Tướng Quân Khi Nào Tới Cưới Ta?

Thổ phỉ chiếm núi làm vua có lẽ cậy có quan phủ chống lưng cho nên hoạt động rất chi là huênh hoang trắng trợn, thậm chí đến cả sơn trại cũng được xây dựng hết sức khí thế, không hề có vẻ ẩn nấp bí mật gì.

Đi từ dưới chân núi lên, cứ ba bước lại có một lán canh, năm bước lại có một trạm gác, thưa hơn thì cứ một đoạn lại có một chòi báo tin. Thích Nam Kha dẫn theo Đỗ Từ trốn vào một rừng cây cách đó không xa, nhìn những ngọn đuốc uốn éo trườn trên đường mòn, đừng nói trại thổ phỉ, cho dù nói đây là doanh trại quân đội, hắn cũng tin.

Vẻ mặt Thích Nam Kha hơi trầm xuống, ý thức được trong chuyện này có vấn đề.

Gần Vương thành mà lại tồn tại một nơi như thế này? Thế thì nếu như có người muốn lén lút luyện binh ở đây rồi giả dạng thành thổ phỉ, e là, quan phủ cũng không phát hiện ra được.

“Đây rốt cuộc là sao?” Thích Nam Kha tự hỏi “Ai cho bọn chúng lá gan này?”

Thích Nam Kha đã ở biên cương nhiều năm, hiếm lắm mới được một lần quay về Vương thành, nhưng chuyện trước mắt lại khiến hắn khó mà tin nổi.

“Hừ.” Đỗ Từ xoa cằm, nói “Xem ra có thể tìm được không ít đầu mối ở đây rồi.”

Thích Nam Kha híp mắt nhìn y “Ngươi biết được gì rồi?”

Đỗ Từ chậc lưỡi, giơ ngón tay lên lắc lắc “Thiên cơ bất khả lộ.”

Thích Nam Kha “…”

Khinh công của Thích Nam Kha rất cao, ôm Đỗ Từ men theo một hướng khác lên núi. Đỗ Từ cũng đã quen với loại cảm giác váng đầu hoa mắt này, cho nên không còn nôn ọe nữa.

Lúc sắp tiếp cận được đại bản doanh của đám thổ phỉ, cả hai có thể thấy rõ cánh cổng phía trước có bao nhiêu to lớn. Xem ra trại thổ phỉ này cũng rất có khí thế, bên ngoài là tường cao, bốn phía lắp cổng, cạnh cổng là chòi canh gác.

Đỗ Từ cười “Tên câm… À Thanh Quân đại ca, ngươi cảm thấy một cái sơn trại mà thôi, có cần phải xây to đến như vậy không?”


Thích Nam Kha lạnh mặt “Tạm thời không nói đến việc để xây được những thứ này bọn chúng phải bỏ ra một số tiền lớn, ta chỉ thắc mắc cho dù chúng thật sự có tiền thì chúng tìm đâu ra được nhiều thổ phỉ như vậy? Ở đây không hẻo lánh như vùng đất phía Tây Nam, gần Vương thành cho nên kinh tế cũng coi như giàu có, nhân dân đang yên đang lành sẽ đi làm thổ phỉ ư? Đã thế nhiều người còn dễ bị phát hiện, nói thế nào cũng thấy không hề có lợi cho chúng.”

Đỗ Từ dùng khuỷu tay huých Thích Nam Kha, lườm lườm hỏi “Tây Nam làm sao? Tây Nam nghèo chắc?”

Thích Nam Kha tự biết mình nói sai, che chỗ bị huých nói “Tây Nam là nơi giáp ranh với Thục Thế, từ trước đến nay luôn là khu vực đáng cảnh báo, ở đó tội nhân lưu vong nhiều, không so được với Thục Thế.”

Đỗ Từ hừ giọng “Coi như ngươi thức thời. Ngươi đừng có mà coi thường chúng ta nhé, chúng ta cho dù sinh hoạt ở trong núi, thế nhưng đời sống cũng được coi như là ở chốn bồng lai tiên cảnh, thế giới to lớn đằng sau núi, ngươi không tưởng tượng nổi đâu!”

Thích Nam Kha đúng là chưa từng tiến vào Thục Thế, nghe vậy thì không khỏi hiếu kỳ hỏi “Chốn bồng lai tiên cảnh?”

