Ngày thứ ba sau khi Hoắc Thời Anh thức dậy, trạc cây đã được nàng làm thành một cây nạng đơn giản, nàng lập tức chống nạng xuống xe.
Đoàn xe đi tới trưa, liền dừng lại dựng lều trên một khu đất hoang vu địa thế rộng rãi, đội nghi trượng khổng lồ toàn đi men theo những con đường chính, mỗi khi đi qua một vùng nào đó quan viên bản địa đều ra khỏi thành tiếp giá từ cách đó mười dặm, đủ rầm rộ đủ phô trương, nhưng có vẻ như Hoàng thượng là người tương đối kín đáo, mỗi lần đi qua thành trì nào đều không vào, tiếp kiến các quan viên cũng qua loa đại khái, dọc đường đi tuyệt đối không hề làm phiền dân chúng.
Chưa từng dừng ở lại một địa phương nào, vì thế tuy rằng tốc độ đi đường của bọn họ rất chậm, nhưng cũng không đến nỗi nào, một ngày chí ít có thể đi được tầm bảy tám mươi dặm.
(Đội nghi trượng là đội bảo vệ mang vũ khí, quạt, dù, cờ… khi cử hành đại lễ của quốc gia, đón tiếp khách khứa, hoặc khi vua quan đi tuần hành thời xưa.)
Sáng sớm Hoắc Thời Anh đã bảo Cao ma ma dọn dẹp sạch sẽ cho mình, đến trưa khi đoàn xe dừng lại rồi, bèn tự mình xuống xe, Cao ma ngồi ở cửa xe vẻ mặt tần ngần, Hoắc Thời Anh xoay người nói với bà: “Ma ma không cần xuống đâu, tự ta đi được.”
Cao ma ma khó xử nhìn nàng: “Tướng quân đi được thật chứ?”.
Hoắc Thời Anh cười cười, chống nạng nhảy xuống bằng một chân, đứng dưới đất rất vững vàng, sau đó quay người lại đóng cửa xe đoạn bảo: “Ma ma yên tâm đi.”
Hoắc Thời Anh xoay người đứng ở bên cạnh xe nhìn cánh đồng hoang ở phía xa thở một hơi dài.
“Tướng quân.” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, Hoắc Thời Anh ngoái đầu lại nhìn thấy một tiểu thái giám môi đỏ răng trắng đứng sau lưng nàng.
Hoắc Thời Anh ngoái đầu nhìn thắng bé, không nói năng gì, tiểu thái giám cũng rất bình tĩnh cúi người hành lễ: “Tiểu nhân là Mục An, tướng quân có việc gì cần, xin cứ dặn dò tiểu nhân.”
Khuôn mặt Hoắc Thời Anh lạnh lùng hờ hững, nhìn cậu tiểu thái giám một lúc lâu, sau đó quay đầu đi thẳng.
Trên cánh đồng rộng bát ngát, khói bếp lượn lờ, những chiếc lều màu trắng nối dài thành một mảng, nghi trượng của Hoàng đế đương nhiên không giống với bình thường, Hoắc Thời Anh quan sát vài ngày cũng coi như hiểu được đại khái, đội hình của bọn họ có tầm hai đội hậu cần bảo vệ, một ngày hai lần vào lúc giữa trưa và chạng vạng tối đại quân sẽ dừng cắm trại, bên này đại quân còn chưa di chuyển, thì bên kia lương thảo đã lên đường trước rồi, hai đội hậu cần bảo vệ sẽ thay đổi luân phiên, đi trước đến địa điểm đã định để dựng trại, nhóm lửa nấu cơm, bọn họ không tính vào đội quân chủ lực, bởi trước sau vẫn còn có cấm vệ quân tiếp ứng e rằng không dưới hai vạn người, vậy nhưng không hề xuất hiện rối loạn, có thể thấy năng lực điều động chỉ huy cùng bản lĩnh của người thống lĩnh và sự chu đáo của đội hậu cần.
Hoắc Thời Anh tập tà tập tễnh đi tới một khu đất trống, nửa người nghiêng dựa vào cây nạng chống dưới nách, cả người nàng mặc trường sam của kỵ binh làm bằng vải thô màu đỏ rực, đứng nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng lại mang theo khí thế mạnh mẽ hào sảng, tạo thành một hình ảnh vô cùng ấn tượng.
