Ký Châu nằm ở vùng đất phía Bắc nên mỗi khi đêm xuống nhiệt độ sẽ giảm đột ngột, vô số những đống lửa cực lớn đang bùng cháy trên mảnh đất rộng bao la bát ngát, Hoắc Thời Anh lùi xa khỏi chiến trường, chiến mã và ngay cả chính bản thân nàng đều như vừa tắm trong một màn mưa máu, một người một ngựa lúc đi qua đi lại máu nhỏ thành giọt chảy tong tỏng, quả thực trông vô cùng đáng sợ.
Nhảy từ trên chiến mã xuống, Hoắc Thời Anh nhận lấy một cái khăn từ tay cận vệ của mình để lau tạm đầu tóc mặt mũi, đúng lúc ấy Phùng Tranh đi tới đón nàng, hỏi: “Cô xem sau đây phải làm gì tiếp? Bên phía Ngụy tướng quân liệu chúng ta có nên chủ động sang đó chào hỏi một tiếng không, đằng nào cũng phải đụng mặt, thì chi bằng chúng ta qua đó trước sẽ tốt hơn.”
“Chào hỏi thì chắc chắn phải chào hỏi rồi, nhưng bộ dạng ta thế này thì không hay lắm, đợi ta sửa sang lại chút đã, ngài tiện qua đó hơn ta nhiều, hay là ngài qua trước đi, ta sẽ sang sau.” Hoắc Thời Anh vứt trả lại cái khăn cho người cận vệ.
“Cũng được, vậy ta qua đó chào hỏi trước.”
“Ừ.” Hoắc Thời Anh gật đầu.
Phùng Tranh quay người định đi.
“Ấy!” Hoắc Thời Anh lại mở miệng kêu hắn lại, Phùng Tranh nghi ngờ quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”.
Hoắc Thời Anh nói: “Ta cảm thấy oán khí của Ngụy tướng quân đối với cha ta có lẽ không ít đâu, người này có thể dẫn tàn binh cầm cự ở nơi đây lâu như vậy chắc chắn là một người cứng cỏi, đến lúc đó ngài phải chú ý một chút, đừng nói được đôi câu thấy không đối phó được liền đổi giọng.”
Phùng Tranh mỉm cười với Hoắc Thời Anh nói: “Được, ta biết rồi.”
Hoắc Thời Anh cũng cười lại với hắn: “Tốt, vậy ngài đi đi.” Phùng Tranh quay người rời đi, nhìn theo bóng lưng hắn Hoắc Thời Anh liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Phùng Tranh cũng đã biết cúi đầu khom lưng rồi, nàng cũng có thể yên tâm được phần nào.
Lính trinh sát tìm thấy một khe suối nhỏ cách đấy hơn năm dặm, nước suối chảy từ trên núi xuống, hiếm khi thấy mặt nước không bị đóng băng, mấy vệ binh thân cận liền quây vải thành một vòng tròn xung quanh con suối để Hoắc Thời Anh trườn mình xuống dưới nước, thân thể chìm dưới dòng nước lạnh thấu xương, dòng suối chảy róc rách loang ra một mảng lớn màu đỏ tươi, sau đó dần dần nhạt đi. Mảnh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng nơi cuối chân trời, cùng vô số những vì sao sáng lấp lánh điểm xuyết trên màn trời đêm, nơi đồng hoang bát ngát cỏ dại um tùm rậm rạp, yên tĩnh và thê lương biết bao.
Khi Hoắc Thời Anh quay trở lại chiến trường, đám binh sĩ đã bắt đầu thu dọn tàn cục, chiến lợi phẩm thu được không hề ít, đâu đâu cũng vang lên tiếng người ngựa ồn ào.
Bỗng nhiên có một cậu tiểu binh ăn mặc theo kiểu vệ binh cưỡi ngựa phi như bay đến trước mặt Hoắc Thời Anh, từ đằng xa đã trông thấy nàng nhưng cũng không màng đến chuyện xuống ngựa hành lễ, mà lao bổ tới cuống quýt hét lớn: “Tướng quân, cô mau qua đó xem đi, sợ là Phùng Chỉ huy sứ sắp đánh nhau ở bên kia rồi!”.
Hoắc Thời Anh liếc nhìn người mới tới thì ra là vệ binh thân tín của Phùng Tranh phe mình, trong lòng hoảng hốt, cũng không kịp hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, vội vàng bắt cậu tiểu binh đó dẫn đường, quất ngựa phi đi.
Vọt tới đống lửa trại trước mặt, từ đằng xa đã nhìn thấy bốn năm người đứng vây xung quanh đó, Phùng Tranh cần cổ thẳng tắp cứng đờ, đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt khi đối mặt với mấy người mặt mũi sầm sì kia có vẻ không được tốt cho lắm, bầu không khí có vẻ gượng gạo.
Hoắc Thời Anh nhảy xuống ngựa từ cách đấy hai trượng, đầu tiên là đứng tại chỗ ổn định tinh thần, sau đó mới sải bước vội vàng đi qua đó.
Ngụy tướng quân thoạt nhìn tầm hơn năm mươi tuổi, dáng người to cao, mặt mũi uy nghiêm, thân hình vô cùng cường tráng, trên người mặc áo giáp sắt vảy cá, uy phong lẫm liệt đứng đó, vô cùng khí thế, cực kỳ có phong phái, ông ta giống như núi Thái Sơn án ngữ ngay trước mặt, hờ hững, lia mắt nhìn Hoắc Thời Anh đi đến.
Hoắc Thời Anh vội vã bước nhanh tới, cung tay cúi người một cái thật sâu, vô cùng kính cẩn nói: “Hoắc Thời Anh, tham kiến Ngụy lão tướng quân.”
Từ lỗ mũi của Ngụy tướng quân phun ra một tiếng “hừ” không được rõ ràng lắm. Ánh mắt giống như hai sợi roi dài quất về phía Hoắc Thời Anh, sau đó ông ta hỏi: “Ngươi là con gái của Hoắc Chân?”.
“Phải ạ.” Hoắc Thời Anh vẫn cong lưng trả lời.
“Hoắc gia nhà các ngươi toàn sinh ra đám quái thai.” Ngụy tướng quân từ trên cao nhìn xuống buông một câu không đầu không cuối.
Hoắc Thời Anh vẫn khom lưng không hề hé răng, Ngụy lão tướng đột nhiên lên cơn: “Ngươi nói cho ta hay, rốt cuộc Hoắc Chân đang làm cái quái gì vậy hả? Mở cửa biên giới cho bọn người Khương tràn vào, toàn bộ phủ Dĩnh Xương bị chém giết trong suốt mười ngày! Năm vạn người! Chỉ đầu người không cũng chất được thành vài quả núi cao rồi đấy, ngươi có biết không hả? Toàn bộ mảnh đất Ký Châu nơi vó ngựa bọn người Khương đi qua, máu chảy thành sông, bao nhiêu mạng người như vậy, bao nhiêu oan hồn như vậy gã Hoắc Chân đó có gánh được không? À! Hoắc Thời Anh ngươi đã từng thấy người chết bao giờ chưa, ngươi đã từng thấy xác chất thành núi xương rải thành biển chưa? Ngươi từng thấy biển máu chưa? Một biển máu thực sự ấy.” Ngụy lão tướng quân bành cổ, chỉ tay về phía phủ Dĩnh Xương quát: “Bên ngoài cửa Nam phủ Dĩnh Xương có một khu chợ, chỉ trong một đêm máu chảy ra ngấp nghé cổ chân, ngươi có hổ thẹn không? Hoắc Chân hắn có hổ thẹn với lòng không?”.
Ngụy lão tướng quân gầm thét trên đỉnh đầu Hoắc Thời Anh, nước bọt nước mũi bắn ướt hết đầu mặt nàng, nhưng Hoắc Thời Anh tin rằng trong đôi mắt ông còn có cả nước mắt nữa, trong số những người bị chém chết đó có lẽ có cả vợ con và gia quyến của ông, nàng không ngẩng đầu lên, chỉ quỳ phịch một tiếng xuống dưới đất, đáp bằng giọng sàn sạn: “Thời Anh hổ thẹn!”.
Tiếng gió rít gào khắp bốn phía, đống lửa trại bên cạnh truyền đến âm thanh “tí tách” đầy dữ dội của củi khô đang cháy, xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng hẳn, phải rất lâu sau mới nghe thấy giọng nói sau khi trút giận xong mệt mỏi mất hết sức lực của lão tướng quân bên trên: “Ngươi quỳ với ta thì có tác dụng gì chứ?”.
Lão tướng quân đối diện quát thét xong, liền bỏ đi, những người khác cũng đi theo ông, Hoắc Thời Anh quỳ lâu không đứng dậy được, mọi người trong quân đội Ký Châu đi theo Ngụy theo tướng quân, lúc đi lướt qua nàng, ánh mắt đều lạnh lẽo mà đờ đẫn, không có ai thóa mạ nàng nhưng cũng chẳng một ai chìa tay ra đỡ nàng dậy.
Đến khi mọi người đi hết cả rồi, Phùng Tranh mới đi đến trước mặt Hoắc Thời Anh, lạnh lùng nói: “Chúng ta không sai.”
Hoắc Thời Anh đứng thẳng người dậy, cúi lưng phủi hết bụi đất dính trên đầu gối đi sau đó đáp: “Có đôi khi những việc xảy ra trên thế gian này vốn dĩ không có gì là đúng tuyệt đối hay sai tuyệt đối cả, suy cho cùng vẫn phải xem xem mình đứng ở lập trường nào mà thôi.”
Phùng Tranh thấy thần sắc Hoắc Thời Anh vẫn bình tĩnh một cách quái dị khác thường đang định quay người bỏ đi, liền cau mày giơ tay chắn đường nàng: “Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy? Tại sao vừa nãy cô lại quỳ?”.
Hoắc Thời Anh cũng cau mày: “Ta chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn mau mau chóng chóng đánh trận cho xong tìm một chỗ êm ái ngủ thẳng một lèo ba ngày ba đêm, ta chỉ có chút ước mơ nhỏ nhoi thế thôi, còn ngài lại nghĩ ngợi quá nhiều, nên cả ngày từ sáng đến tối mới đăm chiêu phiền muộn như vậy, còn về việc tại sao ta lại quỳ, nếu như ngài thực sự nghĩ không ra, vậy thì hãy thử đặt mình là người trong quân Ký Châu, nếu như cha mẹ vợ con của ngài bị người khác giày xéo, giết hại, thì ngài sẽ thông suốt thôi.”
Phùng Tranh cúi đầu, hồi lâu sau hắn nói: “Vừa nãy ta không hề cãi nhau với ông ta.”
Hoắc Thời Anh gật gật đầu: “Ta biết, Ngụy lão tướng quân tính tình có hơi nóng nảy, nhưng tuổi tác ông ấy đã cao, ta dập đầu trước ông ấy một cái cũng là chuyện nên làm. Đi thống kê lại chiến trường đi, chết bao nhiêu, bị thương bao nhiêu, lát nữa hãy báo cáo lại cho ta, những người đã chết chôn cất ngay tại chỗ, tên tuổi đều phải ghi chép trong sổ sách cẩn thận, ngàn vạn lần không được để sót. Cứ như vậy mà làm.”
Hoắc Thời Anh khoát khoát tay, thấy Phùng Tranh xoay người rời đi rồi, nàng mới mệt mỏi ngồi phệt xuống bên cạnh đống lửa trại, nhìn chăm chú vào ngọn lửa hồi lâu cũng không thiết tha gì chuyện mở miệng nói chuyện.
Trên vùng đất hoang vu tiêu điều dưới sắc trời xám xịt mông lung, đống lửa tối qua cháy suốt một một đêm giờ chỉ còn lại một đám tro tàn, trong không khí tràn ngập khói trắng mờ mịt, lúc Hoắc Thời Anh mở mắt ra, vẫn còn lưu luyến chút hơi ấm từ tấm chăn làm bằng da cừu, nên chần chừ nằm im không nhúc nhích, xung quanh đều là người nằm la liệt, từ đằng xa vọng lại tiếng vó ngựa của chiến mã thong dong nhàn nhã, đống lửa ngay gần đấy thỉnh thoảng lại phát ra đôi ba tiếng nổ “tanh tách” rất lớn.
Đúng vào lúc có được chút nhàn nhã hiếm có này, Hoắc Thời Anh vừa lật người, liền bắt gặp một chàng thanh niên, đang ngồi trên một tảng đá bên cạnh chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, cả đời Hoắc Thời Anh đã gặp qua vô số kiểu nam tử, nàng cảm giác ánh mắt mình cứ dõi theo chàng thanh niên đó, có lẽ vì lúc này quá đỗi yên tĩnh hoặc có thể vì trên người hắn toát ra một loại khí chất nào đó hoàn toàn trái ngược với khung cảnh nơi đây.
Hắn là một người đàn ông rất cường tráng, tấm áo bảo vệ ngực bằng da thuộc của người Khương rất vừa vặn với đường nét cơ thể hắn, giữa mảnh đất hoang vu rộng lớn với những cơn gió khe khẽ thổi qua khiến ánh lửa tàn còn sót lại từ đống lửa bay lung tung khắp nơi, giữa bầu không gian mông lung mờ mịt sương khói ấy, hắn ngồi đó ôm thanh trường đao vẫn còn dính máu trước ngực, mái tóc rối tung thậm chí vẫn còn có vết máu đông, nhưng trong tay hắn lại cầm một chùm hoa, chùm hoa bé nhỏ màu vàng thoáng run rẩy trước làn gió lạnh giá, hắn giơ chùm hoa lên trước mặt cẩn thận nhìn ngắm, hết từ cánh hoa mềm mại đến phiến lá non xanh, tỉ mỉ đánh giá, sau đó mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóc, nụ cười đó đơn thuần biết bao, cảnh tượng quá đột ngột khiến trái tim Hoắc Thời Anh đột nhiên rung lên trong một thoáng, người đó dường như liếc nhìn về phía nàng, sau đó lật người nhảy xuống khỏi tảng đá, chỉ chớp mắt đã chạy mất.
Hoắc Thời Anh xoay người ngồi dậy, thoáng chút nghi ngờ liệu có phải mình vừa mới nằm mơ không, khoảnh khắc lúc nãy nếu người khác nhìn thấy có lẽ sẽ nghĩ người đàn ông ấy bị bệnh, nhưng nàng thì lại đột nhiên cảm nhận được một loại cảm xúc thê lương, như thể nàng cứ bước lang thang mãi trên một sa mạc khô cằn hoang vu, trải qua vô số khó khăn cực khổ, nhưng bản thân từ đầu đến cuối không hề cảm thấy nó khó khăn và tàn khốc, vì chính bản thân nàng vốn đang ở trong ấy rồi, nhưng rồi một hôm nào đó, trong một thời khắc nào đó, đột nhiên nàng nghe thấy một âm điệu, một âm điệu mang theo nỗi réo rắt thê thiết và thấm đẫm vẻ bi tráng, và rồi lệ nóng tuôn rơi nơi đáy mắt, nỗi bi tráng và thê thiết chôn vùi sâu trong cốt tủy theo đó mà phun trào, đó chính là cảm giác hắn mang lại cho Hoắc Thời Anh. Nàng nhìn ra trong mắt hắn một loại khát vọng, một loại khát vọng thông qua một đóa hoa đẹp đẽ tươi tắn, một sự vật tuyệt vời hoàn mỹ, nàng nhìn thấu nỗi khát vọng ấy nên mới đột nhiên nhận ra sâu trong tận đáy lòng mình ngập tràn tê tái, trái tim dâng nên một nỗi bi ai đến tang thương.
Dù còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng vào thời khắc này Hoắc Thời Anh không muốn nhúc nhích, cho dù chỉ là một khoảnh khắc, nàng cũng không muốn tỉnh dậy nhanh như vậy, liệu đây có phải là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ không, ngay lúc này đây nàng không thể kìm được thầm nghĩ.
Mặt trời dần lên cao, đổ bóng râm từ đỉnh đầu xuống mặt đất, một người đàn ông đang quỳ xuống trước mặt nàng.
Hắn nói: “Đã từng có ai tặng hoa cho cô chưa?” Hắn cầm chùm hoa dại nhỏ bé lên, ngắt lấy một bông cài lên tóc mai ở bên tai nàng, Hoắc Thời Anh nghĩ thầm tên này to gan thật, nhưng nàng không động đậy cũng không mở miệng lên tiếng, sau đó hắn nhẹ nhàng thả những bông hoa dại còn lại vào hai bàn tay đang hé mở của nàng.
Hoắc Thời Anh ngồi khoanh chân trên thảm, còn hai chân hắn thì quỳ xuống toàn bộ bóng râm bao phủ khắp người nàng, hắn nói: “Hoắc Thời Anh cô có còn nhớ ta không, ta là Nguyên Hạo.” Hắn lại mỉm cười, hàm răng trắng bóc như lóe sáng dưới ánh mắt trời, Hoắc Thời Anh lắc lắc đầu. Nguyên Hạo giơ tay gãi gãi đầu: “Phải rồi, lúc đó cô còn quá nhỏ, vừa mới lẫm chẫm biết đi, được ông nội của cô bế đi khắp nơi, khi ấy cô nhe nanh múa vuốt kinh lắm.”
“Ngươi là ai?” Hoắc Thời Anh bị nắng chiếu nên nheo nheo mắt hỏi lại hắn.
Nguyên Hạo mỉm cười ngượng ngùng: “Cô không biết ta đâu.” Hắn lại cười tiếp: “Ta có một người em trai, nó tên là Nguyên Khuê, nếu ta chết, cô có thể ghi chiến công của ta dưới tên nó không, giúp nó cải tịch?”.
Hoắc Thời Anh chậm rãi gật gật đầu, hắn lại cười, nhảy phắt dậy, chỉ hai ba bước đã chạy mất dạng.
Hắn biến mất cực nhanh, loáng cái đã chỉ còn thấy sau lưng bụi tung mù mịt, Hoắc Thời Anh nhẹ nhàng giờ tay gỡ bông hoa trên vành tai xuống, đóa hoa màu vàng nho nhỏ xinh xinh run rẩy trên tay nàng mỗi khi có cơn gió nào đó thổi qua, nàng bất giác mỉm cười dịu dàng.
“Tướng quân!” Phùng Tranh từ đằng xa đi tới cất tiếng gọi, Hoắc Thời Anh nhanh chóng nhét bông hoa dại trong tay xuống dưới tấm thảm, bật dậy từ dưới đất, nhảy lên mấy cái, khiến mái tóc được búi gọn gàng trở nên bù xù, cảnh tượng này lúc sáng sớm thoạt nhìn như thể vật vã thoát ra khỏi một cơn ác mộng vậy.
“Trận chiến ngày hôm qua, ước chừng tiêu diệt được bốn nghìn người, phe ta chết tám trăm sáu mươi tư người, bị thương hơn sáu trăm bảy mươi người, trong đó có hai trăm người bị trọng thương, số còn lại đều bị thương nhẹ.” Phùng Tranh đứng một bên báo cáo tình hình.
Hoắc Thời Anh vừa xoay khớp cổ tay cổ chân, làm giãn các cơ vừa cau mày lắng nghe, Phùng Tranh nói xong, nàng thoáng trầm ngâm sau đó ra một loạt những mệnh lệnh: “Lập tức sai ngươi liên lạc với Dương Châu, bảo bọn họ có thể đưa ngươi qua đây được rồi, và phải xác định chính xác thời gian nhận người của bên chúng ta, tách những người bị trọng thương trong quân ra, để lại lương thực và vũ khí cho họ, và phải nhắc nhở những người khác khi xông lên, đội ngũ không được rối loạn như vậy nữa, sau này mỗi nhóm quản lý ba đồn, mỗi đồn có sáu trăm người, biên chế của đồn trinh sát, đồn hậu vệ là ba trăm người ngài dựa theo con số đó mà gom người cho đủ, lần này bảo Dương Châu đưa năm nghìn người đến đây.”
“Còn nữa.” Hoắc Thời Anh dừng lại một lúc đoạn nói tiếp: “Ta cần xây dựng một đội thân binh gồm sáu mươi người, khâu tuyển chọn phải kỹ lưỡng một chút, nên ngài cứ từ từ mà lựa, nhất định phải dũng mãnh, những thứ khác ta không yêu cầu gì thêm, chỉ cần như vậy thôi.”
Khuôn mặt Phùng Tranh nghiêm túc lắng nghe cho hết, cũng không nói năng gì, cúi người chuẩn bị vâng lệnh rời đi, nhưng vừa mới bước được hai bước.
“À!” Hoắc Thời Anh đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại, lúc Phùng Tranh quay đầu lại thì nhìn thấy Hoắc Thời Anh đang cúi đầu đứng đó, vẻ mặt có phần do dự, sau đó nghe thấy nàng nói bằng một tông giọng không cao lắm: “Ngài giúp ta điều tra một chuyện, trong quân có người nào tên là Nguyên Hạo không, có khả năng Nguyên Hạo không phải là tên của hắn, có thể không phải là họ Nguyên, điều tra nguyên quán của hắn, lý do hắn nhập ngũ.”
Phùng Tranh ngẩn người, đang định mở miệng hỏi gì cơ, thì đã bị Hoắc Thời Anh khoát tay cắt ngang: “Ngài đi đi.” Rõ ràng là Hoắc Thời Anh không muốn giải thích gì thêm, nên Phùng Tranh đành quay người rời đi.
Xua được Phùng Tranh đi rồi, Hoắc Thời Anh liền đi đến chỗ quân doanh của quân Ký Châu, tuy rằng hôm qua hai bên đã phối hợp cùng nhau đánh một trận, nhưng đến cuối cùng lúc sắp xếp lại đội ngũ lại chia ra đóng ở hai bên bờ sông Vị, mỗi phe một bờ không ai qua lại với ai cả.
Bên phía quân Ký Châu vẫn dựng những tấm khiên cực lớn lên bao xung quanh, còn người thì nghỉ ngơi bên trong, dường như bọn họ cũng ra ngoài đánh dã chiến, không có lều trại gì cả.
Hoắc Thời Anh đứng bên ngoài lớp khiên cực đại, mặt dày bảo người vào trong thông báo, đợi đến nửa khắc bên trong mới chuyển lời cho nàng vào.
Ngụy lão tướng quân vẫn mang khí khái lão đại như hôm qua đang đứng ở giữa khoảng đất trống, HoắcThời Anh bước tới hành lễ với ông, Ngụy lão tướng quân nhướng mắt lên hỏi nàng: “Ngươi đến đây làm gì?”.
Hoắc Thời Anh sờ sờ mũi nói: “Cháu sẽ không nói những lời sáo rỗng thêm nữa, thật ra lần này đến đây là muốn xin thế bá hãy thu nhận những thương binh không thể đánh trận của cháu.”
Ngụy lão tướng quân hừ mũi một tiếng đáp: “Ngươi bảo lão phu nuôi người cho ngươi ấy hả? Ngươi thấy lão phu lăn lộn ở chiến trường dễ thế sao? Lão phu lấy cái gì để nuôi người cho ngươi?”.
Hoắc Thời Anh cười làm lành nói: “Xin thế bá đừng làm khó cháu, cháu biết thế bá tuyệt đối không chỉ có từng này người ngựa, từ nơi này đi về phía Tây hai mươi dặm là đến núi Mang, cháu nghĩ hiện giờ người ngựa của thế bá có lẽ đều đang đóng quân ở trong núi cả rồi. Còn về phần tiếp tế, cháu thấy thế bá cũng đâu có thiếu, suy cho cùng gót chân người Khương vẫn chưa đứng vững, quan viên vùng này phần nhiều vẫn là những người thân ở đây nhưng lòng lại hướng về nơi khác.”
Những lời Hoắc Thời Anh nói rất hàm súc, khiến Ngụy lão tướng quân lại phải liếc mắt nhìn nàng thêm một cái, hồi lâu sau mới nói: “Ta đây cứ muốn làm khó ngươi, mặc kệ đám người của ngươi đấy, ngươi định sẽ làm gì nào?”.
Hoắc Thời Anh cúi đầu uể oải nói: “Vậy thì làm theo kế hoạch đặt ra từ đầu đến giờ của cháu, đành phải bỏ họ lại thôi, để lại vũ khí, nước và thức ăn, những chuyện sau đó chỉ có thể trông chờ vào tạo hóa của họ.”
Ngụy lão tướng quân nở nụ cười giảo hoạt: “Theo những gì ta biết, đó dường như là cách nuôi binh của người Khương, dùng chiến tranh để nuôi chiến tranh, không mang theo đồ tiếp tế, đi đến đâu chém giết, cướp bóc đến đó, quân đội tiên phong đều là những tử tù và nô lệ, dựa vào số đầu kẻ địch chém được để thoát tịch và thăng chức, chết rồi không có người nhận xác, bị thương thì vứt lại tại chỗ, thủ đoạn của ngươi cũng ghê lắm.”
Hoắc Thời Anh cúi đầu đứng nguyên không hé răng nói câu nào, qua một lúc lâu mới nghe thấy Ngụy tướng quân hừ một tiếng nói: “Hoắc Chân có thể nuôi dạy được một đứa con gái như ngươi đúng là rất có bản lĩnh.”
Hoắc Thời Anh lập tức thuận theo đà nói chuyện: “Đa tạ thế bá giúp đỡ.”
Ngụy lão tướng quân lập tức hỏi vặn lại: “Ta đã đồng ý đâu? Ta giúp ngươi cái gì chứ?”.
Hoắc Thời Anh cũng không tiếp lời, cúi đầu cười làm lành, Ngụy lão tướng quân hấm hứ qua lỗ mũi, cũng không nói năng gì nữa.
Bước ra khỏi quân doanh Ký Châu, quân đội hai bên bắt đầu chỉnh trang lại đội ngũ, chuẩn bị xuất phát, Hoắc Thời Anh đang ăn sáng, thì Phùng Tranh tới báo cáo: “Đội ngũ về cơ bản đã chỉnh đốn xong, tạm thời chia làm ba đồn, đồn trinh sát có một trăm năm mươi người, đồn hậu vệ một trăm năm mươi người, số lượng tạm thời không đủ nên biên chế chỉ được có vậy, đội thân vệ hiện giờ tìm được mười người, sau trận chiến hôm qua, mỗi người đều giết được hơn mười kẻ địch trở lên, chim bồ câu đưa tin liên lạc với Dương Châu cũng đã thả đi rồi, còn về phần người tên Nguyên Hạo cô muốn tìm, trong quân không có người nào có tên như vậy cả.”
Hoắc Thời Anh nghe đến câu cuối cùng lông mày nhăn tít cả lại, qua một lúc lâu nàng mới hỏi: “Lát nữa ăn sáng xong thì truyền lệnh xuống toàn quân xuất phát.”
Phùng Tranh lại phải vội vàng xoay người đi thông báo, Hoắc Thời Anh bắt đầu nhàn nhã đi dạo trong quân nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được người đó.
Đến giờ Thìn, hai quân bắt đầu chỉnh trang lại rồi lên đường, một nhóm người bên quân Ký Châu đã lặng lẽ khiêng hai trăm thương binh đi, quân đội hai bên một nhằm thẳng hướng Tây, một tiến về phía Nam dần dần tách ra ở bình nguyên.
Hoắc Thời Anh đứng ở bên này nhìn người ngựa của mình từng tốp từng tốp đi qua, nàng không tin không tìm được người đó trong số hai nghìn người này, đội quân đi được nửa đường, cuối cùng nhìn thấy một người vung roi phi ngựa chạy đến, dường như hắn là Đồn trưởng, hô quát người trong đội mình tinh thần vô cùng hưng phấn, từ đằng xa nhìn thấy Hoắc Thời Anh hắn liền mỉm cười, hai người sượt qua vai nhau, hắn dùng khẩu hình miệng gọi một tiếng: “Hoắc Thời Anh.”
Khóe miệng Hoắc Thời Anh nhếch lên một độ cong mà không mấy người nhìn ra được, hắn nhìn thấy vậy nụ cười càng thêm vui vẻ, phi lên vượt nhanh qua người nàng.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Hoắc Thời Anh cảm giác hắn sẽ chết, trên chiến trường nàng đã gặp qua vô số kiểu người, hắn quá hào hứng, hoặc có thể nói kiểu người quá thiết tha với cuộc đời, hắn không đủ nhẫn tâm để bản thân được sống tiếp, những người như vậy không thuộc về chiến trường và máu tanh, nhưng nàng lại bất lực.
Hoắc Thời Anh đánh một trận mà thành danh ngay trên mảnh đất Ký Châu, khiến người Khương đóng quân ở Ký Châu rục rịch phái quân đội bao vây tiêu diệt nàng, mười ngày đánh đến bốn trận, toàn quân nhanh chóng bị tiêu hao chỉ còn lại chưa đến một nghìn người, sau khi kết thúc mỗi trận đấu, Hoắc Thời Anh đều tìm kiếm một bóng hình trên chiến trường, tìm được rồi nàng liền mỉm cười với hắn, hắn cũng nhìn lại nàng mỉm cười, kể từ hôm đó bọn họ không nói chuyện với nhau thêm một lần nào nữa, cuối cùng mười ngày sau nàng không thể tìm được hắn nữa, nàng lập tức hiểu ra hắn đã chết.
Cái chết của Nguyên Hạo vô cùng thê thảm, lồng ngực dường như bị ngựa giẫm nát bấy, chỉ có khuôn mặt bị vùi trong đất, lúc Hoắc Thời Anh lật được hắn lên, thì phần cổ đã bị chặt đứt lìa, Hoắc Thời Anh ôm lấy đầu của hắn, gạt hết bụi đất trên mặt của hắn đi, thật ra khuôn mặt của hắn rất đẹp trai, ngũ quan anh tuấn, chỉ là khi cười khóe miệng có một vài nếp nhăn, có lẽ cuộc sống của hắn không được thoải mái lắm, khuôn mặt sớm đã nhuốm màu phong sương, lúc hắn chết ánh mắt vẫn mở trừng trừng, không biết nhìn về phương nào nét mặt cũng không hề có vẻ gì đau khổ, không biết khi chết hắn đang nghĩ gì.
Hoắc Thời Anh vuốt mắt cho hắn, hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đến lúc ấy Hoắc Thời Anh hiểu rằng đã từng có một đóa hoa nở trong trái tim mình, nhưng còn chưa kịp khoe sắc thắm đã vội úa tàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...