Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Editor: V-Emy

Hoa Nam Bình ôm đôi chân mềm nhũng của ta, thở phào nhẹ nhõm.

"A Ngọc, đừng nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì nữa." khẩu khí hắn bình thản, cước bộ vững vàng đi đến phòng ta, Triệu Khả đang chần chừ đứng ở cửa, nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của ta thì do dự một phen, sau đó liền ưỡn ngực lộ ra tư thái trung phó, đáng tiếc thần sắc đại nghĩa lăng nhiên của nàng vừa bày ra đã bị ánh mắt Hoa Nam Bình đảo qua một cái, lập tức như quả cà gặp sương ỉu xìu.

Hắn vào phòng đặt ta lên giường, ta vô lực uy hiếp, "Hoa Bình, nếu ngươi cứ cứng rắn như thế, chờ ta khôi phục nhất định sẽ làm ngươi đẹp mặt cho xem!" Nhưng dưới tác dụng quỷ dị của dược hiệu, âm cuối nhẹ nhàng vòng vo, nghe qua lại giống như đang làm nũng.

Ta nghe giọng nói của bản thân liền tự giác buồn nôn mấy phần, nghiêng mặt đi không nói.

Hoa Nam Bình phất tay áo tắt hết đèn đuốc trong phòng, nghe được lời ta nói liền ngừng cước bộ, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Muốn ta đẹp mặt thì ta sẽ đẹp mặt."

Ta rầu rĩ không hé răng.

Trong bóng tối hắn sờ soạng bắt đầu cởi ngoại bào dây lưng của ta, cách lớp y phục ta có thể cảm giác được động tác nhẹ nhàng từ đầu ngón tay hắn, nhưng ngay cả khí lực phản kháng ta cũng không có, chỉ có thể phát ra tiếng kháng nghị yếu ớt từ cổ họng.

Hoa Nam Bình dừng động tác lại, hắn tìm được tay của ta, mười ngón giao nhau, nhẹ giọng nói, "A Ngọc, đừng sợ, ta tuyệt đối sẽ không lỗ mãng giống như trước."


Hắn nghiêng người đè xuống, hơi thở phả vào mặt ta, hắn ướt át hôn xuống, nóng bỏng như một chuỗi những ngọn lửa, ta khẽ run lên, nhắm hai mắt lại.

Y phục trên người trong chớp mắt bị cởi không còn một mảnh, hắn nằm ở bên tai ta dùng thanh âm □ khàn khàn nói, "A Ngọc, tin tưởng ta." Dứt lời, nụ hôn của hắn lại in vào vành tai ta, hơi thở ấm áp khuếch vào lỗ tai, trong lòng ngứa ngáy.

Môi của hắn một đường lướt xuống phía dưới, dừng lại nơi cổ ta trong chốc lát, ta cảm giác nơi bị hắn hôn qua như nổi lên lửa, tư vị ấy dần dần thiêu đốt lý trí còn sót lại trong đầu ta, ta khó nhịn bắt đầu vặn vẹo.

Môi của hắn nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của ta, đầu ngón tay nóng rực lại trượt một đường xuống dọc theo thân thể của ta...

Ta trợn to mắt, "Ngươi! Um... Đừng mà—— "

Hoa Nam Bình căn bản không có để ý tới lời của ta, hắn quay đầu đi chiếm lấy môi ta, ta kháng cự vươn đầu lưỡi chống lại hắn, lại bị hắn dùng sức cuồn cuộn mút vào.

Ta tận lực bỏ qua cảm giác □ khác thường, nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn của hắn, hắn nhân cơ hội mở hai chân của ta ra, chen thân đi vào, nhẹ nhàng cọ vài cái, sau đó ôn nhu lừa gạt, "A Ngọc, cho ta được không?"

Ta cảm thấy câu hỏi của hắn căn bản không cần phải trả lời, ta chưa phản ứng lại hắn vừa hỏi ta cái gì, □ đột nhiên trướng lên, cảm giác có một loại lửa nóng tràn ngập. Ta khẽ phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn từ cuống họng.

Hắn dè dặt cẩn thận động thân, thỉnh thoảng lại thấp giọng hỏi hắn có làm ta đau hay không, ta nằm ở dưới thân hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nhịn tiếng rên rỉ ở cổ họng xuống, thân mình cứng ngắc không biết phối hợp thế nào với hắn.

Hoa Nam Bình ngừng động tác lại, vỗ về gương mặt của ta, dùng thanh âm miễn cưỡng đè nén □ nói với ta, "A Ngọc, nếu thật sự khó chịu, vậy —— "

Tóc hắn rũ tán loạn xuống cổ và vai ta, ta ngứa ngáy khó chịu đưa tay phất đi, kinh ngạc phát hiện tay chân có khí lực trở lại, ta liền nâng tay ôm lấy thân mình của hắn, thừa dịp hắn thất thần, ta xoay người đặt hắn ở dưới thân.