Từ đằng xa, một vài cỗ xe ngựa làm từ gỗ đàn hương màu đen đang dừng trên một bãi đất, mấy thanh niên trẻ tuổi ăn vận theo kiểu văn sĩ tụ tập lại với nhau hoạt động tay chân, cũng nhân tiện tám chuyện đôi câu, ánh mắt Hoắc Thời Anh liếc nhìn sang phía bên đó, bọn họ hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, lập tức bầu không khí giữa họ xuất hiện sự ngượng ngùng cứng nhắc vô cùng rõ ràng.
Có người cúi xuống ho khan, có người dứt khoát đưa mắt nhìn ra phía xa với vẻ không được tự nhiên cho lắm, nhưng cũng có người khác hẳn so với số đông, người này đứng đối diện với Hoắc Thời Anh tay nắm thành quyền cúi người hành lễ với nàng, dáng vẻ giống con nhà gia giáo, lịch sự và chu đáo, tướng mạo người này cao ráo sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, cả người mặc bộ quần áo văn sĩ màu lam đậm, nhìn rất thuận mắt, nhưng hắn chỉ hành lễ không vậy thôi, chứ không hề lên tiếng chào hỏi cũng chẳng có ý tiến đến gần, hành lễ xong, lại ung dung quay người sang nói chuyện tiếp với người bên cạnh, hành động này đáng để cân nhắc đây.
Khóe mắt Hoắc Thời Anh thoáng mang ý cười, bình tĩnh đưa ánh mắt nhìn đi nơi khác.
Đời người đâu đâu cũng là vũ đài, nàng đã trải qua tròn ba thế hệ hai mươi năm làm đệm chân để rồi giờ đây bước lên một vũ đài khác, nàng đã thực sự lộ diện rồi.
“Hoắc tướng quân!” Lại có một tiếng gọi vang lên, Hoắc Thời Anh ngoái đầu lại nhìn, dưới ánh mắt trời chói mắt Hàn Đường đang bước đến chỗ nàng.
Nhìn thấy ông ta, trong mắt Hoắc Thời Anh liền lộ ra nụ cười thành thực.
“Vẫn khỏe chứ?” Hàn Đường đi tới gần hỏi thăm, chỉ một câu nói thôi, nhưng bớt đi vẻ khách sáo và tiểu tiết rườm rà, rõ ràng nghe thân mật và thẳng thắn hơn rất nhiều, so với cách đối đãi hồi trước thì giờ nồng nhiệt và chân thành hơn hẳn.
Hoắc Thời Anh lắc lắc cây nạng trong tay, cười cười trả lời: “Vẫn ổn.”
Ánh mắt Hàn Đường nhìn nàng chất chứa lo lắng: “Nhưng về sau sẽ thế này mãi à?”.
Nụ cười thoải mái và sinh động nở trên khuôn mặt Hoắc Thời Anh: “Không đâu, chỉ là triệu chứng tê liệt tạm thời thôi, năng đi lại thì từ từ sẽ hoạt động được như cũ.”
Hàn Đường là văn nhân nên nội tâm lòng vòng lắt léo, một chuyện có thể suy nghĩ đến vô cùng sâu xa, vì thế ông ta không tin lời Hoắc Thời Anh ngay, ngược lại vẻ lo âu trong mắt lại càng sâu: “Có thật không, cô không được giấu tại hạ đâu đấy, tại hạ…… thật sự sẽ không bao giờ hại cô đâu, Hoắc Nguyên soái cũng là người mà tại hạ rất kính phục.”
Hoắc Thời Anh buồn cười vỗ vỗ lên vai ông ta: “Nếu ta muốn giấu, thì đã ngồi lì trong xe rồi, lẽ nào lại xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật thế này, huống hồ chuyện này có muốn giấu cũng không giấu nổi, đa tạ đã quan tâm.”
Hoắc Thời Anh buông bàn tay vỗ trên bả vai Hàn Đường xuống, bước đi tập tà tập tễnh, khóe miệng hơi tủm tỉm cười, nàng phát hiện ra vứt bỏ mấy quy tắc lễ nghi rườm ra và vượt qua rào cản ngăn cách, Hàn Đường thực sự là người rất chân thành, luôn có những văn nhân có tâm cơ và lọc lõi nhưng cũng chẳng thiếu những văn nhân có khí tiết và đạo đức.
Nhưng hắn vẫn cứ ngây thơ, vẫn cứ tránh xa việc chém giết phũ phàng, và cũng còn cách một khoảng rất xa hình tượng nhân vật chính trị đứng trên đỉnh cao, thủ đoạn thâm hiểm, thậm chí là lạnh lùng tàn nhẫn, nhìn từ giai đoạn này, xét về mặt ý nghĩa nào đó mà nói hắn chỉ là một người…… đàn ông tốt, có tấm lòng như bao người bình thường khác, nhiều nhất là có thêm đôi phần nhiệt huyết mà thôi.
Hoắc Thời Anh kéo lê thân thể với một nửa bên bại liệt đi sượt qua bên cạnh Hàn Đường, chậm rãi hoạt động thân thể, Hàn Đường vô thức đi theo nàng, hai người duy trì bầu không khí im lặng trong một khoảng thời gian dài, Hoắc Thời Anh sải bước khó khăn, nên Hàn Đường thả bộ chậm rãi phối hợp với tốc độ của nàng, Hoắc Thời Anh vẫn cúi đầu nhìn cái chân tàn tật của mình, tựa hồ như toàn bộ sự chú ý đều đặt vào chuyện đi đường.
Đi bên cạnh, khóe mắt Hàn Đường cũng liếc nhìn nàng mấy lần, theo ông ta thấy mới mấy tháng không gặp, khí chất trên người Hoắc Thời Anh đã có sự thay đổi cực lớn, nàng của hai tháng trước thâm trầm ẩn nhẫn, nàng của bây giờ cả người giống như được khảm một lớp ánh sáng, thoạt nhìn ung dung mà nhu thuận, nhưng đằng sau vẻ ung dung mà nhu thuận ấy lại ẩn chứa rất nhiều điều mà người ta không thể nhìn thấu, khí chất từ loại ung dung mà nhu thuận này nhìn thì có vẻ như rất ôn hòa nhưng lại ngăn người ta cách xa mình một khoảng tương ứng, một loại cảm giác xa cách khiến người khác khó lòng thấu triệt.
Thật ra Hàn Đường của bây giờ vẫn không thể hiểu nổi loại khí độ quyết định nhân sinh quan, tầm nhìn rộng mở khi đứng ở trên cao nhìn xuống quan sát toàn bộ chúng sinh, và phong thái ung dung chưa qua mài dũa cọ xát này.
Rất nhiều những nhân vật chính trị có sức ảnh hưởng lớn đứng trên đỉnh cao đều sở hữu loại khí độ giống vậy, đó là những người mà bản thân họ đã trải qua không biết bao nhiêu mưa gió, thử thách, ẩn nhẫn, giấu mình, kinh qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, vượt qua không biết bao nhiêu lạnh lùng tàn nhẫn đoạn tuyệt, biết buông bỏ mới có thể bình tĩnh trầm ổn và ung dung.
Hàn Đường của bây giờ vẫn chưa hiểu, để sau này khi đã hiểu được, thì bản thân ông ta đã mất tròn hai mươi năm để thực sự trở thành người như vậy.
“Hình như đã Lập xuân rồi thì phải?” Vẫn đang vùi đầu vào việc đi trên đường, đột nhiên Hoắc Thời Anh mở miệng hỏi Hàn Đường một câu.
Hàn Đường nhìn về phía cuối con đường phía xa tiếp lời: “Đúng vậy.
Đang là thời kỳ giáp hạt, lúc tới ngoại ô, trên đường vẫn còn rất nhiều dân di cư, không biết hiện giờ địa phương đã bố trí ổn thỏa cho họ chưa.”
Ánh mắt hai người đồng thời cùng nhìn về cánh đồng ở tít phía xa, cả một thửa đất rộng mà không thấy bóng người, chẳng có mấy dấu vết của việc cuốc xới, bỏ hoang rất nhiều.
Ánh mắt bọn họ đều trở nên xa xăm, hồi lâu Hoắc Thời Anh chậm rãi nói: “Thật ra đứng trên góc độ quy hoạch toàn bộ quốc gia mà nói, định đô ở Kim Lăng không phải là một quyết sách hay.” Nàng dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nơi ấy quá trù phú, quá an nhàn.” Nói xong nàng xoay mặt lại, cái nhìn của Hàn Đường cũng thoáng mang theo chút kinh ngạc quay đầu qua, ánh mắt vừa hay gặp nhau, cả hai cùng nở nụ cười bất đắc dĩ.
Giờ cả hai đứng trên mảnh đất Ký Châu buông tiếng thở dài cảm thán, nhưng chẳng ai ngờ được rằng, rất nhiều năm sau, đó lại trở thành một câu nói xuyên đúng trọng tâm, mười năm nữa quốc đô của triều đình Đại Yến chuyển tới phủ Dĩnh Xương của Ký Châu, những thành tích ấy, bao gồm những chỗ nhìn thấy được và không nhìn thấy được đâu đâu cũng đều có âm mưu thủ đoạn, hai tay đổ thêm dầu vào lửa của hai người cả.
Hai người cười xong, tâm tình mang theo vẻ bất đắc dĩ và hết cách nhìn về phía trước chẳng ai nói câu nào, về sau Hàn Đường chậm rãi bảo: “Thời Anh, lần này hồi kinh sợ rằng sẽ có sóng to gió lớn đấy, cô phải hết sức cẩn thận nhé.”
Hàn Đường sửa cách gọi từ Hoắc Thời Anh thành Thời Anh không chỉ đơn giản là thay đổi xưng hô, bọn họ đều là người lăn lộn trong chốn quan trường, cách gọi và thái độ thường sẽ đại diện cho lập trường của bản thân, Hoắc Thời Anh rất hiểu điều đó, mặc kệ là Hàn Đường của lúc này nhìn thấu bao nhiêu sóng gió trong triều đình, lập trường của ông ta có bao hàm âm mưu có lợi cho bản thân ông ta hay không, nàng vẫn nở một nụ cười chân thành nói với ông ta: “Đa tạ Hàn huynh.”
Hàn Đường cũng mỉm cười lại với nàng, không nói gì nhiều, bọn họ đều là người thông minh, có những lời không cần nói cũng đã quá rõ, dừng ở đây là vừa đẹp.
Hoắc Thời Anh tranh thủ lúc không có ai đến giục giã mình ăn cơm, bèn đứng luôn ở đấy chậm rãi thử xoay cổ tay trái không có chút cảm giác nào của mình, Hàn Đường đứng ở bên cạnh tò mò quan sát nàng, một lúc sau thì có người chạy tới chỗ bọn họ thật.
Người tới mặc bộ quần áo vải màu xanh, ăn vận chỉnh tề sạch sẽ, đi tới trước mặt Hoắc Thời Anh cúi người hành lễ rất quy củ: “Làm phiền tướng quân rồi, đại nhân nhà tiểu nhân bảo tiểu nhân mời tướng quân qua đó nói chuyện.”
Hoắc Thời Anh nhìn theo con đường mà hắn vừa đi đến, mấy cỗ xe ngựa quây xung quanh một cỗ xe giành cho Hoàng đế tạo thành hình bán nguyệt, ngay cả cỗ xe của nàng cũng nằm trong số đó cách không xa chỗ nàng đang đứng, có ba cỗ xe còn cao và to rộng hơn hẳn xe nàng, trong đó có một cỗ cửa xe đang mở rộng, bóng người bên trong chặn ngay trước cửa xe tối hù, vì ngược sáng nên không nhìn thấy rõ mặt mũi người đó, Hoắc Thời Anh vừa xoay người thì nghe thấy bên ấy có tiếng quát: “Là ai, con nhóc kia, ngươi qua đây.” Người trong xe thò tay ra chỉ chỉ về phía nàng.
Hoắc Thời Anh cười cười, quay lại nói với Hàn Đường: “Ta đi xem thử xem thế nào.” Hàn Đường gật gật đầu, Hoắc Thời Anh tập tà tập tễnh bước đi.
Trong xe đã có sẵn hai người đang ngồi, cả hai đều là những ông lão tuổi chừng hơn sáu mươi, trong khoang xe gần cửa ra vào kê một cái bàn trà thấp, bên trên bày một bàn cờ và mấy đĩa hoa quả, hai ông già ngồi bên trong xe, một người mặc bộ quần áo màu xám trắng đang ngồi khoanh chân, râu trắng lông mày dài, sống lưng thẳng tắp, mang đến cảm giác tiên phong đạo cốt, người còn lại thì trông kỳ quặc hơn nhiều, tuổi tác tuy cũng tương đương, nhưng trông lại trắng trẻo mập mạp, dưới cằm là một chùm râu dê, khiến cái cái vẻ dung tục hời hợt trên khuôn mặt tròn quay của người già nổi bật hẳn lên, ngồi bá chiếm một chỗ sáng sủa nhất ngay cửa ra vào, trên người mặc bộ quần áo bằng lông thú, tùy tiện ngả lưng dựa vào mấy chiếc đệm mềm phía sau.
Hoắc Thời Anh đi tới trước cửa xe, quay đầu lại quét ánh mắt về phía tên tiểu thái giám Mục An ở sau lưng vẫn không hé răng nói lời cắm cúi đi theo từ đầu đến giờ, Mục An rất thông minh lập tức sải một bước dài đỡ lấy tay trái không cử động được của nàng, Hoắc Thời Anh vịn vào cậu ta, khom lưng cúi đầu hành lễ, tư thế rất xấu đoạn nói: “Thời Anh thỉnh an hai lão đại nhân.”
Trong xe chìm trong một thoáng yên lặng, Hoắc Thời Anh vừa đứng thẳng người lên thì nghe thấy ông lão béo mập cười nói với giọng điệu pha chút chế nhạo: “Ôi! Con bé không biết hai chúng ta là ai kìa?”.
Hoắc Thời Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ không nói năng gì, ông lão tiên phong đạo cốt lên tiếng hỏi nàng: “Tướng quân có muốn lên xe ngồi nói chuyện phiếm vài câu với hai lão già này không?”.
Hoắc Thời Anh nở nụ cười tươi tắn đáp: “Tại hạ cầu còn không được nữa là, không biết có thể nhân tiện cho vãn bối này làm phiền, xin thêm một bữa cơm rau dưa nữa không?”.
Sau đó dứt lời không chút khách khí, Hoắc Thời Anh liền vứt luôn cây nạng sang một bên, nhảy lò cò tới gần, đặt mông ngồi ngay xuống chỗ bậu cửa, xoay một nửa thân mình lết vào bên trong khoang xe, nhân tiện còn chen lấn đẩy ông lão béo vào trong.
Ông lão béo mập rõ ràng là cực kỳ không vui mở miệng nói: “Hừ! Ngươi chẳng có chút khách khí nào cả.”
Hoắc Thời Anh ngồi xong xuôi liền xoay người lại, trong giọng nói nghiêm túc pha theo chút xấu tính: “Làm phiền rồi.” Khiến ông lão béo cáu tiết liếc mắt lườm nàng.
Sau khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi rồi, ông lão mặc áo xám ngồi đối diện vẫn quan sát nàng từ đầu đến cuối mới mở miệng hỏi: “Tướng quân thật sự không biết hai người bọn ta là ai à?”.
Hoắc Thời Anh ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ thẳng thắn không chút giấu giếm: “Vãn bối thật sự không biết danh hiệu của hai vị đại nhân đây, nhưng thiết nghĩ có thể đi tuần cùng với Hoàng thượng thì nhất định là những người đức cao vọng trọng trong triều, vãn bối lần này đã lỗ mãng rồi.”
Ông lão vuốt râu tủm tỉm cười: “Tướng quân là người trong chốn long phượng, trận chiến ở phủ Dĩnh Xương lần này, lão hủ có phúc lắm mới được chứng kiến, không hổ là chiến tướng của quốc gia.”
