Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Từ nhỏ đến lớn, số lần Long Thiên Tài thật sự tức giận chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Khi bình thường, hắn chỉ là giận dỗi, sẽ lườm nguýt sẽ hét to sẽ chỉnh người. Mà lúc hắn thật sự tức giận, thì trên khuôn mặt *** xảo không có lấy một tia cảm xúc.

Hắn sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ sống trong xã hội thượng lưu, sự cao quý đã ngấm vào trong xương. Sau khi đi theo Lôi Nham, hắn học tập được rất nhiều thứ, ở vị trí cao cấp trong tập đoàn thì cảnh tượng nào cũng phải nếm qua, vô hình trung luyện được một thứ gọi là tàn nhẫn.

Bởi vậy, khi hắn không đổi sắc mặt một chữ không nói chỉ nhìn chằm chằm ngươi, nhưng lại toát ra khí tức lạnh lẽo, ngươi sẽ không dám làm gì lỗ mãng.

Vân Nhàn đã hôn mê từ lâu, hoa văn trên xương quai xanh bên vai trái cậu lúc đầu co rút lại, bây giờ chậm rãi tản ra, rồi chấm dứt. Trực giác của Long Thiên Tài cho rằng nó đã trở về hình dạng ban đầu, liền bảo Mộc Tử ôm cậu lên giường rồi đắp chăn cẩn thận. Người đến hóng hớt chuyện trong phòng không tản đi, lại bị hắn làm cho thở mạnh cũng không dám.

Mọi chuyện náo động như vậy, quản sự của Thúy Hương các không thể giả vờ không biết gì được, nên cũng đi ra. Ánh mắt của gã đảo loạn lên người Cô tướng quân và Long Thiên Tài, phản ứng đầu tiên là muốn bóp chết thủ hạ của mình. Tiểu nhị ở nhà trọ nơi thâm sơn cùng cốc này thì có thể gặp được người tai to mặt lớn nào? Có thể tin được ánh mắt của hắn sao? Sao hai người kia lại là thương nhân được cơ chứ!!

Cô tướng quân không ngờ bộ dạng tức giận của tiểu vương gia trông sẽ như thế này, trố mắt nhìn một lát, sau đó ánh mắt trầm xuống, uy thế trên người bắt đầu mạnh thêm. Ai dám làm cho hắn tức giận, tuyệt đối y sẽ không để người đó được sống yên lành!

Long Thiên Tài sợ bọn họ nhốn nháo làm ồn Vân Nhàn, liền bảo Mộc Tử bảo hộ cậu, còn hắn mang mấy người kia về phòng. Đám người bu bên ngoài định đi cùng, bị ánh mắt hắn đảo qua thì vội vàng giải tán.

Sau khi đột nhập vào phòng ngủ của Vân Nhàn, năm người kia đã bị trói lại. Long Thiên Tài chọn bừa một tên mang vào phòng, lạnh giọng hỏi: “Chuyện đêm nay là âm mưu của chính các ngươi hay là có người sai khiến?”

Mấy tên buôn lậu này đều là kẻ *** tường, biết rõ người này không đơn giản, Nhưng lăn lộn trong nghề đã lâu, bọn họ đều biết thực lực của Thúy Hương các, trăm ngàn lần không thể đắc tội. So sánh giữa một kẻ không biết thân phận với cái nơi ở kinh thành có dính dáng đến vô số thế lực quyền quý… Gã nói luôn không thèm nghĩ ngợi: “Là bọn ta tự làm.”

Long Thiên Tài bảo Tiểu Thảo bịt miệng gã vào rồi đè lên sàn nhà, sau đó bảo mặt than đưa thêm một người vào: “Gã nói có người sai khiến các ngươi, có đúng không?”

Người nọ ngẩn ra, loại chuyện này tốt nhất là không thể đắc tội cả hai bên, nếu buộc phải chọn một bên thì tất nhiên là phải chọn đứng về phía Thúy Hương các. Nhưng bây giờ lại có người đồng ý nói thật thì sau này Thúy Hương các có trách tội, gã cũng có thể đổ hết lên đầu người này. Vì vậy không thèm quan tâm gật đầu: “Đúng vậy.”

Người đầu tiên mặt xám như tro tàn.

Long Thiên Tài dùng đúng phương pháp, kết quả lấy được đều là đáp án khẳng định. Hắn không bảo Tiểu Thảo lấy giẻ nhét trong miệng người đầu tiên ra, mà chỉ nhìn gã: “Người nào sai khiến các ngươi? Khi nào muốn nói thì gật đầu, cứ một lần ngươi không gật đầu thì ta sai người chặt một ngón tay ngươi, biết chưa?”

Người nọ sợ đến trắng bệch mặt mũi. Từ lúc nãy Cô tướng quân đã đi vào, nghe đến đó thì không khỏi liếc hắn một cái, nhưng vẫn không mở miệng.

Long Thiên Tài nhấp một ngụm trà: “Tiểu Thảo, ra tay đi.”

Tiêu Sùng cười dài đi qua. Hắn âm thầm liếc Long Thiên Tài, người này… Không hề mềm yếu như vẻ bề ngoài, cũng khó trách lại được tướng quân coi trọng. Hắn không khỏi cảm khái, không hổ là Cô tướng quân, ánh mắt rất tốt.

Mắt thấy Tiêu Sùng đến gần, người nọ liền biết người này không nói đùa, mà đã đến nước này thì có dấu diếm mọi chuyện cũng vô dụng, vội vàng gật đầu.

Vì vậy sau vài phút đồng hồ, cửa phòng gã quản sự bị người ta một cước đá văng. Thủ hạ của gã đều ở trong phòng, lập tức che trước mặt Lâm thúc: “Các ngươi định làm gì?”

Long Thiên Tài cười nhạt: “Ngươi nói thử xem ta định làm gì?” Hắn bước nhanh đến, một tên thủ hạ thấy vậy định ngăn cản. Mắt hắn nhíu lại, dùng võ công tâm đắc chuyên dùng đánh người phát huy tối đa, tốc độ cực nhanh. Người nọ dính đòn đau, rên rỉ một tiếng thống khổ, ngã xuống đất không đứng dậy được.

Cô tướng quân và Tiêu Sùng đều giật mình, không tin nổi người này lại có võ công tốt như vậy, đồng thời quay đầu nhìn hắn. Chỉ thấy Long Thiên Tài chậm rãi thu quyền, chậm rãi quay đầu lại nhìn hai người, sau đó rống lên: “Gào khóc ngao!!! Đau chết mất thôi!!!”’

Cô tướng quân và Tiêu Sùng: “…”

Tiểu vương gia ôm tay lăn lộn trên sàn nhà: “Trật khớp rồi!!! Hu hu hu, đau quá a a a!!! Cái thân thể vô dụng này!!!”


Khí thế trước đó nháy mắt liền biến mất hoàn toàn, kích thích này làm mọi người không tiếp thu nổi, đứng im không biết phải phản ứng như thế nào. Người nào đó vẫn lăn tiếp: “Đúng là không phải người bình thường nào cũng có thể ra vẻ lãnh khốc, gào khóc!! Đau quá!!!”

Lần thứ hai Tiêu Sùng hoài nghi trong lòng, hắn có phải là nam nhân không vậy?

Cô tướng quân thì hoàn hồn, bước nhanh tới: “Đừng nhúc nhích, để ta xem nào.”

Long Thiên Tài hít hít mũi, đứng dậy tỏ vẻ tội nghiệp đưa tay cho hắn xem: “Trật khớp rồi…”

Cô tướng quân sờ sờ, thấp giọng nói: “Cố chịu một chút.” Vừa dứt lời thì một âm thanh giòn tan vang lên, Long Thiên Tài lại tiếp tục tru lên: “Đau quá đi a a a!! Ngươi nhẹ tay thôi a a a!!!”

“Xong rồi, để lát nữa ta bôi thuốc cho ngươi.”

Long Thiên Tài lẩm bẩm, đang định làm tiếp chuyện chưa xong kia thì đã thấy quan binh tới, cả tri huyện của trấn nhỏ này cũng đến rồi. Thực ra tri huyện không muốn nửa đêm phải bò dậy, nhưng có người nói lần này dính dáng đến người ở kinh thành, nên để đề phòng nhỡ có chuyện gì xảy ra, đành phải đi theo.

Quan binh tới là do quản sự phái người gọi, ý định ban đầu của gã là muốn để quan binh bắt mấy tên buôn người từ trong tay Long Thiên Tài đi, tránh đêm dài lắm mộng. Ai ngờ người này lại tra ra gã nhanh như vậy.

Cô tướng quân thấy vậy thì kéo tri huyện tới bên cạnh, thấp giọng nói vài câu, lấy một lệnh bài ra. Tri huyện nhìn thấy liền kinh hãi, Cô tướng quân lại nói vài câu làm cho tri huyện run lên, nhìn về phía Long Thiên Tài, sợ đến mức suýt rơi cả trong mắt, nghĩ thầm hôm nay vận mình tới rồi.

Quản sự nhìn thấy tri huyện đột nhiên xum xoe với người nọ, cúi đầu khom lưng ân cần hỏi han, thì giật nảy trong lòng. Gã biết rằng hôm nay đã chọc phải người không nên chọc, vậy thì chỉ có thể theo bọn hắn về nha phủ, rồi tìm cách lo liệu chu toàn hoặc để lão bản ra mặt.

Vốn là nghĩ như vậy, nhưng lời nói tiếp theo của Long Thiên Tài đã hoàn toàn ném gã vào địa ngục.

“Phái người đem bọn họ, kể cả mấy người trong phòng ta nhanh chóng hồi kinh, chờ ta trở lại sẽ tự mình xử lý. Mặt than, ngươi viết một viết một phong thư rồi bảo bọn họ đưa cho Tiểu Hoa, chắc chắn thời gian y về tới kinh thành sớm hơn bọn họ. Ngươi bảo y và đại ca lên tiếng,” Long Thiên Tài lạnh lùng nói, “Những người này bị giam ở đâu, chuyện này do ai làm chủ thẩm ta không quan tâm, nếu trước khi ta trở về bọn chúng mà chết thì không nói, nhưng nếu như đột nhiên biến mất hoặc được thả ra…”

Mắt hắn nhíu chặt: “Ta sẽ cho tất cả những ai dám che chở cho bọn chúng đi đầu thai hết! Ta không tin ở Thánh Hoa có người dám làm chuyện này dưới mí mắt đại ca ta!”

Tất nhiên là tri huyện biết đại ca hắn là ai, không dám chậm trễ gật đầu dạ vâng, cũng để cho hắn nguôi giận.

Lập tức, mặt quản sự xám như tro tàn. Qua chuyện lần này, có thể khẳng định địa vị của những người kia rất lớn. Gã biết lần này gã xong thật rồi, Dù cho Thúy Hương các có quan hệ với nhiều thế lực lớn, thì cũng không có khả năng vì một quản sự bình thường như gã mà đắc tội người quyền quý. Chắc chắn lão bản sẽ coi như gã đã chết.

Có trách thì trách gã động lòng tham, mà đắc tội người không thể đắc tội.

Chuyện còn lại tri huyện sẽ xử lý, Long Thiên Tài  nhìn Vân Nhàn, thuận miệng nói: “Quay về thì đọc lại bộ luật quốc gia, xem bọn hắn phạm phải tội gì.”

Cô tướng quân và Tiêu Sùng yên lặng đứng phía sau, chưa mở miệng lần nào. Trong lòng Long Thiên Tài hiểu rõ, tội bắt cóc, còn bắt cóc chưa thành thì có thể nặng được bao nhiêu? Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù phạt nhẹ, ta cũng sẽ lột da bọn chúng! Sao? Ngươi nói thử xem, nếu ta nhận Vân Nhàn làm đệ đệ thì chẳng phải cậu ấy đã là hoàng thân còn gì?” Hắn cười hắc hắc: “Bắt cóc hoàng thân à, tội của bọn chúng có đáng phạt nặng không?”

“…” Cô tướng quân bày vẻ mặt than nhìn hắn.

“…” Tiêu Sùng thì nghĩ, sau này nhất định không được đắc tội người này. Hắn cười dài hỏi: “Thì ra ngươi là hoàng thân à?”

“Đừng giả vờ nữa, ngươi đã đoán ra từ sớm còn gì. Ngươi chưa bao giờ nghe thấy câu giả vờ sẽ bị sét đánh à?”

“…” Tiêu Sùng yên lặng quay về ngủ tiếp.


Sắc mặt Vân Nhàn vẫn trắng bệch như trước, cả người đều lạnh. Long Thiên Tài lấy thêm chăn đắp cho cậu, ngồi ở bên giường nhìn, ánh mắt rất sâu. Cô tướng quân đứng ở bên cạnh, cuối cùng cũng mở miệng: “Sao ngươi lại quan tâm cậu ta như vậy?”

“Ừm,” Long Thiên Tài thấp giọng nói: “Ta biết là ngươi không thể hiểu được, nhưng cậu ấy không khác nào thân nhân của ta, ta không muốn cậu ấy bị làm sao hết,” hắn dừng một chút, thanh âm càng nhẹ hơn: “Ta cũng không muốn ngươi có chuyện gì.”

Đáy lòng Cô tướng quân run lên: “Vì sao?”

“Bởi vì ở trên đời này, ta chỉ có hai người các ngươi…” Long Thiên Tài thấp giọng nói. Hắn không phải là người lạnh nhạt, đồng thời cũng phải là người dễ thổ lộ tâm sự với người khác. Cho đến bây giờ, hắn chỉ có tình cảm thân cận với hai người này. Nếu không có bọn họ, hắn không tưởng tượng nổi mình sẽ cô đơn lạc lõng sống như thế nào trong triều đại xa lạ này.

“Ta coi Vân Nhàn là đệ đệ của mình, mà ngươi,” hắn ngẩng đầu, “Đến lúc nào hiểu rõ tình cảm của mình với ngươi, ta sẽ tự mình nói cho ngươi biết.”

Cô tướng quân nhìn vào mắt hắn, ánh mắt người này trầm tĩnh một cách hiếm thấy. Y bình tĩnh nhìn một lúc, nhịn không được hôn lên trán hắn, rồi vòng tay ôm lấy người nọ: “Ngươi mệt rồi, quay về đi ngủ đi. Vết thương ở cổ tay cũng phải xử lý, để ta bôi thuốc cho ngươi.”

Quả thực Long Thiên Tài vô cùng mệt mỏi, liền không từ chối mà dán sát vào ***g ngực y: “Cậu ấy sẽ khỏe lại, đúng không?”

“Đúng vậy, nếu không thì ngày mai ta mời đại phu đến khám.”

“Ừm.”

Ý thức của Vân Nhàn không rõ, chỉ cảm thấy đau nhức khắp người, không dùng được tí sức nào. Bệnh trạng như vậy giống y hệt vô số lần trước đây, sau khi bị nam nhân kia dày vò. Cậu không kiềm chế được mà thốt lên: “Này, ta lạnh…”

Cậu cứ tưởng sau khi nghe thấy câu này, người nọ sẽ ôm cậu cọ cậu, nhưng chờ mãi mà không thấy xung quanh có động tĩnh gì. Cuối cùng cậu mở mắt, ngoài trời đã sáng rõ, xung quanh có chút xa lạ. Cậu ngẩn ngơ, chợt nhớ lại chuyện đêm qua. Đây là lần đầu tiên cổ trong cơ thể quậy phá, cậu chưa bao giờ nghĩ lại lạnh đến mức đó.

Cảm giác lạnh lẽo trên người rất khó chịu, mặc dù tên kia là đầu sỏ gây nên, nhưng giờ khắc này cậu lại có ham muốn được chui vào trong lòng người nọ để sưởi ấm. Cậu không khỏi xoa mắt, khẽ nấc lên một tiếng nho nhỏ.

Lúc này, cửa phòng kẹt một tiếng mở ra, có mấy người đi vào. Long Thiên Tài nhìn thấy thế thì vội vàng lao đến trên giường: “Ôi! Tiểu Vân Nhàn! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!”

Vân Nhàn rên rỉ một tiếng: “Đừng đè lên người ta, khó chịu lắm.”

Long Thiên Tài đứng lên: “Ngươi thấy thế nào? Có muốn gọi đại phu đến không? À, ngươi có đói không? Để ta bảo nhà bếp nấu cơm cho ngươi.”

Trong lòng Vân Nhàn ấm áp: “Ta không đói, ta không sao hết, ngủ một lát là tốt ngay thôi, không cần lo lắng đâu.”

Long Thiên Tài gật đầu, vươn người qua: “Tiểu Vân Nhàn này, cái thứ trên vai ngươi là gì thế?”

Tiêu Sùng cũng ở trong phòng, nghe vậy thì phe phe phẩy phẩy cây quạt, cười dài hỏi: “Là cổ đúng không?”

Vân Nhàn ừ một tiếng: “Là cổ chung tình.”

Long Thiên Tài trợn trừng: “Có phải là thứ cổ hạ sau khi lên người sẽ khiến người đó lập tức yêu người hạ cổ không?”

“…” Vân Nhàn nói: “Ca, ngươi xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó. Cái thứ này chỉ có thể khống chế thân thể, không thể khống chế được thần kinh.”


“Thế thì có lợi ích gì?”

“…” Khuôn mặt Vân Nhàn hơi vặn vẹo, “Ca, ngươi đừng hỏi nữa.”

Long Thiên Tài cắn ngón tay suy nghĩ một chút, sờ sờ tay bày ra vẻ mặt ngây thơ: “Chẳng lẽ là để người hạ cổ muốn làm gì ngươi… thì ngươi không từ chối được?” Hắn ngừng một chút, “A, thế thì tại sao tối qua ngươi lại như vậy? Ta nhớ rõ trong thành phần có xuân dược… Khụ…” Hắn nháy mắt mấy cái, càng tỏ vẻ ngây thơ, “Lẽ nào nếu như ngươi muốn làm gì đó với người khác… thì sẽ bị như thế?”

“…” Vân Nhàn yên lặng xoay người, một chữ cũng không nói, đành phải cam chịu.

Long Thiên Tài cầm lấy tay cậu, gần như thương xót nói: “Tiểu Vân Nhàn, sao ngươi lại luôn gặp chuyện không may như vậy chứ? Phải ăn nằm với một nam nhân thì thôi không nói, sau đó lại chỉ có thể làm với một mình hắn, đi kỹ viện đi tiểu quan quán cũng phải nhịn xuống, mỹ nữ có nhiều như thế nào cũng không thể sờ. Ngươi thử nói xem ngươi có thảm hay không?”

“Ca, được rồi đó, đừng có nói nữa…”

Long Thiên Tài tiếp tục nói: “Tiểu Vân Nhàn, thật sự ta rất muốn gặp nam nhân của ngươi, ngươi nói xem hắn là người như thế nào mới làm được chuyện này?”

“… Thật đó, ngươi dừng ở đây được rồi.”

“Ta lại thấy hắn là một người rất biết tình thú đó, khi làm các ngươi có dùng thêm công cụ hỗ trợ gì không? Kiểu như buộc chân tay, roi da, nhỏ nến…”

“… Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

“Ai, ta thấy buộc dây tốt lắm đó, Tiểu Vân Nhàn ngươi xinh đẹp như thế này, nếu cả người không mặc gì rồi quấn lụa đỏ quanh người thì đúng là… Tuyệt lắm… Ta cũng không nhịn nổi mà động tâm rồi, thực ra dùng xiềng xích cũng khá hay… Thật đó, ngươi thử suy nghĩ lại đi.”

“…”

Cuối cùng, tiểu vương gia bị Cô tướng quân xách ra ngoài, bởi vì hắn càng nói càng huỵch toẹt ra, khiến người ta không nghe vào tai được nữa. Rốt cuộc, Vân Nhàn thoát khỏi ma trảo, ngủ rất ngon. Đến lúc thân thể tương đối khỏe lại, mấy người liền khởi hành, tiếp tục đi du ngoạn.

Đại quân Thánh Hoa chậm rãi trở lại kinh thành, ngoại trừ việc báo cáo thắng lợi thì sự tích anh dũng của tiểu vương gia cũng dần dần truyền ra. Một đồn mười, mười đồn trăm, trở thành đề tài mọi người đàm luận sau bữa cơm hàng ngày.

Vì vậy, hôm nay khi mấy người đang đi du ngoạn nghỉ chân tại một quán trà, liền nghe được người ta đang thuật lại lời đồn mới nhất, sinh động như thật: “Nói đến tiểu vương gia của Thánh Hoa ta, đây đúng là thiếu niên anh hùng, không sợ cái chết, một thân một mình đến quân doanh địch, cả đêm luận bàn với quân sư Bắc Mạc Vân Nhàn. Cũng bởi vì vậy, Vân Nhàn cúi đầu xưng thần, hai người đẫm máu chém giết, lấy một địch trăm, giết hàng ngàn quân địch, giống như chiến thần hạ phàm, đánh tan thiên quân vạn mã của đại vương tộc Đột Chân là Đa Cát, làm trọng thương đại vương tộc Duy Đan là  Ô Nhĩ, sau đó Cô tướng quân dẫn đại quân tới, đánh cho Bắc Mạc gào khóc thảm thiết!”

Lời vừa dứt, Long Thiên Tài và Vân Nhàn đồng loạt phun trà, nằm bẹp xuống bàn ho khan mãnh liệt: “Khụ khụ khụ…”

Long Thiên Tài ho một lúc mới ngẩng đầu, thấy mọi người đều nhìn hắn, khóe miệng liền co giật: “Trà… hơi nóng…”

Bên này Vân Nhàn cũng từ trên bàn ngẩng đầu lên, hai người liếc nhau, rót đầy chén trà, chạm cốc một cái rồi uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Sùng vô cùng kinh ngạc: “Các ngươi làm gì vậy?”

“Không có gì, chỉ cảm khái một chút thôi,” Long Thiên Tài nói, “Lần đầu tiên trở thành đề tài nóng, hơi không quen.”

“Đúng vậy,” Vân Nhàn nói, “Tới đây lâu như vậy, đây là lần đầu leo được lên tuần san bát quái tiêu khiển, ngươi không hiểu được tâm trạng của chúng ta đâu.”

Cô tướng quân và Tiêu Sùng đều trầm mặc, một lát sau Tiêu Sùng mới hỏi: “Câu này là có ý gì?”

“Ái chà, tốt lắm, không biết thì phải hỏi,” Long Thiên Tài khen, “Không giống mặt than nào đó không hiểu thì im lặng, không có việc gì cũng giả vờ thâm trầm, y cứ tưởng im lặng là biết tuốt à?”

Mặt than nào đó: “…”

Tiêu Sùng nhíu mày: “Vậy rốt cuộc câu vừa nãy có nghĩa là gì?”

Long Thiên Tài buông tay: “Không thể trả lời.”


“…”

Không biết đề tài nói chuyện của bên kia thay đổi lúc nào, một người nói: “Mấy ngày nữa là đến hội Trung thu rồi.”

“Đúng vậy, đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng kiểu nguyệt.”

(Chỉ mong người được sống lâu dài, ngàn năm dưới trăng thâu)

“Phốc!” Long Thiên Tài lại nhịn không được mà phun tiếp.

“À, hắn lại bị nóng quá mà.” Vân Nhàn thấy mọi người nhìn sang, vội kéo người nào đó đang ho khan mãnh liệt, vội vàng chạy vào ngồi trong một góc: “Ca, ngươi có khỏe không?”

“Không khỏe, chuyện gì đang xảy ra thế này? Bọn họ đạo văn, dùng sách lậu!”

Vân Nhàn gật đầu tán thành: “Đúng vậy, cùng nói về trăng, mà Tô Thức người ta dùng là ‘cộng thiền quyên’. Nhìn cái vẻ này có lẽ ở đây không ai viết thơ như vậy, cộng kiểu nguyệt? Quá tục!”

“Đây không phải trọng điểm,” Long Thiên Tài trừng mắt với cậu, “Trọng điểm là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Vân Nhàn ai oán nói: ‘Ca, nếu lịch sử thay đổi, thì những vĩ nhân mà chúng ta quen thuộc có thể sẽ không được sinh ra, ngươi đã hiểu chưa?”

“Đương nhiên là ta hiểu.”

“Vậy ngươi nhìn nơi này có trà, chứng tỏ có người phát minh ra cách uống trà, có vải, chứng tỏ có người phát minh ra cách dệt vải, còn nhiều thứ khác nữa, ngươi có hiểu ý ta không?”

Long Thiên Tài ngơ ngác gật đầu: “Luôn luôn có người đầu tiên làm ra thứ gì đó, nhưng không phải là người mà chúng ta vẫn biết.”

“Ừm, nhưng mà ta cảm thấy chúng vẫn có sự liên quan nhất định với nhau, ngươi xem thủ đô Trạch Nam gọi là Kiến Nghiệp, đó là  tên gọi xuất hiện khi Tôn Quyền dời đô về đó vào thời Tam Quốc. Không chỉ có vậy, ta còn phát hiện có một vài thành ngữ và ngày lễ không khác lắm với thời đại chúng ta,” Vân Nhàn nói, “Cho nên một ngày nào đó ngươi có thể sẽ nghe được danh ngôn trong miệng ai đó, nhưng lại có nguồn gốc khác với những gì chúng ta đã biết, ngươi sẽ từ từ mà quen thôi.”

Long Thiên Tài lại ngơ ngác gật đầu, rồi nhìn cậu: “Nếu bây giờ ta làm mấy bài thơ nổi tiếng, thì có phải sẽ lưu danh sử sách không?”

Vân Nhàn nhìn hắn một lát: “Thực ra ta chưa nghĩ đến chuyện này.”

Long Thiên Tài liền ngẩng đầu ưỡn ngực trở về, rót chén trà, ho nhẹ một tiếng: “Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân, cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.”

(Có rượu không có bạn, một mình chuốc dưới hoa, cất chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba)

Mọi người đều giật mình, đồng thời nhìn hắn chằm chằm. Cô tướng quân và Tiêu Sùng lại kinh ngạc nhìn hắn.

Trong không khí tĩnh lặng, Long Thiên Tài há miệng lại ngậm miệng, lại há miệng lại ngậm miệng, cuối cùng đặt chén trà xuống, yên lặng quay đầu: “Đi thôi, khởi hành thôi.”

Vừa dứt lời, hắn đã bước ra trước, dưới ánh nhìn của mọi người mà leo lên xe ngựa, thân ảnh biến mất trong nháy mắt. Vân Nhàn cực kỳ kinh ngạc theo sau, ngồi bên cạnh hắn nhìn trái nhìn phải: “Ca, sao ngươi không đọc tiếp? ‘Nguyệt hạ độc chước’ của Lý Bạch còn dài cơ mà?”

Long Thiên Tài không đổi sắc mặt: “Ta biết.”

“Vậy sao ngươi không đọc?”

Long Thiên Tài trầm mặc, một lát sau mới khóc không ra nước mắt nói: “Ta quên mất đoạn sau là gì rồi…”

“… Hả? Ha ha ha ha!!” Vân Nhàn ngẩn ra một lúc rồi cười ầm lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui