Lúc Hàn Đường rời khỏi nhà Hoắc Thời Anh, cũng vừa hay tới giờ cơm tối, đầu hẻm căn nhà nơi Hoắc Thời Anh ở là một con phố phồn hoa, những quán rượu trên phố mọc lên san sát, ông ta tìm bừa một quán rồi chọn một gian phòng yên tĩnh, giải quyết bữa tối.
Căn phòng Hàn Đường chọn nằm ở tầng hai, vừa hay đối diện với con phố ở phía dưới lầu, ông ta dẫn theo một thư đồng cùng ăn cơm, thằng bé thư đồng này là người ngoan ngoãn, không hề nhiều chuyện, nên Hàn Đường một mình vừa ăn uống vừa suy ngẫm sự việc, bữa cơm diễn ra khá chậm, ăn được một nửa, ông ta loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, bèn thò đầu xuống nhìn thấy một người cưỡi trên một con ngựa cao lớn, phía sau dẫn theo vài người đàn ông uy vũ đi qua phía dưới, người này trên đầu buộc một cái khăn trắng, Hàn Đường nhận ra ngay đó chính người vừa gặp lúc chiều Hoắc Chân, chỉ là ông ta đã đổi bộ quan phục, trên người mặc trường bào màu xanh xám, đầu buộc kim quan, mấy tùy tùng phía sau cũng cưỡi ngựa đeo bội đao, người đi lại trên phố tự động dạt ra nhường đường, thu hút không ít những tiếng thì thầm bàn tán.
Hàn Đường nhìn theo một lúc rồi mới định thần, động tác trên tay dừng lại, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, nên bữa cơm tối lại càng chậm, mãi cho đến khi con phố dài dưới lầu chào đón một buổi đêm nhộn nhịp khác, ông ta mới sực tỉnh, bảo thư đồng đi thanh toán, còn mình thì đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, lúc sắp đi ánh mắt không nhịn được lại nhìn về phía con hẻm nhà của Hoắc Thời Anh, sau đó ông ta thấy một bóng người cao gầy thon thả chậm rãi từ trong đó đi ra, đến khi ánh đèn chiếu lên khuôn mặt người đó, Hàn Đường bỗng nhiên mỉm cười, rồi xoay người bước ra khỏi quán rượu.
“Hoắc Đô úy.” Hàn Đường lên tiếng gọi, lúc Hoắc Thời Anh quay qua nhìn có hơi ngây ngẩn.
Trong lúc Hoắc Thời Anh ngây người, Hàn Đường đã kịp bước xuống khỏi bậc tam cấp, sải chân tiến tới chỗ nàng đứng, Hoắc Thời Anh vội vàng bước lên nghênh đón, hai người gặp nhau ở giữa đường, cùng cung tay hành lễ với đối phương.
“Hoắc Đô úy.”
“Hàn đại nhân.”
Hai người ngẩng đầu lên nhìn nhau bật cười, Hàn Đường nói: “Sao một mình Hoắc Đô úy lại ở đây?”.
Hoắc Thời Anh không tiện nói tình hình cụ thể của mình, liền cười cười trả lời cho có lệ: “Ăn cơm xong, thấy trời vẫn còn sớm nên ra ngoài đi dạo.”
Ánh mắt của Hàn Đường quét một lượt lên người Hoắc Thời Anh, thấy nàng vẫn mặc bộ quần áo đơn giản lúc chiều, nên không nói gì nữa, Hoắc Thời Anh hỏi ngược lại ông ta: “Sao Hàn đại nhân cũng ở đây?”.
Hàn Đường cười khẽ đáp: “Lúc ra khỏi phủ vừa hay đến giờ cơm, nên vào đây ăn tạm, không ngờ lại gặp được Đô úy.”
Nhớ đến chuyện chiều nay Hàn Đường ở trong nhà mình, Hoắc Thời Anh thấy vô cùng lúng túng, cũng may Hàn Đường đã nói tiếp: “Hoắc Đô úy đang định đâu vậy?”.
“À, không định đi đâu cả, chỉ loanh quanh đây thôi.”
Hàn Đường gật đầu: “Vừa hay ta cũng muốn đi vài vòng, Hoắc Đô úy có tiện dẫn ta theo cùng không?”.
Hoắc Thời Anh cúi đầu nhìn xuống dưới chân, hồi lâu sau mới ngước lên trịnh trọng hỏi Hàn Đường: “Hàn đại nhân, có thể nói chuyện một lát không?”.
Sắc mặt Hàn Đường nghiêm lại, lộ ra vài phần nghiêm túc: “Đúng là cầu còn không được.”
Hoắc Thời Anh hơi nghiêng người với Hàn Đường, Hàn Đường cũng không khiêm nhường, bước lên đi đầu, Hoắc Thời Anh bám sát theo sau sánh vai với ông ta.
Thằng nhóc thư đồng của Hàn Đường thanh toán xong từ quán rượu đi ra, nhìn thấy đại nhân nhà mình đã đi được một đoạn khá xa vội vàng đuổi theo, lặng lẽ đi ở phía sau.
Hai người đều không quen thuộc với thành Dương Châu, vốn định tìm một quán trà yên tĩnh để nghỉ chân, nhưng không ngờ dọc đường đi, quán rượu mọc lên san sát, đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại ồn ào tấp nập không thể tìm được một nơi nào yên tĩnh để ngồi.
Hàn Đường là người trầm tĩnh, lúc đi cũng rất ung dung thư thái, bước chân của Hoắc Thời Anh ở bên cạnh ông ta cũng không nhanh không chậm, chẳng có vẻ gì là nôn nóng cả, hai người chỉ nói đôi ba câu về phong tục tập quán ở Dương Châu nhưng ngạc nhiên là thấy rất hợp.
Đi tới một chỗ vô cùng sầm uất, xuất hiện một căn nhà một cửa bên lề đường, trên cổng chào được trang trí chạm trổ vô cùng sặc sỡ, tiếng người cười nói huyên náo ngay trước căn nhà, nơi dễ thấy nhất là ở dưới bậc tam cấp, có mấy con ngựa ngoại tộc cao lớn hiên ngang đang đứng đó, chắn hết một nửa cửa vào, bên cạnh mấy con ngựa là một vài vệ binh ăn vận theo kiểu thân binh, hiện giờ ở ngoài thành Dương Châu quân doanh mọc lên như nấm sau mưa, nhìn khí thế nói không chừng là vị quan lớn ở nơi khác đến đấy uống rượu tìm vui, hai người cũng không mấy để ý, nhìn thêm một lúc nữa rồi định rời bước đi tiếp.
Nhưng đúng lúc định đi, thì trước cửa quán rượu đột nhiên vang một tràng những tiếng xôn xao, sau đó nghe thấy trong một tràng những tiếng xôn xao ấy truyền đến giọng quát: “Hoắc Thời Anh!”.
Nghe thấy tiếng gọi, thân hình Hoắc Thời Anh rõ ràng cứng đờ ra một lúc lâu, sau đó chậm chạp quay lại, trên bậc thang của quán rượu có vài người ăn vận trang phục của võ tướng đang vây lấy một thanh niên cao lớn, chàng thanh niên này mặc thường phục, chụp tóc bằng vàng, từ cách ăn vận toát lên vẻ giàu có hiển hách, nhưng làn da của hắn lại mang màu đen rắn rỏi, ngũ quan đường hoàng trông vô cùng anh tuấn.
Người này hiển nhiên là vừa mới nôn xong, dưới chân cột trụ trước cửa quán rượu là một bãi bầy nhầy, một tên hầu đang cầm khăn lau miệng cho hắn, chàng thanh niên này nhìn chằm chằm Hoắc Thời Anh đang đứng cách xa đến hơn một trượng, bực mình giật lấy cái khăn chùi miệng quấy quá cho xong, Hoắc Thời Anh vẫn cứ đứng nguyên chỗ cũ không có bất cứ phản ứng nào, chàng thanh niên đột nhiên không biết lửa giận từ đâu bùng lên, hung dữ gào thét ném luôn cái khăn vừa lau miệng về phía Hoắc Thời Anh.
Lông mày Hàn Đường thoáng nhướng lên, nghiêng đầu nhìn Hoắc Thời Anh đang hơi nghiêng đầu sang một bên, chiếc khăn sượt qua tai rơi xuống bả vai nàng, nàng cười khẽ cầm lấy chiếc khăn trên vai, nắm chặt trong tay lịch sự hành lễ lưng hơi cúi xuống nói: “Trần công tử, nhiều năm không gặp công tử vẫn mạnh khỏe chứ? Trần bá phụ có an khang không?” Hàn Đường thầm cả kinh, rõ ràng hai người này quen biết từ lâu hơn thế còn là quan hệ nhiều đời là đằng khác.
Vị Trần công tử này thấy Hoắc Thời Anh trong mắt liền toát ra vẻ hèn mọn và chán ghét không chút che giấu, hắn chẳng thèm để tâm đến Hoắc Thời Anh vẫn đang cong lưng đứng đó mà sải bước đi tới tọa kỵ của mình, ngồi ở trên cao nhìn xuống, lúc này Hoắc Thời Anh đã đứng thẳng lưng lên ngẩng đầu mày khóe mắt thần thái đều rất ôn hòa bình thản nhìn lại hắn, đáy mắt gợn lên vẻ không vui.
Vẻ hèn mọn trong mắt Trần công tử vì thế càng nồng đậm hơn, đầu mày hắn nhíu chặt lại, nhìn Hoắc Thời Anh cánh môi run run mấy bận mới phun ra được một câu: “Sao ngươi vẫn còn sống?”.
Câu này tuy chẳng hề có chút khách khí nào, nhưng Hoắc Thời Anh vẫn chỉ cười đứng nguyên tại chỗ, nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi mang theo đôi phần tha thứ, khoan dung. Không mở miệng nói năng gì.
Người trên ngựa vô cùng khinh thường “Hừ” mũi một tiếng, vung roi phi đi, lúc sắp đi còn cố ý lạng phần thân sau của con ngựa lại gần, khiến cho phần đuôi ngựa quất mạnh về phía mặt Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh nhẹ nhàng khéo léo lùi về sau một bước, tránh được, đứng ở đó ánh mắt bình thản tiễn người và ngựa lao đi ngay trước mặt.
Đợi đến khi đám người ngựa bu xung quanh Trần công tử đi hết, Hoắc Thời Anh mới quay người nhìn về Hàn Đường đang đứng bên cạnh, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, Hàn Đường nở nụ cười vô cùng thông cảm, còn nụ cười của Hoắc Thời Anh thì tràn đầy bất lực.
Hàn Đường không nói gì, coi như vừa nãy không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, vẫn sánh vai cùng Hoắc Thời Anh đi tiếp, hai người lại đi thêm một lúc nữa Hoắc Thời Anh mới mở miệng nói: “Người vừa nãy là công tử của nhà Tổng đốc binh mã Ung Châu, sáu năm trước Trần Tổng đốc từng dẫn theo Trần công tử tới Lương Châu làm việc, nên có qua lại khá thân với gia phụ. Năm ấy Trần công tử hiểu lầm ta là con trai, nên lúc mới đầu kết giao thân thiết lắm, về sau phát hiện ra ta là con gái, thì đột nhiên thành ra như vậy.”
Hàn Đường gật gật đầu hiểu ra đáp: “Chắc do hắn ta không hiểu Đô úy nên mới thế.”
Hoắc Thời Anh cười lạnh nhạt: “Có lẽ vậy.”
Hai người thả chậm bước chân, trầm mặc hồi lâu, Hàn Đường đột nhiên nói tiếp: “Cũng có thể do hắn hiểu Đô úy nên mới thế.”
“Cũng có thể.” Hoắc Thời Anh vẫn trả lời rất dửng dưng.
Hàn Đường nghiêng đầu sang thấy Hoắc Thời Anh ánh mắt lạnh nhạt, biểu cảm hờ hững, khóe miệng từ từ nhếch lên nở nụ cười, Hàn Đường biết vị Tổng đốc binh mã Ung Châu kia còn là thế gia thế tập không cần phải để tâm đến công huân, Bình Quốc công kế thừa phong tước từ tổ tiên, vị Trần công tử này là cháu đích tôn dòng trưởng của Bình Quốc công, mười bốn tuổi theo phụ thân ra trận, mười sáu tuổi được phong làm Thế tử, quân công tích lũy đủ tới chức Chỉ huy sứ, kiểu con cháu quý tộc của các hào môn thế gia này, tính cách đa phần đều rất kiêu ngạo, môi trường sống khiến bọn họ có quan niệm về cấp bậc rất nghiêm khắc ngay từ khi còn nhỏ, sau khi bản thân hắn gặp được một người có thân phận tương đương lại xuất sắc giống mình, thì đương nhiên sẽ muốn kết giao, nhưng sau khi phát hiện ra người đó là một cô gái, quan niệm cố hữu và sự yêu mến theo bản năng xảy ra xung đột, sau đó bản thân hắn nảy sinh mâu thuẫn, hắn càng phát hiện ra cô gái ấy càng xuất sắc thì nội tâm lại càng mâu thuẫn, chính hắn cũng không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với cô gái đó này, vì thế đầu tiên cứ cáu kỉnh lỗ mãng đã, thêm vào đó do tuổi tác còn quá trẻ tính tình lại kiêu ngạo quá mức nhưng lại thiếu mất sự độ lượng và lõi đời.
“Không biết năm nay vị Trần công tử ấy bao nhiêu tuổi rồi?” Hàn Đường hỏi Hoắc Thời Anh.
“Không rõ lắm, có lẽ tầm hai mươi mấy thôi.” Hoắc Thời Anh tiện miệng trả lời Hàn Đường, nàng cúi đầu nhìn tay mình vẫn đang nắm chặt chiếc khăn người ta vừa lau miệng, ánh mắt lóe lên một thoáng hoang mang, dường như không biết nên xử lý thế nào thứ đang nắm trong tay, Hàn Đường liếc mắt nhìn liền hiểu ra ngay đây là thứ của các gia đình quý tộc quyền quý thường dùng, chiếc khăn vuông vắn, là Thục tú thượng hạng, trên góc của chiếc khăn dường như còn thêu thứ gì đó, một vật cực kỳ riêng tư như vậy, nếu tùy tiện vứt đi thì có vẻ như không được hay cho lắm.
(Thục tú tập trung ở vùng Thành Đô Tứ Xuyên, là một vùng dệt gấm thêu lụa vô cùng nổi tiếng, với cách thêu rất cầu kỳ, tỉ mỉ. Là một trong Tứ đại danh tú (Nghĩa là bốn loại đồ thêu nổi tiếng của TQ), gồm Giang Tô (Tô tú), Hồ Nam (Tương tú), Quảng Đông (Việt tú) và Tứ Xuyên (Thục tú).)
Lông mày Hoắc Thời Anh hơi cau lại, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên nhấc chân lên đi tới chỗ đầu một con hẻm vắng vẻ thưa thớt, ở đây có một sạp hàng với hai lò lửa đang cháy rất đượm, bày hai bộ bàn ghế, là một quán mì, Hoắc Thời Anh đi tới nói vài câu với chủ quán, rồi ném luôn chiếc khăn trong tay vào trong lò, tận mắt nhìn thấy cái khăn cháy thành tro rồi mới quay trở lại.
Hàn Đường khoanh tay đứng ở bên đường đợi nàng, sau khi nàng quay lại hai người đưa mắt nhìn nhau bật cười, vô cùng ăn ý không một ai lên tiếng nói năng gì, lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong lòng Hàn Đường hiểu rõ sợ là Hoắc Thời Anh cũng không muốn dây vào với vị Thế tử Bình Quốc công kiêu ngạo này.
Hai người tản bộ cơ hồ đi được quá nửa thành Dương Châu, cuối cùng cũng tìm được một quán trà, quán trà được xây trên một con sông vắt ngang qua thành Dương Châu, hai bên sông là vô số những ngôi nhà dân tường trắng ngói xám mọc lên san sát, trên sông là những con thuyền nhỏ đang khua mái chèo, trên đầu thuyền treo đèn lồng, thấp thoáng phía xa xa ánh lửa bập bùng mang theo hơi nước mờ ảo.
Hàn Đường và Hoắc Thời Anh lên tầng hai của quán trà, tìm một gian phòng yên tĩnh gần sông, mở cửa sổ ra nhìn thấy phía dưới là mặt nước, luồng không khí tạt vào mặt ẩm ướt mát lạnh, loáng thoáng truyền đến tiếng kêu của gà của chó đan xen vào nhau ở hai bên bờ sông.
Tiểu nhị mang trà và điểm tâm lên, thằng bé thư đồng lui ra, trong gian phòng chỉ còn lại hai người, Hàn Đường đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Hoắc Đô úy đã từng thông báo việc lần này người Khương xâm lược chưa?”.
Hoắc Thời Anh bưng chén trà lên uống một ngụm rồi mới đắn đo mở miệng trả lời: “Trong triều đình người Khương có gián điệp của chúng ta, khoảng nửa năm trước nhận được tin trong triều có động thái khác thường, nhưng lúc ấy tin này không xác thực, hơn hai tháng trước ta vội tới đó một chuyến. Không ngờ hành động của bọn chúng lại nhanh như vậy, đã tập kết binh mã xong xuôi, ta chỉ kịp gửi tin về thôi. Tiếp đó là trận chiến của doanh trại Lô Long, doanh trại Lô Long ngăn chặn người Khương suốt ba ngày, thiêu cháy hai vạn người ngựa của bọn chúng.”
Hàn Đường nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thời Anh đang ngồi đối diện hỏi tiếp: “Lúc Đô úy tới có biết tình hình ba châu phía bờ bên kia sông như thế nào không?”.
“Lương Châu đã hoàn toàn bị chiếm đóng rồi, mặt khác binh mã châu phủ của hai châu còn lại còn chưa kịp tập kết, tốc độ kỵ binh của người Khương quá nhanh, toàn bộ các châu phủ khác đều đã rơi vào tay giặc, chỉ còn sót lại một số binh mã địa phương lẻ tẻ khác thôi.” Hoắc Thời Anh bình tĩnh đáp.
“Tại sao tốc độ hành quân của người Khương lại nhanh như vậy, còn chúng ta tại sao lại chật vật thế?” Trong lời nói của Hàn Đường loáng thoáng mang theo ý trách cứ, ánh mắt tuy nhìn xuống mặt bàn, nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ trầm tư.
Hoắc Thời Anh trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng trả lời: “Thật ra tốc độ hành quân của người Khương nhanh hay chậm thì kết quả cũng đều như nhau cả.”
Hàn Đường ngẩng phắt đầu lên nhìn Hoắc Thời Anh, ánh mắt của Hoắc Thời Anh đưa mắt nhìn đi chỗ khác chậm rãi nói: “Chúng ta khai quốc được một trăm năm nay, thì trong suốt một trăm năm kinh thành chưa từng động đến một binh một tốt. Tây Cương và Lương Châu là một tấm bình phong, kiên cường chống đỡ suốt hơn mười năm, binh khố của các châu phủ khác sợ là trong mười năm cũng không phải cần phải bổ sung, quá an nhàn.”
Hàn Đường sao lại không hiểu cái quốc gia miệng hùm gan thỏ này chứ, chỉ là cứ tiếp tục nói nữa thì sẽ khiến sóng gió triều đình nổi lên, Tiên đế đã băng hà là người tính tình mềm yếu, việc triều đình thay đổi quyết sách diễn ra liên tục, bầu không khí trên triều đường trong suốt mười mấy năm cứ tưởng sóng yên biển lặng, huy hoàng rực rỡ lắm, nhưng thật ra bên trong cục diện vô cùng rối rắm, cả quốc gia bề ngoài thì hưng thịnh phồn hoa, kỳ thực nội bộ đã thối nát từ lâu. Toàn bộ dân tộc từ trên xuống dưới đúng là không biết thế nào là gian nan khổ cực, quá mức an nhàn.
Tay phải của Hàn Đường bất giác thả xuống mặt bàn, ngón trỏ thon dài và ngón giữa khẽ gõ vào mặt bàn, dường như đây là thói quen mỗi khi suy nghĩ của ông ta, hồi lâu sau ông ta mới nói: “Ta nghe nói hình như lần này quân Lương Châu không hề đánh trận nào, mà sơ tán đến Dương Châu đầu tiên?”.
“Đúng vậy.” Hoắc Thời Anh đáp thẳng không chút né tránh: “Nếu quân Lương Châu không rút lui, thì Đại Yến thật sự nguy to. Tiểu nhân không hiểu đạo trị quốc, nhưng nếu chỉ nói trên góc độ quân sự thì, trong một cuộc đấu binh lực giữa hai quân, bên chiến thắng cuối cùng không phải dựa vào việc nhìn xem bên nào sẽ chiếm được địa bàn lớn hơn, đánh trận phải trông chờ vào binh lính, không có binh lính thì địa bàn có lớn thế chứ lớn nữa cũng không thể trấn thủ được.”
Hàn Đường nhìn Hoắc Thời Anh nghiền ngẫm những lời nàng vừa nói, Hoắc Thời Anh tiếp tục: “Nếu như quân Lương Châu chiến đấu cho đến khi chỉ còn một binh một tốt, thì toàn bộ triều đình Đại Yến sẽ không còn đội quân nào có thể ngăn chặn được bọn chúng nữa.”
Hoắc Thời Anh nói xong, Hàn Đường chìm sâu vào suy tư, từ trong lời nói của nàng chí ít Hàn Đường cũng hiểu được rằng, lần này quân Lương Châu rút quân thất bại như núi lở, nhưng ít ra vẫn là thực thi theo kế hoạch, Tổng đốc binh mã Lương Châu Hoắc Chân không có cái gan này, mà phải nói là không một ai to gan thả cho người Khương vào như thế, vậy thì tất cả hành động của Hoắc Chân là vì muốn báo lên trên? Cũng chính là muốn để đương kim Hoàng thượng biết, nhưng nếu đã biết rồi thì sao còn phái ông ta tới đây? Rốt cuộc Hoàng thượng muốn nghe lời nói thật thế nào, lần này mình tới đến cuối cùng sẽ phải làm những gì?
Ngón tay của Hàn Đường gõ lên mặt bàn theo nhịp, Hoắc Thời Anh cũng chỉ mở miệng hỏi một câu: “Hàn đại nhân có thể nói cho tiểu nhân biết đương kim Hoàng thượng là người như thế nào không?”.
Hàn Đường nhíu mày nhìn nàng, Hoắc Thời Anh cắt ngang luôn lời ông ta định nói: “Hàn đại nhân nên biết, Tổng đốc binh mã Lương Châu Hoắc Chân dọc được rút về phía Nam đã cướp kho lương và ngân khố của những gia tộc giàu có ở cả ba châu, hiện giờ ông ấy đang định cướp cả Giang Hoài.”
Con ngươi của Hàn Đường co lại, trong một thoáng nhìn chằm chằm vào Hoắc Thời Anh mạch suy nghĩ của ông ta lóe lên một tia sáng lập tức thông suốt, quân Lương Châu rút lui, Hoắc Chân cướp lương, quân đội triều đình đông như vậy trong có hai tháng đã nhanh chóng tập kết ở Dương Châu, đây là vì đại cục thiên hạ, nên mới bày ra bàn cờ lớn thế này, ông ta đột nhiên đứng dậy, đi qua đi lại với vẻ nôn nóng, cuối cùng đi tới trước cửa sổ gần sông, thở một hơi dài, dường như đã bình tĩnh trở lại, có vẻ như cũng chỉ còn cách đó thôi, quốc gia không phải không có tiền, chỉ là tiền không ở trong ngân khố, chẳng trách Hoàng thượng lại phái ông ta tới đây, chẳng trách Hoắc Thời Anh muốn hỏi đương kim Hoàng thượng là người thế nào.
Nhưng lần này bắt Hàn Đường phải trả lời thế nào đây, tuy rằng ông cũng được coi là cận thần, đương kim Hoàng thượng thích bắt đầu dùng những người mới, lúc ông ta mới nhập cung làm quan, khi ấy Hoàng thượng vẫn còn là Đông cung Thái tử đã từng dùng ông ra rồi, cũng vô tình để ông ta đứng vào trong hàng ngũ của Hoàng thượng, nhưng thánh ý khó đoán, ông ta vẫn chưa được coi là cận thần thân tín nhất của Hoàng thượng, chẳng trách Hàn Lâm Hiên lại bảo sau này khi ông ta ngồi lên vị trí Thừa tướng rồi thì sáu bộ sẽ vẫn xét đi xét lại quyết định lần này của ông ta.
Ánh mắt Hoắc Thời Anh nhìn tới sáng rừng rực, Hàn Đường do dự hồi lâu mới nói: “Kỳ thực Hoàng thượng là một minh chủ có tài trị quốc cái thế, người rất giỏi trong việc nhìn người dùng người, lòng có côn bằng, lịch sự tao nhã, đăng cơ mới được ba năm những cho đến giờ cục diện trong triều vẫn rất yên ổn.”
(Côn bằng: là một loài chim trong truyền thuyết, được cho là có kích thước tương đối lớn, và hình dạng có nhiều điểm giống một số loài trong họ ưng.)
Hoắc Thời Anh rũ mi mắt xuống, khó giấu nổi vẻ thất vọng, một minh chủ có tài trị quốc cái thế nghĩa là không phải người tầm thường vô năng, giỏi việc nhìn người chứng tỏ rất có con mắt chính trị, lòng có côn bằng nghĩa là trong đầu ôm hùng tâm tráng trí cả thiên hạ, tao nhã lịch sự đồng nghĩa với việc hắn ta có sức nhẫn nại và khả năng tự khống chế cực mạnh, đăng cơ được ba năm mà cục diện trong triều không xảy ra sự thay đổi nào lớn, tức là từ đó đến nay hắn chưa từng giở thủ đoạn ác liệt tàn nhẫn, những việc cháy nhà ra mặt chuột, để lộ tính cách thật đến giờ vẫn chưa xảy ra nên vẫn chưa bị người khác phát hiện, hắn là người thế nào không một ai thực sự biết rõ.
Hồi lâu sau hai người ngẩng đầu lên ánh mắt gặp nhau giữa không trung, đều là ánh mắt phức tạp cả, nhưng trong lòng lại mang tư vị hoàn toàn khác nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...