩ nếu ta luyện cả đêm thì có viết được chữ nào ra hồn không?”
Cô tướng quân ôm hắn từ sau lưng, nắm tay hắn: “Ngươi thông minh như vậy, nhất định là có thể.”
Long Thiên Tài được nịnh nọt, liền cực kỳ vui vẻ, trầm ổn gật đầu: “Đúng thế, ngươi nói rất có lý.”
“…”
Ý chí chiến đấu của Long Thiên Tài tăng vọt, cầm bút trong tay viết một hồi, rồi đặt bút xuống: “Mẹ nó bút lông, đi gặp quỷ đi!”
“…”
Long Thiên Tài vạn phần hối hận, lúc đầu sao không hun đúc tình cảm sâu đậm với ngành Hán tự đi, mà lại một lòng một dạ với máy vi tính, cuối cùng lưu lạc đến nơi này lại thành thứ vô dụng. Hắn rầm rì quay đầu muốn đi, Cô tướng quân vội lấy tay đè lại, y biết ngày mai là đại thọ, đêm nay không thể ép buộc hắn, đành phải nhân cơ hội kiếm chút lợi, tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Long Thiên Tài dãy dụa: “Ta không viết.”
“Vương gia, ngày mai đại thọ.”
“…”
“Vương gia, ngươi viết tốt rồi đó, chỉ cần chép lại vài lần là được.”
Long Thiên Tài nhìn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, thầm nghĩ chẳng lẽ tiêu chuẩn thưởng thức của những người này không giống với xã hội hiện đại? Hắn chớp chớp mắt: “… Thật sao?”
“Thật.”
Thành thật cũng có chỗ tốt của thành thật, ít nhất nói gì người khác cũng tin. Long Thiên Tài một lần nữa cầm lấy cây bút: “Thế thì… thôi được rồi.”
Cô tướng quân nghiêng đầu nhìn hắn, từ góc độ này có thể thấy vầng trán, đôi mắt và độ cong rất nhỏ của hàng mi. Y bình tĩnh nhìn đôi mắt chuyện tâm của hắn, cúi xuống hôn lên khóe mắt một cái.
Lực chú ý của Long Thiên Tài đều đặt trên giấy, không thèm đếm xỉa đến y, cứ mặc kệ như vậy.
Cô tướng quân như là được cổ vũ, trực tiếp nắm cằm hắn, cúi xuống hôn lên cánh môi mềm.
“Này, làm cái gì… A…” Y đứng phía sau lưng, nên cả người Long Thiên Tài đều được y ôm trong lòng, tránh cũng không tránh được. Hắn hơi ngửa đầu, tay phải còn cầm bút lông giơ lên không trung, chấp nhận số phận để y hôn xong, mới đẩy y về phía sau: “Chữ này ta sẽ tự viết, ngươi ngồi xuống bên cạnh đi, để ta luyện một chút.”
Trên môi hắn còn phiếm một lớp ánh nước, càng nhìn càng thấy ngon miệng, Cô tướng quân chịu đi mới là lạ, liền ôm hắn vào lòng lần nữa, cằm đặt nhẹ trên vai hắn, cực kỳ thân mật, chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể hôn lên cần cổ trắng nõn.
Y cầm tay tiểu vương gia, viết từng nét từng nét, chăm chú nói: “Chỗ này cần phải viết dứt khoát, lúc kết thúc phải dùng thêm lực.”
Long Thiên Tài để y cầm tay mình viết, rất nhanh đã viết xong. Hắn nhìn cái này, nhìn cái kia, trầm mặc giây lát: “… Ngươi vừa mới nói lúc nãy chữ đã viết tốt rồi đúng không?”
“Ừ.”
Thời gian Long Thiên Tài trầm mặc càng lâu: “… Không phải cố ý lừa ta đấy chứ?”
“Ừ.”
Long Thiên Tài quay đầu nhìn y.
Cô tướng quân mặt than.
“… Được rồi.” Long Thiên Tài đành tiếp tục sự nghiệp luyện chữ còn dang dở. Cô tướng quân vui vẻ ôm hắn, thình thoảng hôn một cái, cực kỳ thỏa mãn.
Vẻ mặt tiểu vương gia chăm chú chuyên tâm, đặt cạnh nụ hôn rơi vào bên mặt và trên cổ cùng với bàn tay hạnh kiểm xấu không nhìn thấy, nghiêm túc khắc khổ luyện chữ, sau một lúc thì ném bút lần hai: “Tất cả đi chết hết cho lão tử đi!”
“…”
Long Thiên Tài thở hồng hộc đứng dậy: “Không viết nữa!”
Cô tướng quân dùng một tay kéo hắn lại: “Vương gia, ngày mai là đại thọ của thái hậu.”
“Hừ!” Dù sao cũng đâu phải mẹ ta.
Cô tướng quân suy nghĩ một chút: “Vương gia, cả Thánh Hoa này đều biết thái hậu cực kỳ thương yêu ngươi, thứ gì tốt nhất cũng để cho ngươi dùng, mừng thọ bà ngươi lại…” Y dừng môt chút, “Cũng được, bà thương ngươi như vậy, chắc chắn sẽ không trách gì ngươi.” Nói xong thì cực kỳ nhẹ nhàng thở dài.
Y nói cực kỳ hàm súc, nhưng Long Thiên Tài chỉ cảm thấy âm thanh thở dài của người này muốn nói “bất hiếu quá…”, hắn liền im lặng.
Cô tướng quân nhàn nhạt nói tiếp: “Lúc này danh tiếng của vương gia nổi lên như cồn, nhiều người nhìn vào như vậy…”
“…” Vì vậy Long Thiên Tài quay đầu trở về, chấp nhận số mệnh, “Ngươi nắm tay ta viết đi, viết thêm mấy lần.”
Cô tướng quân ừ một tiếng, lần thứ hai ôm hắn, vừa viết vừa giảng giải cho hắn, luồng khí ấm áp phả vào trong tai, làm cho Long Thiên Tài vốn hơi sợ ngứa phải né tránh, nhưng rất nhanh lại bị y dán sát vào.
“Được rồi, ta biết rồi, ngươi cách ta xa xa một chút.” Long Thiên Tài ra lệnh.
Cô tướng quân nghe lời dời khỏi một chút, vẫn ôm hắn như cũ. Long Thiên Tài lười tranh luận với y, nghĩ lại xúc cảm lúc nãy, viết thử một chút, cảm giác so với lúc trước tốt hơn rồi, không khỏi hỏi: “Thế ta phải luyện cho tới khi nào?”
“Luyện mấy lần nữa là được,” bàn tay của Cô tướng quân sờ thắt lưng hắn, tiện thể khích lệ một câu tăng chút nhiệt tình cho Long Thiên Tài, “Trước đây chữ của vương gia rất đẹp, giờ tuy rằng mất trí nhớ, nhưng chỉ cần luyện thêm vài lần là có thể tìm lại được loại cảm giác này.”
Long Thiên Tài ừ một tiếng, đột nhiên quay đầu: “Không đúng, sao ngươi biết chữ của ta đẹp?”
Cô tướng quân mặt không đổi sắc: “Nghe người ta nói.”
“Sao?”
Cô tướng quân mặt than.
Long Thiên Tài nhìn ra ngoài một chút, đành phải một lần nữa quay đầu lại. Lần này hắn hạ quyết tâm, vẻ mặt còn chuyên chú hơn cả lúc nãy, *** thần tập trung cao độ, gần như đạt tới cảnh giới vong ngã. Đợi đến lúc hắn viết ra được một chữ tương đối thỏa mãn mới hơi hoàn hồn lại, trầm mặc một chút, cực kỳ thong thả cúi đầu.
Đai lưng… rớt, quần… rớt. Hiện tại hắn chỉ mặc trường sam, mà ở khe hở của trường sam lúc hắn cúi đầu, đột nhiên có một bàn tay to ấm áp hữu lực tiến vào, chậm rãi vuốt ve vòng eo.
“…”
Đầu sỏ gây nên thấy hắn ngừng lại, cúi xuống xem thử, khen: “Viết đẹp lắm.”
“…”
Người nào đó dừng một chút, thành thật nói: “Nhưng phải luyện thêm một chút nữa mới được.”
“…” Long Thiên Tài hít sâu một hơi, “Mặt than, ngươi… Ưm!” Hắn còn chưa nói xong, bàn tay trên eo dùng thêm chút sức, khiến hắn phải hừ thành tiếng.
Cô tướng quân hôn lên mặt hắn một cái, rút thêm tờ giấy trắng ra: “Tiếp tục luyện.”
Long Thiên Tài ném bút, đang định quay đầu lại, nhưng bàn tay kia lại chuyển sang xoa xoa điểm nhỏ nổi lên trước ngực. Hắn lập tức run lên, ngay sau đó nhận thấy được bàn tay kia đang dò xét tiến đến, sờ soạng phía dưới eo, độ nặng nhẹ vừa phải, cực kỳ thoải mái.
Hắn thở dốc một tiếng, cảm giác hơi nhũn ra, tựa vào ***g ngực ở phía sau, híp híp đôi mắt đầy thích thú, thấp giọng phân phó: “Tay, xuống dưới chút nữa.”
Hô hấp của Cô tướng quân căng chặt, tay sờ xuống phía dưới, cầm lấy thứ gì đó đã hơi ngẩng đầu, hơi xoa xoa hai cái liền cảm giác nó đã cứng rắn lên rồi.
Long Thiên Tài mềm nhũn hừ một tiếng, vẻ mặt càng thêm thích ý. Cô tướng quân cúi đầu liếc nhìn, lập tức hô hấp nặng nề, ôm chặt lấy hắn xoay lại đặt lên bàn, một chân chen vào giữa hai chân hắn. Da đầu Long Thiên Tài tê dại, bất chấp đang được hưởng thụ: “Ngươi ngươi ngươi đừng tiến vào, này này này, chúng ta thương lượng một chút, ta dùng tay giúp ngươi có được không?”
Cô tướng quân ngẩn ra, y cũng không định lăn qua lăn lại hắn, chỉ muốn hôn một chút, nghe thấy vậy thì vui vẻ ừ một tiếng.
Long Thiên Tài đành phải yên lặng đưa tay ra, yên lặng cảm thụ độ lớn của cái gì gì đó, phẫn hận nắm lấy. Cô tướng quân thở dốc một hơi đầy hưởng thụ, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người này, tiến tới hôn hắn. Y kéo tiểu vương gia đang chăm chú ôm vào ngực, yên lặng suy nghĩ. Trong thời gian ngắn không có cách nào làm cho người này đồng ý gả cho y… Có cần phải lừa gạt không nhỉ?
Lễ trung thu cuối cùng cũng trôi qua, sáng sớm ánh mặt trời chậm rãi lan tỏa, cung nhân lại bắt đầu những công việc chuẩn bị mới, sân khấu kịch cũng không dỡ đi, mà bố trí thêm vài thứ mới lạ ở xung quanh.
Tẩm cung của hoàng đế Thánh Hoa cực kỳ an tĩnh, màn che màu vàng được thả xuống, che kín long sàn. Ở phía sau màn, có hai người đang nằm trên chiếc giường xa hoa, ôm nhau ngủ.
Long Tuấn Thiên tỉnh lại từ rất sớm, hắn nhìn người đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, cười đến hai mắt cong cong, vui mừng ôm chặt thêm một chút, chỉ muốn chìm đắm trong cảm xúc tốt đẹp này.
Hướng Hoằng Huy khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm giác toàn bộ cơ thể đều bị người ôm vào trong ngực, rất không quen. Y thử giật giật, cảm thấy dường như không phải sự mềm mại của nữ nhân, mà ngược lại lộ ra một cảm xúc cường thế. Lông mày y cau lại càng sâu, giãy dụa một chút, chậm rãi mở mắt.
Người trước mắt đang ngủ say, lúc ngủ mà trên trán còn mang theo một chút thích ý.
Đại não của Hướng Hoằng Huy trống rỗng, sau đó nhớ lại chuyện đêm hôm qua, rồi mới nhận thấy thân thể chua xót đau đớn, tứ chi vô lực, chỗ phía sau… hơi đau.
“…” Y cứng người, chỉ một lát sau liền đẩy bàn tay trên lưng mình ra, nằm ngửa trên giường lớn. Đầu còn choáng váng một chút, nhưng không trở ngại cho y suy ngẫm, từng chuyện từng chuyện đêm hôm qua, thật sự quá trùng hợp.
Múc sai cháo, cung nhân hầu hạ hoàng thượng đều là những kẻ được chọn lựa tỉ mỉ, làm sao có thể phạm phải loại lỗi ngớ ngẩn này? Mà lại đúng lúc trong cháo có bỏ thêm thuốc, cũng đúng lúc cung nữ có thuốc viên… Y nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào hơi híp lại.
Người này có vô tội thật không, hay là… giả vờ vô tội?
Y suy nghĩ một chút, nếu đã thành như vậy, thì cũng đúng lúc lắm, nếu người này có ý tứ với y, chỉ cần nhìn thấy y hiện tại toàn thân xích lõa là sẽ bị gợi lên ***. Nghĩ xong, y cúi xuống ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, thấp giọng nói: “Hoàng thượng…”
Giọng y hơi khàn khàn, vị mị hoặc rất đậm, Long Tuấn Thiên nghe thấy rõ ràng, gần như lập tức đã cứng rắn rồi, không khỏi thở dài trong lòng, yêu *** này!
Hướng Hoằng Huy chăm chú quan sát hắn, hạ giọng: “… Hoàng thượng?”
Đôi mi Long Tuấn Thiên run rẩy, nhíu mày.
Hướng Hoằng Huy biết hắn sắp tỉnh, tay sờ xuống bên dưới thắt lưng hắn, chuẩn bị chờ hắn mở mắt ra nhìn thấy mình, thì tùy thời xác nhận. Nhưng ai ngờ người này lại dùng tay đè y lại, nhắm mắt không nói, cúi đầu liền hôn, đầu lưỡi không khách khí cạy mở hàm răng y, cuốn lấy lưỡi y triền miên, làm y không khỏi ngẩn ra.
Long Tuấn Thiên hôn rất sâu, cầm tay y kéo xuống phía dưới, đặt lên nơi đã trướng đau của mình.
“…” Đại não Hướng Hoằng Huy lại trống rỗng, sự tình dường như… quá thuận lợi rồi đi?
Long Tuấn Thiên ôm thắt lưng y kéo vào trong lòng, tiếp tục hôn. Hướng Hoằng Huy hoàn hồn, vội vàng đưa tay đẩy hắn. Long Tuấn Thiên bất mãn cắn một cái trên môi y, chậm rãi trượt đến cổ, hôn một chút thì hít sâu một hơi, thấp giọng lầm bầm: “Ái phi, trên người nàng thơm quá.”
“…” Hướng Hoằng Huy chỉ cảm thấy gân xanh nổi lên đầy trán, sau đêm qua, đây là lần thứ hai y có cảm giác tự lấy đá đập vào chân mình, không công để cho người ta chiếm lợi.
Tay Long Tuấn Thiên vuốt ve trước ngực y, tựa hồ đang tìm tìm cái thứ mềm mại, nhưng sờ soạng vài cái cũng không thấy thứ thuộc về nữ nhân đâu. Hắn hơi dừng lại một chút, vội vàng ngẩng đầu mở mắt, lập tức “A” một tiếng, bật dậy: “Hoàng… hoàng tử?”
“…”
Trong đáy mắt người này vẫn còn dục vọng chưa tan hết, thứ dưới thắt lưng vẫn tràn đầy *** thần như cũ, thế nhưng… Hắn vừa kêu “Ái phi”, chúng tỏ hắn đã tưởng mình là người khác rồi, về phần hai tiếng “Hoàng thượng” mình nói, người này đang lúc nửa tỉnh nửa mê còn không phân biệt được là nam hay nữ!
Sắc mặt Hướng Hoằng Huy liên tục biến đổi, cứng ngắc bất động.
Long Tuấn Thiên nhận thấy tình trạng cơ thể mình, sắc mặt quẫn bách: “Hoàng tử, trẫm… trẫm mới rồi không phải có ý định…”
Xem đi, người này lại tỏ vẻ vô tội thành công rồi! Có phải hắn cố tình hay là do mình đa tâm thôi?
Long Tuấn Thiên vội mặc quần áo đặt ở bên cạnh vào, đứng ở trước giường, trong mắt đầu là áy náy, sắc mặt còn hơi chút ửng đỏ, xoắn xuýt một lát mới nói: “Hoàng tử, ngươi… thân thể ngươi không… không sao chứ?”
“…” Khóe miệng Hướng Hoằng Huy khó khăn nhếch lên thành nụ cười, “Không sao hết.”
“Này…” Long Tuấn Thiên càng thêm xoắn xuýt, “Đêm qua hoàng tử trúng dược, trẫm không nghĩ được cách nào khác… Nếu hoàng tử chưa hết giận, trẫm… trẫm đứng đây cho hoàng tử trút giận…”
Có thể đánh chết được không? Hướng Hoằng Huy thầm nghĩ, vẻ mặt không đổi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vừa nãy chăn bị mình xốc lên một chút, ngực của người này đều lộ hết ra ngoài, trên làn da nhẵn nhụi là rất nhiều vết tích bị chà đạp, Long Tuấn Thiên mất tự nhiên dời mắt, càng thêm hổ thẹn: “Trẫm… trẫm sai người mang nước nóng vào.”
Hướng Hoằng Huy đưa tay day day trán, phía sau còn có cảm giác sềnh sệch, y chịu đựng xung động muốn đánh người, trầm thấp ừ một tiếng.
Long Tuấn Thiên xoay người hạ lệnh, động tác của cung nhân rất nhanh, chỉ một lát sau đã chuẩn bị thỏa đáng. Nhưng vấn đề là, đêm qua thật sự quá mãnh liệt, Hướng Hoằng Huy bị người ta lăn qua lăn lại quá ác, lúc này không còn chút sức lực nào.
“Này…” Long Tuấn Thiên khó xử, hắn biết hoàng tử không muốn bị người khác nhìn thấy dấu vết trên cơ thể mình, đành phải nói tiếng “có lỗi”, tự mình ôm người này vào trong bồn tắm, định tắm cho y.
“Không cần…” Hướng Hoằng Huy thấp giọng nói, “Bản vương tự làm là được.”
Long Tuấn Thiên thấy cũng không tốt lắm, nghe vậy liền đi ra, chờ người này tắm xong thì lại ôm y tới long sàng: “Hay hoàng tử ngủ thêm một giấc đi, nếu không chịu được thì trẫm sẽ gọi thái y tới.”
“Không cần.” Hướng Hoằng Huy cuộn mình trên giường, thật sự mệt mỏi, nghĩ thầm chờ sau khi thân thể y hồi phục nhất định phải đòi lại món nợ này.
Long Tuấn Thiên nhìn một chút, phân phó người chăm sóc, lúc này mới đi ra ngoài.
Hôm nay là đại thọ của thái hậu, từ sáng sớm thọ lễ đã được đưa tới không ngừng. Thái hậu vốn quen rồi, không nhất thiết phải xem hết, chỉ thỉnh thoảng thấy thích mới nhìn nhiều một chút, phần lớn thời gian đều là đang đợi người, bà chờ đứa con út của mình.
Bà ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng thấy con út mình hai vành mắt đen thui, trong mắt đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy bước vào. Tay bà buông lỏng, chén trà rơi xuống đất xoảng một cái, môi run run, sợ đến suýt nữa thì ngất xỉu.
“Hạo Hạo, con bị làm sao vậy?”
“Mẫu hậu,” Long Thiên Tài đưa cuộn giấy ra, “Chúc mẫu hậu phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn,” dứt lời mở ra, “Mẫu hậu, con bị mất trí nhớ, không nhận được mặt chữ, cái này phải luyện cả một đêm đó.”
Hai mắt thái hậu đỏ lên, chỉ cảm thấy đây là thọ lễ tốt nhất mình được nhận trong năm nay. Bà yêu thương đưa tay kéo hắn qua: “Đứa nhỏ này, đưa thọ lễ làm gì, ai gia có thiếu gì đâu, hàng năm con đều ở bên cạnh với ai gia cả ngày, ai gia đã thấy vui vẻ rồi.”
“…” Đây là nguyên nhân sáng sớm hàng năm hắn đều đi ra ngoài đúng không?!
Thái hậu yêu thương nói tiếp: “Nhìn con mệt mỏi đến mức này, môi sưng cả lên rồi, thức đêm thượng hỏa có phải không?”
“…” Lúc này, Long Thiên Tài chỉ nghĩ đến một chuyện, là làm sao dùng cuộn giấy đập chết mặt than được, không thì đập cho y mất trí nhớ cũng được!
Chương 43. Đạo hạnh
Dáng dấp Long Thiên Tài thật sự quá thảm, thái hậu liếc nhìn đã không nhịn được rơi nước mắt, cho hắn trở về nghỉ ngơi, còn nói muốn gọi thái y đến xem thế nào.
Long Thiên Tài mệt mỏi cả đêm, cũng muốn quay về, nhưng nghĩ lại hắn đường đường là tiểu vương gia Thánh Hoa, nhiều người nhìn vào như vậy, làm sao có thể vắng mặt trong lễ mừng thọ của mẫu hậu mình được, liền vội vàng nói mình không sao hết.
Cô tướng quân cũng hiểu được là hắn quá thảm, nhàn nhạt thấp giọng nói: “Vương gia, thực ra thời gian này hàng năm ngươi đều trốn đi không lộ mặt, hay là ngươi cứ quay về tẩm cung đi.”
Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc: “Nhưng lão nương nói là ta vẫn luôn ở bên cạnh bà mà.”
“Điều đó cũng đúng,” Đối với xưng hô của hắn với thái hậu, Cô tướng quân cũng không tỏ thái độ gì, mà là đạm nhiên nói: “Hàng năm thái hậu chỉ đến yến hội ngồi một chút là mệt mỏi, rời đi rất sớm, có lẽ là để trở về tìm ngươi.”
Long Thiên Tài à một tiếng, bỗng nhiên lại nói: “Tối hôm qua ngươi nói danh tiếng ta nổi như cồn các loại… A?”
Cô tướng quân vội vàng nói: “Trước tiên ngươi ngủ một giấc đi, bao giờ đến yến hội thì đi.”
“Đừng đánh trống lảng,” Long Thiên Tài quay đầu, “Ngày hôm qua ngươi còn nói nhiều người nhìn vào như vậy, thọ lễ để ở đây, ta có đưa hay không thì người bên ngoài cũng không thể nào biết được, chỉ có duy nhất mẫu hậu biết, ta hoàn toàn không cần luyện nghiêm chỉnh đến mức suýt nữa thì mệt chết, nhưng thực ra chỉ cần luyện đến một mức nhất định là có thể ngủ rồi, đúng không?”
Cô tướng quân mặt than.
“Tốt,” Long Thiên Tài âm trầm nhìn y, “Từ giờ trở đi ngươi có thể câm miệng, tạm thời ta không muốn nghe thấy giọng ngươi.”
“…”
Yến hội được tổ chức ở tiền điện, còn trong tẩm cung thái hậu thì không có nhiều người, chỉ có hoàng thân mới có thể tới đây, chúc tụng một chút lại nhanh chóng đi tới tiền điện, chỉ có tiểu vương gia mới ở lại. Cô tướng quân phải trông chừng hắn, nên đương nhiên cũng lưu lại.
Thái hậu nhìn đứa con nhỏ của mình, càng nhìn càng thấy đau lòng. Long Tuấn Thiên vừa bước vào cửa đã thấy bà ôm Hạo Hạo lau nước mắt, im lặng quan sát một chút, cũng kinh ngạc, nhanh chóng đi tới nắm cằm vương gia lên: “Hạo Hạo bị làm sao thế này?”
Thái hậu cầm cuộn tranh ở bên cạnh tới, vừa lau nước mắt vừa kể lại.
Long Tuấn Thiên kinh ngạc giây lát, rồi mới ôm đệ đệ của mình vào lòng vỗ về: “Hạo Hạo đúng là hiếu thuận, ngoan, nghe lời mẫu hậu, về ngủ thêm một chút đi.”
Long Thiên Tài do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
Long Tuấn Thiên lôi hắn đến trước mặt Cô tướng quân, để y đưa đệ đệ của mình về tẩm cung.
Long Thiên Tài không đi ngay, mà không chớp mắt nhìn hắn, bởi vì ngáp ngủ mà trong mắt ngập nước, lại thêm tơ máu giăng đầy, giống y như con thỏ.
Long Tuấn Thiên cười tủm tỉm sờ đầu hắn: “Hạo Hạo còn việc gì sao?”
Long Thiên Tài gật đầu, xoắn xuýt một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Hoàng huynh đã ăn được chưa?”
Nụ cười của Long Tuấn Thiên càng sâu thêm: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Long Thiên Tài dùng vẻ mặt sùng bái nhìn hắn: “Hoàng huynh, huynh lợi hại quá!” Dừng một chút nói tiếp, “Huynh kéo đệ xuống nước cùng rồi hả?”
“Ừm, có điều bây giờ y không thể rời giường,” Long Tuấn Thiên cười tủm tỉm, “Yên tâm đi, có ta ở đây đệ sẽ không sao hết.”
Long Thiên Tài đặc biệt yên tâm gật đầu: “Điểm ấy huynh không cần để ý, vạn nhất gặp chuyện không may thì đệ sẽ khai huynh ra, vậy là an toàn rồi. Sau đó hắn sẽ tìm thẳng tới huynh, huynh ứng phó được thì ứng phó, không ứng phó được thì trói rồi giam lại, thật tốt.”
Long Tuấn Thiên tán thưởng một tiếng: “Hạo Hạo càng ngày càng thông minh.”
“Tất nhiên rồi, đệ là đệ đệ của huynh mà.”
“…” Cô tướng quân đột nhiên cảm thấy, so với việc ở cùng Vân Nhàn, tiểu vương gia ở cùng với hoàng thượng càng có vẻ nguy hiểm thêm.
Long Thiên Tài thương thảo chuyện làm sao giải quyết tên yêu quái nào đó với hoàng huynh mình một lúc, rồi mới trở lại tẩm cung nằm vật xuống giường, lập tức chìm vào giấc ngủ. Cô tướng quân đắp lại chăn cho hắn, xoay người đi tới bàn dài, cầm lấy cây bút chưa chấm mực, yên lặng viết xuống dòng chữ: cưới vợ luận (bàn về việc cưới vợ).
Y nhìn chằm chằm giấy trắng trước mắt, chậm rãi lâm vào trầm tư, muốn tìm ra phương sách vẹn toàn để thuận lợi lừa được tiểu vương gia vào lòng bàn tay, vững vàng buộc bên người, rời xa đám yêu quái kia.
Y vẫn luôn cảm thấy nếu không có ai ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, thì tiểu vương gia của y sẽ mãi không nghĩ thông được.
Thân thể của Long Thiên Tài không tốt, không thể chịu nổi việc thức trắng đêm, nên hắn nằm xuống là ngủ đến bất tỉnh nhân sự, cho đến tận yến hội cũng không tỉnh lại. Cô tướng quân ngồi bên giường trầm ngâm giây lát, thầm nghĩ tiểu vương gia coi trọng mặt mũi, nếu mình không gọi hắn dậy thì sẽ lỡ mất yến hội,sau đó có lẽ sẽ liều mạng với mình, đành thấp giọng nói: “Vương gia, vương gia?”
Hai mắt Long Thiên Tài nhắm chặt, không có phản ứng gì.
Cô tướng quân nhẹ nhàng lay hắn: “Vương gia, yến hội sắp bắt đầu rồi.”
Long Thiên Tài lầm bầm, vẻ mặt mê man ngồi dậy, dại ra một lúc cũng không nhìn rõ người trước mặt, đành phải chậm rãi dịch lại, nháy mắt mấy cái, rồi bật ngửa ra sau: “Mẹ nó, ác mộng sao!”
“…”
Long Thiên Tài lăn lộn trên giường: “Ngươi đi đi, ta không muốn thấy ngươi, tất cả là do ngươi làm hại, đầu lão tử bây giờ đau đến muốn nổ ra rồi.”
Cô tướng quân trầm mặc giây lát, cúi xuống xoa trán cho hắn, sức lực vừa phải, làm tiểu vương gia thích ý hừ hừ thành tiếng, nhắm mắt hưởng thụ một trận, thấp giọng hỏi: “Gọi ta dậy làm gì?”
“Yến hội sắp bắt đầu rồi, ngươi còn muốn đi không?”
Long Thiên Tài nhất thời than thở: “Đi.”
“Thật ra cũng không cần thiết đâu…”
“Không được,” Long Thiên Tài ngắt lời, “Thánh Hoa có rất nhiều người nhìn vào… Ai, đây là nỗi khổ của người nổi tiếng mà, ai bảo ta được hoan nghênh như vậy, thật là…”
“…”
Long Thiên Tài chậm rãi đứng lên, quần áo của hắn hơi hỗn loạn, trong mắt còn có chút mông lung, Cô tướng quân lẳng lặng nhìn một lúc, thầm nghĩ trước khi thành hôn thì phải thân cận nhiều một chút. Y chợt nhớ tới thứ hôm qua đạt được quả thật rất tốt, liền chăm chú đề nghị: “Vương gia, giờ ngươi không biết chữ, hay là để ta từ từ dạy ngươi?”
Long Thiên Tài nhấc gối đầu lên ném qua.
Cô tướng quân dễ dàng bắt được, không chút nể mặt.
Long Thiên Tài hít vào một hơi, đỡ trán: “Ngoan, khi nào chúng ta xuất cung đi chùa, ta sẽ xin cho ngươi một bùa cầu bình an.”
Đầu tiên Cô tướng quân ngẩn ra, sau đó cực kỳ vui vẻ, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt, lại lộ ra chút cẩn thận dè dặt: “Vì sao?”
“Ta cảm thấy ngươi bị trúng tà rồi, bị thứ không sạch sẽ bám lên người, nên giờ mới đầy một bụng xấu như thế này,” Long Thiên Tài nghiêm túc nói, “Cho ngươi đeo bùa cầu bình an, để trừ tà.”
“…”
Long Tuấn Thiên không ở trong tẩm cung thái hậu đãi tiệc, mà uống một ly trà với bà thì đã rời đi. Hắn chậm rãi đi theo đường nhỏ trong ngự hoa viên, ngẩng đầu nhìn tiểu đình trên hồ, cười đi vào: “Nhị hoàng tử thật hăng hái.”
Triển Lăng Yến cười đứng dậy, còn không quên đỡ người bên cạnh. Đêm qua Vân Nhàn bị y lăn qua lăn lại đến thảm, lúc này đang rúc vào lòng y ngủ bù. Vân Nhàn mơ hồ cảm thấy người bên cạnh hơi dời đi, không khỏi ngẩng đầu, đang muốn đứng dậy lại bị hoàng thượng ngăn lại: “Không cần đa lễ, ngồi đi.”
Cậu cũng không khách khí nữa, nhìn Triển Lăng Yến rồi ngồi xuống theo, hơi suy nghĩ một chút, không dựa vào như lúc nãy.
Triển Lăng Yến lại không tị hiềm có người ngoài ở đây, đưa tay ôm lấy, kéo vợ mình vào trong lòng cho cậu ngủ tiếp. Y ngẩng đầu nhìn người trước mặt, mỉm cười: “Bản vương nghe nói đêm qua Hướng Hoằng Huy không quay về nhà khách.”
Long Tuấn Thiên ừ một tiếng, cười nói, “Đêm qua y ngủ trong tẩm cung của trẫm.”
Vân Nhàn chưa ngủ sâu, nghe đến đó lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, cực kỳ không thể tin nổi. Cậu vô thức nhìn về phía Triển Lăng Yến, người phía sau vô cùng thân thiết sờ sờ đầu cậu, nhìn người nọ, hơi nhếch mày: “Làm rồi?”
Long Tuấn Thiên cười tủm tỉm, chỉ nói: “Y còn đang ngủ.”
Vân Nhàn nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng lại như phát điên rồi, thì ra người này mới là Boss chân chính sao?!
Triển Lăng Yến sớm đã biết quốc quân Thánh Hoa vốn không phải người đơn giản, không hề thể hiện chút bất ngờ nào. Y cầm hộp đựng thức ăn nhỏ trên bàn đẩy lại: “Ngươi làm như thế,” y dừng một chút, “Ngươi ra tay sớm như vậy là vì muốn y ở lại?”
Long Tuấn Thiên cười tiếp nhận: “Không thì sao?”
Khóe miệng Triển Lăng Yến hơi nhếch lên thành một nụ cười: “Chưa chắc y đã đồng ý ở lại.”
Long Tuấn Thiên chỉ cười không đáp, theo như vẻ mặt người nọ vào buổi sáng, nếu y mà đồng ý thì đúng là mơ giữa ban ngày rồi. Hắn hàn huyên với hai người thêm một lúc thì đứng dậy, đi về phía tiền điện.
“Trời ạ…” Vân Nhàn nhìn bóng lưng hắn mà líu lưỡi, “Thế nào mà hắn lại coi trọng Hướng Hoằng Huy vậy? Chả lẽ tên yêu quái đó lại dễ dàng bị người khác bắt vào tay như thế?”
“Ừ, có điều người có thể thành công kéo được Hướng Hoằng Huy lên giường thì tất nhiên cũng không phải là loại đơn giản,” Triển Lăng Yến cười kéo tay cậu, “Đi thôi.”
