Phiên ngoại 2:
Trần Tắc Minh đã say.
Hắn dựa trán trên bàn, không nói rõ cái gì, thanh âm cực kỳ nhỏ, mơ hồ không rõ.
Trên bàn ánh đèn như hạt đậu, khuôn mặt hắn ẩn hiện trong bóng tối, vì thế Tiêu Định ở đối diện vô luận từ góc độ nào cũng chỉ có thể nhìn thấy được búi tóc trên đỉnh đầu hắn.
Bất quá, Tiêu Định cũng hoàn toàn không muốn nhìn rõ vẻ mặt của người này lúc này, tương phản, đối với người say nói mớ, hắn từ trước đến nay đều hơi có chút chán ghét, hắn là người có kỉ luật, cho nên đối người khác say rượu thất thố trước nay luôn là khinh thường.
Nhưng ở trong căn phòng quạnh quẻ này thật sự đã lâu, dẫn tới việc lải nhải mà hắn chán ghét từ khi còn nhỏ, lúc này, hắn có thể chịu đựng được.
Ít nhất thì nó không còn quá yên lặng như vậy nữa, hắn nghĩ như vậy.
Mà Trần Tắc Minh tựa hồ như đang không ngừng cùng người cãi cọ chuyện gì, thanh âm lên lên xuống xuống, khi thì trầm thấp khi thì trào dâng, Tiêu Định có đôi khi cũng có thể nghe rõ ràng hắn đang nói cái gì đó, "Không, không phải như thế......"
Nhưng muốn tiếp tục nghiêm túc nghe, hắn lại mơ hồ nói nhỏ xuống.
Tiêu Định không có thám thính suy nghĩ trong lòng người khác, nhưng cả căn phòng chỉ có thể nghe thấy người này cố gắng khắc chế mà tự đè thấp thanh âm.
Câu đó tràn ngập trong bầu không khí trầm mặc sa sút tinh thần khó có thể cân nhắc.
Nếu hắn là ở trong mộng cùng người tranh chấp, hiển nhiên đề tài thảo luận cũng không phải chuyện vui vẻ gì.
Tiêu Định ngửi miệng cốc, đang nghĩ tới hương vị rượu này cũng thật sự kém, lại đột nhiên nghe Trần Tắc Minh mới vừa rồi còn nói mớ rốt cuộc ngừng lại.
Tiêu Định ngẩng đầu, nhìn thấy đối phương loạng choạng đứng lên, một đường sờ soạng, thất tha thất thểu hướng mép giường đi tới.
Trần Tắc Minh sờ đến mép giường, tựa hồ rốt cuộc thả lỏng lại.
Hắn hơi hơi thở dài một tiếng, thoạt nhìn là tưởng ngồi xuống đi, chân lại đột nhiên bước hụt, suýt nữa té ngã, mông ngồi xuống trước giường bước chân lên.
Động tác kia có chút buồn cười.
Trần Tắc Minh tựa hồ say đến quên mất nơi đây không phải là Trần phủ của hắn, thuận tiện còn đem nơi này coi như phòng ngủ của y.
Tiêu Định lại chỉ là từng ngụm nhấp rượu nhìn thẳng đối phương, bất động thanh sắc.
Trần Tắc Minh hồn nhiên không thèm để ý chính mình thất thố, đem cánh tay ghé vào mép giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không thể không nói, rất ít khi nhìn thấy Trần Tắc Minh say sỉn như vậy, đối với thân phận của hắn lúc này càng thêm không hợp, bất quá hắn như vậy chân chính nhìn rất thú vị.
Tiêu Định bĩu môi.
Theo quan điểm của hắn, Trần Tắc Minh là loại người thích tìm phiền não cho mình, người này trong miệng rốt cuộc là lẩm bẩm không ngừng điều gì, Tiêu Định cư nhiên cũng có thể đoán ra vài phần.
Tiêu Định vì thế càng thêm phiền lòng, hắn sửng sốt một lát, đứng lên, lúc hắn bước đi thuận tay sờ soạng lấy bầu rượu, giấu ở trong tay áo.
Y bước đi đến gần hắn.
Ánh đèn lờ mờ, nhưng vẫn là có thể nhờ thấy rõ khuôn mặt Trần Tắc Minh, cho dù là say, hình dáng người này khi dựa vào cánh tay, khuôn mặt vẫn như cũ trong sáng giống như một bức họa cuộn tròn.
Tiêu Định ngồi xổm xuống, nhìn một lát, duỗi tay vén lên tóc trên trán hắn, Trần Tắc Minh ngủ rất say, không hề phát giác.
"......!Đêm hôm đó là ngươi sao?" Tiêu Định đột nhiên thấp giọng nói.
Trần Tắc Minh ở trong mộng nhíu lại mi, Tiêu Định không thuận theo không buông tha nhắc lại, "......!Ta lúc đóng lại cửa sổ ngửi được mùi hương của rượu đến từ ngoài cửa sổ......!Muộn như vậy, ngươi tới làm gì?"
Trần Tắc Minh tự nhiên không có khả năng trả lời vấn đề của hắn, hắn đã chìm sâu vào mộng đẹp.
Tiêu Định nhìn hắn một lúc lâu, trong mắt lộ ra vẻ mặt nghi hoặc lại lãnh đạm.
"Đã lâu như vậy, ngươi không thể suy nghĩ thông suốt......!Ngươi muốn ta trả lời ngươi như thế nào?" Tiêu Định ngồi vào bên cạnh Trần Tắc Minh, trào phúng cười, đem bầu rượu nâng lên, đưa lên miệng uống một ngụm, đột nhiên xoay người, bắt lấy hai vai Trần Tắc Minh đem rượu trong miệng đổ vào miệng hắn.
Trần Tắc Minh đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị ngụm rượu này làm cho sặc lập tức khụ lên.
Mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Định, gần trong gang tấc nhìn hắn cười, nghĩ là ở trong mộng.
Nhưng trong cổ rõ ràng nóng rát và đau đớn, hắn không khỏi khom người vịn vào giường ho khan một lúc lâu.
Sau đó, thở hổn hển dựa vào mép tường, mắt nhìn xung quanh.
Tiêu Định ngửa đầu lại uống, cúi đầu lại đút.
Trần Tắc Minh hơi chút thanh tỉnh, cắn chặt răng ngăn lại, nhưng bất quá cũng không chống lại được Tiêu Định quấn quýt si mê, hắn vô cùng buồn ngủ, duy trì không lâu, rốt cuộc mở tiệng ra, đón nhận ngụm rượu.
Tiêu Định cười càng sâu, bầu rượu kia chỉ còn lại nữa bình, đút mấy ngụm rốt cuộc hết, hắc lắc bình rượu không nghe tiếng động, cực kỳ mất hứng.
Nữa bầu rượu này qua miệng hắn đều rót vào bụng Trần Tắc Minh.
Trần Tắc Minh say càng thêm say, càng thêm mơ hồ, thấy rốt cuộc rượu lại không còn đưa tới, cảm thấy nhẹ nhõm, hai tay mở rộng, lưng dựa mép giường, cúi đầu mông lung ngủ.
Tiêu Định đem bầu rượu kia ném ra, kéo búi tóc hắn, đơn giản như vậy hôn xuống.
Trần Tắc Minh giật mình, đưa tay ra chặn lại.
Nhưng hai người nhĩ tấn tư ma*, hơi thở dây dưa, ấm áp ái muội, tình cảnh này hắn một lòng chỉ nghĩ là ở trong mộng, không bao lâu liền bị đánh tan, khát vọng ấy vốn đã ẩn sâu trong lòng, khi bị khiêu khích, làm sao còn che giấu được.
*Nhĩ tấn tư ma: Tóc tai cọ sát nhau, thành ngữ Trung Quốc miêu tả cảnh tượng hai người yêu nhau thân thiết.
Chẳng mấy chốc, môi răng giao triền, như dán vào nhau, trong chốc lát khó có thể tách rời.
Tiêu Định khó cởi được xiêm y của hắn, theo thân hắn sờ soạn đi xuống, sờ đến chổ bắp đùi hắn, phát ra một tiếng cười.
Trần Tắc Minh hơi hơi thanh tỉnh, cực kỳ hổ thẹn, đem khuỷu tay chống ở trên giường, đỡ người ngồi dậy, cưỡng bách ngăn đối phương lại.
Lúc này đang là đầu hạ, quần áo mỏng manh.
Tiêu Định cách một tầng vải dệt vỗ về chơi đùa hắn, so với trước đây trần trụi có chút bất đồng thêm phần hứng thú, hơn nữa đã bị đối phương lộng một lát, cảm giác say càng thêm dục hỏa đốt người, Trần Tắc Minh trong lòng mạnh mẽ đến đâu, cũng đã sớm không thể tự chủ được, như thế thở dốc trầm trọng, bàn tay chống cự mạnh hơn rất nhiều lần.
Tiêu Định bị hắn đẩy ra, cũng không buồn bực, chỉ vòng hai tay qua, từ phía dưới duỗi tay vào trong xiêm y hắn.
Da thịt chạm nhau, Trần Tắc Minh chấn động.
Tiêu Định tựa hồ sớm đoán được như thế, chủ động hôn lấy hắn, Trần Tắc Minh bị y dùng thân thể đè đến mép giường không có chổ tránh thoát, Tiêu Định nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi hắn, tựa như trấn an hắn, Trần Tắc Minh dần dần đình chỉ giãy giụa, lộ ra vẻ bối bối mê hoặc.
Tiêu Định nhân cơ hội đem tay trượt xuống, lặng lẽ nắm lấy chổ yếu hại hắn, không ngừng vỗ về chơi đùa.
Trần Tắc Minh gắt gao nhíu mày, tới nông nỗi này, hắn đã vô pháp kháng cự, hành động này rõ ràng là vui sướng, nhưng trong lòng hắn tràn ngập một nỗi thống khổ không nói nên lời, nhịn không được ở trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp rất nhỏ.
Tiêu Định hôn đến càng chặt, tựa hồ muốn đem thanh âm của hắn cắn nuốt xuống.
Dần dần, cái tay kia tựa hồ mang theo ma lực, trong mắt Trần Tắc Minh mơ màng, chỉ có thể ý thức được nhất cử nhất động của mỗi ngón tay kia, động tác lúc nhanh lúc chậm, mỗi một bước đều dập tắt đi một phần ý chí tự chủ của hắn, cho đến khi dập tắt hết thảy, hắn cứng đờ cuộn lên thân thể, đôi tay hung hăng bẻ trụ hai vai Tiêu Định.
Tiêu Định bị sức mạnh kia chèn ép, không khỏi nghiến răng, lại không chịu buông tha hắn.
Đợi cảm giác ngây người hoa mắt qua đi, Trần Tắc Minh không tự chủ được xụi lơ thân thể, cúi đầu xuống thở dốc, mồi hôi từ hai bên thái dương chảy xuống, thấm ướt chân tóc hắn.
Ngay cả khi thần trí không rõ ràng, hắn vẫn như cũ có thể cảm thấy được một loại trống trải.
Trong lúc vô thố*, lại đột nhiên cảm thấy được đối phương lau chất lỏng trong tay kia, hướng vào phía sau chính mình đi vào.
*Vô thố: Vô phương ứng đối, cực kì sợ hãi.
Hắn nắm lấy cái tay kia, Tiêu Định kinh ngạc nhìn hắn, Trần Tắc Minh chăm chú nhìn hắn một lát, đột nhiên đem hai tay hắn bắt chéo sau lưng, rồi ấn lên.
Hắn cũng biết chính mình say đến sâu, e sợ đối phương tránh thoát, rút đi quần áo Tiêu Định, đem quần áo kia trói chặt tay đối phương.
Sau khi Tiêu Định kinh hãi, giãy giụa không ngừng, lại rốt cuộc vẫn là không chống lại được lực đạo mạnh mẽ của hắn sau khi nãy sinh ý muốn.
Thời điểm hắn tiến vào, Tiêu Định nghiến răng nghiến lợi, từ trong cổ họng nói: "Vì cái gì lại là ngươi làm cái loại chuyện này......!Luôn luôn khó chịu như vậy!"
Trần Tắc Minh kéo đầu hắn quay lại, thật sâu mà hôn hắn, hành động này xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn không có nữa điểm khó chịu.
Hắn từ bỏ thiên nhân giao chiến, lựa chọn đầu hàng đối với dục vọng của chính mình.
Tiêu Định cau mày, trên mặt đầy vẻ đau đớn tức giận, dù cho nụ hôn này không thể đánh tan cơn đau âm ỉ, hoặc để nó có thể nhạt nhòa đi phân nữa.
Trần Tắc Minh chỉ đem chính mình cắm vào càng sâu, cho dù sắc mặt Tiêu Định xanh méc, hắn cũng hoàn toàn không mềm lòng đình chỉ, nếu đây là mộng, như vậy cùng nhau phóng túng một lần đi.
Tiêu Định lại đột nhiên mở mắt ra, đáp lại cái kia hôn.
Họ hôn nhau rất sâu, lại như vậy cách xa nhau rất xa, không bao giờ đến gần.
......
Vẫn luôn như vậy.
«End»
Trần Tắc Minh lúc nghe lời đồn này, trong lòng hoảng hốt.
Lúc trước hắn biết hành động này có chút không phù hợp, nào biết đâu rằng thế nhân phản ứng nhanh như vậy, chưa đến hai tháng, có kẻ đã nhạy cảm như vậy, tiếp tục như vậy, lại chờ thêm vài ngày nữa, cuộc đảo chính vốn đã dần dần trần ai lạc định* không tránh khỏi bị lôi lên.
Mắt thấy chính mình lập tức liền phải trở thành bia ngắm cho thiên hạ chi sĩ phê bình, cho dù hắn tay nắm binh quyền, uy hiếp quần thần, chung quy cuộc sống hằng ngày cũng khó an, cơ hồ gần như lập tức trình lên tấu chương thỉnh cầu trả lại triều chính.
*Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Tiêu Cẩn chậm chạp không đáp lại, Trần Tắc Minh chỉ phải vào cung diện thánh.
Khi các quan muốn gặp hoàng đế, đều cần ứng chiếu mới được vào cung, Ngụy Vương có đặc ân trong người, không cần làm theo quy tắc này.
Vì thế khi hoạn quan dẫn hắn tiến vào điện, Tiêu Cẩn đã bị bịt mắt và đi quanh đại sảnh, cùng vài tên tiểu nội thị chơi trốn tìm, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Trần Tắc Minh đột ngột dừng lại, hóa ra Thánh Thượng đã khỏi hẳn, nhưng vẫn mượn cớ cáo ốm không thượng triều.
Tiêu Cẩn sờ soạng vài vòng, chuyển sang bên này để tìm, Trần Tắc Minh đứng im tại chỗ, hoàn toàn không né tránh, đang bị tiểu vạn tuế ôm trọn trong vòng tay.
Tiêu Cẩn mừng rỡ, cười nói, "Bắt được, bắt được phải hôn một cái!"
Nội thị vô cùng kinh hãi, không dám làm ồn.
Tiêu Cẩn cảm thấy kỳ quái, lại cảm thấy người trong tay trầm mặc không nói lời nào, chỉ như bàn thạch không chút nào nhúc nhích, hoàn toàn không làm ra cử chỉ nhận được ân sủng.
Dùng hai tay sờ soạng một phen, trong lòng nhảy dựng, vội vàng kéo xuống mảnh vải che mắt, thấy rõ người tới, càng thêm kinh ngạc, cuống quít rút tay lui ra phía sau.
Đợi hai người tách ra vài bước, Tiêu Cẩn lúc này mới chợt tỉnh ngộ, nhịn không được muốn đấm ngực vô cùng hối hận.
Lại không dám lộ ra ngoài, cứ nhìn hai tay, trong lòng thình thịch tim loạn không ngừng.
Trong lúc nhất thời thế nhưng cảm giác có chút choáng.
Trần Tắc Minh gắt gao nhíu mày, ánh mắt lướt qua trên mặt vài tên nội thị, những người đó đều hoảng hốt mà lui.
Thật là một Hoàng Đế hoang đường! Hắn vừa giận vừa hận.
Hắn không phải không biết Tiêu Cẩn thiên tính lười nhác sợ hãi lý chính, nhưng đứa nhỏ này làm hoàng đế cũng lâu như vậy rồi, thế nhưng vẫn còn tồn tại ý niệm trốn tránh?
Lại hồi tưởng Tiêu Định năm đó mọi việc đều tự làm, ngay cả việc Đỗ Tiến Đạm hạ độc cũng nhằm vào việc hắn chăm chỉ không buông tha điểm này.
Trần Tắc Minh nhịn không được cảm thấy khó thở, khó tránh khỏi hoảng hốt lên, chẳng lẽ chính mình thế nhưng làm sai......
Hắn cơ hồ là lập tức đánh nát cái ý niệm này, cắt đứt ý niệm của chính mình không cho tiếp tục suy nghĩ, nhưng cảm giác thấp thỏm trong lòng lại khó có thể tiêu trừ, sắc mặt không khỏi càng thêm âm trầm.
Sau một lúc im lặng, Trần Tắc Minh mới quỳ xuống hành lễ quân thần.
Tiêu Cẩn nhìn ra hắn vô cùng giận dữ, vội vàng đem tâm tư kéo lại, cười nói: "Thái y nói trẫm nằm lâu rồi, sớm nên hoạt động hoạt động gân cốt......"
Trần Tắc Minh nói: "Vạn tuế khỏe lại từ khi nào?"
Tiêu Cẩn nói: "Chính là ngày hôm trước." Kỳ thật hắn đứng dậy đi lại đã bốn năm ngày, nhưng nhìn biểu tình Trần Tắc Minh lúc này, hắn dị thường ngoan ngoãn mà đem số ngày kéo gần lại chút.
Trần Tắc Minh nghe vậy sắc mặt hơi hoãn, nói: "Thần mấy ngày trước đây trình lên sổ con, không biết vạn tuế vì sao trước sau lưu lại không phê duyệt?"
Tiêu Cẩn nghe vậy ngẩng đầu, kinh ngạc nói, "Cái gì sổ con?"
Đợi đem sự tình nói rõ ngọn nguồn, Tiêu Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm, xua tay nói: "Lời đồn này trẫm sẽ không để trong lòng, Ngụy Vương cứ yên tâm đi," hắn ngẫm lại lại nói, "Quá mấy ngày trẫm thượng triều, ban cái tấm biển, liền viết hai chữ ' trung trực ', cho người trong thiên hạ biết, là Ngụy Vương đại diện xử lý triều chính vốn là ý tứ của trẫm, Ngụy Vương trung nghĩa chi tâm thiên địa chứng giám!"
Trần Tắc Minh dở khóc dở cười, miệng người trong thiên hạ chẳng lẽ đơn giản như vậy liền có thể bịt kín được, chỉ phải tấu nói: "Vạn tuế nếu đã khỏi hẳn, thần liền không nên tiếp tục quyền nhiếp chính nữa, để tránh cho người mượn cớ."
Tiêu Cẩn thấy hắn có ý đùn đẩy, lại nghĩ đến sắp phải đối mặt với những đại thần mỗi ngày thảo luận những chuyện xa vời, không khỏi cảm thấy chán nãn.
Lui vào chổ cũ, chỉ vào đầu nói: "Kỳ thật......!Kỳ thật bệnh của trẫm vẫn còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn......"
Trần Tắc Minh ngậm miệng sau một lúc lâu, cố gắng nhẫn nại nói: "Vạn tuế còn có chỗ nào không khoẻ?"
Tiêu Cẩn lung tung nói: "Đầu vẫn còn có chút choáng, chỉ sợ là lại sốt......"
Trần Tắc Minh không đáp, một lát sau thở dài nói, "......!Thần gọi người tìm thái y tới chẩn bệnh điều trị cho bệ hạ."
Tiêu Cẩn thấy hắn rõ ràng không tin, không khỏi chột dạ.
Chính mình duỗi tay sờ sờ, thật cảm thấy trên trán có chút nóng, lập tức trở nên đúng lý hợp tình, vuốt lên tóc mái tỏ ra ủy khuất: "Thật là nóng!"
Trần Tắc Minh nhìn vẻ mặt của hắn, không khỏi kinh ngạc, thật sự tiến lên một bước, lấy tay sờ, lúc này mới có chút trầm ngâm, "......!Là có chút nóng......", Nói xoay người, "Tuyên thái y!"
Lập tức có hoạn quan lĩnh mệnh mà đi.
Tiêu Cẩn thành công không khỏi âm thầm vui mừng, lại giương mắt lên nhìn Trần Tắc Minh đứng ở trước người, vạt áo không dài quá dầu gối chính mình, nhịn không được nhất chân lên cọ cọ vào xiêm y.
Trần Tắc Minh đang dò hỏi thái giám ở bên cạnh, bệnh tình trước đây của vạn tuế, tuy phát giác quần áo khẽ nhúc nhích, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Tiêu Cẩn thỉnh thoảng mơ hồ ngửi được hơi thở của đối phương, như vậy vừa động, kiên cường áp xuống tâm viên ý mã*, tâm tư lập tức phản phệ trở lại như một ngọn lửa.
Rất giận cái tay kia vừa rồi sờ lên trán thật sự là rất ngắn, vừa chạm đã thu lại, vạn phần không đã ghiền.
*Tâm viên ý mã: Tâm như vượn, ý như ngựa.
Đại khái ý bảo tâm trí con người thường xuyên xáo động mất kiểm soát.
Lúc nãy ôm chặt Trần Tắc Minh, hắn bởi vì trong lòng kinh hãi không có thể cẩn thận cảm nhận, hiện tại hồi tưởng lại, thân hình dưới lớp áo mỏng manh cao gầy, nhưng rắn chắc đĩnh bạt, cơ bắp săn chắc, vừa không là thô tráng lỗ mãng cũng không phải gầy yếu vô lực.
Nhìn lúc này hai người cách nhau rất gần, vừa duỗi tay liền có thể ôm vào trong lòng, nhịn không được trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc, nhất thời trong đầu miên man suy nghĩ, thế nhưng dần dần đỏ mặt.
Trần Tắc Minh hỏi xong, xoay người lại, thấy hắn hai má ửng đỏ, toát đầy mồ hôi, cũng lắp bắp kinh hãi, không khỏi chậm lại thanh âm, "Vạn tuế nếu là không thoải mái, vẫn là nằm trên giường nhiều thêm mấy ngày......"
Lời nói còn chưa nói xong, đột nhiên thấy Tiêu Cẩn đem hai tay chống lên trên hai bên tay vịn, tựa hồ là tính toán đứng dậy.
Mới vừa đứng lên, liền ngã quỵ xuống phía trước, vô cùng bất ngờ, chạy nhanh tới đỡ lấy đối phương.
Tiêu Cẩn duỗi cánh tay ôm lấy Trần Tắc Minh, rốt cuộc đạt được tâm nguyện.
Hắn vốn dĩ sử dụng chút tiểu xảo bất quá muốn chiếm chút tiện nghi, nhưng sau khi thật sự ôm được đối phương, trong lòng lại tràn đầy thương cảm, chỉ phải nắm lấy quần áo hắn không chịu buông ra.
Trần Tắc Minh đem hắn nâng dậy, Tiêu Cẩn chết sống không chịu ngẩng đầu.
Trần Tắc Minh lúc này mới cảm thấy dị thường, lại không rõ nguyên do, chỉ phải thấp giọng nói: "......!Vạn tuế......"
Tiêu Cẩn gắt gao ôm hắn.
Hắn còn nhớ rõ thời điểm mình mới vào cung, thấp hơn y một cái đầu.
Hắn cũng nhớ rõ thời điểm lần đầu gặp y, hắn thực sự sợ hãi vị tướng quân luôn luôn trầm mặt này, bắt đầu từ khi nào, mọi thứ lặng lẽ thay đổi.
Chính mình đã cao hơn, tuy rằng còn chưa cao bằng y, nhưng có một ngày, nhất định sẽ cùng với y chạy song song, hắn có loại tự tin cùng khao khát này, nhưng mà chính mình một lòng truy đuổi, đối phương trong mắt lại tựa hồ trước nay chưa từng chân chính phản chiếu hình bóng hắn.
Vì cái gì?
Hắn cảm thấy chính mình đã rất nỗ lực, cho dù vô cùng chán ghét những ngày tháng làm con rối ở trước mặt mọi người, hắn vẫn toàn lực phối hợp.
Vị trọng thần này vẫn luôn không hài lòng.
Vì cái gì!
Ngươi lấy ta ra so với ai?
Ngươi nghiêm khắc sau lưng, chân chính hi vọng chính là cái gì?
Ngươi trong mắt nhìn chằm chằm rốt cuộc là ai?
......!Ngươi muốn cho ta......!Biến thành ai?
................................
Thật sự là làm cái chương này cảm thấy rất thương Tiêu Cẩn.
Vốn dĩ bản thân đang làm một Vương gia nhàn tãn vô cớ bị cuốn vào.
Lại còn nảy sinh tình cảm với tiểu Trần, mặc dù em ấy có chút trẻ con nhưng cũng là thật lòng yêu thích tiểu Trần a.
Thương thương em..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...