Xe ngựa ra khỏi cung được nửa dặm đường, thì đột nhiên Hoắc Thời Anh vốn dĩ vẫn đang nhắm mắt dựa vào vách xe đột nhiên quát lớn: “Dừng xe!” Không đợi xe ngựa dừng lại hẳn, nàng đã lao ra từ bên trong xe, ngồi xổm xuống ben đường nôn thốc nôn tháo.
Tiểu Lục và một gã tùy tùng cùng phu xe vội vàng chạy tới vây xung quanh nàng, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo từ chiếc đèn lồng sắc mặt Hoắc Thời Anh trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi chảy từ trán xuống đến má tạo thành từng vệt, từng vệt, dạ dày quặn thắt khiến cả người nàng co giật, những thứ ăn vào bụng từ bữa tối trong cung đều bị nôn ra sạch sành sanh không thừa chút nào, Tiểu Lục bị dọa cho sợ đến mức buột miệng “phụt” một tiếng rồi quỳ luôn xuống đất, đỡ lấy một bên cánh tay của Hoắc Thời Anh, miệng lắp ba lắp bắp: “Tướng… Tướng quân phải làm thế nào đây, hay chúng… chúng ta quay về phủ, mời đại phu, ngự y trong… trong cung thì không mời được rồi, à phải, có thể nhờ Thế tử gửi thiếp cho Âu Dương gia, lão thái gia nhà đó là từ y chính đã cáo quan về dưỡng lão, Thế tử gia nhất định có thể mời được.”
(Y chính là nơi một cơ quan nhà nước, chuyên phụ trách việc chữa bệnh cho dân chúng.)
Tiểu Lục hiểu nhầm mất rồi, nó nghĩ những đứa trẻ do người hầu trong những gia đình quyền thế cao sang sinh ra, vẫn ít nhiều có dây tơ rễ má dính dáng đến chính trị, đâu phải chưa từng nghe qua những dã sử hay tin đồn kiểu như, có một đại thần nào đó, được triệu vào cung, trở về nhà sau khi được ban yến, canh ba nửa đêm đột nhiên thổ huyết không ngừng rồi lâm bệnh nặng qua đời.
Tiểu Lục đứng bật dậy toan đi gọi người, thì bị Hoắc Thời Anh kéo lại, nàng móc khăn tay từ trong tay áo của nó ra để lau miệng, sau đó đứng lên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, buông một câu: “Về phủ.”
Hoàng cung xa xôi, trong màn đêm tối tăm giống như một con quái thú to lớn đang mai phục, nhìn vô cùng dữ tợn, Hoắc Thời Anh đứng trước xe ngựa quay đầu nhìn một lúc, rồi dứt khoát xoay người trèo lên xe rời đi.
Phủ Dụ vương cũng chìm sâu trong tầng tầng lớp lớp màn đêm, chẳng biết sâu đến đâu, Hoắc Thời Anh đứng ở trước cửa vương phủ, chần chừ không có ý định cất bước đi vào, mãi cho đến khi tiếng trống canh truyền đến nàng mới đột nhiên sực tỉnh như thể vừa thần trí ngao du giờ mới quay về, lúc bước qua bậc cửa điều nàng nghĩ trong lòng là: “Thật ra nàng không hề đam mê quyền thế, nhưng trước giờ lại không biết, cũng không một ai muốn biết.”
Quay về Khuynh Hoa viện thì đã là giữa giờ Hợi, rửa mặt xong xuôi Hoắc Thời Anh bắt đầu thắp đèn viết tấu chương, chưa đến nửa khắc Hoắc Thời Gia đã đi sang, Hoắc Thời Anh khoác áo choàng tóc để xõa, ngồi dưới ánh đèn cũng không hề nhấc người dậy ra đón.
Nhìn thấy Hoắc Thời Gia vịn vào tay người hầu, chống gậy đi vào liền ngẩng đầu lên gọi một tiếng: “Nhị ca.” Trong giọng nói chứa đầy vẻ mệt mỏi.
Hoắc Thời Gia đi vào, được đám đầy tớ bu quanh cho đến khi đi tới ngồi yên vị trên chiếc ghế thái sư, được quấn chăn cẩn thận, rồi mới khoát tay để bọn họ lui ra ngoài.
Hoắc Thời Anh từ lúc hắn bước vào chỉ chào có một câu, rồi lại cúi đầu viết tiếp bản tấu của mình, mãi cho đến khi tất cả đều đã ra ngoài cả rồi, Hoắc Thời Gia mới cau mày hỏi nàng: “Nghe nói tối nay trên đường trở về phủ muội bị nôn?”.
Cây bút trong tay Hoắc Thời Anh liền khựng lại, nàng đáp: “Phải.” Hoắc Thời Gia nắm được tin tức như vậy cũng là điều rất bình thường, không phải Tiểu Lục nói thì cũng là phu xe và gã tùy tùng nói cho hắn biết.
“Ăn phải thứ gì không sạch sẽ hả?” Hoắc Thời Gia tiếp tục hỏi.
Hoắc Thời Anh nắm chặt cây bút ngước lên nhìn hắn cười cười: “Trong cung làm gì có thứ gì không sạch sẽ lọt vào được, là do bản thân muội quá lo lắng thôi.” Nói xong nàng lại cúi đầu xuống.
Hoắc Thời Gia nhìn nàng, dưới ánh đèn, động tác đưa bút của nàng thong dong, mặt mày thư thái, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, Hoắc Thời Gia xoay đầu sang bên cạnh, sau đó chậm rãi đẩy cánh cửa sổ ngay gần hắn ra, màn đêm bên ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, chỉ nhìn thấy thấp thoáng cảnh vật mờ mờ trong sân, từng cơn gió đêm tràn vào phòng, Hoắc Thời Anh ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi cũng mặc kệ.
Phải nói rằng hai anh em bọn họ có lẽ là những người có thể hiểu đôi chút về nhau nhất trong Hoắc gia, giống như Hoắc Thời Anh biết thật ra Hoắc Thời Gia thích nhất là tự do, ghét nhất là người khác lấy danh nghĩa là muốn tốt cho hắn để quản thúc hắn, vậy nên có đôi khi dù biết rõ những hành động có phần tùy tiện của hắn có thể gây hại cho bản thân thì trước nay nàng cũng không bao giờ nói gì.
Còn Hoắc Thời Gia cũng láng máng hiểu được rằng thật ra điều Hoắc Thời Anh theo đuổi trong cuộc đời này không phải là chuyện triều đình, quyền thế, vậy nhưng bọn họ có thể làm gì được nào, có phải ai sống trên đời này cũng có thể thích gì làm nấy đâu, lúc nhỏ nhìn thấy nàng mệt mỏi thất vọng còn có thể ôm nàng vào lòng an ủi, nhưng nàng hiện giờ đã trường thành rồi, giống như một cái cây nhỏ trở nên cao lớn cành lá xum xuê, hắn có muốn an ủi cũng không biết nên an ủi thế nào.
Hai anh em, một người ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài, một người ngồi dưới ánh đèn bên cạnh bàn tập trung tinh thần viết tấu chương, không một ai lên tiếng, rất lâu sau Hoắc Thời Gia mới đột nhiên hỏi: “Vậy là mai phải đi rồi à?”.
Hoắc Thời Anh cầm lấy bản tấu đã viết xong, cẩn thận thổi cho vết mực khô đi dưới ánh đèn trả lời hắn: “Đúng vậy, ngày mai tới bộ Binh đưa bản tấu, hoàn thành xong số giấy tờ này là sẽ đi.” Nói xong nàng đứng dậy đi tới, thò tay ra đóng cửa sổ lại.
Hoắc Thời Gia đứng dậy định đi, Hoắc Thời Anh liền tiện tay quấn chặt lại tấm áo choàng lông trên người cho hắn nói: “Phải chăm sóc bản thân, đừng để ốm mãi thế.”
Hoắc Thời Gia gạt tay nàng ra, đi thẳng ra cửa, Hoắc Thời Anh đứng nguyên chỗ cũ đưa mắt tiễn hắn, Hoắc Thời Gia ra đến cửa, lưng quay về phía nàng đột nhiên buông một câu: “Thời Anh, ta luôn cảm thấy muội không phải là người của Hoắc gia, sớm muộn gì cũng có một ngày muội sẽ ra đi.” Nói đoạn không đợi Hoắc Thời Anh trả lời, mở cửa đi luôn.
Không có ai đóng cửa lại giúp, gió lạnh liền ùa vào phòng, thổi tung mái tóc dài của nàng, khiến chiếc bóng in trên sàn nhà trông cô đơn lẻ loi biết bao.