Y kéo vợ mình đi tới tiền điện, cảm nhận đường nhìn dọc theo con đường đi tới, không khỏi mỉm cười: “Bỗng nhiên ta cảm thấy nếu thả ngươi tự do thì cũng tốt.”
Vân Nhàn không hiểu gì hết nhìn y.
“Ngươi xem Tiểu Nhàn Nhi, nhiều người nhìn ngươi như vậy, nhiều người muốn ngươi như vậy, nhưng cuối cùng thì ngươi cũng chỉ có thể là người của ta,” Triển Lăng Yến nắm lấy cằm cậu, ở trước mặt bao người mà đặt lên một nụ hôn nồng nhiệt, trong đôi mắt tràn ngập một mảnh đen kịt, “Đồng thời cũng chỉ có thể thuộc về một mình ta.”
Vân Nhàn khẽ run lên, mỗi lần bị đôi mắt này chằm chằm nhìn thẳng đều cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì trái tim đều vô thức đập nhanh hơn.
Tâm tình của Triển Lăng Yến rất tốt, kéo cậu đi tiếp: “Dùng lời của ngươi thì cái này gọi là gì?”
“… Cảm giác thành tựu?”
“Ừ, có thể coi là cảm giác thành tựu.”
“…”
Trong khi hai người nói chuyện thì đã đi tới tiền điện, Vân Nhàn giương mắt liền trông thấy Long Thiên Tài ngơ ngác ngồi trên ghế, vẻ mặt mê man, liền mỉm cười, đi tới bên hắn ngồi xuống: “Ca, đêm qua ngươi cũng bị đè à?”
“Không, ta chỉ luyện chữ thôi,” Long Thiên Tài kể lại một lần, cuối cùng phẫn hận nắm tay, “Tên hỗn đản kia bắt đầu biết lừa người rồi! Vậy mà y lại biết lừa người rồi! Không biết là đã học của ai!”
“… Ca,” Vân Nhàn nhìn hắn, “Theo như những gì ngươi nói với ta từ trước thì hình như y không cần phải học đâu, còn biết khi quân cơ mà.”
“…” Long Thiên Tài nói, “Cũng đúng.”
Vân Nhàn liền cầm chén trà trên bàn đưa tới: “Nào, uống một ngụm trà, cho ngọt giọng.”
Long Thiên Tài yên lặng tiếp nhận uống một ngụm, tiếp tục nổi giận: “Chính là y học xấu, trên người lão tử có bao nhiêu ưu điểm như thế mà y không biết học sao? Cho dù học một phần mười thôi cũng được!”
“…”
Long Thiên Tài thở hồng hộc, một ngụm đã uống hết cả chén trà.
Vân Nhàn thấy sắc mặt hắn vẫn tiều tụy như cũ, không khỏi lắc đầu: “Ca, lúc rảnh rỗi cần phải rèn luyện nhiều vào, sao thân thể ngươi lại hư nhược như vậy chứ.”
“Đây là trong cái hại có cái lợi, tựa như ngươi trở thành tù nhân, ta trở thành vương gia, nhưng ngươi là thích khách, sức khỏe rất tốt, còn ta thì không may mắn được như vậy,” Long Thiên Tài yếu ớt thở dài, quay đầu chăm chú nhìn y, “Kỳ thực trước đây ta không như thế này, ta đã nói với ngươi rồi, không phải ta gở mồm, nhưng theo ta trước đây thân thể này đã phải chịu thương tổn, khiến cho sau này không chịu nổi một chút kích thích nào.”
Vân Nhàn nhất thời hoài nghi: “Thật sao?”
“Tất nhiên,” Long Thiên Tài ngửa đầu, dừng một chút thì suy sụp chùng vai, “Thực ra cũng không có gì, ta cảm thấy nếu có dùng thân thể trước đây của ta xuyên qua thì cũng phải chịu cái mệnh bị áp thôi.”
“…”
“Mà này, vừa rồi ngươi hỏi ta hình như có dùng từ ‘cũng’ đúng không?” Long Thiên Tài híp mắt quan sát cậu, tấm tắc nói, “Tiểu Vân Nhàn à, ngày qua ngày trong tính phúc nha.”
“…”
Yến hội còn chưa bắt đầu, Hướng Hoằng Tiếc cũng ở chỗ này. Nàng nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng dáng đại ca nhà mình đâu, nháy mắt mấy cái, cuối cùng tay nhỏ cầm khăn, cười dài đi tới tẩm cung của quốc quân.
Hướng Hoằng Huy đã tỉnh từ lâu, cả người không có chút sức lực nào, đang tựa vào đầu giường uống miếng trà, cung nhân trong phòng khoanh tay đứng, tất cung tất kính, bị khí thế trên người y làm cho không dám thở mạnh, mà cũng không dám rời khỏi.
Trong lòng y cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ phỏng chừng là quốc quân Thánh Hoa cho mấy người này ở lại để y làm chỗ trút giận. Y nhìn roi trên đầu giường một chút, biết rằng nếu mình có đánh chết tất cả những người đang ở trong phòng này thì người nọ cũng sẽ không nói gì, nhưng y lại không ra tay, tiếp tục chậm rãi uống trà của mình.
Khi Hướng Hoằng Tiếc bước vào thì trong phòng đang ở trong tình trạng này. Nàng cười dài tiến vào, đại ca nhà mình khoác một chiếc áo ngoài, tầng da lộ ra bên ngoài cổ áo đều là vết tích bị chà đạp, roi mà y quen dùng thì để một bên, thỉnh thoảng liếc mắt, nhưng lại không sờ tới. Có điều tà khí trên người lại nặng hơn bình thường rất nhiều, khiến người ta run sợ.
Nàng rất hiểu đại ca nhà mình, tình trạng này xuất hiện cho thấy tâm tình y đang cực kỳ không tốt, lúc nào cũng có thể bạo phát, nhưng đồng thời nàng cũng biết sự lãnh tĩnh của đại ca mình, hoàn toàn không lo lắng y sẽ gây chuyện trong hoàng cung Thánh Hoa.
Nàng sai người mang ghế bàn đến trước giường, chống má cười dài nhìn y, ánh mắt chẳng khác gì khi phát hiện ra đôi nam nam hay nữ nữ nào trong hành cung của mình sau một đêm xuân sắc.
Hướng Hoằng Huy lại nhấp một ngụm trà, khẽ liếc mắt nhìn muội muội nhà mình: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Đáy mắt Hướng Hoằng Tiếc tràn đầy ý cười, yếu ớt nói: “Tàn hoa bại liễu mà…”
Hướng Hoằng Huy bất vi sở động, uống xong ngụm trà cuối cùng, đưa tay qua.
Hướng Hoằng Tiếc bắt mạch cho y, móc ra từ trong người hai cái lọ: “Đây, một chai dùng để uống, uống xong có thể khôi phục thể lực của ca được hơn phân nửa, còn chai này,” nàng cười đầy bất hảo, “Đây là thuốc mỡ, dùng để chữa ngoại thương, bôi lên có hiệu quả rất tốt.”
Tay Hướng Hoằng Huy dừng lại, đạm nhiên tiếp nhận.
Hướng Hoằng Tiếc tỉ mỉ nhìn y, không thấy đại ca nhà mình biến sắc, thầm nghĩ đạo hạnh người này quá sâu rồi. Nàng cười hỏi: “Đêm nay ca có quay về không?”
“Muội thấy thế nào?”
“Ta biết rồi.” Nàng nói xong thì đứng dậy đi.
Hướng Hoằng Huy nhìn bóng lưng nàng, trầm ngâm một chút. “Chờ một chút.” Y phất tay cho những cung nhân trong phòng lui xuống, đứng dậy mặc quần áo, Hướng Hoằng Tiếc nhếch nhếch lông mày: “Sao thế?”
“Đến cả ngươi cũng đoán được là ta sẽ ở lại, ngươi nói xem có phải người khác cũng sẽ nghĩ như vậy hay không?” Hướng Hoằng Huy híp đôi mắt hoa đào xinh đẹp, chậm rãi đi ra bên ngoài, “Ngược lại nên đi, đi thôi, đi chào từ biệt.”
Hướng Hoằng Tiếc giật mình, đại ca nhà nàng quả thật không thể trêu vào nha.
“Ngươi phải đi?” Long Tuấn Thiên nhìn người trước mắt, thiếu chút nữa đã không khống chế được cảm xúc của mình.
Hướng Hoằng Huy cười gật đầu: “Chờ sau đại thọ thái hậu thì đi, bản vương cùng xá muội đã rời đi nhiều ngày, cần phải trở về rồi.”
Sau khi kinh ngạc, Long Tuấn Thiên nhanh chóng ổn định tâm tình, lo lắng hỏi: “Nhưng thân thể của hoàng tử…”
“Không ngại,” Hướng Hoằng Huy nói, “Xá muội *** thông y thuật, nàng sẽ giúp bản vương điều trị,” y dừng một chút, thở dài, “Hoàng thượng không cần lo lắng vì chuyện đêm qua, dù sao ngươi cũng phạt cung nữ kia rồi, sự tình nên dừng lại ở đây đi.”
Trên mặt Long Tuấn Thiên mang theo chút hổ thẹn, không biết nên nói cái gì cho phải, Hướng Hoằng Huy cũng không muốn bàn lại: “Nếu hoàng thượng không còn chuyện gì, bản vương xin được cáo lui.”
Long Tuấn Thiên gật đầu, trầm mặc nhìn người nọ đi đến tiền điện, tình tự trong đáy mắt rất nặng. Hắn không ngờ người này lại đi nhanh như thế, lẽ nào đối với y mà nói… mình không hề có ý nghĩa gì cả?
“Bản vương đã nói chưa chắc y sẽ đồng ý ở lại.” Triển Lăng Yến từ bên cạnh đi tới, cười nói.
Long Tuấn Thiên hơi giật mình, vẫn nhìn về phía trước, bỗng nhiên thở dài: “Nếu trẫm không can thiệp, y liền biết trẫm thật sự không muốn dính dáng vào ân oán giữa ngươi và y, vậy sau này y sẽ chỉ chuyên tâm đối phó với ngươi. Còn nếu trẫm can thiệp… vậy phép thử của y hoàn toàn thành công rồi.”
“Ngươi chọn cách nào?”
Long Tuấn Thiên híp mắt: “Tất nhiên là trẫm không thể cho y đi như thế.”
Triển Lăng Yến trầm ngâm chốc lát: “Kỳ thực còn có một việc bản vương chưa kịp nói, nếu ngươi muốn ngăn… tốt nhất là giả làm sơn tặc hoặc cường đạo.”
“Có chuyện gì sao?”
Triển Lăng Yến lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy: “Thám tử bản vương cài vào trong Trạch Nam mới gửi tới hôm qua.”
Long Tuấn Thiên mở ra nhìn một chút, rồi gấp lại, đột nhiên mỉm cười, lời nói ra lại không liên quan gì tới nội dung được viết ở bên trong: “Trẫm nhớ ra rồi, trẫm vừa mới thu được một đám sơn tặc.”
Triển Lăng Yến cũng cười, có điều so với y thì còn nhiều thêm một nguyên nhân, bởi vì y biết đầu lĩnh của đám sơn tặc này hiện nay không chỉ là thân nữ nhi, mà còn đang mang bầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...