“Non xanh nước biếc, thỏa chí tiêu dao!” Đỗ Từ nói “Đồ ăn ngon rất nhiều, rượu cũng tinh khiết và nồng hơn các nơi khác, đáng tiếc ngươi không biết được!”

Đỗ Từ nói nói liền ứa nước miếng “Còn lẩu của ta nữa, thịt dê xiên nữa, thịt thỏ tê cay nữa, nước mì ngọt ngào nữa…”

Thích Nam Kha nhìn bộ dáng hai mắt tỏa sáng của Đỗ Từ, hắn không chỉ bỗng nhiên muốn ăn thử mà thậm chí còn nghe thấy cả tiếng ùng ục ùng ục rất không thức thời phát ra từ bụng mình.

Đỗ Từ liếm môi, đầu lưỡi hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện. Thích Nam Kha thấy thế thì bất giác ghé tới gần.

Đỗ Từ “?”

Thích Nam Kha giật mình, mất tự nhiên quay đi “Nghe đồn Thục Thế có gấu trúc, rất hiếm.”

“Cái đó còn phải nói.” Đỗ Từ đắc ý “Chỗ chúng ta ngoài cảnh đẹp đồ ngon ra thì còn không ít bảo vật quý hiếm, các ngươi đừng hòng khinh chúng ta sống ở trong núi mà không có cái gì! Như thế là nông cạn!”


Thích Nam Kha sờ sờ mũi, hắn cũng chưa từng nói như vậy.

Đỗ Từ nhoẻn miệng cười “Chờ sau này ta và nam nhân nhà ta thành thân rồi, ta sẽ dẫn hắn về Thục Thế chơi đùa! Khi đó, ngươi cũng có thể đi cùng chúng ta. Đảm bảo ngươi sẽ không muốn quay về nữa luôn!”

Thích Nam Kha nhướn mày, tự nhủ: Không về e là không được.

Hai người ở bên ngoài quan sát một chút, phát hiện sơn trại này thật sự không dễ vào, bốn cổng đều được canh phòng rất nghiêm ngặt.

Tuy là thế nhưng nếu Thích Nam Kha hành động một mình thì tiện hơn rất nhiều, cho nên hắn nói với Đỗ Từ “Ta vào xem trước, ngươi ở đây đợi ta, đừng đi đâu cả.”

Đỗ Từ tự biết lúc này không thể tùy hứng, gật đầu nhỏ giọng căn dặn “Chú ý an toàn, đi sớm về sớm.”

Sau khi Thích Nam Kha đi không lâu, có một con ngựa trắng lên núi. Người cưỡi ngựa tay cầm thư, đứng dưới cửa hô lên “Mở cửa! Khổng đại nhân truyền tin đến! Người Tam đương gia dẫn ra ngoài bị giết hết rồi!”

“Cái gì?!”

“Tên nào mà lại to gan như thế?!”

“Mau đi bẩm báo Đại đương gia!”

Cửa doanh trại nhất thời ồn ào hết cả lên, cánh cửa nặng nề cũng từ từ mở ra. Đỗ Từ từ xa nhìn lại, phát hiện bên trong có không ít vũ khí hạng nặng dùng để công thành như xe nỏ, xe đụng, cùng xe cẩu đang xếp hàng chỉnh tề.


Nơi này cách Vương thành không xa, xuất hiện những vũ khí như thế, thật khiến người không nghĩ không được.

Cứ cho là đám người kia đúng thật là thổ phỉ, thì cho dù có được quan phủ chống lưng cũng chưa chắc đã có cơ hội được ra chiến trường, trừ khi, thứ bọn chúng muốn giấu không phải là cướp mà lính!

Ánh mắt của Đỗ Từ rơi vào con ngựa trắng đứng trước cổng sơn trại. Người tới quần áo và nón mũ khác hẳn những người khác, túi đeo trên lưng có thêu một dấu ấn hình hoa mai. Vốn dĩ cái dấu ấn kia cũng không dễ phát hiện, thế nhưng đèn đuốc xung quanh lại quá đỗi sáng chói, khiến cho dấu ấn được thêu bằng chỉ vàng bị phản quang, lập lòe phát sáng, thu hút ánh nhìn của Đỗ Từ.

Con ngươi Đỗ Từ co lại, chưa kịp suy tính kĩ càng đã vòng qua thân cây, bước ra ngoài. Y “ai ya” kêu lên, đồng thời vất chiếc sáo ngọc mình giấu trong vạt áo xuống đất.

Người tới quả nhiên quay phắt đầu lại, rút kiếm ra hỏi “Ai!”

Lính gác trên chòi canh cũng ngay lập tức giương cung về phía Đỗ Từ. Đỗ Từ đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, lần hành động này quá mức mạo hiểm, nhưng cơ hội hiếm có, y phải đánh cược một phen!

Đỗ Từ kiêu căng hếch khuôn mặt trắng bệch của mình lên, sẵng giọng quát “Càn rỡ!” Đám cung thủ vốn đang định bắn chết người tại chỗ, nhưng người tới đã nhanh mắt nhìn thấy cây sáo ngọc lăn trên mặt đất, con ngươi trợn trừng hô lên “Dừng tay!”

Hắn hô xong, cưỡi ngựa vọt tới, nhặt cây sáo lên nhìn ngắm kĩ càng rồi cầm kiếm chỉ vào Đỗ Từ hỏi “Ngươi lấy cây sáo này từ đâu?”

Đỗ Từ giằng lại cây sáo, lườm nguýt nói “Đây là của ta!”

Người nọ cúi đầu tỉ mỉ ngẫm nghĩ, rồi như đột nhiên nghĩ ra gì đó, há hốc miệng kinh ngạc “Tiểu Vương gia?”

Đỗ Từ đề phòng nhìn hắn “Ngươi là ai?”

Đối phương đảo mắt, nhanh chóng quỳ hành lễ nói “Không biết Tiểu Vương gia giá lâm, tiểu nhân thật đáng chết! Xin Vương gia thứ tội!”

Người trong sơn trại nghe xong, lần lượt kéo tới “Cái gì cái gì? Đây là vị Tiểu Vương gia trong thành kia ấy hả?”

“Quả nhiên là cành vàng lá ngọc, ngoại hình trông được đấy!”


“Có thật là Tiểu Vương gia không?”

Đỗ Từ nhíu mày liếc qua đám bọn họ “Các ngươi là ai? Sao lại biết thân phận của bản vương? Đây là đâu?”

Người tới nghe vậy thì thử thăm dò hỏi “Vương gia, ngài không biết đây là đâu?”

“Không biết!” Đỗ Từ đứng lên, vỗ vỗ vạt áo, hếch cằm cao ngạo nói “Sao bản vương phải biết chứ?”

Đối phương vừa nghe liền mỉm cười giải thích “Đây là núi Chương, là địa bàn của quân tuần tra. Không biết, đêm hôm khuya khoắt, sao Vương gia lại tới được đây?”

Đỗ Từ “Bản vương đang tìm người, đi đi liền tới đây.”

Người tới hiển nhiên không tin. Dọc con đường lên núi toàn là người của bọn họ, thế nhưng lại không một ai phát hiện hành tung của Đỗ Từ, để cho đối phương đi một mạch đến tận cửa, chuyện này làm sao có thể?

Đỗ Từ biết tên kia không tin, đã sớm nghĩ ra cách đối phó, nói “Bản Vương đi từ hướng Bắc tới, thấy dưới chân núi có một quán trà nhỏ, ngoài cửa treo mấy bình rượu đểu với buộc một con chó đen.”

Đỗ Từ bị Thích Nam Kha dẫn đi con đường khó đi nhất, may mà cả quá trình y vẫn luôn âm thầm ghi nhớ mọi thứ cho nên bây giờ mới có cái để lôi ra dùng.

Người tới nghe vậy thì thầm nghĩ: Hóa ra vị Tiểu Vương gia này chỉ là mèo mù vớ cá rán, bên đó vừa hay là đường khó đi nhất cho nên bọn họ mới không bố trí người canh gác, Tiểu Vương gia cũng tự nhiên vì thế mà không bị phát hiện.

Hắn tỉ mỉ đánh giá Đỗ Từ. Cũng may, trước lúc đi ra Đỗ Từ đã cố ý lăn tròn trên mặt đất cho người dính đầy bụi bặm, nên lúc này trông cũng có mấy phần chật vật, đủ để qua mắt đối phương.

Ngươi tới lần nữa cất tiếng hỏi “Vương gia đang tìm ai để tiểu nhân phái người tìm giúp Vương gia?”

Đỗ Từ híp mắt, đắc ý cười “Bản vương đang tìm phu quân!”

Thổ phỉ “??”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui