Tướng Quân Nàng Là Người Dẫn Độ


Ngọc Yến Lâu không vì chuyện bị trộm vào ban ngày mà tăng cường phòng vệ.

Vệ Thanh Yến dễ dàng tiến vào nhã gian riêng.

Sự bất thường này khiến nàng nhíu mày, Thời Dục ngày càng khó đoán.

Tiên đế có hai mặt, Thời Dục là con của hắn, liệu có phải hắn cũng có một bộ mặt trước mặt mọi người và một bộ mặt khác sau lưng?

Hoặc giả, bằng hữu đã quen hơn mười năm, nhưng nàng chưa bao giờ thực sự hiểu hắn.

Đúng vậy, nếu không thì tại sao nàng không thể hiểu nổi, hắn vì lý do gì mà muốn đoạn tuyệt quan hệ, sau khi đoạn tuyệt lại liều mạng đi đến Hoàng Sa Lĩnh cứu nàng, hắn chẳng lẽ không hiểu vương tử tự ý phát binh là tội mưu phản bị chém đầu sao?

Vệ Thanh Yến đứng trong phòng, không vội lật tìm, mà cẩn thận quan sát mọi thứ trong phòng.

Những thứ nàng làm loạn vào buổi sáng đã được sắp xếp lại như cũ, cả gian phòng sạch sẽ, gọn gàng, không chút cẩu thả.

Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc ghế thấp trước cửa sổ.

Nơi duy nhất trong gian phòng riêng này còn lộn xộn.

Vệ Thanh Yến tiến lại gần hơn.

Nàng nhớ rõ buổi sáng nàng đã ném chiếc chăn mỏng trên ghế xuống đất.

Giờ đây chiếc chăn mỏng đó lại được đặt trở lại trên ghế, nhưng không như chăn trên giường được gấp gọn gàng, mà chỉ được trải ra trên ghế, một góc chăn bị lật lên.

Trông giống hệt...!giống hệt như dáng vẻ bị lật lên khi vừa thức dậy.

Thời Dục đã nghỉ ngơi trên ghế này vào ban ngày sao?

Rời đi quá vội vàng nên không kịp thu dọn?

Không đúng!


Thời Dục là hoàng tử được cưng chiều, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, chiếc chăn bị rơi xuống đất, làm sao hắn có thể không giặt sạch trước khi đắp lên người?

Hắn từ nhỏ đã ưa sạch sẽ, còn hay chê nàng thô tục.

Nói đến đây, nàng cũng đã từng nghỉ ngơi trên chiếc ghế thấp này.

Thời Dục khi rảnh rỗi thường thích gọi vài người đến tụ tập, đôi khi uống rượu xong, mọi người sẽ nghỉ ngơi tại đây một lúc.

Nàng luôn cảnh giác với thân phận nữ tử của mình, nên thường chiếm chiếc ghế thấp này trước, tránh phải chen chúc với họ trên giường.

Khi ký ức mở ra, nhiều chuyện từng mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Lần cuối cùng tụ tập tại gian phòng riêng này là vào sinh nhật Thời Dục, hắn đích thân đến Vệ phủ mời nàng, rồi kéo nàng và mấy người khác uống rượu suốt đêm để mừng sinh nhật.

Là tướng quân hộ quốc, việc uống rượu là điều không thể tránh khỏi, mẫu thân sợ nàng uống say rồi làm hỏng việc, từ nhỏ đã rèn luyện tửu lượng cho nàng.

Đêm đó, Thời Dục và mấy người kia đều say đến mức không biết trời đất, chỉ có nàng vẫn giữ được chút tỉnh táo.

Nhưng chăm sóc mấy kẻ say xỉn kia cũng không hề dễ dàng, cộng thêm ban ngày luyện tập vất vả, đến nửa đêm nàng đã ngủ say trên chiếc ghế thấp này…

Vệ Thanh Yến đột nhiên cảm thấy tim mình bị bóp chặt.

Nàng nhớ ra rồi!

