Sau một thời gian, tin Dư Châu đại thắng cuối cùng cũng truyền đến, tiêu diệt một vạn kẻ địch.
Giang Trung Chấn chấn chỉnh lại tù binh, lập tức lĩnh quân hồi triều.
Đại quân đang trên đường quay về, phong thưởng đã được ban xuống.
Trần Tắc Minh thân là Xu mật sử, luận công ban thưởng tự nhiên lại là công đầu.
Lần này ngay cả hai người tỷ tỷ của hắn cũng được phong lên chức vị phu nhân, thưởng vô số gấm vóc.
Ngay cả tiểu thiếp của hắn, cũng được ban cung hoa trang sức.
Này thật là một người đắc đạo gà chó thăng thiên.( ý chỉ khi một người đắc đạo thành tiên thì cả nhà, ngay cả gà, chó cũng được theo người này lên trời.)
Người ngoài đều nói Trần gia là tổ tiên hậu đức, thế cho nên để lại phúc đức cho con cháu.
Mặc cho ai cũng nhìn ra được, Trần gia quyền thế sớm đã vượt qua các thân vương quyền quý, như mặt trời ban trưa không ai bì nổi.
Hai vị tỷ phu của Trần Tắc Minh đều là quan lại, nhưng tư chất thường thường, khoa cử không trúng, vốn dĩ đều là quyên góp tiền cho triều đình để đổi lấy cái chức quan.
Sau khi Trần Tắc Minh đắc thế, tự nhiên có người vội vàng tới nịnh bợ, đưa bọn họ một đường nâng đỡ lên, hiện giờ cũng đều là quan nhị phẩm tam phẩm, thật sự là bình bộ thanh vân.
(Một bước lên trời.)
Ngày này, hai nhà cùng hồi Trần phủ thăm người thân.
Bốn cổ đại kiệu, mênh mông cuồn cuộn, tùy tùng xếp hàng dài từ đầu đường tới cuối phố, thu hút vô số người đến xem.
Có quyền lực thì nên tận dụng, đây là kinh nghiệm chung của cả hai tỷ phu.
Trần Tắc Minh nghe tin ra nghênh đón, nhìn đến cảnh tượng này cũng có chút không biết nói gì.
Đi vào trong viện, tỷ tỷ tỷ phu vội vàng thi nhau ban thưởng, xem ai ra tay rộng rãi, hạ nhân đi theo mặt mày cũng hớn hở lên.
Trần Tắc Minh đang tính bước vào trong nhà bỗng dưng thấy một bóng người, rút chân đã bước qua ngưỡng cửa lại.
Nhìn xung quanh rõ ràng bốn bề tĩnh lặng.
Nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác bất an.
Từ xưa đến nay, nhiều ít công thần nhận được thiên sủng, quá mức đắc ý vênh váo mà gây ra họa sát thân.
Nhìn xem trước mắt, trên mặt có phải đã khắc rõ hai chữ này rồi hay không.
Tiêu Cẩn ban thưởng một đợt tiếp một đợt, thật sự mang theo chút thái độ sóng gió mãnh liệt.
Trước đây Tiêu Cẩn liên tục ban thưởng, chỉ hận không thể đem hết tất cả ban thưởng, nhưng khi đó y một lòng muốn mượn sức chính mình.
Hiện giờ thiên tử rõ ràng đã nỗi giận, một màn này liền có chút cảm giác cổ quái giấu đầu lòi đuôi.
Phía dưới ân trọng là phúc hay họa, ai có thể biết.
Trần Tắc Minh nhanh chóng bước tới bàn, nói bản thân không có công lao không dám nhận sự ban thưởng này, vàng bạc được phong thưởng cầm đi khao hắc giáp quân sĩ, lấy biểu hiện hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, mà chính mình nhận được sự trọng dụng của triều đình, cúc cung tận tụy vốn chính là bổn phận.
Tiêu Cẩn ở trên long ỷ nghe xong lời này, sau một lúc lâu không lên tiếng.
Nhìn từ xa, thiếu niên thiên tử trên mặt đột nhiên hiện ra một chút vẻ mặt buồn bã, cuối cùng lại vẫn là gật đầu đáp ứng.
Mấy ngày sau, Tây Vực vào triều, tiến cống mười con hãn huyết bảo mã.
Tiêu Cẩn lập tức thưởng Trần Tắc Minh một con, trên thánh chỉ nói, bảo mã tặng anh hùng.
Vào ngày đi săn lúc sau Ngụy Vương phải cưỡi ngựa tốt này đi theo hộ giá.
Trần Tắc Minh tiếp nhận hoàng rèn, tảng đá trong lòng kia rốt cuộc cũng xem như rơi xuống.
Tiêu Cẩn rốt cuộc đồng ý gặp mặt riêng hắn, liền tỏ vẻ ra đã cùng hắn cởi bỏ khúc mắc, sẵn sàng đối mặt nói chuyện với mình.
Này cũng đủ rồi.
Tính tình Tiêu Cẩn hắn quá rõ ràng, điều duy nhất hắn lo sợ chính là đứa nhỏ này niên thiếu vô tri, bị người lợi dụng.
Hoặc là bởi vì tấu thư hắn dâng lên mấy ngày trước, làm Tiêu Cẩn rốt cuộc ý thức được hắn gần đây thận trọng từ lời nói đến việc, thái độ cúi đầu thần phục rõ ràng, mới trừ đi một chút sự tức giận.
Mặc kệ là phải hay không, Trần Tắc Minh đều có loại cảm giác qua cơn mưa trời lại sáng, chỉ cần gặp mặt, hắn là có thể thuyết phục y.
Con ngựa kia tứ chi thon dài, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, vừa thấy liền nhận ra không phải một con ngựa bình thường.
Trần Tắc Minh nhìn nó sau một lúc lâu, trong lòng vô cùng vui vẻ, sai người đem nó dẫn đi ăn cỏ khô.
Cố Bá e sợ những người khác hầu hạ không chu toàn, kiên trì muốn tự mình tận tay chăm sóc con ngựa này.
Trần Tắc Minh cười một cái, mặc hắn đi làm.
Đợi xung quanh an tĩnh, tất cả hạ nhân đều bận đi làm việc.
Trần Tắc Minh ngồi trong đại sảnh, vừa suy nghĩ lại vừa từng đợt lo sợ.
Nếu không phải thánh chỉ này tới kịp thời, chính mình sẽ làm như thế nào?
Sự nghi ngờ thật là điều đáng sợ nhất trên đời, mỗi ngày ban đêm, hắn không thể đi vào giấc ngủ.
Cân nhắc nhiều lần về tình cảnh của chính mình hiện tại, cùng vấn đề nên bước tiếp hay dừng.
Nếu Tiêu Cẩn lộ ra ý tứ muốn điều binh, chính mình sẽ làm như thế nào.
Lưng hắn đổ đầy mồ hôi, trong lòng may mắn không thôi, hắn không nghe Vi Hàn Tuyệt góp lời, đều bởi vì cố ôm một tịa hy vọng cuối cùng, Tiêu Cẩn đối hắn là không thể tuyệt tình như vậy.
May mắn là hắn làm đúng rồi.
Từ khi Tiêu Định chấp chính năm đó, sự không cam lòng đã thúc đẩy hắn làm rất nhiều sự tình.
Nhưng mà, những chuyện này tất cả đều là làm đúng sao?
Hắn không biết.
Sự không tự tin này làm hắn có chút ngập ngừng khi đứng trước hai lựa chọn trước mặt, chần chờ giậm chân tại chổ.
Mà khi hắn nhận được bức thư mang theo giọng điệu hòa giải này, hắn đột nhiên ý thức được.
Hắn không sợ chết, hắn chỉ là hy vọng chính mình không thể chết một cách vô giá trị.
Nếu Tiêu Cẩn muốn, hắn có thể trả lại quyền thế trong tay......!Kia vốn là của Tiêu Định.
Trần Tắc Minh gọi người chuẩn bị ngựa, hắn muốn lập tức tiến cung diện thánh tạ ơn.
Hắn không thể chờ đến ngày mai, một đêm cũng đủ phát sinh rất nhiều chuyện.
Đang muốn lên ngựa, một người đột nhiên từ bên cạnh đi ra, chặn đường đi hắn.
Hắn chăm chú nhìn đến, Vi Hàn Tuyệt đã cúi đầu trước mình, khom người chào.
Trần Tắc Minh có chút kinh ngạc, còn chưa kịp nói chuyện, Vi Hàn Tuyệt ngẩng đầu, nụ cười ngây ngô trước nay trên khuôn mặt sớm đã không còn vẻ ngốc nghếch, "Vi Hàn Tuyệt tới để bái biệt thiên tuế."
Trần Tắc Minh lúc này mới thật sự giật mình, bỏ qua dây cương, tiến lên một bước, cầm lấy tay thiếu niên, "Công tử đột nhiên nói lời này......!Chẳng lẽ là ta chậm trễ công tử?"
Vi Hàn Tuyệt nói: "Thiên tuế vẫn luôn thực khách khí."
Trần Tắc Minh nói: "Đó là hạ nhân đắc tội công tử?"
Vi Hàn Tuyệt gần đây góp lời hắn đều không dùng, là không thể dùng, không muốn dùng.
Nhưng hắn cũng không muốn bởi vậy chậm trễ người này.
Đương nhiên có ý quý trọng nhân tài, nhưng cũng có tâm tư sợ hãi.
Vi Hàn Tuyệt đối hắn khuyên can, nếu có người thứ ba biết được, đó chính là tội danh mưu nghịch, xử trảm cả nhà.
Cần phải đem người này giữ lại trong phủ, hắn mới có thể yên tâm.
Vi Hàn Tuyệt như cũ lắc đầu, chỉ nói ở quê có việc, hiện giờ không thể không trở về.
Trần Tắc Minh truy vấn không ra nguyên do, lại thấy hắn ý đã quyết, chỉ phải thất vọng từ bỏ.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, kêu Cố Bá lấy tới ngân lượng muốn tặng cho Vi Hàn Tuyệt.
Vi Hàn Tuyệt cười nói: "Tiểu nhân trong nhà tuy rằng không phải phú hào, nhưng rốt cuộc là quan lại nhân gia, làm sao yêu cầu Ngụy Vương lại cấp lộ phí."
Trần Tắc Minh thờ ơ nói: "Đây là lúc trước vạn tuế ban cho, cấp trong quân dùng để khao thưởng, Vi công tử từng vì quân hiệu lực, việc này hợp tình hợp lý." Hắn có chút không để ý, do dự giữa việc giết hay không giết.
Vi Hàn Tuyệt sắc mặt thay đổi, hơi nghĩ kĩ một lát, nói: "Ta có một lời, không biết Ngụy Vương thiên tuế có muốn nghe hay không?"
Trần Tắc Minh nói: "Công tử mời nói."
Vi Hàn Tuyệt tả hữu nhìn quanh, muốn nói lại thôi, Trần Tắc Minh nhìn ra manh mối, đem hắn mang vào trong phòng.
Quả nhiên vào phòng, Vi Hàn Tuyệt nói: "Thiên tuế là chuẩn bị vào cung?"
Trần Tắc Minh nhìn hắn một lát, hơi hơi gật đầu.
Vi Hàn Tuyệt lại nói: "Thiên tuế hiện giờ đã đứng trên vạn người, có thể nói là phong cảnh nhất thời, vị cực nhân thần, nhưng thế gian trước nay là hoa đẹp cũng tàn, không biết ngày sau đã có dự định gì?"
Trần Tắc Minh ngẩn ra.
Hắn nhìn kỹ thiếu niên này, Vi Hàn Tuyệt là người cực kỳ thông minh, nhưng lúc này lại hỏi như vậy, lại chứng minh hắn thông minh một đời, lại vẫn là một mảnh chân thành chi tâm.
Trần Tắc Minh chần chờ một hồi, "Ta hy vọng sinh thời, có thể phụ tá vạn tuế hoàn thành đại nghiệp, sử sách lưu danh."
Điều này vốn dĩ là điều đúng đắn, cũng không có gì sai lầm, ai ngờ Vi Hàn Tuyệt lập tức tiếp lời, "Vạn tuế đây là không tính toán tiến cũng không tính toán lui?"
Trần Tắc Minh nhíu mày không nói.
Vi Hàn Tuyệt thở dài một tiếng: "Xin thứ cho tiểu nhân nói thẳng.
Thiên tuế nếu là làm một vị tướng trấn thủ biên thành, nhất định không hề nghi ngờ có thể từng bước thăng chức, một ngày nào đó có thể quang tông diệu tổ.
Nhưng hôm nay thiên tuế đã là tương đương một vị vương......!Nhưng nói là đã gần đến đỉnh cao, còn có thể đi nơi đâu đâu......"
Hắn chần chờ một lát, "Đã không thể tiến, liền nên lui sớm!"
Trần Tắc Minh trong lòng chấn động, hắn nói chính là chính mình nên lui, vẫn là Ngụy Vương nên lui, hoặc là hai người đều lui?
Hắn ngưng mắt nhìn Vi Hàn Tuyệt, thiếu niên này là thật thông minh a, hắn biết nên dùng cái gì đả động hắn.
Vi Hàn Tuyệt tĩnh một lát, "Bên trong quan trường, mạch nước ngầm không ngừng lốc xoáy thật mạnh.
Thiên tuế người muốn duy trì hiện trạng, chỉ có thể đón khó mà lên, càng gian nan vô số lần......"
Khi Trần Tắc Minh đi tới cửa cung, trời đã tối rồi, phía chân trời chỉ còn một vệt sáng mỏng manh.
Sau một lát, những mảnh xám trắng cũng ẩn vào trong màn đêm, không còn nhìn thấy.
Đó là một đêm đầy gió, bầu trời đầy mây vẩy cá theo gió mà chậm rãi chuyển động.
Vầng trăng khuyết lúc ẩn lúc hiện, phát ra ánh sáng gần như là màu xanh lam, làm sáng những đám mây gần đó, nhưng không thể chiếu sáng toàn bộ bầu trời.
Trần Tắc Minh xoay người xuống ngựa, đem dây cương ném cho binh sĩ trước cửa, chính mình bước chậm vào.
Có nội thị chạy nhanh đi báo tin, có người khác cầm đèn đi trước dẫn đường.
Hắn ở trong cung có đặc quyền được cưỡi ngựa, nhưng giờ phút này hắn cũng không muốn dùng.
Thứ nhất trước đây Tiêu Cẩn xác thực đã từng hy vọng hắn uy phong lẫm liệt ở trong cung phóng ngựa, bất quá hiển nhiên không phải hiện tại.
Thứ hai hắn cần chút thời gian, sửa sang lại suy nghĩ của chính mình.
Sau khi Vi Hàn Tuyệt nói những lời đó, cuối cùng bình yên rời đi.
Trần Tắc Minh không phái người đuổi giết, hắn xua tan ý nghĩ này.
Vi Hàn Tuyệt thấy hắn vào cung, liền lại không đề cập tới việc mưu phản, chỉ tỏ rõ tấm lòng trung thành.
Người thông minh như vậy tự nhiên không cần có người nhìn chằm chằm, y hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên nói, hoặc là nói cái gì nên ở khi nào nói.
Nhưng lí do Trần Tắc Minh nguyện ý để y ra đi, là bởi vì hắn cảm thấy được trên người thiếu niên này có chút trong sáng.
Vi Hàn Tuyệt vốn có thể lặng yên rời đi không nói lời nào, hiển nhiên thiếu niên này vẫn chưa đến tuổi tinh ranh như vậy, cho nên hắn lớn mật tới từ biệt.
Hành vi quang minh chính đại rời đi như vậy đã cứu sống bản thân y.
Nhưng Trần Tắc Minh lại cảm thấy thất vọng, người như vậy, lựa chọn vào thời điểm này rời khỏi mình......!Là bản thân mình không đủ mạnh, hay là vì trước mặt tình thế biến hóa bản thân không nhìn ra được là họa hay phúc
Nếu thật là như thế, như vậy bo bo giữ mình cũng không gì đáng trách, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là có chút chua xót.
Bởi vì hắn đã bị bỏ rơi.
Trần Tắc Minh không tự chủ thở dài một tiếng, hắn khi nào bắt đầu như vậy tự oán tự ngải.
Hắn ở đây một mình đã nhiều năm, vì cái gì vẫn là sẽ đối người khác có điều trông chờ đâu.
Hắn vì cái gì muốn đem hy vọng của mình ký thác ở trên người khác?
Người khác là có thể kết luận ngươi đúng sai sao?
Bọn họ có thể cảm nhận được tấm lòng ngươi sao?
Bất kể đưa ra quyết định gì, ngươi chỉ nên làm một mình, trước hết xuy xét bản thân là đúng hay sai.
......!Bởi vì người khác chỉ là bàng quan.
Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, đem mâu thuẩn của mình với Tiêu Cẩn ra trước sau sắp xếp lại một lần.
Sau đó hắn rốt cuộc an tâm.
Ngay cả khi sự tình một lần nữa phát sinh, hắn sẽ đối mặt với nó một lần nữa, cách hắn làm cùng trước đây cũng không có gì bất đồng.
Hắn vẫn là muốn bảo vệ tánh mạng Tiêu Định, hắn không thể để người này như vậy oan khuất chết ở trong nay hoạn quan nội thị.
Hắn cũng sẽ không phản Tiêu Cẩn, trước đây thiếu niên này đối với hắn rất tốt, hắn còn ghi tạc trong lòng.
Làm quân vương, Tiêu Cẩn có rất nhiều chổ không đủ tiêu chuẩn, nhưng hắn đối với y là không lời gì để nói.
Vì vậy Trần Tắc Minh không thể tự tay phá vỡ mối quan hệ của hai người, cho dù điều đó là sai rồi, ngay cả khi phải trả giá bằng chính tính mạng của mình.
Như vậy hắn mới có thể không thẹn với lương tâm.
Trần Tắc Minh nhẹ nhàng thở phào, những ngày qua hỗn thành một đoàn hồ dán đầu óc đột nhiên thanh tỉnh.
Ngay cả khi vạn người không tán đồng, ngươi cũng vẫn là ngươi a.
Hắn mở hai mắt, khôi phục lại vẻ kiên định..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...