Hoắc Thời Anh khiêm tốn cúi đầu: “Đại nhân quá khen rồi.”
Ông lão giơ tay lên: “Không phải là quá khen đâu, từ xưa đến nay phận nữ nhi má hồng có thể làm được như vậy vốn đã hiếm rồi, vậy mà lúc còn sống lão hủ lại được tận mắt nhìn thấy, nên trong lòng thấy tự hào lắm.”
Hoắc Thời Anh cúi đầu, khuôn mặt thoáng chút xấu hổ, nhưng đuôi mắt lại mang theo vẻ bất lực.
Đúng lúc này lời lẽ của ông lão đột nhiên trở lên sắc nhọn hẳn: “Sử sách mấy trăm năm trước từng ghi chép lại về một cô gái, dùng thân phận nữ tử kinh qua trăm trận trở thành tướng quân, đánh lui Hồ Lỗ, sau đó từ bỏ chức tước bổng lộc, cởi giáp về quê trở thành một giai thoại lưu danh thiên cổ.
Không biết tướng quân đã nghe qua chưa.”
Hoắc Thời Anh vẫn rũ mắt xuống yên lặng lắng nghe, sau đó vô thức nhặt lấy một quân cờ trên bàn cờ lên nghịch, trầm tư hồi lâu nàng mới đáp lời: “Giai thoại này lúc Thời Anh còn nhỏ đã từng đọc trong sách sử rồi.”
Ông lão từ từ dồn ép: “Không biết tướng quân có ý định học theo không? Từ cổ chí kim kỳ thực chỉ có cung tốt cất kỹ mới là điều may mắn lớn lao của bách tính trong thiên hạ, cởi giáp về quê, an hưởng thái bình cũng là cái kết tốt nhất cho bậc võ tướng.”
(Câu này lấy trong Sử ký – Việt vương Câu Tiễn thế gia (史记 - 越王勾践世家) của Tư Mã Thiên, có đoạn viết: “Phi điểu tận, lương cung tàng; giảo thố tử, tẩu cẩu phanh, địch quốc phá, mưu thần vong”, có nghĩa là chim rừng hết thì cung ná quăng, chồn thỏ hết thì chó săn chết, nước giặc phá thì mưu thần mất, đây là câu để chỉ sự phản bội của nhà vua mà cũng là sự phản bội của những người đối với kẻ giúp mình được lập nên thân thế, địa vị.
Ám chỉ rằng công thần thì nên biết khi nào thì nên dừng lại, khi nào thì nên buông bỏ.)
Khóe miệng Hoăc Thời Anh để lộ nụ cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên nhìn ông lão phía đối diện: “Đứng nơi đầu sóng ngọn gió, muốn lui cũng không lui được, Thời Anh chỉ có thể thuận theo thời thế thôi.”
Ông lão phía đối diện thở dài, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt, ông ta nhìn Hoắc Thời Anh bình tĩnh nói: “Phải rồi, tướng quân cũng là một quận chúa mà.” Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, đôi mắt Hoắc Thời Anh bình tĩnh và thẳng thắn, còn trong đáy mắt ông lão lại ẩn chứa suy nghĩ sâu xa, ông ta dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Từ trước đến nay chưa từng có người nào có thể lấy thân phận nữ giới đường đường chính chính đứng giữa triều đình cả, tướng quân phải biết làm vậy sẽ gây ra sóng to gió lớn khủng khiếp đến mức nào, vì một mình mình mà khiến cục diện triều chính rối loạn, tướng quân thật sự không sợ nguy hiểm sao?”.
Hoắc Thời Anh nhìn thẳng vào mắt đối phương, cằm bạnh ra thành một đường cong cương nghị, chậm rãi gằn từng chữ từng chữ một: “Thời Anh cũng không dám sợ!”.
Ông lão khẽ cười, khí thế trên người lập tức thu lại, thân thể ông ta hơi ngả ra sau, tiếp đó là dáng vẻ hoàn toàn buông xuôi, ông ta từ tốn nói: “Quả nhiên tướng quân rất quả cảm, khí phách, đáng tiếc lại là phận nữ nhi, tiếc thật.” Giọng điệu mang theo vẻ tiếc hận thực sự.
Ông ta vịn vào tay người hầu ngồi bên cạnh chậm rãi đứng dậy, áp lực đáng sợ quanh người lúc vừa nãy tan biến, vẻ già lão hiện ra rõ mồn một, nhàn nhã xoay người nói với ông lão béo vẫn ngồi cạnh xem kịch hay từ đầu đến giờ: “Lão Tiêu, ta không ăn cơm trực của ông nữa, về đây.”
Lão Tiêu dịch người sang một bên nhường đường, Hoắc Thời Anh cũng vội vàng lùi về sau cho ông lão đi qua, ông lão được người đỡ xuống xe ngựa, thấy Hoắc Thời Anh định nhổm người dậy tiễn, bèn lại quay người lại giơ tay ấn lên bả vai nàng: “Tướng quân không cần đa lễ.”
Hoắc Thời Anh ngẩng đầu lên nhìn ông ta, đôi con ngươi của ông đã đục ngầu, đầu mày khóe mắt cũng đã vương dấu vết của năm tháng, ông ta nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng mấy cái: “Phải bảo trọng nhé.” Lúc sắp đi lại nhìn nàng đăm đăm thêm một lúc nữa, ánh mắt phức tạp chứa đầy sự tiếc nuối và không còn vẻ câu nệ như hồi đầu.
Ông lão đi rồi, Hoắc Thời Anh quay đầu lại nhìn ông lão béo vẫn đang ngồi trong khoang xe, nở nụ cười ngại ngùng, ông lão liếc nhìn nàng một cái, rồi đột nhiên vươn cổ rống lên: “Hôm nay sao vậy hả, giờ là lúc nào rồi mà vẫn chưa được ăn cơm?”.
Lập tức bên ngoài có một tên hầu cuống quýt xách hộp cơm chạy tới, chỉ hai ba bước đã trèo lên xe, dọn dẹp bàn cờ sau đó nhanh nhẹn bày biện cơm canh, miệng còn không ngừng giải thích: “Hôm nay không biết tại sao, bên Hoàng thượng truyền lệnh ăn cơm muộn hơn mọi hôm, vì thế bọn tiểu nhân cũng không tiện chạy đến chỗ ngự phòng lấy cơm về.”
Ông lão béo cuộn mình trong lớp áo lông co mình lùi vào trong, miệng “hừ” một tiếng đầy vẻ bất mãn, cơm canh vừa dọn lên xong, Hoắc Thời Anh liếc mắt nhìn, im lặng không nói gì, bữa cơm của ông lão béo khá đơn giản, một bát ô tô to đựng cơm, bên trên rưới đẫm nước tương, thịt ba chỉ hầm thái nhỏ, trên bàn còn có mấy bát rau liền, một bát cải thảo cỡ đại, một bát khoai sọ, một bát bắp cải, và một bát thịt băm, tất cả đều được hầm nhuyễn đến độ không còn nhìn ra màu sắc nguyên thủy nữa.
Ông lão cầm muỗng xới nửa số cơm trong bát, rồi liếc nhìn Hoắc Thời Anh hỏi: “Răng của ta không tốt, nếu ngươi định ăn trực cơm ở chỗ ta, thì phải ăn theo kiểu của ta.”
Hoắc Thời Anh sờ sờ mũi nói: “Tại hạ có thể xin đại nhân một bát mì không?”.
Ông lão lườm nàng, hừ một tiêng, sau đó lại hét to ra phía ngoài: “Làm một bát mì rưới nước tương đem vào đây.”
Chỉ loáng cái một bát mì nước tương đã được bưng lên, mì được đựng trong một cái tô rất lớn, bên trên rưới nước tương màu vàng tươi óng ánh rắc rau mùi băm nhuyễn, sau đó thêm dưa chuột tươi non bào sợi cùng với hành lá thái nhỏ vào, đây mới đúng là mỹ vị này, Hoắc Thời Anh ăn mấy món tinh tế hiếm lạ cùng với Hoàng thượng mấy ngày qua đã ngán, giờ nhìn thấy bát mì hai mắt như phát sáng.