Sáng sớm ngày thứ hai Hoắc Thời Anh đi tới bộ Binh dâng bản tấu, xử lý xong mọi việc, liền quay về vương phủ, vương phi mở tiệc tiễn nàng lên đường ở Vinh Tráng đường, cả nhà Hoắc Thời Gia cũng có mặt, ăn trưa xong đoàn người lại đưa nàng ra khỏi vương phủ.
Lão phu nhân từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, Hoắc Thời Anh tới chào từ biệt bà cũng bị chặn ở ngoài, nhưng bà lại chuẩn bị một xe đầy đồ cho Hoắc Chân, bảo Hoắc Thời Anh đưa tới Dương Châu, Hoắc Thời Anh không thể đi cùng một cái xe chất đầy như thế được, nên nàng dẫn Tiểu Lục cưỡi khoái mã lên đường trước, xe chở đồ tự khắc sẽ có người áp tải chậm rãi theo sau.
Vương phi càng lúc càng hiếm khi ra khỏi tiểu viện của mình, hôm nay lại phá lệ tiễn Hoắc Thời Anh ra tận cửa lớn vương phủ, nữ tử chốn khuê phòng của triều đình Đại Yến bước chân ra khỏi cửa lớn kỳ thật không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng chỉ có vậy, bà đứng ở đó hờ hững dặn Hoắc Thời Anh một câu: “Nhớ giữ gìn sức khỏe.” Không còn gì khác, đã không có ân cần thân thiết thì chớ, lại chẳng hề có cảnh thương cảm gạt nước mắt chi hết.
Thực ra Hoắc Thời Anh rất thích tính cách này của bà, nàng vén góc áo lên cúi đầu quỳ xuống nói với vị quý phu nhân đứng trước mặt: “Đa tạ mẫu thân quan tâm, lần này Thời Anh đi hy vọng mẫu thần có thể cởi bỏ tâm tư, giữ gìn thân thể, sức khỏe Nhị ca không tốt, Nghi Ca lại còn nhỏ, những việc cần người đứng ra làm chủ trong phủ vẫn còn nhiều lắm.” Một vương phủ bề thế, vậy mà chủ nhà chân chính lại quanh năm ở bên ngoài, chỉ còn sót lại toàn những người già lão bệnh tật, đúng là khiến người ta phải héo hon sầu muộn, Hoắc Thời Anh cũng nhìn ra vương phi là một người thật sự rất hiểu đạo lý, nên mới nói những lời thấu hiểu như vậy.
Vương phi cúi đầu nhìn cô gái cao lớn như một trang nam tử đang quỳ trước mặt mình, cơn gió khẽ thổi bay tà váy lụa của bà, cuối cùng thứ bà thốt ra lại là một tiếng thở dài, bà làm vợ chồng với Hoắc Chân suốt ba mươi năm, nhưng giờ ngay cả một câu bà cũng không nhắn cho ông, có thể nhìn ra được bà đã bị ông làm tổn thương đến mức độ nào, có những chuyện cho dù Hoắc Thời Anh có lòng cũng không thể làm gì được.
Lúc đến lượt Hoắc Thời Gia, hắn lại bất thình lình cầm gậy chống đánh lên sống lưng Hoắc Thời Anh một cái, hung dữ nói: “Phải sống, quay về.”
Hoắc Thời Anh cười cười với hắn, không nói năng gì, cúi xuống xoa đầu Nghi Ca, cung tay chào Cung thị, sau đó xoay người lên ngựa phi như bay.
Quất roi thúc ngựa đi liên tiếp hai ngày trời, hôm quay trở lại Dương Châu, thời tiết mấy ngày nay âm u hiếm lắm mới được hôm quang đãng như vậy, ánh mặt trời ngày đông là điều vô cùng quý giá đối với mảnh đất Giang Nam quanh năm ẩm ướt này, cách quân doanh đóng trại ở ven sông hơn năm mươi dặm là một ngọn núi không cao lắm, địa thế nơi đó bằng phẳng rộng rãi, từ đằng xa đã có thể nghe được được tiếng hô quát gọi ngựa truyền tới, nghe thấy những âm thanh đó, Hoắc Thời Anh giục ngựa phi nhanh, tư thế của nàng dưới quầng sáng rực rỡ cuối cùng cũng có đôi chút phong thái tung bay.
Ngoặt vào chỗ khe núi, trước mặt đột nhiên trở nên rộng rãi thoáng đãng, nơi đây vốn dĩ là đất nông nghiệp màu mỡ của hơn trăm mẫu ruộng trải dài ngút tầm mắt, nhưng Hoắc Chân bá đạo trưng dụng nó làm thao trường luyện binh, hai đội kỵ binh đang mải chém giết, đã bước vào giai đoạn hỗn chiến rồi, thấy trên sân ước chừng có bốn năm ngàn người, dưới đất bùn văng tung tóe, trên cao bụi bay trắng trời, ngựa hí người gào, tuy không nhìn thấy máu chảy thành sông nhưng khí thế chém giết nơi đây không kém chốn chiến trường thực sự là bao.
Hai quân đối đầu nhau, một bên mặc quân phục Lương Châu chính quy, quân dung nghiêm nghị, bên kia quần áo lam lũ, đầu bù tóc rối mặc áo bông thủng, trường sam rách, nói chung có gì mặc nấy, nhưng ngựa bọn họ cưỡi đều là giống ngựa của dị tộc ở Tây Vực, vóc dáng cao lớn, trường đao trong tay làm bằng gỗ, mũi đao đều được bọc bằng một cái túi vải nhỏ, bên trong đựng đầy vôi trắng.
Hai bên truyền đạt hiệu lệnh, quân Lương Châu dùng trống trận truyền thống, còn bên phe quần áo lam lũ thì dùng một loại còi rất chói tai, tiếng còi ấy sắc nhọn khác thường, tuy rằng thật sự không đủ để át đi tất cả âm thanh trên thao trường, nhưng lại vang lên không ngừng, ngay cả khoảng dừng giữa chừng để nghỉ lấy hơi cũng không có, chỉ truyền đi một khẩu hiệu duy nhất: “Tấn công! Tấn công! Tấn công!”.
Lúc Hoắc Thời Anh đến, hai bên đang ở trong tình trạng đối kháng, thao trường hỗn loạn tạm thời không nhìn ra được thứ gì, sau ba hồi trống trận tiến công của quân Lương Châu, chiến trường bắt đầu xuất hiện những manh mối, tiếng trống của quân Lương Châu thay đổi, hai bên cánh bắt đầu tản ra vòng lại tấn công từ phía sau lưng, phe quần áo lam lũ không phải là quân đội chính quy, lại chỉ có mỗi một hiệu lệnh là: “Xung phong! Xung phong! Xung phong!” Bụi trắng lập tức bốc lên mù mịt, bầu trời trên chiến trường cũng bị nhuộm thành mù sương, cuối cùng, phe không phải quân đội chính quy vẫn luôn dùng phần đầu chim nhạn tựa như một mũi khoan của thế trận chim nhạn để phát động tấn công, ngang ngược xé toạc vòng tròn bao vây của quân Lương Châu, thế trận chim nhạn liền xông ra ngoài, theo sau đó tiếng còi thay đổi, nhóm phía trước biến thành nhóm phía sau, đội hình thu gọn lại, nhưng vẫn là thế trận chim nhạn, vẫn là: “Xung phong! Xung phong! Tiếp tục xung phong!” Rồi lại hung hãn chém giết, cứ như vậy năm lần liền cuối cùng quân Lương Châu bị tấn công đến thất điên bát đảo, quân sĩ tan tác thảm bại.
Đúng lúc ấy tiếng còi lại thay đổi, hai cánh của thế trận chim nhạn xoay đầu ngựa tạo thành thế trận vây hãm, bao lấy quân Lương Châu đang quay mòng mòng vào chính giữa, vây nhưng không đánh, phe quân đội không chính quy toàn thắng.
Hoắc Thời Anh ghìm cương ngựa đứng trên một con dốc nhỏ, quan sát suốt một canh giờ, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười.
Hai phe bắt đầu chỉnh đốn lại đội hình, đếm lại ngựa và vết vôi trắng trên người binh lính, thật ra làm vậy không được công bằng lắm, phe quân Lương Châu đương nhiên không phục, nhưng về mặt chiến lược bọn họ thật sự đã thua, còn bên phe quân đội không chính quy lại không có lấy một ai ham hố tranh giành thắng thua, bên thao trường có mấy cặp tiểu binh khiêng cơm tối tới, từng thùng từng thùng thịt, bánh nướng và bánh bao được cung ứng không giới hạn, đây chính là phần thưởng của phe quân đội không chính quy trong trận đối kháng vừa rồi, và đương nhiên cũng sẽ có phạt, nếu bọn họ thua thì tất cả mọi người sẽ phải nhịn đói một đêm.
Một con ngựa cao lớn, phi nhanh từ phía đầu kia của thao trường tới chỗ Hoắc Thời Anh đang đứng, khi khoảng cách chỉ còn tầm hơn một trượng Phùng Tranh thuần thục siết chặt dây cương, con ngựa dưới thân dậm dậm mấy bước liền ổn định được thân mình ngay: “Hoắc tướng quân!” Ngay từ ở xa hắn đã đã cung tay hành lễ với Hoắc Thời Anh.
“Phùng Chỉ huy sứ!” Trong trận chiến lần trước của doanh trại Lô Long, Phùng Tranh cũng được thăng thêm một cấp, Hoắc Thời Anh chắp tay trả lễ hắn.
“Lần này tướng quân trở lại nhanh thế.” Phùng Tranh cũng không xuống ngựa, nói.
Ngược lại Hoắc Thời Anh lại nhảy từ trên lưng ngựa xuống, tiện tay ném dây cương cho Tiểu Lục ở đằng sau: “Kinh thành không xa, làm xong việc rồi, liền quất roi phi nhanh về đây.
Không ngờ ta mới đi có mấy ngày, ngài đã dẫn dắt đám người đó được như thế này, thật đúng là nằm ngoài dự liệu của ta, hôm đó ở doanh trại Lô Long ta không hề nói sai, Phùng Chỉ huy sứ quả thực rất thích hợp với quân đội.”
Phùng Tranh cũng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, vô thức đi tới đứng cùng với Hoắc Thời Anh, hắn cũng chẳng hề tỏ vẻ khiêm tốn mà nói luôn: “Đây chỉ là đối kháng với người mình thôi, vẫn chưa là gì.”
Hoắc Thời Anh cúi đầu thở dài: “Ta biết, đám người này ít nhất phải thực sự đối kháng với kỵ binh chính quy của người Khương hơn năm mươi trận, trong số hai ngàn người có thể sống được hai trăm người, trong năm ngàn người có thể sống được hai ngàn người, trong tám ngàn người có thể sống được sáu ngàn người, cuối cùng trong một vạn hai ngàn người có thể sống được một vạn người mới được coi là thành công.”
Hoắc Thời Anh nói đoạn liền tìm một chỗ rồi ngồi tạm xuống, Phùng Tranh làm lính lâu như vậy, nhưng trong cốt tủy vẫn còn phong cách tự phụ của đám con cháu quý tộc, hắn không quen ngồi tùy tiện như thế, nhưng Hoắc Thời Anh đã ngồi xuống đất rồi, hắn lại không tiện đứng ở trên cao nhìn xuống nói chuyện với nàng, đang trong lúc cau mày, thì Hoắc Thời Anh ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi vỗ vỗ xuống đám cỏ bên cạnh cười bảo: “Ngồi một lát không? Đánh trận đâu phải chuyện ngày một ngày hai? Ngài không thấy mệt à?”.
Phung Tranh hết cách, đành lót áo choàng xuống dưới mông miễn cưỡng ngồi xuống, Hoắc Thời Anh thở dài thườn thượt nhìn đám binh lính của mình như mấy con chó đang giành thức ăn, nàng quan sát bọn họ rất lâu cũng không thấy mở miệng nói năng gì
Phùng Tranh nghiêng đầu sang liếc nhìn nàng mấy lần rốt cuộc cũng mở miệng hỏi chuyện: “Cô mệt lắm à?”.
Hoắc Thời Anh quay sang mỉm cười với hắn nhưng không nói gì, sau đó lại nghe Phùng Thanh nói tiếp: “Chốn kinh thành, nơi tập trung quyền lực tối cao, xã giao qua lại với bọn họ có mệt cũng là điều khó trách.”
Hoắc Thời Anh không tiếp lời hắn, mà nói sang chủ đề khác: “Muộn nhất là cuối tháng ta sẽ dẫn người sang bờ sông bên kia, hiện giờ trong tay ta đang thiếu người, vốn dĩ ta muốn điều Lô Tề và Vệ Phóng đi, nhưng nay lại không muốn nữa, một mình ngài bằng mười hai người họ, ta muốn cử ngài qua đó, ngài có đi không?”.
Hoắc Thời Anh xoay đầu sang nhìn, khuôn mặt trắng xanh nhợt nhạt quanh năm suốt tháng của hắn ngước lên, quay đầu nhìn về phía Nam, những tia sáng của tịch dương khảm một lớp ánh sáng vàng rực rỡ lên gương mặt hắn, ánh mắt thâm thúy xa xăm, giống như đang thuật lại một nỗi buồn thương nhớ khó nói, cuối cùng hắn đáp: “Ta đi.”
Hoắc Thời Anh chăm chú nhìn hắn: “Ngài nghĩ kỹ vào, quân đội của ta không có biên chế, không có phiên hiệu, trước khi cuộc chiến giành được thắng lợi thì không có chiến công, nếu ngài chết cũng không có vinh dự, nếu ta cũng chết thì trên thế gian này mãi mãi không có ai biết ngài đã từng làm những gì, đã trả giá ra sao cho quốc gia này, ngay cả cha mẹ ngài lúc nhận được thi thể cũng chỉ có thể biết ngài đã chết trên cương vị của một Chỉ huy sứ mà thôi.” Nói đến đây nàng dừng lại một lúc, ngữ điệu có hơi giảm xuống: “Có lẽ ngay cả thi thể ngài bọn họ cũng chẳng thể nhận lại được.”
Hoắc Thời Anh nói xong, Phùng Tranh lạnh lùng tiếp lời: “Cô không cần phải nói nữa, ta biết.” Hắn hất hất cằm về phía đám người giống như thú hoang đang tranh giành thức ăn kia nói: “Bọn họ đều là tử sĩ, chúng ta cũng vậy.”
Hoắc Thời Anh nhìn theo ánh mắt hắn, cả hai cùng nhìn đám người ấy không ai lên tiếng nói gì thêm.
Tầm cuối tháng Mười một năm ấy, rốt cuộc Hoắc Thời Anh đã nhận được chỉ lệnh của triều đình, ngày hai mươi ba tháng Mười một dẫn đội ngựa ba ngàn người, tiến xuống phía Nam Thanh Châu, sau đó từ Thanh Châu ra biển, vượt qua eo Thanh Hải, xuyên qua Sung Châu, đổ bộ xuống một làng chài hẻo lánh ở Ký Châu, trực tiếp xâm nhập sâu vào phía sau của kẻ địch.
Quân đội Hoắc Thời Anh thống lĩnh, không có người cầm cờ, không phiên hiệu, toàn quân được hợp thành từ tội phạm bị xử tử hình, quân nô, và tù nhân phạm phải trọng tội bị lưu đày biên cương, trong số bọn họ có sơn tặc, có giặc cỏ, có tù nhân giết người tàn bạo mất hết nhân tính, thậm chí còn có những người bị biếm làm tiện tịch từng là đời sau của quan viên triều đình bị hoạch tội.
(Tiện tịch hay còn được gọi là tiện dân (dân đen), không thuộc loại sĩ nông công thương, đời đời truyền lại, không được cải biến.
Những người này không được đi học, không được tham gia thi cử, cũng không được có chức tước.)
Bắt đầu từ ngày những người này bị triệu đến, Hoắc Thời Anh chưa từng phát cho họ một bộ quần áo nào, nơi ở là cái lều không chắn nổi gió, trước giờ chưa hề được cho ăn no, khiến bọn họ lúc nào cũng có cảm giác đói khát, từ đầu đến cuối chưa từng để bọn họ được sống giống như con người đến nổi một ngày.
Ăn đồ ăn thì phải tranh cướp, muốn sống tiếp thì phải xem vận may và sức khỏe cùng khả năng của bản thân.
Nàng muốn nuôi bọn họ trở thành những kẻ hung tàn và có dã tính như thú dữ.
Hôm xuất phát Hoắc Thời Anh nói với bọn họ: “Các ngươi vốn dĩ hoặc là những kẻ sắp phải chết, hoặc là con cháu ti tiện của nô lệ ca kĩ, hiện giờ ta cho các ngươi cơ hội để có thể đường đường chính chính làm người, đám người Khương ở bờ bên kia, giết được năm mạng thì miễn tội, cải tịch, giết được mười mạng thì làm Thập trưởng, một trăm mạng làm Bách phu trưởng, chỉ cần có thể sống sót trở về từ bờ bên kia thì các ngươi có thể mặc quân phục chính quy, thẳng lưng mà sống một cách đường hoàng cùng quân chính quy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...