Dương Như Khâm ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn xung quanh bộ dáng làm người ta liên tưởng tới con nhộng, rất là chật vật.
Nghiêm Thanh nhìn cười to không ngừng.
Binh sĩ lấy hình cụ nhanh chóng quay lại, Nghiêm Thanh tiếp nhận cây gậy cầm trong tay gõ gõ, dạo bước tới trước người hắn: "Dương đại nhân còn muốn nói gì nữa."
Dương Như Khâm giãy giụa lật người lại, nằm ngửa hướng lên nhìn hắn, nói: "Cũng không có gì, bất quá phong vân sắp nổi lên, tới hỏi bạn cũ một chút xem hướng đi có đúng không."
Nghiêm Thanh đã lâu không vào triều nhất thời không trả lời được, một lúc sau hiểu ra, sắc mặt đột nhiên đại biến, lập tức theo bản năng nhìn xung quanh, may mà giờ phút này bên cạnh đều là những kẻ thân tín, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Sửng sốt một lát, nghĩ lại những lời này, trong lòng cuồn cuộn kinh nghi bất định (vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ), vội vàng cúi đầu nhìn người trên mặt đất.
........
Đỗ Tiến Đạm là người luôn chú ý thận trọng từng bước.
Nhiều năm dốc sức như vậy ở nơi quan trường, hắn luôn chú ý thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Nếu không mười phần nắm chắc trong tay hắn sẽ không bao giờ làm, tuyệt đối không nói điều gì trước khi hắn hiểu rõ được ngọn nguồn ý tứ.
Nhưng thật khó để hoàn thành mọi việc đã tính toán sẵn trong lòng, vì thế hắn chỉ có thể lui lại chờ đợi thời cơ, cố gắng giữ vững ổn định.
Đây cũng là kinh nghiệm hắn tung hoành mấy chục năm đúc lại.
Tỷ như giờ phút này, hắn liền có thể hoàn toàn tin tưởng chính mình đã thật nắm giữ được tâm tư Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn trên mặt kia không phải âm trầm, mà là tái nhợt, hắn rốt cuộc không giống Tiêu Định có thể hỉ nộ không hiện ra sắc.
Mắt gắt gao nhìn chằm chằm thái y quỳ phục trên mặt đất, nhịn không được hỏi lại, trong thanh âm bi phẫn kinh nghi, chư vị lộ ra: "Trẫm cùng hoàng huynh lúc trước bệnh trạng quả nhiên tương đồng."
Lão y sư quỳ đáp: "Khởi bẩm vạn tuế, lúc trước phế đế sốt nhẹ, vạn tuế là sốt cao, có điểm chung là thể nhiệt không lùi, thuốc cùng châm cứu đều không hiệu quả, tổng thể mà nói, các triệu chứng tuy khác nhau, nhưng cũng có điểm tương đồng.
Theo ý kiến của lão thần, nguyên nhân của bệnh có khả năng là ở cùng một mạch, cũng có thể......"
Tiêu Cẩn làm sao còn có kiên nhẫn nghe hắn lôi thôi dong dài, ngơ ngẩn ngồi trở lại trên ghế, sau một lúc lâu không nói lời nào.
Đỗ Tiến Đạm khom người nói: "Vạn tuế......"
Tiêu Cẩn ngẩng đầu, suy yếu nói: "Dù cho là độc, cũng không thể kết luận đó là do Ngụy Vương làm!"
Đỗ Tiến Đạm thấp giọng nói: "Điều này đương nhiên." Nói mệnh nội thị đem thái y đem đi ra ngoài, đợi những người đó ra cửa, lại quỳ xuống, "Vạn tuế, thần có điều muốn bẩm tấu."
Tiêu Cẩn trong lòng sớm là kinh loạn không thôi, bỏ qua manh mối, vô lực nói: "......!Tả tướng đại nhân, ngày mai lên triều tấu đi!"
Đỗ Tiến Đạm cúi người, kiên trì nói: "Điều thần muốn tấu có liên quan đến Ngụy Vương!"
Tiêu Cẩn nghe vậy đưa mắt qua nhìn hắn, yên lặng không lên tiếng.
Hoàng Minh Đức vội vàng bước xuống, đem tấu sớ kia nhận lấy đang muốn đưa cho Tiêu Cẩn, Tiêu Cẩn đỡ đầu nói: "Chọn mấu chốt đọc đi!" Hoàng Minh Đức quét một lần, thấp giọng đọc.
Tấu chương này Đỗ Tiến Đạm chính là trình lên việc Trần Tắc Minh ủng hộ lòng tự trọng của binh sĩ, lung lạc nhân tâm, cũng lấy việc lúc trước Tiêu Cẩn dùng mũi tên bắn tiểu hoạn quan, Trần Tắc Minh ra tay ngăn cản làm ví dụ.
Nói Ngụy Vương ở trong cung còn đặc biệt như vậy, ở ngoài cung lại càng như thế nào.
Về cuối tấu chương càng làm người nghe rợn người hơn, chúng thần vào cung bái vạn tuế, ra cung bái Ngụy Vương, đã thành lệ thường, lâu dài như thế, thiên hạ đương nhiên chỉ biết Ngụy Vương, không biết vạn tuế rồi.
Hoàng Minh Đức đọc xong, đem sổ con khép lại, trịnh trọng đưa tới trên ngự án trước người Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn nhìn chằm chằm tấu chương kia, sau một lúc lâu không mở miệng.
Đỗ Tiến Đạm nói: "Vạn tuế, đuôi to khó vẫy a, hiện giờ cục diện vẫn còn có đường xoay chuyển, nhưng nếu lại như vậy trì hoãn, không thể áp chế Ngụy Vương, đến lúc đó vạn tuế có nguy cơ sẽ gặp nguy hiểm, thỉnh vạn tuế tam tư!"
Đãi Đỗ Tiến Đạm lui ra, Tiêu Cẩn đem kia tấu chương thu ở trong tay áo, về tới tẩm cung lật xem không ngừng, trên mặt thần sắc vô định, không có cách nào quyết định.
Đến ban đêm, Tiêu Cẩn trong lúc vô ý dò hỏi Hoàng Minh Đức, "Độc kia, rốt cuộc là do ai hạ? Thế nhưng có thể hạ vào trong thức ăn của trẫm, thực sự đáng sợ......"
Hoàng Minh Đức thở dài: "Những nô tài thử đồ ăn cho bệ hạ đều không có việc gì, hiển nhiên có thể hạ độc chỉ có thể là người ở cũng vạn tuế một thời gian dài."
Tiêu Cẩn hoảng hốt, "Nhưng vì cái gì hắn lại dừng tay, tha trẫm một mạng?"
Hoàng Minh Đức cũng không rõ nguyên do, "Chỉ sợ hắn còn có ý đồ khác?"
Tiêu Cẩn nghe lời này, truy vấn: "Hắn còn có nguyên do gì?"
Hoàng Minh Đức nói, "Hoặc là vì bệ hạ đối hắn chưa đủ, chỉ là cảnh cáo?".
Tiêu Cẩn ôm đầu nói: "Trẫm hồ đồ, trẫm cho hắn quyền lực lớn như vậy......" Nói đến đây, hắn lại tỉnh lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàng Minh Đức, "Ngay cả ngươi cũng cảm thấy chính là Ngụy Vương?"
Hoàng Minh Đức vội vàng quỳ xuống dập đầu, "Lão nô làm sao dám võ đoán."
Tiêu Cẩn muốn quát hắn, lại chung quy không có tâm tình này, bước lui đến giường, lại sờ vào góc của tấu chương, trong lòng khó định, như thế ngẩn ra hồi lâu, mới nhìn Hoàng Minh Đức: "Nếu là ngươi, sẽ làm như thế nào?"
Hoàng Minh Đức vẫn luôn quỳ, không dám đứng dậy, giờ phút này nghe vậy làm bộ tự hỏi sau một lúc lâu mới nói: "Lão nô khi còn nhỏ trước khi chưa vào cung, gặp qua gánh xiếc thấy người ta thuần hóa hổ và rắn, lúc ấy lão nô còn nhỏ, kiến thức nông cạn, thoạt nhìn cứ tưởng thần tiên hạ phàm.
Đội xiếc kia diễn xong mười bảy tiết mục, lão nô liền ở bên ngoài rèm trướng nhìn lén mười bảy tiết mục.
Cuối cùng chờ đợi và quan sát rõ ràng, mới phát giác ra những mãnh thú kia đều đã bị bẻ đi răng nanh và móng vuốt, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận......!Nếu muốn tránh không bị mãnh thú phản phệ, không như vậy sao có thể thân cận nuôi dưỡng."
Tiêu Cẩn hoảng hốt, Hoàng Minh Đức lại cúi người xuống không nói tiếp.
Tiêu Cẩn đợi một lúc lâu, trên mặt dần dần lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Tiêu Cẩn đem tấu chương Đỗ Tiến Đạm âm thầm thượng tấu lưu lại, lén triệu kiến hắn ba lần.
Sau đó, tuy rằng vẫn như cũ không chịu tiếp nhận Ngụy Vương đơn độc yết kiến, nhưng quân thần đối đáp mâu thuẫn đã giảm bớt rất nhiều.
Sau lại nhân lúc Hắc Y Quân bình định phản loạn ở Dư Châu, Tiêu Cẩn đối với Trần Tắc Minh càng thêm phong thưởng, đối với Phác Hàn kiếm chuyện hạch tội, quá rõ ràng quá mức cũng sẽ bác bỏ.
Người ngoài nhìn vào, dường như khoảng thời gian mỏng manh trước đây đều đã qua, rõ ràng là giữa hai người đều đã hòa hoãn trở lại.
Tất cả quan lại đều nhẹ nhàng thở ra, không cần lại suy xét vấn đề trạm đúng trạm sai.
Về riêng tư cũng có người may mắn vì chưa từng có hành vi quá khích.
Trần Tắc Minh lại trong lòng thấp thỏm, mỗi lần cầu kiến, Hoàng Minh Đức sẽ tự mình tới từ chối, ôn hòa giải thích vạn tuế tâm tình không tốt, lại hoặc là công việc bận rộn.
Lý do cự tuyệt ùn ùn không dứt, Trần Tắc Minh trong lòng chỉ cảm thấy từng bước bước hụt.
Vi Hàn Tuyệt càng là tươi cười không giảm, một lời trúng đích, "Vạn tuế nếu thật là khúc mắc đã hoàn toàn cởi bỏ, vì cái gì còn chưa từng đem Điện Tiền Tư Phác Hàn bắt lại?"
Trần Tắc Minh nghe vậy chỉ là cười, "Phác Hàn trừ việc buộc tội ta ở ngoài cũng không làm sai việc gì lớn, vì cái gì bắt hắn?"
Vi Hàn Tuyệt nhìn hắn, "Đại nhân thật sự không hiểu?"
Trần Tắc Minh cười mà không đáp.
Vi Hàn Tuyệt lời nói tuy không ám chỉ rõ ràng, nhưng ngẫm nghĩ nghe, như thế nào giống khuyên hắn sớm kịp tự lập ý tứ.
Trần Tắc Minh trong lòng biết thiếu niên này là đang lo lắng, nhưng hắn chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Vi Hàn Tuyệt phân tích tình hình chính là như thế, hắn chưa từng thấy được nội tâm Trần Tắc Minh.
Tiêu Cẩn là Trần Tắc Minh một tay nâng đỡ sau khi phản Tiêu Định, Tiêu Cẩn thành công, mới là Trần Tắc Minh thành công.
Thay vì ủng hộ vị quân vương mình dìu dắt, lại quay sang phản vị quân vương chính mình ủng lập, hắn như thế nào thủ tín thiên hạ.
Ai sẽ tin tưởng hắn không có dã tâm, sử quan sẽ như thế nào miêu tả cuộc đời hắn, hắn như thế nào đi xuống cửu tuyền gặp phụ thân.
Thời điểm Trần Tắc Minh ở một mình vào ban đêm, nhịn không được muốn sờ cái ót chính mình, nơi đó rốt cuộc có hay không một khối xương, tên là phản cốt*.
*Phản cốt: Bắt nguồn từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, mỗi khi nhắc tới nhân vật có 'tướng mạo phản trắc' vào thời Tam Quốc thì sẽ nhắc tới nhân vật Ngụy Diên, người được cho là có xương 'phản cốt' ở sau gáy.
Là cái xương chồi ra ở sau gáy, Khổng Minh cho rằng người có xương đó là người có tướng tài, nhưng phản trắc.
Hắn luôn là thở dài rũ tay xuống.
Vuốt ve tấm áo choàng gấm nặng nề, hắn còn ôm hy vọng, Tiêu Cẩn không phải Tiêu Định, hắn nhất định sẽ xoay chuyển lại tình thế, vì vậy hắn có thể làm nhiều hơn thế.
Phiên ngoại 3:
Đêm hôm đó, trong kinh có hội đèn lồng.
Vào một đêm như vậy, những nữ quyến không bao giờ ra ngoài vào ban đêm có thể quang minh chính đại lên phố.
Vì thế cho nên, Đăng Đồ Tử* cũng nhiều thêm.
*Đăng Đồ Tử vốn là tên của một sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc (một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa).
Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.
Hài tử cũng nhiều, đây là thời điểm náo nhiệt nhất.
Vô số đèn lồng đủ màu treo ở trên không, chảy xuôi xuống đường, thành một hàng dài tựa như ngân hà.
Bến dưới hiên đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có người thăm dò nhìn xung quanh.
Thời điểm này này hai bên giá nhà cực cao, hầu như những người không quyền lực giàu có đều không thể lên lầu.
Người bán hàng rong tứ phương rao rất sôi nổi, nghe nói có đôi khi còn có thể bắt gặp được những bao lì xì của kinh Doãn tự tay phát, người lui tới trên đường đều tươi cười rạng rỡ.
Vì thế giờ phút này tuy rằng là ban đêm, lại so với bình thường ban ngày còn nhiều thêm vài phần ồn ào náo động.
Dương Lương đi theo Tiêu Định cách đó vài bước, đây là khoảng cách rất tốt, hắn liếc mắt xuyên qua mọi người một cái liền có thể nhìn thấy Tiêu Định đi bên cạnh, sẽ không bị lạc.
Tiêu Định bên cạnh chỉ mang theo một tiểu nội thị, như vậy cải trang vi hành thật sự là không an toàn, nhưng hắn thuyết phục không được Tiêu Định đang nổi nóng.
"Ai là quân ai là thần."
Tiêu Định lạnh lùng một câu, đủ để cho hắn ngậm miệng.
Tiêu Định dùng quân thần chi cương đàn áp hắn, điều đó chứng tỏ y đã tức giận mức độ nhất định, Dương Lương không nói thêm nữa.
Nhưng mà đó đều là mạng người, sinh mệnh vô tội, hắn thật sự không thể không nói.
Lương tâm hắn sẽ bất an.
Mưa đột nhiên rơi xuống, người đi hai bên đường bắt đầu vội vàng tìm chổ trốn.
Hạt mưa làm ướt giấy trát hoa đăng, ánh nến lần lượt tắt.
Tới lúc hoàn hồn, số người bên đường đã giảm hẳn, trời tối sầm lại, giống như khung cảnh náo nhiệt vừa rồi chỉ là một mộng cảnh, thoáng qua.
Tiêu Định quay đầu tìm kiếm hắn, Dương Lương bước nhanh chạy vội tới bên người hắn, dùng tay áo che đầu của hắn, đem hắn kéo tới dưới mái hiên.
Tiểu nội thị kia cũng vội vàng chạy theo
Mưa càng lúc càng lớn.
Đây là một nhà dân, mái hiên cũng không rộng, Tiêu Định lại không chịu tránh ra, Dương Lương không thể không cùng hắn vai dựa sát vai đứng vào một chổ, bọn họ nhìn thoáng qua nhau.
Độ ấm cơ thể xuyên qua quần áo có chút ẩm ướt truyền qua nhau, cơ thể bỗng có chút nóng lên, mang theo hơi thở có chút ái muội.
Tiêu Định nhịn không được duỗi tay ôm eo hắn, thời điểm Dương Lương quay đầu, đôi môi cơ hồ muốn chạm vào mũi hắn.
Hắn có chút xúc động muốn hôn xuống, trên mái hiên nước mưa nhỏ giọt, rơi xuống một bên đầu vai hắn.
Cái lạnh bất chợt làm hắn thanh tỉnh hơn rất nhiều, vì thế hắn nhịn xuống, này liền kêu nhĩ tấn tư ma đi.
(Tóc tai cọ sát nhau).
Người đi đường tuy rằng ít, nhưng bên phía trước cửa sổ thỉnh thoảng vẫn có người nhìn ra bên ngoài thăm dò.
Bọn họ ăn ý mà tách đầu nhau ra, dường như mở ra khoảng cách giữa hai người, nhưng ở một nơi mọi người không thể nhìn thấy, bọn họ nắm lấy tay nhau.
Tiểu nội thị kia thức thời mà cùng bọn họ cách xa chút, nhìn ra phía bên ngoài màn mưa.
Hai người bàn tay đều khô ráo, Tiêu Định nắm thật chặt ngón tay, Dương Lương im lặng không nói.
Hắn ngửa đầu nhìn vào màn mưa rơi xuống từng đợt từng đợt như sợi tơ, hết sức chăm chú,......!Nếu hắn có thể thấy rõ ràng.
Nhìn một hồi, hắn rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại, ánh mắt Tiêu Định trong bóng tối lóe lên như dã thú, nhìn thẳng vào hắn.
Hắn cười một cái, quay đầu đi, cách một lát, lại quay đầu lại, Tiêu Định vẫn như cũ đang nhìn hắn.
Ánh mắt cứ lặp đi lặp lại, bọn họ tựa hồ dần dần trở về thời gian lúc thiếu niên.
Cho dù bầu trời bên ngoài có sụp đổ, bọn họ vẫn có thể bất giác ngây thơ không để ý đến tuổi tác, đầy dịu dàng tình ý.
Dương Lương vươn tay, cơ hồ muốn chạm đến gương mặt y, nhưng đến phút cuối lại thu trở về.
Bên ngoài mái hiên, người đi đường bung dù đi qua, Dương Lương quay đầu nhìn màn mưa nói: "Ta đi mua dù."
Tiêu Định giật mình, quả nhiên nhẹ nhàng buông lỏng tay.
Dương Lương lao ra vài bước, tới góc đường mới dám quay đầu lại nhìn, Tiêu Định trước sau vẫn hướng về phía bên này nhìn tới.
Mưa quá lớn, thấy không rõ lắm biểu tình, trong mông lung nhìn lại, dáng người Tiêu Định so năm đó cao lớn hơn rất nhiều, nhưng trên đường nét vẫn còn bóng dáng của một vị Thái Tử đang sa sút.
Dương Lương trong lòng không khỏi mềm nhũn, hơi thở ngột ngạt bị đè nén chưa tan đi cũng trở nên phai nhạt.
Tiêu dao hoàn là một loại xuân dược, nhưng nó mang theo độc tính, ngươi như thế nào có thể lấy nó cho Trần Tắc Minh ăn đâu? Thiếu niên kia chưa đủ vô tội sao?
Nhưng Trần Tắc Minh rốt cuộc là được chính mình cứu, cũng không từng lưu lại bệnh căn.
Như vậy giãy giụa với chính mình, hắn là khinh bỉ, nhưng mà hắn vẫn là không thể khắc phục sự thôi thúc chính mình muốn tha thứ cho Tiêu Định, hắn căm hận Tiêu Định vô cớ ngoan độc, càng căm ghét bản thân không có nguyên tắc.
Điều hắn không thể không nghĩ đến chính là, bọn họ là như thế nào làm đâu, Tiêu Định......, những suy nghĩ như vậy thoáng qua, hắn cúi đầu, không muốn nghĩ tới nữa.
Nhưng mà, mọi chuyện luôn tình cờ như thế, có mội đôi thiếu niên nam nữ đang đứng dưới mái hiên.
Hắn lơ đãng đi qua, nam tử thiếu niên kia kinh ngạc mở miệng: ".......Dương Huynh?"
Hắn theo tiếng quay đầu, thấy rõ ràng mới không thể không cảm thán đời người nơi nào không gặp lại.
Khi Trần Tắc Minh biết Tiêu Định cũng đang ở đây, sắc mặt lập tức thay đổi.
Dương Lương nhìn nam nhi cao bảy thước cư nhiên không tự chủ lộ ra vẻ sợ hãi, trong lòng hiểu rõ cùng có chút thương tiếc, nhưng càng có rất nhiều áy náy bất an.
Hắn nghĩ tới điều, nam tử này là bị bắt ép, hắn vô tình không muốn điều này, miễn cưỡng nhượng bộ.
Đối với một nam nhân mà nói, đây chẳng lẽ không phải là sự sỉ nhục lớn nhất trên đời này sao, sao hắn còn có thể sinh ra ghét ý ghen tuông.
Từ ngày hôm ấy, hắn cố tình tiếp cận Trần Tắc Minh, cho dù Tiêu Định nổi trận lôi đình, làm trầm trọng thêm, hắn vẫn là cảm thấy nên toàn lực đem phần tội nghiệt này hạ xuống mức thấp nhất.
Hắn có đôi khi cũng sẽ suy nghĩ, có phải hay không chính mình xa cách Trần Tắc Minh, cơn tức giận Tiêu Định sẽ bình ổn, mà mong muốn làm thương tổn người khác của y sẽ giảm bớt? Nhưng mà hắn thật sự không thể chắc chắn.
Tiêu Định đã bị áp chế quá lâu, một khi áp lực mạnh mẽ này được thả lỏng, y liền phóng túng móng vuốt chính mình, đem thương tổn cùng những kẻ có gan đụng vào chính mình cắn xé đến mình đầy thương tích, chết không toàn thây.
Những cổ ác ý sắc bén này, khi nào có thể tiêu trừ? Trần Tắc Minh đã bị cuốn vào, người thiếu niên này không có ai che chở, hắn có thể chống cự được bao lâu, Dương Lương nghĩ không ra.
Hắn chỉ có thể làm hết sức.
Trong cuộc đời của bọn họ, phải làm như thế nào mới là chính xác nhất?
Vấn đề như vậy, vào giờ phút này, không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác nhất......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...