Một già một trẻ ngồi đối diện nhau đều cắm đầu vào hùng hục ăn, ông lão ăn không nhanh bằng Hoắc Thời Anh, một lúc lâu sau ngẩng đầu lên thấy nàng ăn ngon miệng quá, nên có vẻ rất ghen tị với khẩu vị của nàng, liền lẩm bẩm nói: “Con bé nhà ngươi cũng được lắm, chỉ là có hơi cấp tiến, cần phải luyện thêm.”
Hoắc Thời Anh ngước lên, mỉm cười xấu hổ: “Vừa nãy đã đắc tội với đại nhân rồi.”
Ông lão khinh bỉ hấm hứ nói: “Cái lão Bạch đó, cả đời làm thánh nhân thẳng thắn cương trực, cũng không biết làm thế nào mà lão ta có thể sống được đến tận giờ.”
Hoắc Thời Anh tủm tỉm cười nhìn ông lão, cũng không định tiếp lời, sau đó cúi đầu xuống hùng hục tiếp tục ăn.
Ông lão vẫn cứ nói tiếp: “Lúc vừa rồi Hàn Đường dám bắt chuyện với ngươi trước mặt tất cả mọi người, lá gan không nhỏ đâu.” Hoắc Thời Anh lại ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ông lão liền nở nụ cười ranh mãnh: “Thằng tiểu tử đó cũng là một tên giảo hoạt đấy, đáng tiếc là vẫn còn xanh lắm.”
Hoắc Thời Anh nuốt số mì trong miệng xuống để tiện cho việc nói đỡ Hàn Đường, ai ngờ ông lão lại giơ thìa lên chỉ vào nàng nói tiếp: “Ngươi cũng là một người giảo hoạt.”
Nụ cười trên khuôn mặt ông lão khiến ông giống một con cáo mập, Hoắc Thời Anh cũng không trả lời ông, vùi đầu tập trung vào việc chiến đấu với bát mì, nghĩ thầm: “Ông mới là con cáo già giảo hoạt nhất thì có.”
Trên một cỗ xe của Hoàng đế cách đó không xa, bữa trưa của Hoàng thượng vừa mới được dọn ra, Phúc Khang đang quỳ ở ngay cạnh tay nhanh thoăn thoắt bày biện đồ ăn thức uống đâu vào đấy, miệng không nhanh không chậm bẩm báo: “Lúc xuống xe, Hạ Văn Quân có hành lễ với nàng ta, nhưng không tiến tới chào hỏi, về sau có Hàn đại nhân tới tìm, hai người bọn họ nói chuyện một lúc, cũng chỉ tầm nửa khắc thôi, sau nữa thì bị Tiêu Các lão sai người tới gọi.”
Phúc Khang ngẩng đầu lên liếc nhìn sắc mặt Hoàng thượng, sau đó lại cúi xuống thưa: “Bạch Các lão cũng ở trên xe, hai người nói chuyện khá lâu, về sau Bạch Các lão không dùng cơm ở đấy mà quay trở về xe mình, hiện giờ nàng ta đang ở lại chỗ Tiêu Các lão dùng cơm.”
Cánh tay Hoàng thượng đang bưng bát cơm liền đặt xuống rìa bàn, trầm ngâm nhìn bàn ăn trước mặt hồi lâu, sau đó hắn ngẩng đầu lên nói với Phúc Khang: “Bạch Các lão ngay thẳng chính trực, tuy rằng cả đời không có thành tựu gì lớn, nhưng vô số môn sinh lại là những trụ cột vững chắc nổi tiếng thanh liêm, còn Tiêu Các lão, một đời thuận buồm xuôi gió, trải qua ba đời vua vẫn sững sừng chốn triều đình, sóng to gió lớn không thể quật ngã được ông ấy, rất nhiều môn sinh có mối quan hệ tốt với ông ấy đều làm quan trong triều, ngươi nói thử xem với tính cách của mình nàng ấy sẽ chọn ai?”.
Phúc Khang khom lưng, giọng điệu có vẻ khó xử: “Việc này…… con người tướng quân, suy nghĩ quyết đoán khác lạ, tiểu nhân thật sự không đoán được.”
Hoàng thượng nhìn hắn hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ mỉm cười, không nói gì thêm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...