Vốn tưởng rằng động tác đủ suất khí lưu loát nhưng trong lơ đãng lại tác động đến thứ cứng rắn của hắn đang ở trong cơ thể ta, cảm giác thứ lửa nóng kia nhất thời khảm vào sâu hơn, rung động khác thường làm cho lòng ta run rẩy một trận.

Mơ hồ nghe thấy hắn kêu đau một tiếng, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.

Ta cúi người hôn xuống cằm hắn, dồn dập nói, "Um, về sau chỉ có ta cường ngươi, không có chuyện ngươi cường ta, nếu ngươi lại làm ra chuyện như vậy, đừng trách ta..."


Hắn đáp ứng, bàn tay nóng rực xoa xoa thắt lưng của ta, vừa ôn nhu lại khó nhịn dỗ ta, "Ta nhớ kỹ rồi, A Ngọc, động một chút được không..."

Ta vừa lòng bắt đầu động tác lên xuống, hắn lại cho rằng ta quá chậm, nắm lấy thắt lưng ta khống chế tần suất động tác của ta, mỗi lần rơi xuống, hắn đều nhân cơ hội đi lên, ta chỉ cảm thấy rung động trong tim đang chậm rãi tích lũy, càng lúc càng mãnh liệt, chính trong nháy mắt kì vọng có thể bộc phát ra ngoài, lý trí của ta đều trống rỗng, trong đầu chỉ có mỗi lần hô hấp đều có thể mang đến khoái cảm nhanh như tia chớp.

Lần đầu hiểu rõ tư vị nam nữ □ tốt đẹp, tuy nói ta thực tủy biết vị, nhưng cũng không phải là người miệt mài, hơn nữa lúc này đây, còn có chút mỏi mệt, đang định ngã đầu ngủ, Hoa Nam Bình lại một lần nữa đè lên người ta.

Trong lúc mỏi mệt, ta rốt cuộc nhận thức được, hắn quả thực chính là tên cầm thú khoác túi da hoa lệ.

...

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, sắc trời đã sáng choang, Hoa Nam Bình không còn ở bên người, hẳn từ sáng sớm đã đi vào triều.

Thân thể của ta dường như đã được tẩy rửa, cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng mà hồi tưởng đến chuyện đêm qua, càng nghĩ trong lòng càng thấy không phải, đứng dậy mặc xiêm y xong, ta tận lực lừa gạt bản thân, xem nhẹ cảm giác mềm những, chua sót giữa hai chân, ta chỉ rửa mặt một chút, liền trực tiếp đến hậu uyển luyện kiếm.

Cha ta ngồi trên xe lăn ôm Yên Nhạc nhìn ta luyện kiếm, qua một hồi, cha nói, "Như Ngọc à, đã luyện một canh giờ rồi, đủ rồi đi ăn cơm đi."

Kiếm trong tay ta run lên, ta phất tay áo nói, "Cha đi trước đi, đợi con lát nữa."

Cha ta ôm Yên Nhạc lầm bầm lầu bầu chuẩn bị đi, Triệu Khả lại ở một bên nói với ta, "Tiểu thư, bình thường không phải chỉ luyện một canh giờ thôi sao? Hôm nay tiểu thư làm sao vậy?"


Ta qua quýt giải thích, "Không có gì, chỉ là đột nhiên ý thức được cường thân kiện thể là quan trọng thôi."

Triệu Khả nhìn ta một cách kỳ quái nhưng không hỏi kĩ mà lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho ta.

Song kế hoạch của ta đúng là vẫn còn vì di chứng đêm qua, chân chua sót chân mềm nhũng mà không tiến hành nổi nữa, ta làm bộ như không có việc gì, lúc ăn cơm, cha ta giương mắt liếc nhìn cổ ta, đột nhiên mở miệng hỏi, "Con vậy mà lại không áp chế được tên tiểu tử nho nhã yếu ớt kia sao?"

Ta đương nhiên biết cha nói tên tiểu tử nho nhã yếu ớt kia là ai, tay cầm chiếc đũa khựng lại một chút, làm bộ như không có việc gì hồi đáp, "Lão ngài nói đùa rồi."

Cha ta ha ha cười quỷ dị một cái, đột nhiên ra tay dùng sức đập một phát lên cái đùi vốn đang đau xót của ta, ta biến sắc thiếu chút nữa "ui ui" kêu ra tiếng.

Lão gia tử chậc chậc hai tiếng, biểu tình trên mặt rất phức tạp. Tựa như nhìn thấy nhi tử của mình đang đi trên đường bị nữ nhân khác cường bạo, vừa đau lòng lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ta khóc không ra nước mắt.

Từ buổi sáng hôm nay, ta càng kiên định mục tiêu về sau của ta, cường thân kiện thể, lần sau nhất định phải làm chủ toàn bộ quá trình, áp đảo cái tên cầm thú Hoa Bình kia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui