Trần Tắc Minh thu hồi roi ngựa, "......!Hứng thú đi chơi kia cũng nên dừng." Nói động thân nhảy xuống.
Tiêu Định cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn hắn.
Trần Tắc Minh vẫy tay, lập tức có người tới quỳ xuống, cúi người trên mặt đất.
Trần Tắc Minh thiết chặt hàm thiếc và dây cương, làm ra động tác mời người lên ngựa, không e dè mà nhìn thẳng Tiêu Định.
Trong mắt hắn có chút áp lực tức giận cùng cảnh cáo, tựa hồ lại còn có chút ý tứ khác.
Cái nhìn phức tạp này làm cho hành động của hắn không còn đặc biệt cung kính, càng hiện ra ý tứ của hắn chính là mệnh lệnh chứ không phải thỉnh cầu.
Tiêu Định là phi thường chán ghét bị người ra lệnh, nhưng đồng thời cũng minh bạch giờ phút này bất luận phản kháng như thế nào kỳ thật đều không hề ý nghĩa.
Hắn đạp lên sống lưng mã phu, xoay người lên ngựa.
Mã phu vội vàng đứng lên, duỗi tay muốn tiếp nhận dây cương trong tay Trần Tắc Minh.
Trần Tắc Minh xua tay, ý bảo chính mình đến.
Tiêu Định thấy một màn này, giật mình, trong lòng tựa hồ có cái gì chợt lóe qua, nhưng thời điểm bắt được lại như mưa rơi xuống đất, biến mất tìm không thấy.
Giờ phút này có quân sĩ tới báo, "Đã bắt được Trần Dư."
Tiêu Định không có biểu tình gì, chỉ là hơi hơi ngửa đầu, nhìn bầu trời trắng xóa phía xa, trời rốt cuộc sáng lên tới, nhưng mây mù dày đặc, lại vẫn là nhìn không thấy ánh sáng.
Hắn xua đi sự bối rối hiếm có, khôi phục lại vẻ cứng rắng bình thường.
Thời điểm Tiêu Định cúi đầu, thấy Trần Tắc Minh đứng ở bên ngựa chăm chú nhìn chính mình.
Ánh mắt hai người chạm phải, Trần Tắc Minh không chút lưu tình dời ánh mắt đi chổ khác.
Mà sự tình kế tiếp càng làm Tiêu Định càng thêm ngạc nhiên.
Nội phủ là nơi trừng phạt và tra tấn các hoạn quan trong cung.
Tiêu Định tuổi nhỏ ham chơi đã từng tới, bị Hoàng Hậu răn dạy vài lần, chỉ trích hắn làm chuyện bại hoại không đúng thân phận.
Trần Tắc Minh dắt ngựa từng bước từng bước dắt hắn vào nội phủ.
Từ đại môn nhìn vào, đại sảnh tối om không thấy ánh sáng, rõ ràng không phải một nơi tốt đẹp.
Lúc Trần Tắc Minh mời hắn xuống ngựa, Tiêu Định cũng không do dự, dứt khoát lưu loát mà nhảy xuống.
"Nhanh như vậy liền muốn nghiêm hình bức cung, Ngụy Vương thiên tuế không khỏi có chút quá nóng vội." hắn trào phúng nhìn y cười một cái, "Còn không mau đi tìm tiểu hoàng đế trước hết xin một đạo thánh chỉ tới, đánh thời điểm mới có thể an tâm, Ngụy Vương ngươi quyền cao chức trọng, hành sự nguyên lai nên càng nhiều vài phần cẩn trọng a."
Trần Tắc Minh nhìn hắn một cái, "Đối một cái gian tế hành hình, chuyện như vậy vẫn còn nằm trong chức phận của ta."
Tiêu Định lập tức đứng hình.
Lại đúng lúc nghe nội đường truyền ra tiếng hét thảm, tê tâm liệt phế, Tiêu Định chấn động cả kinh.
Giờ phút này người chịu hình trong nội đường chính là Trần Dư.
Tiêu Định không phải là người mềm lòng, cũng không phải là một kẻ nhút nhát không dám nhìn thấy máu, nhưng này rõ ràng là giết gà dọa khỉ, có ý răng đe, đi vào chỉ uống phí chịu nhục mà thôi.
Tiêu Định xoay người, lại bị Trần Tắc Minh duỗi tay ngăn lại.
Tiêu Định lạnh lùng nhìn Trần Tắc Minh, "Một cảnh dơ bẩn như vậy, ngươi kéo ta tới làm gì?"
Trần Tắc Minh mày nhăn lại, "Hắn vì ngươi chịu hình, ngươi lại nói hắn dơ bẩn?" Trong mắt hắn đột nhiên tỏa ra tức giận, tựa hồ bị chạm tới nỗi đau nào.
Tiêu Định đánh giá hắn một lát, khóe miệng giật giật, giễu cợt: "Hắn là vì ta!......! Cho nên vô luận thành bại thuận nghịch, sớm nên có tinh thần đón nhận.
Hắn là thần ta là quân, là quân nếu là chỉ vì nợ thần tử một ân tình liền toàn tâm ứng phó muốn chết muốn sống, như thế nào làm quân vương!"
Trần Tắc Minh không nói gì, sau một lúc lâu rốt cuộc cười nói: "Hay cho một đạo làm Vua."
Tiêu Định cũng cười rộ lên, kia trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo: "Nghiêm túc dạy tiểu hoàng đế của ngươi, làm hoàng đế cùng làm trung thần là không giống nhau.
Đừng để lầm đường lạc lối."
Nói xong, vòng qua Trần Tắc Minh, lại bị y nắm cổ tay kéo lại.
Tiêu Định giằng co hai lần, nhưng thế nào địch nổi mãnh lực của Trần Tắc Minh, Trần Tắc Minh tựa hồ nghiến răng nghiến lợi, trong tay càng siết càng chặt, Tiêu Định mặt tái xanh, đau đến đổ mồ hôi, lại không hé răng.
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
Tiêu Định đột nhiên duỗi tay ôm lấy đầu Trần Tắc Minh, cũng không màng cổ tay bị bẻ gãy đau đớn, ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Ta biết ngươi không cam lòng......!Ngươi người này thoạt nhìn thành thật, kỳ thật trong xương cốt một cổ tử nhất định phải đâm tường bẻ kính."
Hắn cười cười, "Quá mấy ngày rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận giết ta.
Cao hứng đi?"
Trần Tắc Minh bị hắn ôm kia một khắc, lập tức lui nửa bước, lại không biết vì sao không có thể thối lui, nghe xong những lời này, môi bỗng hé, sắc mặt khi xanh khi trắng, biến ảo không ngừng, rốt cuộc không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...