Trong phòng ngủ, đằng sau bức bình phong là một đại mộc dũng (*thùng gỗ bự để tắm) đang bốc hơi nước cuồn cuộn.
Xuyên thấu qua bức bình phong thêu hoa lan uyển chuyển, mơ hồ có thể thấy
được một thân ảnh nửa ngồi nửa nằm trong thùng, mái tóc dài được một
tấm khăn bọc lấy, tay vốc nước nhẹ nhàng tưới ướt thân thể.
Giữa màn hơi nước dày đặc, từng đám bọt nước li ti lướt qua làn da nhẵn mịn nõn nà rồi trượt xuống lại mộc dũng.
Khe khẽ thở dài, Ôn Nhược Thủy thoải mái tựa vào mép bồn, hưởng thụ làn nhiệt khí cùng sự an tĩnh hiếm có.
Lúc nàng tắm đặc biệt không thích có người quấy rối, thế nên trong phòng
chỉ có nàng một người, liền Hạnh nhi cũng không theo hầu một bên.
Mà cái tên thông thường dám ở phía sau lưng quấy rối nàng, trong Bình
vương phủ cũng không ai dám ngăn cản hắn. Vì thế, đương khi nàng nghe
được thanh âm đẩy mạnh cửa phòng thì không khỏi cười khẽ một tiếng.
Nghe được tiếng cười của nàng, Lý Dật Phong cũng cười nói: “Nương tử thật có nhã hứng nha, buổi trưa lại tắm rửa, là muốn tránh mặt bản vương ư?”
“Cũng không tránh được không phải sao?” Nàng giương khóe miệng nói.
Lý Dật Phong xuyên thấu qua bình phong chiêm ngưỡng được một màn phong
cảnh kiều diễm như vậy, nhịn không được tâm thần lay động. Buổi đêm
nồng nhiệt hôm đó, dưới ánh nến chập chờn hắn thật xem không được rõ
ràng lắm, ban ngày thì nàng lại không cho hắn gần nàng, thế nên đến bây
giờ vẫn chưa được chiêm ngưỡng kĩ càng thân thể kiều mị của nương tử hắn.
Cổ nhân thường nói: vụ lý khán hoa (*雾里看花 trong sương mờ
ngắm hoa), cái loại khung cảnh mờ ảo mông lung này mới thực sự là câu
dẫn nhân tâm nhất. Quả không sai!
Hắn đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, thay chính mình ngã chén trà, “Ta hôm nay tiến cung nghe được một tin tức.”
“Có thể khiến Vương gia vội vã hồi phủ như vậy, chỉ sợ không phải tin tức tốt lành gì.”
“Yến quốc sứ giả hòa thân sẽ vào kinh thành.”
“Phải không?”
“Hộ tống công chúa tiến cung hẳn là người quen cũ của nàng.”
“Hoàn hảo ngươi chưa nói là tình nhân cũ.”
“Phốc.” Lý Dật Phong trong miệng một ngụm trà nhất thời phun ra hết. Loại
chuyện này mà nàng cũng dám thốt ra không cần suy nghĩ như vậy, thật bái phục!
“Vương gia thật không bình tĩnh nga.”
Hắn cũng có
thể bình tĩnh sao, dù cho ai nghe được chính miệng thê tử của mình nói
ra lời kinh thiên động địa như thế đều không có khả năng bảo trì bình
tĩnh a.
Ôn Nhược Thủy với lấy y phục vắt trên bình phong, từ trong mộc dũng sải bước đi ra.
Lý Dật Phong nghe được thanh âm quay đầu nhìn, chỉ thấy thê tử trên người
quấn độc một chiếc khăn mỏng màu hồng phấn ngang ngực, hạ thân cũng chỉ mặc một cái tiết khố màu trắng.
Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.
Tắm rửa xong nàng tươi mát tựa một đóa sen mới hé, trên người tản ra
nhàn nhạt mùi hoa lài, hắn biết đây là hương liệu hắn vì nàng chuẩn
bị, khóe miệng không khỏi vểnh lên đắc ý.
“Người quen cũ của ta là ai vậy?”
“Nàng không biết?”
“Là ngươi nói người quen của ta, cũng không phải ta nói người quen của ta, ta thế nào biết được có phải thật là người quen của ta hay không.”
“Nàng nói câu này thật đúng là líu lưỡi nga.” Hắn không khỏi bật cười.
Ôn Nhược Thủy liếc mắt hắn, bình thản ung dung rót một chén trà.
Lý Dật Phong vươn tay đem nàng túm vào trong lòng. Thật nếu Ôn Nhược Thủy phản ứng không mau, chén trà toàn bộ đã đổ ra ngoài.
“Làm cái gì vậy?”
“Chúng ta ra kinh đi.” Nàng một điểm cũng không biết rằng chính mình trong lúc vô ý tản ra mị lực mê hoặc đã khiến hắn dục hỏa đốt người, thật sự là làm cho hắn hận muốn nghiến răng mà!
“Vì sao?”
Lý Dật Phong do dự một chút, mới hạ giọng nói: “Đối tượng hòa thân còn chưa có xác định.”
“Cũng không nhất định sẽ là ngươi.”
“Chính là phòng bị trước vẫn tốt hơn.”
“Vương gia quả nhiên cẩn thận.”
“Ngày mai chúng ta liền lên đường.”
“Ngươi không định để ta gặp cố nhân kia sao?” Nàng thờ ơ nói.
“Người nàng thật thơm.” Tâm tư bị lay động hắn gắng sức tại cần cổ nàng ngửi rồi lại ngửi.
Nàng cố gạt ra tay hắn, cau mày nói: “Buông ra, ban ngày mà ngươi nói linh tinh cái gì vậy?”
“Nhược Thủy, sinh cho ta một hài tử được không.” Hắn ôm chặt nàng.
“Vương gia, trà của ngươi sắp nguội rồi.” Nàng đánh trống lảng, muốn tránh khỏi hắn ôm ấp.
Lý Dật Phong nhãn thần trở nên buồn bã, lại làm như không có việc gì cầm lấy chén trà trên bàn, vô ý thức nắm thật chặt.
“Vương gia còn chưa nói cho ta cố nhân kia rốt cuộc là ai vậy?”
“Cùng nàng đối địch tại biên quan nhiều năm, Gia Luật Phi Hùng.”
Ôn Nhược Thủy nắm chặt tay rồi lại buông ra, trấn định ngã một chén trà cho mình, yên lặng uống.
Lý Dật Phong nhìn nàng, “Nàng tựa hồ không cao hứng muốn gặp mặt hắn lắm.”
“Xác thực là không thế nào cao hứng được.” Nàng cười cười, chỉ là tiếu ý chưa từng vọng nhập đến đáy mắt.
“Vậy thì chúng ta sớm ly kinh đi.”
“Cũng tốt.” Nàng không hề phản đối.
Buông trong tay chén trà, nàng cởi ra khăn vải quấn trên đầu, lập tức mái tóc dài rủ xuống như thác nước, nàng đi tới trước bàn trang điểm soi gương.
Lý Dật Phong đi qua đứng phía sau nàng, nhìn khuôn mặt nàng phản chiếu trong gương mà trầm mặc.
“Vương gia có tâm sự?”
“Hiếm có được lúc nàng quan tâm ta.”
“Vương gia lời này nghe ra tựa hồ rất oán hận ta nga?”
Lý Dật Phong cười mà không nói.
“Chuyện phiền toái chính là, ta đối với Vương gia ngôn hành cử chỉ có phần bất
kính, mẫu phi liền phái người đến đây trách cứ, làm nương tử như ta
cũng hết sức khó khăn.” Nàng thay hắn giải bày. Không phải ban đêm đá hắn xuống giường có vài lần sao, tai mắt trong phủ quả thật làm tròn
phận sự mà.
Thì ra, vấn đề là ở chỗ này, thảo nào mấy ngày nay nàng với hắn khách sáo tựa như người xa lạ.
Suy nghĩ cẩn thận xong xuôi, Lý Dật Phong tâm tình sáng tỏ thông suốt, tiến đến nắm vai nàng, cười nói: “Nguyên lai là mẫu phi làm nàng tức giận,
là ta sai rồi, không trách nương tử lạnh nhạt ta.”
Nàng mặc cho hắn ôm, chỉ là nhàn nhạt đáp: “Còn đang giữa ban ngày, ngươi muốn làm cho người ta chê cười sao.”
“Có cái gì buồn cười đâu.” Tay hắn âm thầm tiến vào trong tấm khăn quấn
quanh người Ôn Nhược Thủy, vừa khẽ hôn lên gáy nàng, “Mấy ngày nay ngủ
nhuyễn tháp rất khó chịu a, ngày hôm nay. . .”
Ôn Nhược Thủy
hướng bên cạnh né tránh, nhưng sau một khắc cuối cùng cũng bị hắn quấn
lấy, bên tai là hắn khẽ thì thầm mang theo nồng đậm dục hỏa.
“Ăn mặc mỏng manh như vậy trước mắt ta đi tới đi lui, nàng thật xem bản vương là thánh nhân sao. . .”
Hắn ôm nàng ngã xuống đệm giường, tiện tay tháo xuống màn trướng.
Ôn Nhược Thủy từ trên giường ngồi dậy, vừa định vén màn xuống đất. Lý Dật
Phong rất nhanh gọn — từ sau lưng kéo xuống khăn quấn ngực của nàng,
hại nàng chỉ có thể lui về trên giường cố thủ, lấy chăn che lại cảnh
xuân tiết ra ngoài.
“Lý Dật Phong, ngươi thực sự là càng ngày càng kỳ cục!” Nàng tức giận trừng mắt hắn.
Hắn đem kiện quần áo cuối cùng trên người mình ném ra ngoài màn, nhào tới đè lên người nàng.
“Thế nào, không đá ta xuống dưới sao?” Hắn trêu tức nhìn nàng.
“Ban ngày ban mặt làm cho người ta đến chế giễu ư?” Nàng rất không cam lòng tại đầu vai hắn nện mấy cái.
Hắn cười thừa nhận.
“Thay ta sinh một hài tử nha.” Hắn lặp lại lần nữa.
Nàng còn chưa kịp trả lời, chợt nghe Hạnh nhi thanh âm từ ngoài cửa truyền đến.
“Tiểu thư, lão gia dùng bồ câu đưa tin cho người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...