Lý Dật Phong có miệng mà không thể trả lời, đối diện với việc thê tử
trong nháy mắt bộc phát lửa giận chỉ có thể cam chịu thừa nhận. Hắn vừa
uống thuốc xong cả người liền vô lực, mặc người bài bố, nếu không phải
ngại va chạm đến vết thương của hắn, nha đầu kia chỉ sợ liền trực tiếp
thô bạo “cưỡng bức” hắn thành việc đã rồi.
Chỉ là, tình huống xấu hổ như vậy cũng đủ khiến hắn bối rối xấu hổ.
Hạnh nhi rõ ràng nghe được mười đốt ngón tay chủ tử vì cố sức nắm lại mà
phát ra tiếng kêu răng rắc. Tiểu thư cực kì tức giận, hậu quả sẽ rất
nghiêm trọng nha! Nàng len lén hướng tới cửa phòng bỏ trốn, ai tạo
nghiệt người đó gánh chịu a, nàng chỉ là người qua đường vô tội, bảo vệ
cái mạng nhỏ vẫn là quan trọng hơn!
“Rất — hảo –” Ôn Nhược Thủy
từng bước một đến gần giường, thẳng tắp một đường mà nhìn chằm chằm vào
nha đầu xinh đẹp kia. Thật có lỗi, cho tới hôm nay nàng cũng không thể
nhớ kỹ tên của nha đầu mẹ chồng thưởng cho, cũng không có ý định nhớ.
Nàng vung tay lên, dễ dàng đem đối phương từ trên giường xách ra, tiện tay
ném tới trên mặt đất, lại chụp lấy trượng phu cũng ném tới một bên
nhuyễn tháp, lạnh như băng mở miệng, “Người đâu!”
Ngoài phòng
người hầu lên tiếng trả lời đi vào, mắt thấy đại a đầu người trần truồng nằm trên mặt đất cuộn mình co rúm, lại nhìn đến Vương gia chỉ phủ mỗi
một lớp ngoại y nằm trên nhuyễn tháp, thức thời chớ hề lên tiếng.
“Đem Vương gia các ngươi khiêng đi ra ngoài, từ hôm nay trở đi không cho
phép bước vào trong phòng này nửa bước.” Nói vừa xong, xoay người từ
trên tường rút ra bội kiếm.
“Vương phi –” mấy người hầu không hẹn mà cùng kinh hô ra.
Nháy mắt đã thấy nàng huy kiếm hung hăng hướng giường chém tới, chỉ vài
đường, chiếc giường bằng gỗ tử đàn hoa lệ mà kiên cố chạm trổ hoa văn
xinh đẹp trong nháy mắt sụp đổ, trở thành một đống gỗ vụn.
Ôn Nhược Thủy tiện tay phóng một phát, trường kiếm đâm sâu vào tường ba tấc có thừa, ống tay áo vung lên liền xuất môn.
Lo lắng vạn phần nhưng khổ nỗi vô pháp mở miệng, Lý Dật Phong tức giận
công tâm, chỉ cảm thấy yết hầu có vị ngòn ngọt, một ngụm huyết nhất thời phun tới.
“Vương gia, Vương gia? !” Mấy người hầu sắc mặt đại biến.
Nghe được bọn họ kinh hoàng kêu to, Ôn Nhược Thủy trong lòng run lên, quay
đầu lại nhìn thoáng qua, trên mặt huyết sắc không còn.
“Lý Dật Phong –” nàng phóng như bay tới bên người hắn.
Lý Dật Phong thân thủ gắt gao nắm cánh tay của nàng, huyết không ngừng từ
trong miệng phun ra, nhưng vẫn như cũ vô lực không nói được gì.
Ôn Nhược Thủy rốt cục nhận thấy được hắn có điểm không thích hợp, ánh mắt
sắc bén, hướng đại a đầu trên mặt đất nhìn lại, lạnh lùng nói: “Ngươi
cho hắn ăn cái gì?”
“Hồi bẩm. . .hồi bẩm Vương phi. . . là dược
làm cho người trong hai canh giờ tứ chi vô lực. . . nói. . .nói. . .nói
không ra lời. . .”
“Hảo thủ đoạn!”
Nha đầu nọ nhất thời co rúm lại một chỗ.
“Hạnh nhi.”
“Nô tỳ ở đây.” Hạnh nhi chạy vội tiến đến, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Thay nàng ta tìm mảnh vải che thân, một hồi ta sẽ truy hỏi.”
“Vâng.” Hạnh nhi nhìn khắp bốn phía, sau đó từ trên giường đã bị đổ sụp xé ra một mảnh màn trướng phi trên người đại a đầu.
“Tìm thái y đến.”
“Vâng.” Hạnh nhi vội vã chạy ra ngoài. (tội nghiệp, đang định chuồn mà bị sai như cu ly ==)
Đợi được thái y đến, sau một hồi thi châm dùng dược, Lý Dật Phong rốt cục
có thể nói được vài chữ, tuy vậy nguyên khí cũng đã bị đả thương trầm
trọng, đã thương – càng thêm thương, người thiếu chút nữa đi chầu diêm
vương!
Mà đương Ôn Nhược Thủy hỏi rõ động cơ của đại a đầu nọ thì, nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Nguyên lai, vừa nghe nói phu phụ bọn họ sẽ nhân lúc Yến quốc công chúa cùng
thái tử thành hôn xong ly kinh đi xa, biết chính mình thời gian không
còn nhiều lắm, liền thừa dịp chủ tớ các nàng ly phủ khẩn cấp tiến hành
kế hoạch, thậm chí bất chấp Lý Dật Phong có thương tích trong người,
quyết định “gạo nấu thành cơm” trước, ép hắn phải nạp nàng.
Ôn Nhược Thủy không biết nên bội phục dũng khí đáng khen ngợi của nàng, hay nên mắng nàng ngu xuẩn vô tri.
“Chính ngươi xem đi.” Nàng quyết định để người nào đó tự mình đi giải quyết.
Lý Dật Phong túm trụ tay nàng, ngăn cản nàng ly khai, mặt không biểu tình
nhìn người phục trên mặt đất đang lạnh run, “Ngươi nếu đã dám làm chuyện như vậy, Bình vương phủ không thể chứa chấp ngươi. Cũng may chuyện sai
chưa thành, bằng không ngươi chỉ có một con đường chết. Hiện tại ngươi
mau chóng thu dọn một chút rời khỏi phủ, từ nay về sau cùng vương phủ
không liên quan.”
Không nên trách hắn độc ác, nếu hôm nay sự đã rồi, chỉ sợ dùng cả đời này, hắn cũng vô pháp vãn hồi tâm thê tử.
Nhược Thủy tính tình cương liệt, so với tên của nàng thật sự là hoàn toàn
tương phản, không giận thì thôi, một khi phẫn nộ liền sóng thét gió gào , xoay chuyển trời đất.
“Vương gia. . . nô tỳ sai rồi. . . tha nô tỳ đi. . . Vương gia. . .”
“Lôi đi ra ngoài.” Lý Dật Phong lạnh lùng phân phó.
Bọn hạ nhân không dám nhiều lời, lập tức đem đại a đầu tha đi ra ngoài.
Ôn Nhược Thủy há mồm muốn nói, nhưng chung quy không thốt ra nửa lời.
Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, nha đầu kia chính là gieo gió
gặt bão.
“Nhược Thủy –” hắn tràn đầy hổ thẹn gọi nàng.
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Nàng quyết tâm rút tay về, cũng không quay đầu
lại ly khai phòng ngủ. Giờ này khắc này, vô luận như thế nào, nàng cũng
không có biện pháp cùng hắn làm như không có việc gì tiếp tục ở cùng một chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...