Chiếc chăn mỏng này chính là dáng vẻ nàng đã lật lên vào sáng hôm sau.

Nàng vội vàng lật tìm một góc chăn, khi nhìn thấy chỗ đó, đôi mắt Vệ Thanh Yến tràn ngập sự kinh ngạc.

Góc chăn có vết máu.

Là khi Đỗ Học Nghĩa uống say điên cuồng, kéo Thời Dục định nhảy từ cửa sổ xuống so tài khinh công, nàng ngăn cản không cẩn thận làm tay bị thương, máu rơi trên chiếc chăn mỏng này.

Đã năm năm trôi qua, vết máu đã phai màu, nhưng vẫn còn đó.

Một vị hoàng tử giàu có như Dung Vương, từ khi nào lại trở nên keo kiệt đến mức không thể thay một chiếc chăn mỏng bẩn?


Thậm chí cũng không giặt sạch!

Vệ Thanh Yến ngồi xuống, ngơ ngác.

Thời Dục giữ lại chiếc ghế thấp và chiếc chăn mỏng mà nàng từng ngủ qua để làm gì?

Điều này có liên quan gì đến việc hắn đoạn tuyệt quan hệ với nàng không?

Vệ Thanh Yến thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Tập trung tinh thần, nàng tỉ mỉ hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó.

Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy, mấy người kia vẫn còn ngủ, chính nàng là người đánh thức họ, lúc đó mặt trời đã lên cao...

Không đúng!

Vệ Thanh Yến mặt trắng bệch.

Từ khi biết đi, nàng đã bắt đầu tập luyện mỗi ngày, không luyện võ thì đọc sách, học đủ thứ mà cha mẹ nàng yêu cầu, theo các tướng sĩ luyện tập không ngừng nghỉ là chuyện thường xuyên.

Dậy từ tiếng gà gáy (từ 3-5 giờ sáng) là thói quen không thể thay đổi của nàng, làm sao có thể ngủ quên đến lúc mặt trời lên cao được?
Có người đã động tay động chân với nàng.

Đây là địa bàn của Thời Dục, là trận địa do hắn bày ra, người có thể hạ thuốc nàng rất có thể là Thời Dục.

Hắn muốn làm gì?

Trong lòng Vệ Thanh Yến dâng lên nhiều suy đoán.

Cố ép bản thân kìm nén những nghi vấn trong lòng, nàng bắt đầu lục soát từng tấc trong gian phòng.

Cuối cùng, nàng phát hiện ra hai điểm đáng ngờ.


Một là, trên giá sách trong gian phòng, có giấu một quyển sách.

Hai là, trên tấm ván gỗ của chiếc ghế thấp, có khắc hai hình người nhỏ đang cùng nằm trên một chiếc giường.

Một người ôm lấy người kia từ phía sau.

Vệ Thanh Yến nhìn chằm chằm vào hai hình người nhỏ trên tấm ván, không nói gì trong một lúc lâu.

Đây chính là bí mật của gian phòng riêng này sao?

Đây là lý do Thời Dục không cho họ vào gian phòng nữa sao?

Vệ Thanh Yến nhắm mắt lại, thần sắc không khá hơn so với lúc trước...

Không lâu sau khi trở về phủ An Viễn Hầu, Đỗ Học Nghĩa liền đến, "Lão đại, huynh có chuyện gì sao?"

Trước đó, vì bận rộn chuyện trong nhà, hắn không thể quan tâm đến Vệ Thanh Yến.

Vừa rồi, khi thấy Vệ Thanh Yến rời đi giữa đêm, Đỗ Học Nghĩa trong lòng có điều lo lắng nên không thể ngủ được, bèn hỏi A Lộc về tình hình ban ngày.

Dù không biết vì sao Vệ Thanh Yến lại đốt Ngọc Yến Lâu, nhưng chắc chắn là có lý do.

Tướng quân đã chết đi sống lại, lại có khả năng hóa giải oán khí, hắn vẫn chưa dám hỏi.

