Đội nghi trượng đông đúc đi suốt hơn hai mươi ngày, cuối cùng đã ra khỏi địa giới Ký Châu, thổ nhưỡng ven đường dần dần biến thành màu đỏ, những thửa đất canh tác rộng lớn được thay bằng những ruộng lúa, bầu không khí càng lúc càng ẩm ướt, nhiệt độ cũng ngày một tăng lên, vậy là sắp đến sông Vị rồi.
Trong suốt hơn hai mươi ngày này, cứ từ sáng đến chiều Hoắc Thời Anh lại đến làm tổ trên xe Tiêu Các lão, trên xe cũng chẳng có thú tiêu khiển gì đặc biệt, chỉ có một bàn cờ mà hai người chơi suốt hơn hai mươi ngày.
Con người Tiêu Các lão tuy đã sống bảy mươi năm trên đời, cái tuổi mà người ta nói thích gì làm nấy, nhưng không vượt quá khuôn phép, thì khi hành sự đa phần lại quái dị và tùy tiện, ông ta không chú ý đến vấn đề ăn mặc, thỉnh thoảng Hoắc Thời Anh sang lúc giữa trưa mà đầu tóc ông ta vẫn chưa chải, mặt cũng chưa rửa, quấn mình trong tấm áo choàng lông ngủ gà ngủ gật, ông ta cũng không thích tắm rửa, người hôi đừng hỏi, chính là thứ mùi chua chua đặc hữu của người già lúc nào cũng tràn ngập trong xe, ông ta còn mắc bệnh tiêu khát, răng miệng tuy không được tốt lắm, nhưng cũng không muốn bạc đãi cái miệng của mình, nên bữa nào cũng phải có một bát thịt từ đầu đến giờ chưa hề đứt đoạn, vì thế xe ngựa của ông ta lúc nào cũng đốt một cái lò than nhỏ, thuốc sắc liên tục, trên xe ngựa của ông ta vĩnh viễn lởn vởn một thứ mùi rất khó ngửi, ngay cả tên hầu theo sát ông ta cứ chốc chốc lại chạy ra ngoài hít thở không khí, cũng chỉ có Hoắc Thời Anh là không chê bai, ngày nào cũng cùng ông ta chơi cờ, đã ngồi là ngồi đến tận chiều, có lúc chưa đánh cờ xong, thì ngồi lại đến canh ba nửa đêm cũng là chuyện hết sức bình thường.
(Bệnh tiêu khát chính là bệnh tiểu đường.)
Nói đến chơi cờ, Đường Thế Chương là sư phụ dẫn dắt Hoắc Thời Anh nhập môn, từ nhỏ con đường chơi cờ của nàng rộng mở thênh thang, thích nhất là giao chiến vờn nhau ngay chính diện, chơi với Đường Thế Chương thường đi được không quá ba nước, mấy năm gần đây nàng ít có cơ hội động đến bàn cờ, nhưng nước đi càng lúc càng thoáng, dần dần có hồn và khí thế hẳn lên.
Các nước cờ của Tiêu Các lão cẩn trọng kín kẽ, giỏi trong việc phát triển dần từ nhỏ đến lớn, còn Hoắc Thời Anh thiên về bày bố đại cục, thường thường phải sau khi đánh xong ván cờ mới nhìn ra được thế cờ trân lung.
Hai người có phong cách chơi cờ hoàn toàn khác nhau, mỗi nước cờ đều mang ý nghĩa đấu trí đấu dũng, một bàn cờ có khi chơi đến hai ngày liền, con người Tiêu Các lão đúng thật là cổ quái, không quá nhẫn nại với người xung quanh, cũng có thể là do quãng thời gian đi đường ngồi một mình trên xe quá nhàm chán, nên Hoắc Thời Anh đến quấy rầy mấy ngày liền ông cũng không thấy phiền.
(Thế cờ trân lung là một cụm từ xuất hiện trong bộ truyện Thiên Long Bát Bộ, thế cờ này là một kiệt tác tốn ba năm bày trận của Vô Nhai Tử với mục đích tuyển chọn đệ tử để truyền bảy mươi năm công lực của bản thân, đồng thời tìm giết Đinh Xuân Thu.
Huyền cơ và cách phá giải của bàn cờ đó là bên trắng phải tự giết một số quân của mình trước, sau đó những chỗ kỳ diệu mới liên tục sinh ra.
Trong phép đánh cờ có những nước tự mình cố ý đi vào chỗ chết để nhử cho đối phương ăn quân, sau đó sẽ lật ngược thế cờ.)
Trước hôm đến phủ Du Châu một ngày, buổi trưa Hoắc Thời Anh đến tìm ông lão, không ngờ lại bị chặn ở ngoài xe, còn chưa đợi Hoắc Thời Anh đánh tiếng hỏi thăm, rèm xe đã được vén lên, Tiêu Các lão tóc tai bù xù thò đầu ra bảo: “Con nhỏ chết tiệt, hôm nay đại nhân ta chán ngươi đến tận cổ rồi, muốn có chỗ đứng vững chắc đừng chỉ có nhằm vào mỗi mình ta.” Ông lão rướn rướn cổ: “Đằng kia kìa, nhìn thấy chưa? Hai cỗ xe lớn ấy, hai người trong xe, chỉ tùy tiện nói vài câu với một trong hai người đó thôi, thì còn tác dụng hơn là nói với ông già ta đây nhiều, lão già ta sắp hơn bảy mươi tuổi rồi đừng có lôi kéo ta dây dưa với lũ tiểu bối các ngươi, đúng là không có mắt.” Ông lão nói xong tức khí thả rèm cái roẹt thu mình vào trong xe.
Chẳng giữ lại chút thể diện nào cho Hoắc Thời Anh cả.
Hoắc Thời Anh sờ sờ mũi nhìn hai cỗ xe ngựa cao lớn của hai vị Tả, Hữu Thừa tướng ở phía xa, rồi lại quay đầu nhìn tên hầu đang khom người đứng bên cạnh, tên hầu này đi theo Tiêu Các lão nhiều năm, trong khoảng thời gian này cũng thân quen với Hoắc Thời Anh, khuôn mặt hắn khổ sở thì thầm nói: “Có phải hôm qua cô cho ngài ấy ăn lê đúng không?”.
“À, phải.” Hoắc Thời Anh vẫn không hiểu gì.
Mặt mày tên hầu chảy dài như mướp: “Tiêu chảy rồi, chạy suốt từ nửa đêm hôm qua cho đến giờ vẫn chưa cầm được.”
Hoắc Thời Anh phì cười, nàng kéo lê thân mình đến gần khoang xe, gõ gõ lên cửa sổ: “Lão đại nhân, tại hạ đắc tội rồi, không ngờ tặng ngài lê lại gây ra họa thế này, Thời Anh xin lỗi ngài nhiều.”
Soạt một tiếng, rèm xe lại được vén lên, Tiêu Các lão hờn giận lườm Hoắc Thời Anh, mái tóc muối tiêu của ông lão bù xù, trong mắt vẫn còn cả gỉ, con ngươi tròn xoe trợn trừng, thật chẳng còn chút hình tượng nào nữa, Hoắc Thời Anh tủm tỉm nhìn ông, không hề sợ sệt, ông lão trừng mắt hồi lâu, đột nhiên bật cười, khóe miệng nhếch sang hai bên, chòm râu rung lên như giãy chết, ông nói: “Ta bảo này, ta vốn dĩ còn cho rằng ngươi rất thông minh, vậy mà sao ngươi lại không nhìn ra được tình hình hiện giờ thế nhỉ, ngươi nói xem mấy ngày nay ngươi phí thời gian với một lão già không quyền không thế như ta để làm gì? Nơi đây chốn đồng không mông quạnh, lại không bị ngăn cản bởi khoảng cách địa vị gia thế, là một cơ hội tốt để gây dựng mối quan hệ.” Ông ta lại rướn rướn cổ lên: “Hai người kia, bất kể là ai, nếu ngươi có thể khiến bọn họ nói giúp ngươi một câu, hoặc khiến bọn họ ngậm miệng, thì việc gì cũng thành.
Ngươi theo ta căn bản là đi không đúng đường đâu biết chưa, con nhóc?”.
Một tay Hoắc Thời Anh vịn vào khung cửa sổ, nói bằng giọng có phần nặng nề và bất lực: “Tiêu lão à, Thời Anh không cần gây dựng mối quan hệ nào hết.” Nói xong nàng ngước đầu lên nhìn thẳng vào mắt ông lão: “Ngài hiểu, và Thời Anh cũng hiểu mà.”
Tiêu Các lão ngẩn người, thu hết khí thế ban này lại rồi co mình dựa vào đệm, ông ta tặc lưỡi chép miệng nhìn Hoắc Thời Anh hồi lâu không lên tiếng, mãi sau mới thấy ông ta chậm rãi nói: “Hoắc Chân dạy dỗ ngươi rất tốt, lúc bằng tuổi ngươi bây giờ tên ấy vẫn là một gã khi làm việc quên không mang theo não.”
Hoắc Thời Anh cúi đầu, vẻ mặt mang theo sự mệt mỏi và thất vọng: “Lão đại nhân à, ngài là người chưa từng đánh trận, chưa từng trải qua nửa đời trên lưng ngựa, chưa từng nghe thấy tiếng chiến mã hí vang, chưa từng ăn bữa nay lo bữa mai, ăn mì chơi cờ đã là những việc sung sướng thoải mái nhất đời rồi.”
Tuy bị những lời của Hoắc Thời Anh làm cho rúng động, nhưng trên mặt ông lão vừa thoáng thả lỏng được một tí, thì đã thuận tay nhấc một cái gối ném “vèo” một phát ra bên ngoài: “Khốn kiếp, ít giở trò với ta thôi, lão gia ta sống đến hơn bảy mươi tuổi còn bị con ranh như ngươi lừa chắc.”
Chiếc đệm đập cái “bộp” vào khung cửa sổ, Hoắc Thời Anh ngẩng đầu lên cười hì hì, thật ra nàng thực sự rất thích ông lão này, bất kể ông lão có gây sự khiến người ta phát cáu đến thế nào đi chăng nữa, nhưng nàng biết đó chỉ là giả vờ.
Hoắc Thời Anh nhảy lò cò lùi mấy bước về phía sau, nói với ông lão đang ở trong xe: “Không phải ta nói ngài đâu, nhưng ngài nên siêng ra ngoài vận động rèn luyện thân thể hơn, thật đấy, ngài xem Bạch Các lão người ta kia kìa, trên đường gặp núi cao nước sâu nhưng sức khỏe không hề giảm sút, người ta ngắm cảnh thôi đã đành đằng này còn ngâm cả thơ nữa, phong nhã biết bao.”
Tiêu Các lão ở trong xe nghiêng người dựa vào đệm, trên khuôn mặt ông lộ ra nụ cười chế giễu như có như không, sau đó ông nhấc tay phải lên, chỉ chỉ vào Hoắc Thời Anh, khuôn mặt mang theo vẻ nghiêm túc và trịnh trọng trước giờ chưa từng thấy: “Với tầm tuổi của ngươi, thân phận của ngươi, và cả cái giới tính con gái này của ngươi nữa, thì điều tối kỵ chính là ngạo mạn, xốc nổi, bất luận là người cẩn trọng lễ giáo ra sao đi nữa, thì dễ dàng buông lỏng phòng bị là đại kỵ, đừng nên mang những quy tắc ngươi lăn lộn ở trong quân doanh áp dụng lên triều đình, ngươi hiểu chứ.”
Hoắc Thời Anh cười hì hì dáng vẻ vốn dĩ như đang định quay về giờ đứng ì luôn tại đó, vẻ mặt nàng nghiêm lại, chỉnh trang lại cổ áo, chậm rãi cúi người nói với ông lão: “Thời Anh xin nghe theo lời dạy bảo, đa tạ lão đại nhân chỉ điểm.”
Tiêu Các lão xua xua tay ra hiệu cho Hoắc Thời Anh biến đi, nhân tiện lại thòng thêm một câu: “Trong số tất cả những người ở đây những ai có thể ngồi xe đều là những nhân vật tai to mặt lớn cả, ngươi không phát hiện ra đội xe có bao nhiêu xe sao? Sợ rằng tất cả đều có dây tơ rễ má với ngươi đây, không đi xem thử à?”.
Khuôn mặt Hoắc Thời Anh ngẩn ra, ông lão nhìn nàng cười thích thú: “Nhóc con, ngươi tưởng Hoàng thượng đích thân đến phủ Dĩnh Xương quan sát trận chiến, còn vất vả dẫn theo một đám người trên dưới trong triều đến đây, thật sự là vì ai hả? Lúc này ngươi đang rất quyền lực đấy biết không? Giờ thì biến đi.”
Hoắc Thời Anh chống nạng chậm rãi đi lùi ra phía sau đoàn xe, hàng mày nhíu chặt, Hoàng thượng, Tiêu Các lão, Bạch Các lão, Vương Các lão trước giờ chưa từng lộ diện, Hàn Thừa tướng đã chào hỏi nhau từ trước, và cả đám người trẻ tuổi kia nữa, tất cả cuộn trào xoáy đảo trong đầu, câu nói cuối cùng của Tiêu Các lão văng vẳng không ngừng bên tai nàng “Lúc này ngươi đang rất quyền lực đấy biết không”.
Quay trở về cỗ xe ngựa trơ trọi của mình, nào ngờ còn chưa đến nơi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên trong vang lên, Hoắc Thời Anh ngây người, vội vàng sải bước về phía trước.
Thủ vệ ở bên ngoài xe không một ai đứng ra ngăn nàng cả, quả nhiên là quyền lực thật, tiếp sau đó một tiếng “loạt xoạt” vang lên, người ở trong xe lẫn ngoài xe đều kinh ngạc há hốc mồm nhìn nhau.
“Thầy? Sao lại là người?” Hoắc Thời Anh ngạc nhiên kêu lên.
Đường Thế Chương ở trong xe thu lại vẻ bất ngờ hồi đầu, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi liên tục cuối cùng dường như không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với đệ tử của mình, đành làm ra cái biểu cảm nhạt nhẽo vẫy vẫy tay với Hoắc Thời Anh: “Tới rồi thì vào đây.”
Hoắc Thời Anh vứt luôn cây nạng cho tiểu thái giám đang đi theo phía sau, lê người trèo lên xe, ngồi ổn định trong khoang xe rồi, Hoắc Thời Anh mới có thời gian quan sát kỹ, tuy Đường Thế Chương ăn vận sạch sẽ chỉnh tề nhưng trên cổ tay phải lại bị tròng vào một cái vòng sắt cực lớn, phía sau nối với một sợi xích rất rất dài cố định xuống sàn xe.
Bên cạnh ông còn có một cô gái trẻ đang quỳ, Hoắc Thời Anh vừa lên xe cô gái đó đã nhìn nàng khẽ gật đầu, miệng tủm tỉm cười, dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
Hoắc Thời Anh quét mắt nhìn nàng ta, thoáng trầm ngâm rồi nói: “Ngươi lui xuống trước đi, ta tìm gia sư nói vài câu.”
Cô gái cũng không nhiều lời hơi khom lưng, rồi với tay lấy chiếc áo choàng treo trên thành xe gập người dè dặt lui ra ngoài, sau khi ra ngoài rồi còn tiện thể giúp bọn họ đóng cửa xe lại.
Trên chiếc bàn trà thấp chân bày rượu và thức ăn, hai sư đồ ngồi đối diện nhau, cả hai đưa mắt nhìn đối phương nhưng không một ai lên tiếng trước, cuối cùng Hoắc Thời Anh nhấc vò rượu trên bàn lên rót cho bọn họ mỗi người một chén, chậm rãi hỏi: “Ai làm?”.
Đường Thế Chương cầm chén lên “khà” một tiếng uống cạn sạch xong mới chậm rãi hỏi: “Thời Anh con đoán xem ai làm?”.
Hoắc Thời Anh không nói, lại rót thêm rượu cho Đường Thế Chương, Đường Thế Chương nhàn nhã dùng tay trái cầm đũa gắp thức ăn, cho vào miệng nhai xong, cười tủm tỉm nhìn nàng, lúc ấy Hoắc Thời Anh mới dọ dẫm đoán: “Lẽ nào là Hoàng thượng?”.
Đường Thế Chương lập tức phì cười, ngón tay chỉ vào Hoắc Thời Anh nói: “Mặt mũi thầy con chưa lớn đến mức để Hoàng thượng đích thân ra tay đâu.”
Hoắc Thời Anh thầm thở phào nhẹ nhõm: “Nói đi, rốt cuộc là ai?”.
Đường Thế Chương lại uống cạn chén rượu, mân mê cái chén trong tay chậm rãi đáp: “Là Vương Thọ Đình.”
Hoắc Thời Anh vừa nghe thấy cái tên Vương Thọ Đình, thần kinh đang căng thẳng lập tức được thả lỏng hoàn toàn, nàng vốn dĩ còn định chuẩn bị cướp xe nhưng giờ thấy không còn cần thiết nữa rồi, nàng quay qua hỏi Đường Thế Chương: “Ông ấy muốn bắt thầy để làm gì?”.
“Ông ta muốn ta vào triều làm quan.” Đường Thế Chương hơi cúi đầu xuống trông có hơi ủ rũ.
“Vậy không phải rất tốt sao?” Hoắc Thời Anh nhấc tay lên rót thêm rượu cho ông.
Đường Thế Chương ngước mắt lên nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo vẻ phẫn nộ: “Hai cha con con là ma chướng của ta hả? Hai mươi năm trước đã bị trói một lần rồi.” Ông nhấc nhấc cái xích ở tay lên bảo: “Giờ vì các người ta lại bị trói lần nữa, lẽ nào lại thêm một lần hai mươi năm.”
Hoắc Thời Anh cười cười, nàng biết ông thầy mình tính tình gàn dở, trên thực tế là người phiền phức thích cằn nhằn, dắt không đi, đánh không rút, dỗ không xuôi, nịnh không màng, phải cầm gậy đuổi chạy thì may ra ông mới ngoan ngoãn được, vì thế nàng cũng không phí sức tranh cãi với ông nữa, mà quay qua hỏi: “Giờ cha con sắp lui về ở ẩn an hưởng vinh hoa rồi, lẽ nào người còn muốn lăn lộn cả đời với ông ấy? Con người thầy tài hoa xuất chúng, đi theo Vương Thừa tướng tiền đồ sẽ xán lạn rực rỡ lắm.”
Đường Thế Chương cúi đầu không nói, Hoắc Thời Anh cũng không nhiều lời, tự mình ăn của mình, thỉnh thoảng lại nhanh tay nhanh chân rót thêm rượu cho ông, mãi sau, cuối cùng Đường Thế Chương cũng lên tiếng: “Con phải biết rằng một khi ta vào triều làm quan, thì sẽ không thể giúp được gì cho con nữa, sợ rằng đến lúc ấy việc đầu tiên phải làm chính là vạch rõ ranh giới với Hoắc gia các con.”
Hoắc Thời Anh mím môi uống một ngụm rượu thản nhiên đáp: “Con biết, nhưng hoài bão của thầy quan trọng hơn Thời Anh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...