Tiêu Định cũng từng đích thân tới chiến trường.
Trận chiến Kỳ Lân Sơn, hắn cùng Tử Thần cũng là gặp thoáng qua.
Mà chấp chính nhiều năm như vậy, tính mạng của thuộc hạ hắn nợ càng nhiều đếm không xuể.
Thân là đế vương, hắn cũng đã quen nhìn thi thể cùng đổ máu.
Nhưng giờ phút này, hắn đứng ở trên thành cao lớn nhìn ra chiến trường, nhìn thấy tất cả mọi thứ ở dưới ánh hoàng hôn, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Những thi thể dưới bức tường thành xếp chồng lên nhau, đầy khắp núi đồi, che giấu mặt đất hoàng thổ, lặng lẽ trải dài đến cuối tầm mắt.
Nơi xa tà dương như máu, những mũi tên ngổn ngang trên những thi thể giận dữ chỉa lên trời xanh, đó là linh hồn bất tử của các binh sĩ.
Ngưng mắt nhìn kỹ, mới có thể mơ hồ phân biệt ra những huyết nhục mơ hồ phía dưới kia là cái gì, đó là một đám người đã từng sống sờ sờ.
Bọn họ đã bị đóng băng vào thời điểm trước khi chết, bọn họ đủ loại tư thái, hành động cuối cùng mà bọn họ đã muốn hoàn thành không phải đều giống nhau, bọn họ hoặc phẫn nộ, hoặc bi thương, hoặc hoảng sợ, vô luận là cái loại nào thì hơi thở của cuộc sống đều đã bị mạt sát, cứng đờ trở thành đặc điểm chung của bọn họ.
Mà khi những chi tiết này nhất nhất bị người nhận ra, nỗi sợ hãi cũng theo đó mà xuất hiện.
Đây là đang sống sờ sờ mà chết đi, nó lao xuống nhân gian trong một tư thế kiêu ngạo và không thể ngăn cản.
Bên ngoài bức tường là địa ngục, chỉ có một ranh giới mỏng manh giữa sự sống và cái chết.
Ngươi cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tiêu Định không khỏi lui nửa bước.
Phía sau, các quan tướng nghe tin tới, đều bị Lộ Tòng Vân và những người khác cản lại ở bên ngoài, quỳ một mảnh trong bóng tối.
Tiêu Định quay người lại, thấy một người ở đám người phía sau vội vã chạy tới, Lộ Tòng Vân phá lệ nghiêng người, cũng không ngăn cản người kia.
Tiêu Định lấy lại bình tĩnh, mới nhìn ra người đến là Trần Tắc Minh.
Trần Tắc Minh giờ phút này đã mang lên mũ giáp, đi đến trước người Tiêu Định vài bước, quỳ xuống.
Tiêu Định ngơ ngác nhìn vết máu trên mặt đối phương, vết máu của những thi thể kia còn tàn lưu trong mắt hắn, cả hai có cùng màu sắc giống nhau, chúng đều đến từ một chổ.
Tiêu Định lúc này mới ý thức được, mấy ngày qua, người này ngoài ứng chiếu vào cung gặp mình, còn phải đối mặt với những gì.
Đó là cùng tử vong đồng hành.
Trần Tắc Minh mở miệng nói mấy câu.
Tiêu Định trong tai nổ vang, cư nhiên nghe không rõ ràng, hắn dời ánh mắt trở về, quay đầu ra bên ngoài nhìn ra xa, nơi xa trên sườn núi, những hàng lều trại đen dài không thể nhìn đến tận cùng, đó là dịch doanh.
Kỳ quái chính là, hắn cư nhiên cảm thấy một màn này có chút quen mắt.
Khi đó dưới chân núi cũng có như vậy liên miên không dứt địch doanh, khi đó hắn cũng vô cùng sợ hãi.
Cho dù là quân vương quân lâm thiên hạ, đối mặt với thất bại không thể cứu vãn của chính mình, cũng sẽ cảm thấy suy sút uể oải, nhưng mà khi đó có người mang binh tới cứu hắn.
Hiện giờ người này còn có thể làm được sao?
Tiêu Định quay đầu, Trần Tắc Minh bởi vì hắn trầm mặc cũng trầm mặc.
Phía sau vị chủ soái, đông đảo quan tướng quỳ xuống, phía sau lại là những binh sĩ, có người trên tay còn buộc mảnh vải trắng dính máu, mảnh vải dư trong gió đêm không ngừng lay động.
Trên thành lâu kiên cố chắn chắn, một mảnh yên tĩnh.
Độc Cô Hàng ban ngày phụ trách ở cửa Đông Nam.
Trước mắt hai quân lâm vào giằng co, Hung nô thế công cũng sớm không còn mạnh mẽ như lúc đầu, nhưng mà ngày đêm gian, hắn vẫn là tổn thất mười mấy huynh đệ.
Theo thời gian công thủ lâu dài, thủ hạ binh sĩ của hắn số lượng giảm mạnh, tương ứng áp lực thủ thành cũng càng lúc càng lớn.
Độc Cô Hàng biết các nơi tình huống kỳ thật về cơ bản đều là giống nhau, vì thế hắn cũng không muốn có chút người như vậy liên tiếp tìm Trần Tắc Minh kêu khổ.
Trong kinh binh lực vốn dĩ hữu hạn, Trần Tắc Minh cho dù thân là điện soái, lại có thể thế nào.
Nghe nói trong triều đang ở khẩn cấp trưng binh, hoặc là tình huống quá mấy ngày có thể thuyên giảm, bất quá cho dù là tân binh tới, luống cuống tay chân, nếu có thể phát huy tác dụng chỉ sợ cũng chỉ được trong chốc lát.
Độc Cô Hàng hy vọng chính mình có thể trụ vững lâu hơn với số binh lực hiện có, không trở thành nơi làm Trần Tắc Minh vướng bận, đây là điều duy nhất hắn có thể làm giờ phút này vì Trần Tắc Minh, cho dù hắn mong muốn có thể làm được nhiều hơn thế.
Nhưng mà hắn cũng khó tránh khỏi hoảng sợ, có lẽ một ngày không xa, rất khó cho những binh lính trong tay hắn có thể bảo vệ tiếp tục bảo vệ nơi hắn trực thuộc dài đến vài dặm.
Hắn mơ hồ cảm thấy cơn ác mộng này cách chính mình không còn xa.
Sau một giấc ngủ uể oải, Độc Cô Hàng đã khôi phục được chút sức lực sau một ngày đêm không ngủ.
Đứng dậy đi xung quanh, liền nghe được một tin tức làm hắn cảm thấy kinh ngạc, hoàng đế ngự giá đích thân tới đây.
Khi hắn chạy tới trước trước cửa đại doanh nghị sự, gặp Đoạn Kỳ Nghĩa từ bên trong ra tới.
Độc Cô Hàng phẩm cấp thấp hơn Đoạn Kỳ Nghĩa, chạy nhanh tới trước chắp tay kêu một tiếng Đoạn tướng quân.
Đoạn Kỳ Nghĩa liếc qua mặt hắn một cái, mặt vô biểu tình đi ngang qua hắn.
Độc Cô Hàng sững sờ ở ngoài cửa, trơ mắt nhìn Đoạn Kỳ Nghĩa đi xa, trong lòng rất cảm thấy khó hiểu.
Lộ Tòng Vân từ bên trong đi ra, thấy hắn tới, Lộ Tòng Vân nói chúng tướng giờ phút này đã tan, trong đại doanh chỉ còn điện soái cùng vạn tuế ở lại mật đàm, nếu không có quân tình khẩn cấp, không cần đi vào.
Độc Cô Hàng thăm dò phía sau y, quả nhiên đại môn từ bên trong đã đóng lại.
Hai người đi ra ngoài vài bước, Lộ Tòng Vân cười nói, "Độc Cô tướng quân ngủ đến như thế nào?"
Độc Cô Hàng mặt ửng hồng lên, chỉ nói trong đội cư nhiên không có người đánh thức chính mình.
Lộ Tòng Vân nói: "Đây chính là ý tứ vạn tuế.
Vạn tuế cải trang vi hành, cảm khái những binh tướng thủ thành vất vả, những vị tướng đêm qua ra trận đều chưa từng phái người thông cáo." Hắn dừng lại bước chân, thấy Độc Cô Hàng vẫn như cũ không có ý đi, lại nói: "Vạn tuế đã hạ lệnh khao thưởng tam quân, tối nay trong doanh thêm cơm, tướng quân không đi nếm thử?"
Độc Cô Hàng nhớ lại cử chỉ vừa rồi của Đoạn Kỳ Nghĩa, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Hắn cùng Lộ Tòng Vân tuổi xấp xỉ, trong tâm lý khó tránh khỏi thân cận chút, mà Lộ Tòng Vân người này biết tiến biết lui, trước nay luôn đối xử nhã nhặn với mọi người, cho dù Độc Cô Hàng nói không nhiều lắm, ngày thường hai người ở cùng một chỗ cũng không tồi, Độc Cô Hàng suy nghĩ mấy phen nhịn không được truy vấn: "Đoạn tướng quân mới vừa rồi là làm sao vậy?"
Lộ Tòng Vân kinh ngạc.
Độc Cô Hàng thấy hắn như thế, thầm nghĩ hoặc là Đoạn Kỳ Nghĩa là nhằm chính mình mà đến, cũng không có liên quan đến đại nhân, nhanh chóng hàm hồ vài câu đem việc này cho qua đi.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Độc Cô Hàng cáo từ xoay người, lui tới trên đường đi, nhìn thấy có người xách theo hộp đồ ăn bên đường đi tới, hương thơm tỏa ra trên đường.
Độc Cô Hàng nghiêng người nhường đường, quay đầu thấy người nọ đi đến trước cửa, cùng Lộ Tòng Vân nói chuyện với nhau vài câu, ngay sau đó vào nghị sự đại doanh.
Khi cánh cửa vừa mở ra, chung quanh bỗng nhiên sáng sủa, trong căn phòng ngọn đèn dầu chiếu sáng rực rỡ, Trần Tắc Minh cùng Tiêu Định hai người ngồi đối diện nhau.
Người nọ xách tà áo bước qua ngạch cửa, cửa lại bị khép lại.
Bên cạnh lại chìm vào bóng tối, Độc Cô Hàng đứng im một lúc lâu, Lộ Tòng Vân trông thấy, nhìn hắn xua tay, Độc Cô Hàng lúc này mới tỉnh lại tinh thần, chậm rãi rời đi.
Mà trong phòng, người hầu kia vừa bước vào căn phòng tức khắc tràn ngập mùi thuốc.
Trần Tắc Minh lộ ra biểu tình giật mình.
Người hầu đem hộp đồ ăn mở ra, đem chén cung cung kính kính đưa đến trong tay Tiêu Định.
Tiêu Định nói: "Đây là thuốc của ái khanh, ái khanh không kịp uống, đã lạnh, hiện giờ đã được hâm nóng." Nói cầm muỗng múc múc, nhẹ nhàng thổi một thổi.
Trong lúc đó Trần Tắc Minh nhìn chằm chằm vào hành động của Tiêu Định.
Vào khoảnh khắc Tiêu Định giương mắt lên, hắn rốt cuộc lộ ra biểu tình cảm động.
Đứng dậy quỳ xuống, đôi tay nâng cao quá mức tiếp nhận chén thuốc từ tay hoàng đế.
Lúc đưa qua, tay hai người chạm nhẹ nhau, cả hai tựa hồ đều không hề để ý đến.
Trần Tắc Minh đem dược để ở trước người, dập đầu tạ ơn, bưng chén lui về chổ ngồi, ngửa đầu uống xuống.
Sau khi uống xong người hầu thu chén, Trần Tắc Minh nói: "Hạ thần sợ hãi, bất quá bản thân chịu tội, như thế nào có thể nhận được nhiều ân điển này, còn thỉnh vạn tuế thu hồi bảo kiếm." Đó là khi Tiêu Định ở trên tường thành, trong lòng cảm khái, trong lúc nhất thời không có gì ban tặng, cẩm lên bội kiếm tùy thân của chính mình, ban thưởng cho hắn trước mặt mọi người.
Thiên tử ban thưởng vật tùy thân bên người, ai cũng biết điều này chính là tấm lòng tin cậy.
Tiêu Định không cho là đúng: "Ái khanh cùng chúng tướng sĩ hộ quốc có công, ban thưởng bấy nhiêu lại tính là cái gì."
Trần Tắc Minh lộ ra vẻ xấu hổ: "Thần vô lực xoay chuyển trời đất, tình hình chiến đấu hiện giờ cũng bất quá là giằng co, hai chữ hộ quốc, thật sự hổ thẹn."
Tiêu Định chăm chú nhìn hắn một lát: "Binh lực cách xa như vậy, giằng co đã là đại thắng......!Nhưng trẫm lần này đến đây là muốn hỏi ái khanh một chút, hiện giờ trừ bỏ thủ vững, còn có con đường khác để đi không?"
Trần Tắc Minh cả kinh, thấy Tiêu Định thần sắc ngưng trọng, chần chờ một lát không đáp.
Tiêu Định trong lòng kinh hoàng, hắn hiện giờ tới quân doanh, thật sự là hy vọng chuyện tới hiện giờ còn thể có xoay chuyển, nếu không lương thảo khô kiệt, sự tình thật là từng bước từng bước đi tới tuyệt cảnh.
(Tình cảnh tuyệt vọng)
Cách một hồi, Trần Tắc Minh đứng dậy, quỳ xuống, "Trừ bỏ thủ vững, không còn con đường khác."
Tiêu Định sắc mặt không khỏi thay đổi, Trần Tắc Minh ngẩng đầu lên, biểu tình kiên quyết, "Hung nô xâm chiếm lâu ngày, hiện giờ bọn họ cũng là tiến thoái lưỡng nan.
Đánh giặc có đôi khi là dựa vào cơ biến, càng nhiều thời điểm dựa vào là kiên nhẫn, ai trụ được, liền chờ được đến thời cơ.......!Thần thỉnh bệ hạ phát cho các tướng sĩ đủ quân lương."
Tiêu Định bình tĩnh nhìn hắn, "Ngươi biết là chuyện như thế nào?"
Trần Tắc Minh nói, "......!Bệ hạ tới lần này, là bởi vì trong thành bắt đầu thiếu lương."
Tiêu Định yên lặng nhìn hắn, "......!Ái khanh nghĩ như thế nào?"
Trần Tắc Minh trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: "Cái nào có hại ít thì chọn cái đó." Hắn nói lời này cũng không lộ nhiều ít biểu tình chật vật, tựa hồ là sớm đã nghĩ kỹ rồi mới đáp.
Tiêu Định nghe vậy, nhịn không được cẩn thận đánh giá hắn một lúc lâu, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc, cuối cùng không nói lời nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...