Nhưng tướng quân muốn làm gì, hắn nhất định phải hỏi, vì chắc chắn có chỗ hắn có thể giúp đỡ.

“Học Nghĩa, ngươi và Thời Dục còn liên lạc không? Có biết tại sao hắn không lấy vợ không?”

Đỗ Học Nghĩa mắt mở to, không ngờ nàng lại hỏi về chuyện của Dung Vương.

Suy nghĩ một chút, cũng không có gì lạ, tướng quân và Dung Vương trước đây quan hệ rất tốt, Dung Vương lại đã làm rất nhiều cho tướng quân.

Vì vậy hắn đáp, "Về kinh được nửa năm, có gặp vài lần, nhưng không thân thiết như trước nữa.

Về việc tại sao hắn không lấy vợ, có người nói rằng hắn sức khỏe không tốt, không muốn làm lỡ dở người khác.

Cũng có người nói rằng vị đó không muốn hắn cưới vương phi có gia thế cao, vì vậy chọn toàn những người xuất thân không cao, Dung Vương không vừa lòng, nên đã kéo dài đến bây giờ.

Còn có người nói rằng hắn thích nam nhân, không thích nữ nhân, ta thấy khả năng này lớn hơn.”


“Tại sao?” Ánh mắt Vệ Thanh Yến thoáng hiện một tia tối.

Đỗ Học Nghĩa hơi ngần ngại, sau đó ho nhẹ hai tiếng, hạ giọng nói, "Mấy năm trước ta từng thấy hắn đến một chỗ chuyên dành cho nam nhân."

Lúc đó cảm thấy đây là sở thích cá nhân, không ảnh hưởng gì đến tình bạn của họ, nên không nói với tướng quân, sợ rằng tướng quân không thích sẽ sinh ra khoảng cách.

Nhưng, nay tướng quân đã trở về, lại hỏi đến chuyện này, Đỗ Học Nghĩa quyết định nói thêm vài lời.

“Sau khi huynh chết trận, Dung Vương rất đau lòng...!ta nghĩ...!hắn có tình cảm với huynh...!hình như...!hình như...!vượt quá tình huynh đệ...”

Đỗ Học Nghĩa khó khăn bày tỏ suy nghĩ của mình.

Nhận được tin tướng quân tử trận, hắn cũng đau khổ và buồn bã không ít, chỉ muốn ngay lập tức đánh sang Bắc Lăng để báo thù cho tướng quân, nhưng cũng không điên cuồng như Dung Vương.

Mang thi thể tướng quân bên mình suốt nửa năm, nghe nói, mỗi khi nghỉ ngơi vào ban đêm, quan tài đều được đặt trong lều của hắn.

Còn vào ngày an táng tướng quân, hắn tóc bạc chỉ sau một đêm, ngất xỉu mấy ngày mới tỉnh lại.

Điều này khiến hắn không thể không nghi ngờ rằng tình cảm của Dung Vương dành cho tướng quân không phải chỉ là tình huynh đệ như người ngoài nghĩ.

Dung Vương thích tướng quân nhà họ.

Thậm chí là thích đến mức cực đoan.

Thấy Vệ Thanh Yến thần sắc bình tĩnh, hắn không khỏi tò mò, "Huynh không ngạc nhiên sao?"

"Ngạc nhiên." Miệng Vệ Thanh Yến đáp, nhưng thần sắc lại không có chút thay đổi.

Đỗ Học Nghĩa nghi ngờ nhìn nàng, "Huynh đã biết từ trước?"

“Học Nghĩa, trận Hoàng Sa Lĩnh, Yến Thanh mang theo ấn soái của ta cùng hơn mười ám vệ đột phá vòng vây của Bắc Lăng.”

Hai người đồng thời lên tiếng.

“Cái gì?” Đỗ Học Nghĩa kinh ngạc, nghe được lời này, lập tức không còn tâm trí nghĩ đến chuyện liệu tướng quân có biết tâm tư của Dung Vương hay không nữa.

“Nếu vậy tại sao Yến Thanh không dẫn quân đến tiếp viện?”

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận